"Bắt nó lại"
...Graoooo....uuuuu..
Một tiếng gầm rú vang vọng cả cánh rừng.
Một con vật bao bọc bởi nhiều vảy bạc, ánh mắt đỏ sẫm, mang ánh nhìn đầy thù hận đến những sinh vật đang vây quanh nó.
Chiếc đuôi to lớn quật đổ cái cây xấu số ở gần nó, nó lao đến tấn công người ở gần nó nhất.
Nhưng những người vây quanh nó cũng không phải người thường, bộ tộc U linh sao có thể là người thương cơ chứ.
Timmy đứng trên cành cây gần đó, quan sát tình hình chiến trận bên dưới.
Khi có báo động có kẻ xâm nhập, anh cũng không ngờ tới mò đến chỗ của anh lại là một con long rồng.
Bọn chúng thường ngày đều trốn rất kỹ, tự nhiên xuất hiện ở khu vực quanh đây, chắc chắn đã có biến động không nhỏ.
Nhìn con vật đang gầm gừ bên dưới, Timmy ra hiệu bắt sống nó, rồi rời đi.
Mấy con động vật nhỏ này chắc chắn đã tiến hóa không nhỏ rồi.
Nhìn con vật vừa nãy Timmy cũng có thể đoán ra được, Vảy bạc của nó đã cứng rắn hơn trước rất nhiều, vảy đã đổi dần thành màu đục hơi ngả vàng, sức chiến đấu cũng tăng lên đáng kể so với những con Long Rồng trước kia.
Đúng là đau đầu mà.
"Sao rồi, ổn chứ"
Dylan thấy Timmy trở về nhanh chóng đưa cho anh một ly trà.
Timmy tiếp lấy ly trà từ tay Dylan rồi cười lạnh nói.
"Cũng không có việc gì to tác, chỉ là phát hiện mấy con Long Rồng lởn vởn quanh đây thôi, hình như bọn chúng lại tiến hóa rồi"
Đúng vậy, là lại tiến hóa rồi.
Từ lúc được tạo ra đến giờ bọn chúng cũng tiến hóa không ít lần rồi đi.
"Tốc độ tiến hóa của chúng khá nhanh, như vậy rất nguy hiểm"
Nhìn người bên cạnh mình cau mày suy nghĩ, Timmy đưa tay chọc chọc anh.
"Đến một con giết một con, đến một đàn giết một đàn, tôi sợ bọn chúng chắc"
Thái độ cao ngạo của Timmy không phải Dylan chưa từng thấy qua, nhưng mỗi lần được thấy sự tự tin đó của cậu, anh không khỏi cảm thấy an tâm.
Dù Long rồng có mạnh thế nào bọn anh cũng không để bọn chúng làm tổn hại đến người trước mặt này.
"Dylan tôi có chút đói bụng"
Đã quen được Dylan chăm sóc, sự hiện diện của anh như một điều tất nhiên trong cuộc sống của Timmy, Dylan cũng có thể gọi là "thanh mai trúc mã" từ ngày bé của cậu, một người bạn một vị quân sư bên cạnh Timmy.
"Để tôi kêu người chuẩn bị đồ ăn"
"Tôi muốn ăn anh"
Timmy ôm lấy eo của Dylan kéo anh về phía mình.
Trên môi cậu còn giữ nụ cười ngả ngớn.
"Không được, bây giờ là ban ngày"
Dylan khó khăn đẩy đẩy cánh tay đang ôm eo mình.
Anh và Timmy vốn là quan hệ bạn giường, đúng vậy quan hệ bạn giường, một cụm từ nghe thật thương tâm.
Dylan biết Timmy có vài người bạn giường khác, dù không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận sự thật đó, ai bảo anh không muốn rời xa cậu ta chứ.
"Không muốn sao"
Timmy thổi một làn hơi ám muội vào tai Dylan, rồi cười đầy gian tà.
Cuối cùng, lần nào cũng vậy Dylan thuận theo cậu, mặc kệ cho cậu bài bố mình.
Trong phòng rèm cửa bay phấp phới, bên trong cảnh xuân rào rạt nhưng tâm trạng người bên trong phòng nặng nề, sâu kín.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
"Erik à, ở đây chán quá đi"
Thiên Ân lẩm bẩm vài câu trong miệng, lần nào cũng vậy, cậu luôn nghĩ đến Erik khi buồn chán.
Không biết bây giờ anh đang ở đâu, đang làm gì, có nhớ đến cậu không.
Con người khi yêu thường trở nên đa sầu, đa cảm vậy sao.
Lắc nhẹ ly rượu trong tay, Thiên Ân nhìn những người đi đi lại lại trong bữa tiệc, mấy bữa tiệc nhàm chán của giới quý tộc cậu đã trải qua từ nhỏ đến giờ rồi, sao cái nào cũng như cái nào vậy, có thể đổi mới một chút được không.
Không đi đi, đi lại chào hỏi chúc rượu nhau thì nói chuyện phiếm tạo quan hệ, đúng là không có một chút sáng tạo nào.
Sau khi nhìn thấy Thiên Ân đứng bên bàn rượu, Elsa ưỡn cao ngực, lắc eo, nâng mông bước tới chỗ Thiên Ân.
Lại đến rồi, lại đến nữa rồi, cảm nhận được bà cô Elsa lại sắp đến chỗ mình Thiên Ân không khỏi cảm thấy đau đầu.
Có thể buông tha nhau đi được không.
"Tiểu thư Elsa, cô đến rồi"
Nở một nụ cười nửa miệng, che dấu đi sự chán ghét của mình, Thiên Ân đành cất tiếng chào hỏi cô.
"Đừng gọi tiểu thư hoài vậy, nghe xa cách lắm, anh có thể gọi em là Elsa được rồi"
Nhìn nụ cười vô hại trên môi Elsa, Thiên Ân cảm thấy cô ta hôm nay chắc chắn uống lộn thuốc rồi.
Nhưng sống trong gia đình quý tộc từ bé, Thiên Ân đã luyện được chiêu "nói dối không chớp mắt", dù có khó chịu đến đâu cũng không bao giờ để lộ nó ra ngoài.
"Tất nhiên là được, vinh hạnh của tôi"
Thấy Thiên Ân không từ chối mình Elsa càng cảm thấy vô cùng đắc ý, mấy lời nói của Thiên Ân lần đầu tiên gặp cô chắc chắn do cậu ta dối lòng mà nói ra.
Đâu có ai có thể không muốn kết hôn với một người cao quý và xinh đẹp như cô chứ.
Hất mái tóc màu vàng óng ra đằng sau, để lộ chiếc cổ kiêu hãnh với xương quai xanh quyến rũ, Elsa mỉm cười cụm ly rượu của mình vào ly của Thiên Ân rồi nhâm nhi nó, đúng là mùi vị không tệ.
(bày ra cho ai xem chứ xìiiiii)
Mấy người dự tiệc cũng đang đưa ánh mắt tò mò nhìn về phía này, Thiên Ân cũng chả quan tâm, thích bàn thì cứ bàn đi, cậu cũng không mất miếng thịt nào.
Thiên Ân biết mấy lời đồn giữa cậu và Elsa đang được rất nhiều người bàn tán, hoàng gia đúng là đã không thể chờ được nữa rồi.
Nhưng họ càng làm vậy, cậu càng không muốn giúp họ nữa, cái gì cũng có giới hạn của nó, mong là họ biết điều, nếu không cậu cũng sẽ không nể nang gì mà ra tay với bọn họ.
"Cậu là Thiên Ân phải không, hân hạnh được gặp cậu"
Một giọng nói trầm ấm cất lên bên cạnh, Thiên Ân quay qua nhìn chàng trai vừa xuất hiện.
Anh ta lớn hơn cậu vào tuổi, khuôn mặt vô cùng tuấn tú tuy kém xa Erik nhà cậu, nhưng so với mấy người từ trước đến giờ Thiên Ân gặp trong giới quý tộc, anh ta có bộ dạng đúng là không chê vào đâu được.
Nếu cậu đoán không nhầm thì vị này chắc chắn là hoàng tử sắp kế nhiệm của hoàng tộc rồi.
"Điều đó phải để tôi nói với đúng chứ, hoàng tử George, hân hạnh được gặp anh"
Hoàng tử George tươi cười nhìn Thiên Ân, rồi đánh giá chàng trai trước mặt này.
Đúng là nhìn không ra với một cậu nhóc tuổi đôi mươi có thể nắm vững một gia tộc lớn như vậy.
Ánh mắt sắc sảo, khuôn mặt như được mài giũa tỷ mỉ, trên người cậu tỏa ra một ký tức khiến người bên cạnh không dám coi thường.
George nhấc một ly rượu lên lắc nhẹ.
"Tôi đã nghe nói về rất nhiều cậu"
"Mong đấy sẽ không phải là những lời nói chê cười tôi"
Thấy Thiên Ân pha trò, George cũng nhìn cậu đầy ý cười nói.
"Tất nhiên là không rồi, những tin mà tôi nghe được luôn là cậu chủ Ân gia siêu cấp soái ca, tài năng hơn người, tuổi trẻ tài cao.
Vì vậy tôi rất muốn gặp cậu một lần cho biết, nhân vật trong truyền thuyết đó là ai"
Được nhân vật cấp cao tâng bốc, Thiên Ân cũng có chút đắc ý, nhưng không tỏ vẻ gì ra ngoài, cậu vẫn thản nhiên nói.
"Hoàng tử quá khen rồi, tất cả cũng chỉ là đồn thổi thôi.
Anh cũng thấy đấy, tôi rất bình thường, một cái đầy, ai tay, hai chân như mọi người thôi"
"Cậu rất thú vị" George đưa ly rượu về phía Thiên Ân, hai người khẽ chạm ly vào nhau tạo ra một tiếng "Keng" thanh thúy "Mong sẽ một buổi nói chuyện với cậu chủ Ân gia một ngày gần nhất"
"Tôi cũng mong như vậy"
Sau khi George rời đi, Thiên Ân cảm thấy Hoàng tộc chắc chắn sắp ra tay rồi, cuộc chiến giữa Hoàng tộc và quốc hội lần này sẽ rất thú vị đây.
Hẹn gặp cậu là muốn mượn sức, hắn nói muốn gặp cậu chủ Ân gia, ý vị cũng quá rõ ràng rồi.
Nhấc một ly rượu khác lên rồi uống cạn nó, Thiên Ân cảm thấy vị của nó hơi lạ lạ, cậu cũng không quá để ý đến điều này.
Chắc mấy người hoàng tộc này không ra tay với cậu ngay tại đây đâu nhỉ, bọn họ đâu có quá ngu ngốc như vậy.
....
Nhưng sự thật lại hoàn toàn không như Thiên Ân nghĩ, mấy người Hoàng tộc kia đúng là quá ngu ngốc rồi, dám hạ dược lên đồ uống, cậu cũng quá khinh địch đi.
Thiên Ân hiện tại đang ở trong một căn phòng sang trọng, nhưng cậu cũng chả có tâm trí mà quan sát địa hình nữa, cả người cậu khô nóng khó chịu.
Chắc thứ được được cho vào ly rượu là thuốc kích dục cấp độ cao rồi.
Chết tiệt, đúng là không thể tha cho cô Elsa này, cô ta cũng quá to gan rồi.
Thật sự rất khó chịu rất nóng, Thiên Ân đang cố đi vào phòng tắm để dội nước lạnh thì cửa phòng mở ra.
Một thân hình thiếu nữ mỏng manh, tươi mát xuất hiện trước mặt cậu.
Elsa đang mặc bộ váy ngủ mỏng như cánh ve, kiểu dáng thiết kế tao nhã càng làm tôn lên dáng người đẫy đà của cô ta.
Thiên Ân chán ghét tránh xa cô ta, rồi cắn môi thật chặt cố làm cho mình thanh tỉnh lại.
Nhưng Elsa bước lại gần phía cậu, lộ ra vòng một căng tròn, quyến rũ.
"Thiên Ân, có phải anh đang rất khó chịu, có phải rất nóng không, đến đây em sẽ giúp anh hết khó chịu"
Tay Elsa chạm vào người Thiên Ân, bị cậu hất ra, mặt cô hơi bất mãn, nhưng cô không từ bỏ, vẫn cứ như bạch tuộc bám dính lên người Thiên Ân.
Thần chí mơ hồ, nhưng Thiên Ân vẫn cố không để cho mình bị mất khống chế.
Người cậu thật sự rất khó chịu, tuy muốn vứt cái người đang bám lấy mình ra, nhưng mà thật con mẹ nó nóng, lấy tay đẩy Elsa ra, Thiên Ân trong mắt đầy tia máu gầm lên.
"Cút.tt..."
Elsa hơi ngạc nhiên khi cậu nó câu đó, cô vừa thẹn vừa giận, cậu ta chắc chắn muốn cô, cậu ta còn uống phải thuốc của cô, căn bản đã thần chí không rõ, sao lại có thể từ chối cô được, cô quyết không từ bỏ.
Đôi môi bị cắn đến gần bật ra máu, Thiên Ân thực sự sắp bị bức điên rồi, Erik anh đang ở đâu, Erik, con mẹ nó, vợ anh sắp bị người ta cưỡng gian rồi đây này.
Elsa không ngừng khiêu khích Thiên Ân, một bên cố cởi ra bộ quần áo của cậu, mặc kệ sự kháng cự của Thiên Ân, cô không ngờ bị chuốc thuốc liều cao mà cậu vẫn có thể tự chủ đến bây giờ.
EERik, ERIK.....trong đầu Thiên Ân giờ này chỉ hiện lên tên một người, một mình anh thôi, Erik....
"Choang
Một tiếng thanh thúy vang lên phá vỡ bầu không khí ám muội, cửa sổ bị đập vỡ, một làn gió xuất hiện, nhanh như cắt Thiên Ân được người đàn ông mới đến ôm vào lòng.
Hương thơm quen thuộc khiến cậu thở nhẹ ra một hơi rồi quấn lấy người anh, thật mát.
P/s: Chuyên mục buôn dưa cùng tác giả: mọi người thấy lần này anh Erik nhà mình có ăn được bé Thiên Ân không hehe...