Trận chiến kéo dài dai dẳng giữa U Linh với Vampire và Long rồng, kế hoạch đánh nhanh thắng nhanh của U linh đã bị phá vỡ khi Albert tạo ra thứ thuốc giúp Long rồng trở lại bình thường, không còn bị ảnh hưởng bởi thây ma.
Cuộc chiến cứ ngỡ sẽ đi vào chiến đấu trường kỳ thì có một vị khách bất ngờ đến tìm Thiên Ân.
Trong phòng khách không khí hơi căng thẳng, Thiên Ân ngồi trên ghế chủ nhà, đưa tay cầm ly trà nhấp một ngụm.
Thực ra thì cậu không muốn uống trà, cậu thích uống đồ uống nhiều màu sắc và ngon ngọt cơ, nhưng hiện tại đang tiếp khách nên Thiên Ân tất nhiên sẽ tỏ ra tao nhã và thanh cao mà uống trà.
Nhìn con người đối diện Dylan không hiểu nổi tại sao Timmy lại có thể thích cậu nhóc này được chứ.
Con người trong ngoài bất nhất, giả dối, Dylan hơi cau mày, nhưng khí chất vương giả của cậu ta toát ra đúng là không thể coi thường được.
" Cậu đến đây tìm tôi có việc gì"
Thiên Ân cất giọng phá vỡ không khí dương cung bạt kiếm giữa hai người.
Dylan trước khi đến đây hắn đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều, khi bước chân vào đây cũng đồng nghĩa với việc hắn đánh đổi tình yêu, sự tin tưởng của Timmy với hắn.
Nhưng hắn không thể nhìn Timmy tiếp tục sa chân vào vũng bùn này nữa.
Hắn muốn đánh cược một phen.
......
Sau khi Dylan rời khỏi Thiên Ân hơi trầm ngâm đi vào phòng mình.
Nếu đổi lại là cậu, cậu có đưa ra quyết định như Dylan được không, việc đứng đối đầu với Erik nghĩ đến thôi là Thiên Ân đã cảm thấy tim đau thắt lại rồi.
Nhưng cậu không phải Dylan, Erik cũng sẽ không ngu ngốc như Timmy.
May mà cậu mặt dày đeo bám nếu không Erik bây giờ cũng không biết đang héo khô ở chỗ nào rồi.
Thử tưởng tượng một chút nếu cậu không gặp được Erik, cậu vẫn sẽ là cậu chủ Ân gia, cao cao tại thượng.
Rồi cậu sẽ lấy một cô vợ hiền lành thục nữ, nghĩ vậy thôi mà đã thấy rùng mình rồi, thật đáng sợ.
Nhưng cậu biết chắc chắn sẽ có một lúc nào đó cậu sẽ gặp Erik, chắc chắn cậu sẽ bị thu hút bởi anh và sẽ lại theo đuổi anh.
Nghĩ đến khuôn mặt không cảm xúc lúc lần đầu gặp gỡ của Erik Thiên Ân không khỏi ngồi một mình cười ngu.
Khi Erik tiến vào phòng đập vào mắt là hình ảnh Thiên Ân ngồi cười ngu ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên rồi đi đến vòng tay ôm Thiên Ân.
" Ngốc như vậy nếu bị bán đi chắc còn vui vẻ đếm tiền hộ người ta"
" Có đâu" Thiên Ân bĩu môi quay lại hôn lên má Erik một cái cười nói " Còn phải xem được bán cho ai đã, nếu bán cho anh tuyệt đối em sẽ đếm tiền hộ, còn người khác đừng có mơ."
Thấy khuôn mặt đắc ý dạt dào của Thiên Ân, Erik đưa tay ngắt má cậu một cái, tiểu yêu tinh, lúc nào cũng có thể câu dẫn người được.
Rất nhanh hắn cúi xuống lấp kín bờ môi đỏ mọng của ai kia, xem cái vẻ đắc ý cùng cái đuôi đang vẫy vẫy của cậu kìa.
Đúng là giống như đang nuôi một con cún lông xù, thích bám người vậy.
" Mấy người trong chính phủ đã bắt đầu hành động rồi" Erik nói, rồi ôm Thiên Ân đi vào phòng trong.
" Cũng không ngoài dự đoán của chúng ta" Thiên Ân nói " Bọn chính phủ ngu ngốc cứ nghĩ phục tùng U linh là bọn chúng sẽ để cho bọn họ sống yên ổn, cõng rắn cắn cả nhà.
Không thể tha thứ được"
" Tiếp theo em định làm gì" Erik nói rồi đưa cốc sữa cho Thiên Ân.
Thực sự cậu cũng không thích uống sữa lắm, nhưng Erik lại rất thích nhìn cậu uống sữa vì vậy Thiên Ân đành chiều theo sở thích này của Erik mà ngoan ngoãn uống thứ đồ uống trắng toát này.
Đúng là sở thích kỳ cục mà.
Nhấp một ngụm sữa Thiên Ân nói " Tương kế tựu kế, cứ quan sát xem bọn chúng làm gì rồi chúng ta sẽ đánh úp phá tan kế hoạch của bọn chúng"
Nhìn vòng sữa trắng tinh khiết trên môi Thiên Ân Erik không nhịn được mà cúi xuống gặm cắn môi của cậu.
Cuối cùng công việc bàn kế hoạch sắp tới bị hoãn lại thay vào đó là một màn gặm cắn của Erik.
Cái sở thích cuồng sữa này là ở đây ra vậy, Thiên Ân buồn cười hôn lên môi của Erik.
Không ngờ vị hoàng tử cao quý lạnh lùng này lại có một mặt đáng yêu như vậy.
.....
Cuối cùng cũng có một ngày nhàn nhã, Albert ôm tiểu gà con của mình vào trong lòng thư thái ngâm bồn nước nóng.
Mấy ngày nay làm việc vất vả đúng là tra tấn cái thân già này mà...
Thả vài con vịt nhựa vào bồn tắm cho tiểu vàng chơi, Albert tựa người vào thành bồn thư thái nhìn tiểu gà con đùa nghịch.
Mấy hôm nay đều để tiểu vàng ở chỗ Sakura, tiểu vàng được Sakura đưa đi khắp ngõ ngách doanh trại chui rúc đến cả người đều đầy bùn, kiến Albert không đành lòng nhìn thẳng.
Tiểu vàng ngụp lặn một hồi rồi quay qua nhảy lên lòng Albert cọ cọ.
Mấy ngày hôm nay không được gặp rất là nhớ nha.
Nhìn cục bông trên tay, ánh mắt sáng long lanh nhìn mình Albert vô cùng vui sướng mà hôn hôn nó, đúng là đáng yêu chết người mà.
Sau khi âu yếm một hồi Tiểu vàng xòe cách muốn được lau khô, ngoan ngoãn khiến người ta vô cùng yêu thích.
Albert cười cười, bế tiểu vàng ra khỏi bồn tắm rồi lau khô cho nó, chuẩn bị đi ăn nào.
Cuộc sống mỹ mãn không thể mỹ mãn được hơn.
Ở một nơi khác con rắn hồng hồng oai phong đi tuần tra doanh trại, không có cục bông vàng vàng bám đuôi theo có chút không quen.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" không bàn việc chiến đấu nữa, chúng ta cũng đi ăn" Arthur cưỡng chế kéo Jason đi ăn.
Cứ để cậu một mình chắc chắn sẽ lại bỏ bữa cho xem, đúng là không lúc nào không lo lắng mà.
" Để tôi xem qua địa hình một chút nữa" Jason không thèm để ý đến Arthur vẫn tiếp tục nghiên cứu tiếp bản đồ.
Arthur đành thở dài lấy đồ ăn đến đút cho cậu.
Nhìn người ngồi bên cạnh ngoan ngoãn há miệng ăn đồ ăn được đưa tới, trong lòng Arthur ấm áp hẳn lên.
Chăm sóc vợ là việc mà những đấng trượng phu nên làm.
Arthur đắc ý dạt dào đút cơm cho Jason.
Đút hết một bát cơm Arthur cười gian xảo mà đưa một ngón tay của mình vào miệng cậu.
Jason theo quán tính mà ngậm ngón tay của Arthur vào trong miệng.
Jason "..."
..." bốp"..."bốp"...bốp"..
Tiếp theo đó là một trận gà bay chó sủa.
Arthur bị đánh tơi tả rồi bị tống cổ ra khỏi phòng.
Sakura khinh thường mà nhìn Arthur, đúng là một chút cũng không tiến bộ, bị đuổi ra ngoài là đáng.
Mà cậu Jason cũng không hiền lành như yêu nghiệt Thiên Ân, đáng lẽ lúc đấy phải hôn lưỡi một phen chứ, cứ như vậy mà đánh đuổi người ra ngoài, chẳng có tí tẹo lãng mạng nào mà.
Thấy ánh mắt coi thường của Sakura bắn tới, Arthur ngẩng cao đầu nói.
" Chưa yêu bao giờ đi chỗ khác chơi"
Sakura bất mãn thở phì phì, dám coi thường lão lương, hừ FA thì sao chứ, đợi đến lúc ngươi bị Jason đuổi ra khỏi phòng lần nữa ta tuyệt đối chống mắt lên xem.
Nhất định phải đi nói xấu tên Arthur đáng ghét này với cậu chủ Erik, bắt nạt một con rắn đáng yêu có gì vui chứ, hừ...
^^