Với một người không quá quan tâm đến mạng sống của mình như Thiên Ân mấy lời của Timmy không làm cậu cảm thấy quá hoảng sợ.
Nhưng nụ cười hồ ly bỗng xuất hiện trên môi của ai đó, nếu cậu mà bị nguy hiểm anh có quan tâm đến cậu không.
Vậy là lộ trình của Thiên Ân được thay đổi, không trở về phòng nữa, cậu đi về phía ngôi biệt thự của Erik.
"Tôi muốn vào trong
Thiên Ân nói với người bảo vệ, có thể nói là anh bảo vệ này đã quá quen với bộ dạng đứng chờ của Thiên Ân ngoài này rồi.
"Thưa cậu không có lệnh của cậu chủ, không ai được vào đây"
Dù cảm thấy Thiên Ân rất phiền phức nhưng là một người được huấn luyện kỹ lưỡng.
Bảo vệ tại khu biệt thự này luôn giữ đúng chừng mực của mình, không biết phải khen Erik huấn luyện người quá siêu hay nên bảo bọn người ở đây quá cứng nhắc đây.
"Vậy nhờ anh chuyển lời với Erik, Timmy đến tìm tôi, tôi sắp bị anh ta mang đi rồi, tạm biệt anh ấy giúp tôi.
Tôi đi đây"
Thiên Ân quay người đi, lần này cậu dứt khoát quay đi không một chút tiếc nuối vì cậu biết...
"Cậu Thiên Ân, chờ một chút.
Cậu chủ mời cậu vào nhà"
Đúng như Thiên Ân nghĩ, chắc chắn sẽ có người mời cậu vào mà, nhưng bao nhiêu ủy khuất làm sao có thể cứ vậy cho qua được.
"Không cần đâu.
Những điều tôi nói đã nói hết rồi, Erik không muốn gặp tôi mà, tôi đi đây"
Trong lòng không khỏi cười thầm, nhìn thấy người khác khó xử cũng là một điều vô cùng thú vị.
Đi được vài bước bỗng có một người lướt qua đứng chắn trước cậu.
Thiên Ân ngửi thấy hương thơm quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn Erik, tuy không muốn thừa nhận nhưng Erik cao hơn cậu rất nhiều và có sức cuốn hút vô cùng lớn với cậu.
Thấy Erik, bỗng nhớ lại những lời anh nói với cậu, trong lòng thấy ủy khuất khủng khiếp, Thiên Ân đi qua người Erik.
Thấy được bộ dạng dỗi hờn của Thiên Ân, Erik cũng bó tay không biết làm gì đành kéo cậu lại.
"Vào nhà đi" Môi của Erik chạm vào vành tai của Thiên Ân tạo cảm giác mát lạnh đến run người, nhưng cậu là ai chứ, cậu chủ Ân gia không dễ đối phó nha.
"Anh bảo không muốn tôi lại gần anh"
Cái mỏ chu lên đầy bất mãn, đôi mắt to tròn đầy ý biểu tình.
Thiên Ân quàng tay ôm lấy cổ Erik, rúc đầu vào lồng ngực anh, hít lấy hương thơm quen thuộc.
Thấy biểu tình đó của Thiên Ân Erik cũng chỉ biết lắc đầu, ôm cậu vào lòng.
"Được rồi, chúng ta căn bản không thể không quen biết được, vào nhà được chưa"
Erik đành xuống nước, dỗ dành tiểu yêu tình.
Thiên Ân hừ một tiếng rồi ôm cổ Erik chặt hơn, Erik bế bổng cậu lên rồi đi vào trong nhà.
Quản gia đứng đằng sau chứng kiến tất cả.
Ông chỉ có thể nói một từ "hoảng", ông chưa bao giờ thấy cậu chủ của mình thân thiết với ai như vậy.
Còn cậu chủ Ân gia kia nữa, ông thề, ông bên ngoài cậu ấy tỏ ta vô cùng miễn cưỡng được Erik bế vào bên trong nhưng ông có thể nhìn thấy nụ cười hồ ly đắc thắng cùng mấy cái đuôi đang vẫy vẫy của cậu ta.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Vào phòng đặt Thiên Ân xuống ghế, rồi Erik cũng ngồi xuống cạnh cậu.
"Nói rõ mọi chuyện đi
Nghe được câu mở đầu của Erik Thiên Ân cũng không trêu đùa anh nữa, ngoan ngoãn kể hết quá trình gặp Timmy cho Erik nghe.
"Có vẻ cậu không mấy sợ hãi nhỉ"
Thấy kẻ bị đe dọa đang thản nhiên ngồi nghịch ngón tay mình, Erik lấy tay mình ra khỏi tay Thiên Ân, lướt nhìn cậu một cái.
"Có gì phải sợ chứ, Tôi còn có anh mà"
Nụ cười ngây thơ nở trên môi Thiên Ân.
Anh không biết cậu quá xem nhẹ việc này hay phải nói là cậu ta quá ngu ngốc đây.
Từ trước đến nay việc ba gia tộc thành lập ngôi trường xảy ra xích mích với nhau không phải là ít.
Nhưng nếu cậu chủ Ân gia bị con trai của tộc trưởng U linh đe dọa thì cũng không phải chuyện nhỏ.
Timmy là con trai tộc trưởng tộc U linh cũng là người có sức ảnh hưởng không nhỏ đến gia tộc đó, mặc dù tộc trưởng có ba người con nhưng tất cả đều biết, Timmy sẽ là người sẽ lãnh đạo tộc U linh trong tương lai.
"Cậu định làm gì"
Erik nhìn Thiên Ân, ánh mắt màu hổ phách của Erik lần đầu Thiên Ân nhìn thấy, cậu như bị lạc trong đó.
Nghe được câu nói của Erik Thiên Ân thu lại vẻ thất thố của mình.
"Không biết nữa, đến thì tính tiếp"
Thiên Ân lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không phải cậu không làm gì mà căn bản không làm được gì, những người có sức mạnh như vậy đúng là đáng sợ thật.
"Thấy sợ rồi sao"
Lần đầu tiên Erik cười trước mặt Thiên Ân, nụ cười nửa miệng đầy khiêu khích.
Đây là nụ cười đẹp nhất cậu từng được nhìn thấy.
Thiên Ân bĩu môi, tựa vào người Erik.
"Sợ thì sao chứ, chuyện gì đến thì vẫn đến thôi"
Erik gẩy gẩy mấy sợi tóc trên đầu Thiên Ân, tóc của Thiên Ân rất đẹp nó có màu nâu hạt dẻ, rất mượt và rất thơm, không biết từ khi nào tay của Erik đã chuyển sang xoa đầu Thiên Ân.
"Chuyển đồ qua đây đi"
Câu nói của Erik đưa ra làm Thiên Ân ngỡ ngàng.
Anh bảo cậu đến đây sống hả, thật không vậy.
Không phải lúc trước anh dùng mọi cách đẩy cậu ra xa sao.
Thấy đôi mắt mở to đầy bất ngờ của Thiên Ân, Erik đẩy cậu ra rồi đứng lên.
"Thu lại bộ dạng ngu ngốc đó của cậu đi, tôi không thể để cậu gặp chuyện được, đây cũng là vì gia tộc của tôi thôi.
Tôi sẽ bảo người chuyển đồ của cậu đến đây, tôi sẽ đi bàn bạc lại việc này với người trong gia tộc cậu, tạm thời cậu ở đây đi"
Nói xong Erik đi ra khỏi phòng, thiên Ân vẫn bị bất ngờ vì lời mời của Erik, nhưng cậu rất hài lòng với biểu hiện của anh.
Vậy cậu sẽ nể mặt anh mà miễn cưỡng ở đây vậy, nụ cười thích thú hiện lên trên môi của Thiên Ân.