Xin Anh Hãy Cười Đi!

“Đi thôi” Thiệu Băng xách túi đồ lên, Sa Vũ giơ tay muốn cầm lấy lại bị anh né đi.

Người này vẫn giống như trước kia, đều muốn chăm sóc anh, thế nhưng…Thiệu Băng rũ mắt, anh là người có tính cách mạnh mẽ, trông thì lãnh đạm không quan tâm đến gì cả, thật ra rất dễ nổi nóng, lại còn thù dai.

Sau khi phân tích kĩ về mình, Thiệu Băng phát hiện, kì thực sự kiên trì của mình rất là vô vị, phủ nhận bản thân là Thiệu Băng, từ chối sự chăm sóc của Sa Vũ, kể cả…loại bỏ kí ức về Sa Vũ, che giấu sự kiện kia.

Lúc đi ra ngoài cửa, trời đã tối sầm, đường phố đã lên đèn, bóng người dưới ánh đèn lay động.

Trên đường phố chẳng biết vì sao mà đông nghịt, tuy rằng ban nãy cũng có không ít người, nhưng không đông đúc giống như bây giờ. Mọi người đều rướn cổ mà nhìn về phía cuối đường, Thiệu Băng vóc dáng bình thường không nhìn thấy đằng đó xảy ra chuyện gì.

Sa Vũ ngẩng đầu nhìn, thị giác cùng thính giác vượt trội giúp hắn biết rõ chuyện gì xảy ra ở phía trước. Hắn nhìn đầu kia con phố nở nụ cười, cúi đầu nói với Thiệu Băng: “Trên quảng trường nhỏ bên kia bật đèn sáng trưng, rất nhiều người qua đó chụp ảnh, chúng ta cũng đi đi?”

Thiệu Băng chẳng ừ hử gì, muốn về quán bar thì phải đi đường này, vừa nãy đi ngang qua quảng trường nhỏ đúng là có thấy người ta dựng cảnh gì đó. Nếu đường chỉ có một, đương nhiên là phải đi qua. Chụp ảnh thì thôi, pixel điện thoại anh không tốt, hơn nữa loại chuyện đó nghĩ đến cũng thấy rất nhàm chán.

Người trên phố ngày càng dồn đống lại, tiếng chân, tiếng bàn tán ngày càng huyên náo. Thiệu Băng cảm giác mình sắp bị chèn thành cá mòi đóng hộp. Anh cau mày, gần như không thở nổi, mà vào đúng lúc này, mèo đen lại nhảy lên vai anh, làm tăng thêm gánh nặng. Thiệu Băng không chịu nổi lắc mình, muốn làm cho mèo đen nhảy xuống đất.

Mèo đen ngược lại càng dán vào cổ anh, bộ lông mỏng mà mềm mại rất thoải mái, nhưng cũng phải xem mùa. Bây giờ là thời điểm oi bức nhất trong hè, Thiệu Băng sợ nóng lại không chịu được lạnh, thể chất khá là yếu ớt, bị chen lấn lâu như vậy đã sớm thấy khó chịu, lập tức hung dữ nói: “Xuống!”

“Meo~”

“Mày có tỏ vẻ đáng yêu cũng vô dụng, còn không xuống tao sẽ nhốt mày lại, khỏi phải đi ra nữa! Còn có, đừng có học tiếng mèo kêu!”


“Meo…Grừ~”

Sa Vũ vẫn đang mở đường phía trước, nghe thấy tiếng thì thầm của Thiệu Băng đằng sau không khỏi tò mò quay đầu lại nhìn, mới phát hiện nam thần đang lảo đà lảo đảo, bộ dáng dường như không thoải mái.

Hắn cảm thấy đau lòng, Thiệu Băng từ nhỏ đã làm cho người ta có ấn tượng không gì không làm được. Dường như bất cứ lúc nào, dù là vấn đề khó giải quyết đến đâu, anh đều có thể đưa ra đáp án hoàn mỹ.

Sa Vũ giống như những người khác vẫn luôn ngước nhìn anh, nhưng khác hẳn với họ đó là hắn biết Thiệu Băng thật ra có một thân thể còn không bằng Guide bình thường, tâm linh mạnh mẽ không có nghĩa là anh không cần người bảo vệ.

Ba năm trước Thiệu Băng mất tích càng làm Sa Vũ hiểu rõ điểm này. Hắn kìm nén cảm xúc khó chịu trong lòng, đưa tay đến trước mặt Thiệu Băng.

Thiệu Băng đang phân cao thấp với mèo đen vẫn nhận ra động tác của Sa Vũ. Anh quay đầu nhìn thấy bàn tay lớn khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay có hơi thô ráp, sau hai giây phản ứng, rất hiểu ý mà nhấc túi xách trong tay treo lên tay Sa Vũ.

“…..” Sa Vũ cảm giác lông mày mình đang giật giật, nhìn Thiệu Băng thật lâu, không nói gì.

Thiệu Băng giương mắt nhìn thẳng vào hắn, cho dù thấp hơn một đoạn, nhưng khí thế Thiệu Băng lại có thừa. Sa Vũ dần dần thua trận, hết cách rồi, bị đôi mắt trắng đen rõ ràng kia nhìn, rất khó mà không bị phân tâm (1).

Thiệu Băng dời tầm mắt, bọn họ bây giờ đang đứng trong góc, lượng người đi đường so với ban nãy đã ít, có vẻ là xem xong cảnh đèn rồi, đại đa số người đều rẽ sang trái, bên đó có một con sông chảy qua thành phố.

“Hôm nay là ngày lễ gì sao?” Giờ mới phát hiện, người xung quang đều có đôi có cặp, nam nữ trẻ tuổi chiếm đa số.

“A, hình như là lễ thất tịch, phía trước ngọn đèn kia chính là cảnh cầu hỉ thước, đẹp quá, thật sự không thể chụp chung một tấm được sao?” Sa Vũ tiếc nuối nói, tất cả mọi người tràn trề hứng thú mà chụp ảnh chung, bọn họ không làm lại có cảm giác thiêu thiếu sao đó.


“Thất tịch? Lễ tình nhân?” Thiệu Băng mím môi hỏi, chả trách đường bên này nhiều người vậy, có điều cũng chẳng liên quan đến anh.

“Hả? Thất tịch là lễ tình nhân sao!?” Sa Vũ kinh ngạc nói. Hắn cũng không hiểu rõ mấy cái ngày lễ tết, có điều nghe Thiệu Băng nói vậy, ánh mắt hắn sáng rực, chuyển loạn vài vòng, đảo đến đảo đi lại chuyển đến trên người Thiệu Băng.

Thiệu Băng vẫn còn đang cò kè mặc cả với mèo đen, trên trán cũng nổi gân xanh. Sau vài lần uy hiếp, mèo đen rốt cuộc nhe răng nhảy xuống khỏi vai Thiệu Băng, chạy đi như một làn khói.

Không đợi Thiệu Băng ngẩng đầu cũng cảm giác được Sa Vũ đang nhích lại gần mình. Thiệu Băng lúc này một chút kiên nhẫn cũng không còn, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng về quán bar, tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc.

Đằng sau là cột đèn đường, khi Sa Vũ dựa lại gần thì Thiệu Băng theo bản năng lùi một bước. Chờ đến khi anh muốn rời đi lại phát hiện bên người bị một cánh tay chặn lại. Cái tay đó chống lên cột điện, còn chủ nhân của nó thì dán lại gần đây.

“….”

Đây là…cột điện don (2)?

“A Băng, mình hôn môi đi?” Thanh âm Sa Vũ trở nên khàn khàn khó phân biệt, hơi thở có chút nặng nề, đặc biệt là khi nhìn thấy cách đó không xa có một đôi nam nữ cũng bắt chước động tác của họ, sau đó quấn quýt đến khó có thể chia lìa.

“…Buồn cười thật, sao tôi lại phải hôn anh hả?” Thiệu Băng cảm thấy khó mà tin nổi, tiến triển nhanh vậy lúc nào mà anh lại không biết vậy?

“A Băng…Cậu thơm tôi được không? Tôi nhớ cậu lắm” Sa Vũ chân thành cầu xin làmThiệu Băng quên cả phản ứng, huống hồ anh cũng không so được với động tác siêu nhanh của Sentinel.


Lúc đôi môi hơi lạnh dán vào, Thiệu Băng mới biết có chuyện gì xảy ra. Trong đầu anh trống rỗng, bốn phiến môi nhẹ nhàng dán vào nhau, Thiệu Băng cảm giác trong đầu nổ cái ầm.

Trong tâm trí là Sa Vũ khi còn bé ngốc nghếch vây quanh anh, tách ra lại là đứa ngốc đó nằm nhoài ra dán mặt lên cửa kính pha lê thành bộ dáng buồn cười, còn có thời niên thiếu tình cờ gặp gỡ, Sa Vũ chật vật gần như sắp chết, cùng với…Bọn họ trong không gian tối đen ôm hôn lẫn nhau, liều chết triền miên làm động tác nguyên thủy nhất.

Hình ảnh cuối dừng lại là lần đầu tiên họ gặp nhau bên trong vườn hoa nhỏ xinh đẹp kia, Sa Vũ phiên bản nhỏ nói: “Nếu chúng ta không có tên, vậy thì tự đặt tên cho mình đi!”

“Lúc em cười cả hàm răng đều lộ ra, giống cá mập ghê, vậy anh sẽ gọi là Sa Vũ, anh thích chim, còn em?”

Khi đó Thiệu Băng nhỏ hơn Sa Vũ ba tuổi, là độ tuổi vừa hiểu chuyện, nhưng lòng tự ái rất lớn. Nhóc không thích người khác nói về răng sữa của mình, tuy hơi nhọn xíu, nhưng cũng không khó coi mà…

Cuối cùng tên mình dường như còn do Sa Vũ đặt cho. Nhóc còn chưa nhận được mặt chữ, muốn nhóc đặt tên ngoại trừ Tiểu Hắc, Tiểu Hoa thì cũng chỉ còn Tiểu Bạch, lòng hư vinh của trẻ con cho nhóc biết mấy cái tên đó cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam.

Lấy lại tinh thần, Sa Vũ vẫn dán lên môi anh. Thiệu Băng giơ tay muốn đẩy hắn ra, không nghĩ tới, người đàn ông này lại nhân cơ hội cạy môi anh, đem cái thứ ẩm ướt mềm mại thăm dò miệng anh, thỉnh thoảng còn cuốn lấy lưỡi anh, như là muốn dẫn nó đi vào miệng hắn.

Gió đêm hè thổi qua người không những không mang cảm giác mát mẻ mà trái lại còn có vẻ khô nóng không thể tả. Đám người chung quanh giống như ý thức bên trong mờ dần đi, nhưng trong một góc nào đó của tâm trí bị chạm khắc thành những con rối hình người không thể nào cử động, tồn tại, nhưng không quan trọng.

Cảm xúc trên môi vẫn còn đó, nước bọt bị đưa đẩy qua miệng từng người, cuối cùng trào ra, chảy xuống khóe môi.

Kề sát ngực anh dường như nhẹ nhàng run rẩy. Thiệu Băng chẳng biết lúc nào thì nhắm hai mắt lại, nhưng sức mạnh tinh thần so với mắt còn nhìn thấy được nhiều chi tiết hơn.

Anh nhìn thấy Sa Vũ vừa hôn môi vừa nhìn anh, lông mày khẩn trương cũng dần dần giãn ra, ánh mắt càn rỡ lưu luyến trên lông mày, trên mũi, trên mí mắt anh, nhìn hắn giống như muốn cắn lỗ tai anh một cái vậy.

Đúng lúc này, Thiệu Băng đột nhiên đè lên lồng ngực Sa Vũ, dùng hai ngón tay thon dài kẹp lấy hồng đậu đã cứng ngắc từ lâu, nhẹ nhàng vuốt ve.

Động tác đột ngột này lập tức làm Sa Vũ cứng đờ cả lại. Hắn lùi lại một chút, hốt hoảng nhìn bốn phía, lại phát hiện người chung quanh đều biến thành màu xám, bị cố định tại vị trí của mình. Sa Vũ thở phào nhẹ nhõm, biết là Thiệu Băng giở trò quỷ, tuy rằng Guide không có năng lực ngưng đọng thời gian thế nhưng hắn tin tưởng Thiệu Băng.


Cho dù Thiệu Băng thật sự muốn làm gì hắn trước mặt mọi người, Sa Vũ có lẽ sẽ thấy xấu hổ, thế nhưng sẽ không từ chối.

Vừa nãy hắn nhìn thấy đôi nam nữ hôn nhau kia vẫn còn ở đó. Tay người đàn ông còn đang mò vào cặp mông vểnh cao của người phụ nữ, cô nàng quay lưng về phía hắn đang kín đáo kéo cái tay xấu xa kia ra.

Chẳng biết vì sao thấy cảnh đó, lại so sánh với việc hắn và Thiệu Băng đang làm, trong lòng Sa Vũ nghĩ, nếu như Thiệu Băng muốn sờ mông hắn hắn nhất định sẽ không từ chối, cho dù là đang trên đường cái, nhưng mà…Thiệu Băng sẽ đồng ý sờ mông hắn sao?

Trước ngực đau nhói kéo sự chú ý của Sa Vũ trở về. Giống như đang trừng phạt hắn thất thần, Thiệu Băng dùng móng tay cào lên điểm đó. Cách quần áo căng chặt, trước ngực gồ lên rất dễ thấy, anh nhẹ nhàng vân vê nhào nặn chỗ đó, cố ý bỏ quên bên còn lại.

Nghe Sa Vũ nhịn không được mà rên rỉ, thanh âm khàn khàn thấp giọng cầu xin tha thứ: “Đừng…A A Băng…Đừng ở đó…A —— đau quá…”

Thiệu Băng nhếch miệng, động tác Sa Vũ mơ hồ có chút chống cự, trong miệng nói xin tha, nhưng khi hắn hoàn toàn mở rộng thế giới tinh thần lại không nói vậy, Thiệu Băng có thể nghe thấy, nội tâm Sa Vũ.

Trong lòng hắn nói: chính nó, xxx em, tàn nhẫn mà xxx em, trước mặt tất cả mọi người, để cho họ biết em là của anh!

Ý thức của Sentinel hoàn toàn mở rộng với Guide, ngoại trừ Sentinel và Guide đã thiết lập kết nối tinh thần hoàn chỉnh, thì đúng là khó mà tin nổi, nhưng sự thật chính là vậy. Thế giới tinh thần tràn đầy hương hoa đang mời gọi Thiệu Băng, nếu như không phải thể tinh thần của Sa Vũ còn chưa khôi phục, Thiệu Băng nhất định sẽ không bỏ qua hắn.

Hiện tại anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, dù gì người ta cũng đã đuổi tới phía sau rồi, không phải sao?

Chú thích:

(1) Nguyên văn tâm viên ý mã “心猿意马”: tư tưởng, tâm tình không khống chế được, suy nghĩ lung tung; sớm nắng chiều mưa; thất thường; nghĩ đông nghĩ tây; tâm phiền ý loạn

(2) Thuật ngữ kabe-don xuất hiện nhiều trong manga và anime. Chúng được biết đến là hành động mà nhân vật nam dồn người nữ vào tường. Sau đó đấm tay thẳng vào tường (壁 – kabe) gây ra tiếng động (ドン– don). Hành động này sẽ khiến cho đối phương không còn cơ hội chạy thoát và buộc phải mặt đối mặt với người nam đó. Ở đây là chống tay lên cột điện nên thành cột điện don=)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận