Xin Chào Anh Chu


Ôn Nhu dám thề, chắc chắn là đàn anh Chu cố ý!!!
Lúc kiểm tra phòng buổi sáng cô đã làm ít nhất năm lần kiểm tra thể trạng đó! Tới nỗi tay cô đang phát run lên đây này!
Đợt kiểm tra phòng kinh hồn bạt vía vừa kết thúc, Ôn Nhu lập tức chạy về văn phòng nốc ừng ực hết nửa ly nước, Lưu Bình cũng ở đây, cực kì hâm mộ nói:
“Cậu may mắn quá đó nha, được anh Chu tự tay chỉ dẫn luôn!”
Vu Tư Nhã đi theo vỗ vỗ vai cô: “Bây giờ mình đã tin lời cậu nói rồi, chắc chắn là cậu đã giúp anh Chu, bằng không người ta sẽ không quan tâm mình như vậy.”
Ôn Nhu: “……” Quan tâm kiểu này thì cô xin khiếu!
Hạ Dương thấy sắc mặt cô không ổn lắm: “Cậu không sao chứ, chúng ta đều là bác sĩ, sớm muộn gì cũng phải thích ứng thôi.”
Ôn Nhu cười miễn cưỡng: “Mình không sao, chỉ là bị dọa thôi, bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi.”
“Mình thấy lúc nãy cậu làm khá tốt mà.” Lưu Bình không hiểu: “Không phải vừa nãy anh Chu mới khen cậu trước mặt mọi người sao?”
Học bá chính là học bá, cho dù ngày thường có giãy nảy không nhìn thế nào, thì mấy thao tác tay kia không hề làm cho có, đàn anh Chu chỉ một lát đã nắm rõ.
Ôn Nhu không lên tiếng.

Cô không phải chán ghét hay gì cả, chỉ đơn giản là hơi bài xích, cô vẫn có thể trao đổi với bệnh nhân rất bình thường, giống như vừa rồi vậy, có thể làm xong toàn bộ quy trình kiểm tra thể trạng như trước.
Chỉ là cái cảm giác mơ hồ và sợ hãi trong lòng làm cô hiểu rõ rằng, thật ra cô chưa thể hoàn toàn khắc phục được
“Ôn Nhu.” Anh hai đi từ ngoài vào: “Anh Chu tìm em đó, ở văn phòng của anh ấy.”
“Hả, em biết rồi.” Bỗng chốc Ôn Nhu đứng dậy xoay eo: “Nếu anh ấy dám mắng mình, mình sẽ bắt anh ấy trả tiền lại!” Trả tiền cho anh cũng như không! Không có tình người gì hết!
“Anh ấy thiếu cậu bao nhiêu tiền á?” Hạ Dương thuận miệng hỏi.
Ôn Nhu hừ một tiếng: “Năm đồng!”
Ba người ngẩng đầu nhìn cô.
Hạ Dương: “……”
Lưu Bình: “……”
Vu Tư Nhã: “……Đúng là một khoản kếch xù nhể!”
Ôn Nhu có chút chột dạ, lẩm bẩm: “Đó cũng là tiền mà! Của ít lòng nhiều!
Mới vừa vào văn phòng, Chu Ngạn lập tức mở miệng kêu cô:
“Để tôi quét mã Wechat chuyển tiền cho cô.”
Ôn Nhu sửng sốt, vội xua tay nói: “Không cần, không cần.”
Chu Ngạn ngước nhìn cô.
Ôn Nhu cố gắng làm nụ cười của mình chân thành hơn một tí: “Đây không phải là chuyện to tát gì đâu, anh không cần để trong lòng.” Vừa nói vừa dò xét: “Dù gì chúng ta cũng ở cùng một khoa, không có gì đâu, anh còn là đàn anh của tôi nữa, phải không nào?”
Bớt kiếm chuyện với tôi, bớt mắng tôi một chút, bớt cue tôi thì tôi đã cảm ơn trời đất rồi.

Chu Ngạn nghe vậy, ngã người về phía sau, dựa vào ghế xoay da, cười như không cười mà nhìn cô: “Vẫn nên gửi cô thì hơn, bằng không cô sẽ cho rằng tôi nợ cô một ân tình, cô lười biếng tôi cũng không mắng.”
Ôn Nhu khổ sở, được rồi, người ta đã biết lời nói của cô có gì gì rồi, đã nói đến mức này thì cô còn biết làm sao nữa?
“Tinh ——”
WeChat thông báo có bao lì xì đến, trên đó còn có hai chữ “trả tiền” được in hoa.

Ôn Nhu thầm bĩu môi, trả tiền thì trả tiền, lên làm gì chứ, làm như muốn cô trả lại vậy á.
“Nhớ kiểm tra rồi nhận.” Chu Ngạn nói xong lập tức dán mắt vào máy tính làm việc.
“Nhớ rồi ạ.” Ôn Nhu nói rồi cúi đầu ghi lên ghi chú điện thoại【Đàn anh Chu xấu nhất, dữ nhất, lại còn top 1 vô tình】
Đi đến cạnh cửa, cô vừa định đi ra ngoài lại nghe được giọng nói của Chu Ngạn ở phía sau.
“Hôm nay làm kiểm tra thể trạng không tệ.”
Bởi vì cô là người gặp sóng dữ không sợ, lời khen của anh Chu cũng là kiểu bình thường người khác hay nói, nên cô không cảm thấy vui vẻ chút nào.
Ôn Nhu đưa lưng về phía Chu Ngạn, làm cái mặt quỷ, lần này cô không muốn nói cảm ơn nên dứt khoát vờ như không nghe thấy, trực tiếp đóng cửa lại.
Cửa đóng lại kêu “bang”, Chu Ngạn ngẩng đầu lên nhìn, cô bé này tuổi không lớn mà tính tình cũng gì và này nọ lắm à nha.
Còn chưa nghĩ xong thì người ngoài cửa đã thò đầu vào, tròn to mắt đầy khó tin nhìn anh.
Chu Ngạn ngước lên, bất đắc dĩ hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
Ôn Nhu vẫy vẫy điện thoại, giọng điệu mang vẻ kinh ngạc: “Anh Chu, bao lì xì này là năm trăm phải không?” Ủa gì nhiều nhiều nhiều dữ vậy, chấp luôn giá của 3 cái bánh thịt cơ đấy?
Chu Ngạn “Ừ” một tiếng.
“Thế này thì nhiều quá.” Ôn Nhu nhìn anh: “Để tôi trả lại cho anh.”
“Không cần.” Chu Ngạn không buồn ngước mắt, thuận miệng trả lời: “Cô nhận đi, không có bao nhiêu hết.”
Ôn Nhu: Được thôi, bây giờ cô đã tin lời Vu Tư Nhã nói, boss có tiền sẽ tuỳ ý như thế, trong mắt anh, năm trăm chính là năm đồng!
Cô đi làm thêm một ngày cũng kiếm được có một trăm năm mươi, hơn ba ngày lương luôn.
——
Buổi chiều lúc giờ tan tầm, đột nhiên người bệnh giường 13 bị đau bụng cấp [1].

Lúc Chu Ngạn chạy đến, mặt người bệnh đã trắng bệch, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Anh lập tức quyết định: “Lập tức giải phẫu.”
Bởi vì lúc trước, người này đã bị kết sỏi ở ống dẫn tiểu, đau ở vị trí dưới, hiện tại vẫn chưa xác định được là viêm ruột thừa cấp tính hay ống dẫn tiểu bị vỡ, nhưng trước tiên vẫn phải cấp cứu.
Anh ba đi theo sắp xếp phẫu thuật, lúc đi gần, anh ấy nhìn hai người Ôn Nhu và Lưu Bình:
“Các người các em xuống đây một lát.”
Lưu Bình nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ rồi, cuộc phẫu thuật này chắc chắn sẽ không xong trong một hai tiếng, làm xong còn phải điền bản ghi chép phẫu thuật, bản ghi chép thảo luận với gia đình rồi phải ký tên, không chừng làm xong đã tối muộn.

Ôn Nhu biết cậu ấy không muốn, bèn nói: “Để mình đi cho.”
“Cái đó.” Lưu Bình liếm môi, có hơi ngại ngùng: “Thứ sáu cậu đừng đến, không phải còn có việc làm thêm sao? Mình thế cậu được.”
Cậu ấy tuy cùng một tổ với Ôn Nhu, nhưng thật ra việc cậu ấy làm không có bao nhiêu.

Bệnh án hầu như là Ôn Nhu viết, thay thuốc hay mấy chuyện từ bụng dưới trở xuống là cậu ấy làm, còn từ vị trí phẫu thuật nội soi là Ôn Nhu phụ trách, còn nếu đàn anh mặc kệ không quản, cậu ấy sẽ ở ngoài đọc sách.
“OK, không sao đâu.” Ôn Nhu không muốn khách sáo với cậu ấy: “Còn sót lại mấy cái này, cậu làm xong thì về đi.”
“Ừm.”
Ôn Nhu vào phòng phẫu thuật, rửa sạch tay xong lau bằng khăn đã khử độc, chạy vội đi thay quần áo, vì đây là ca cần phẫu thuật gấp nên bên phía phòng phẫu thuật sắp xếp rất nhanh.
Chu Ngạn xác nhận lại bệnh án một lần nữa, rồi đi thay quần áo.

Lúc đi đến bàn phẫu thuật, anh vô cùng bất ngờ:
“Cô là trợ lý hai?”
Ôn Nhu gật gật đầu.
Chu Ngạn nhíu mày không nói gì, anh nghĩ là nam sinh cùng tổ sẽ xuống, không ngờ là cô đến, anh thắc mắc:
“Không phải cô không chịu nổi mấy cái này sao?”
Để một người làm kiểm tra thể trạng thôi cũng có bộ dạng giống như gặp kẻ thù, thì giờ thành trợ lý hai có ổn không?
Ôn Nhu lúng túng đáp lại: “Đâu có chịu không nổi.”
Trong lòng lại có một chút xíu tủi thân, cô luôn cảm thấy đàn anh Chu coi thường cô, lúc cô ở khoa ngoại lồng ngực đã đi theo làm trợ lý rất nhiều lần, nào có kém cỏi như lời anh nói.
Cũng chỉ là khoa này tương đối đặc thù thôi, Ôn Nhu mím môi, cuối cùng vẫn không giải thích, kiểu này càng nói càng sai, cô muốn còn mạng về nhà thì phải im miệng.
Ca phẫu thuật bắt đầu rất nhanh, cũng may tình trạng của bệnh nhân tốt hơn so với tưởng tượng của họ.

Vốn dĩ chỗ phẫu thuật sẽ có ít máu chảy ra, đích thật là viêm ruột thừa, ruột thừa sưng to làm đẩy cả đại tràng lên, cả vùng bụng chứa đầy những nước.
Anh ba hoảng sợ: “Lúc trước anh ấy bị trữ nước, sao lại chưa bao giờ nói với chúng ta vậy chứ? Mấy ngày hôm trước kiểm tra ổ bụng thì không có, sao lại nhanh như vậy được?”
Chu Ngạn cúi đầu, xử lý hạch bạch huyết xung quanh ruột thừa, vừa làm anh vừa hỏi: “Chứng viêm đã bị lâu ngày rồi, hai ngày nay anh ấy nằm trên giường, tại sao không xét nghiệm huyết tương?”
Anh ba giải thích: “Trước kia vẫn làm đều đặn ấy chứ, nhưng sau đó mọi chỉ số đều bình thường, bệnh nhân cũng không muốn kiểm tra nữa, nói tĩnh dưỡng vài ngày rồi xuất viện, nên vẫn chưa xét nghiệm cho anh ấy.”
Người bệnh không muốn, bọn họ cũng không thể cưỡng ép.
Chu Ngạn không ngẩng đầu lên: “Lần sau, hạng mục nào nên kiểm tra thì vẫn phải kiểm tra, giải thích rõ ràng với họ, tránh để tình huống khẩn cấp này xảy ra lần nữa.”
“Nhưng mà không đúng lắm.” Anh ba vẫn nghĩ không ra: “Chúng ta vẫn làm theo quy định mà truyền dịch kháng viêm cho anh ấy sau khi giải phẫu mà, sao có thể xuất hiện chỗ viêm?”

Sau khi phẫu thuật phải ăn thức ăn thanh đạm, nằm trên giường nghỉ ngơi, sao bỗng nhiên xuất hiện cái này mà không có dấu hiệu báo trước thế?
Ôn Nhu lấy kẹp cầm máu qua, chậm rãi kể:
“Hôm qua chị anh ấy đến thăm.”
Hai người nhìn cô.
“Mang cho anh ấy một nồi lẩu cay thơm.” Ôn Nhu bổ sung thêm: “Vô cùng cay.”
“Tôi…” Anh ba tức đến nghẹn lời, anh ấy không thể canh bệnh nhân 24/24 được mà còn gặp phải người không nghe lời! Vốn dĩ bị kết sỏi là do uống thiếu nước, không chú ý đến chế độ ăn, giờ làm phẫu thuật xong vẫn chứng nào tật nấy!
Chu Ngạn không bình luận, chỉ hỏi thêm: “Có nói qua chưa? Đã nói chuyện này với anh ấy chưa?”
Anh ba nghẹn họng, Ôn Nhu thấy thế, vội trả lời “Có nói rồi ạ.”
Chu Ngạn dừng tay, quay đầu nhìn Ôn Nhu, khó kìm nén sự kinh ngạc: “Cô nói sao? Cô nói khi nào?” Sao anh lại không biết cô đã đi nói với người nhà bệnh nhân rồi vậy?
Không tự chủ mà nắm chặt kim trong tay, Ôn Nhu thu tầm mắt lại, thì thầm:
“Ngày hôm qua, lúc tôi thấy anh ấy ăn cái đó, tôi đã lập tức nói với anh ấy, trước khi phẫu thuật tôi cũng đã nói chuyện với người nhà của anh ấy.”
Giọng nói hơi khàn khàn, có hơi run rẩy, lời nói ra không có tí logic nào, rối đến nỗi làm Chu Ngạn hơi chột dạ.

Anh đột nhiên nhớ đến người cầm ba cái bánh thịt đứng đó chỉ đường, rồi đến dáng vẻ cô cười tủm tỉm trả tiền cho anh, lồng ngực chợt giống như bị xé ra, hơi đau đớn, còn có một cảm giác nói không thành lời.
Anh mở miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ “Ừ” một tiếng rồi im bặt.
Đến giai đoạn cuối của cuộc phẫu thuật, anh ba nhìn anh: “Đàn anh, anh nghỉ đi, còn lại để em làm cho.”
Chu Ngạn nhìn đồng hồ, thường thường đến giờ này anh sẽ bỏ của chạy lấy người, mấy việc sót lại sẽ giao hết cho bọn họ, mà bây giờ cũng không còn sớm nữa.
“Chúng ta làm xong luôn đi.” Chu Ngạn vừa nói vừa tăng tốc độ của tay.
Anh ba mừng rỡ, đàn anh Chu làm phẫu thuật vừa nhanh vừa tốt, sạch sẽ gọn gàng, nếu để anh ấy làm thì tốt quá!
Từ nãy giờ Ôn Nhu vẫn không nói thêm câu nào, đợi đến khi phẫu thuật kết thúc, đưa người bệnh về khoa hồi sức mới chạy lại hỏi anh ba: “Anh ba, em đi viết ghi chép phẫu thuật nha?”
Anh ba cười nói: “Đã trễ thế này rồi, em đi thu dọn rồi về đi, ngày mai rồi viết, không ai hối em đâu.”
Ôn Nhu không phản bác: “Được ạ, em đi thay quần áo xong sẽ thu dọn về trước.”
“Đi thôi.” Anh ba gật đầu, xong rửa sạch tay rồi cũng đi thay quần áo.
Chu Ngạn đang ở bên trong thay quần áo, nhìn thấy anh ấy đến mở miệng hỏi: “Cô ấy về rồi à?”
“Ừ.” Anh ba cởi quần áo bên ngoài ném vào thùng: “Ban đầu cô ấy đòi đi ghi phiếu ghi chép phẫu thuật, nhưng tôi thấy đã trễ vậy rồi, người ta còn là con gái con đứa nên tôi cho về luôn.”
Chu Ngạn nhếch môi: “Cô ấy gặp chuyện cũng rất chủ động xử lí.” Mà sao không thấy chủ động đi kiểm tra phòng vậy nhỉ?
“Cô ấy làm việc rất nhanh nhẹn.” Anh ba một bên thay quần áo, một bên khen: “Cô bé này lợi hại lắm đó, bọn họ đang năm ba, tổ nghiên cứu, nam sinh cùng tổ với cô ấy đang muốn thi lên thạc sĩ nên việc thường ngày đều là cô ấy làm.”
“Lúc trước còn từng tham gia cuộc thi kỹ năng lâm sàng sinh viên toàn quốc, chung nhóm với sinh viên học chế độ bảy năm, lấy được giải nhất.”
Chu Ngạn ngẩn người: “Thật vậy sao?”
“Thật mà.” Anh ba biết buổi sáng anh luôn để Ôn Nhu kiểm tra thể trạng trước mặt mọi người: “Anh Chu, thật ra Ôn Nhu có trình độ khá tốt, chắc là vừa đến khoa này, chưa kịp thích ứng, giống như y tá vừa mới đến kia vậy, chẳng phải ban đầu cũng không quen sao? Cái gì cũng có quá trình của nó, anh nói xem phải không?”
Anh ấy biết đàn anh Chu có yêu cầu cao, nhưng rốt cuộc người ta chỉ là đến thực tập, chưa phải là một bác sĩ lâm sàng chân chính giống với quy định, đàn anh Chu dựa theo tiêu chuẩn của mình để rèn giũa bọn họ thì quá nghiêm khắc rồi.
Chu Ngạn không nói nữa, ánh mắt có chút nặng nề, tuy không biết anh đang nghĩ gì, nhưng anh ba thấy đã có chuyển biến tốt liền thu tay, không dám nhiều chuyện, nếu chọc anh giận thì chủ nhiệm về sẽ mắng chết anh ấy!
“Anh Chu, tôi về trước đây.” Anh ba thay quần áo xong rồi đi luôn.
Chu Ngạn đi ngang qua văn phòng bác sĩ, nhìn thấy Ôn Nhu đã thu dọn đồ ở bên trong, anh do dự một chút, nhưng rồi vẫn đi về văn phòng của mình.
Theo lý mà nói, anh không cần thiết phải áy náy, dù gì anh cũng chưa nói gì cô.

Chẳng qua trong lòng đột nhiên thấy không yên, không thể không thừa nhận, lúc trước đúng là anh đánh giá và tìm hiểu Ôn Nhu một cách quá phiến diện, ý kiến chủ quan lúc đó làm anh thấy cô bé nhỏ này quái đản, không chịu nổi khổ, không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Anh cũng từng là sinh viên, anh quá hiểu cảm giác này, bị người khác hiểu lầm mà không thể nào giải thích, lúc mới đi du học anh cũng bị như vậy.

Mặc dù anh ở chung cư xa hoa nhất, lái ô tô đắt nhất, lại còn ra sức làm thí nghiệm, nhưng vẫn có vài giáo sư nước ngoài không ưa anh, nói chuyện kỳ quái, âm thầm đâm chọc đủ điều.
Loại cảm giác này ảnh hưởng rất lớn đến quá trình trưởng thành của một người, Chu Ngạn không cảm thấy mình là loại người như vậy.
Huống chi,
Chu Ngạn day day giữa mày, cô gái nhỏ này nhìn mềm mỏng yếu đuối, là dạng người không biết từ chối, nghe ý tứ của Tiểu Bắc, ở trong tổ chắc cũng là người bị khi dễ, đúng là làm người khác không đành lòng đứng nhìn.
“Thôi bỏ đi.” Chu Ngạn đứng lên, lời xin lỗi không thể ra khỏi miệng anh được, nhưng có thể nói lời xin lỗi, lát nữa nói với cô vài cô, khuyên bảo, khen cô vài câu là được.
Cuối cùng ra khỏi văn phòng thì thấy, người đã đi mất rồi.
Chu Ngạn nghĩ nghĩ, vốn định nhắn trên WeChat nhưng lại thấy không thích hợp, ngày mai rồi nói vậy.

Lúc anh đi đến thang máy, thấy nguyên cả dãy người dài đang chờ thì tụt mood, quay đầu đi cầu thang bộ.
Lúc này cầu thang không có ai, thỉnh thoảng chỉ có người nhà bệnh nhanh chóng lướt qua, nét mặt vội vã.
Ở góc lầu tám, anh lơ đãng liếc qua, ánh mắt sáng lên, đó không phải là Ôn Nhu sao? Đang muốn kêu lại hoảng sợ trong lòng, đang yên đang lành sao lại đứng ở cửa sổ làm gì?
Tim Chu Ngạn đập thình thịch, chắc không phải là nghĩ quẩn chứ?
Bệnh viện thường xuyên có người nhà bệnh nhân đứng ở đây lén lau nước mắt, Chu Ngạn đã thấy vài lần, nhưng bây giờ chợt thấy Ôn Nhu ở đó, không hiểu sao tay chân cũng luống cuống lên.
Không thể vì mấy câu nói của anh mà nghĩ quẩn phải không? Chu Ngạn định gọi lại nhưng sợ kinh động Ôn Nhu, làm cô kích động, phải làm sao bây giờ?
Anh nhịn không được nói thầm trong bụng, thần kinh của trẻ con bây giờ mẫn cảm vậy sao? Quá yếu ớt rồi.
Anh đi qua thật cẩn thận, giày da vừa rời khỏi một bậc thang, gió đêm thổi đến từ cửa sổ, mang theo cả giọng nói của người cạnh bên cửa.
“Anh ta bị cái gì ấy! Cậu không biết đâu, sáng sớm một hai bắt mình đi kiểm tra thể trạng, cậu nói xem anh ta có phải bị mù không?! Bộ không thấy mình rất không tình nguyện à?”
Người đối diện không biết đã nói gì, Ôn Nhu ngắt lời: “Mình thấy anh ta không hề thông minh một xíu nào.

Tối hôm qua anh ta mua ba cái bánh thịt, mình thanh toán giúp anh ta, mất năm đồng, cậu biết anh ta trả cho mình bao nhiêu không? 500! 500! 500 á!”
“Cái này mà còn kêu là thông minh được nữa?” Ôn Nhu mỉa mai: “Hiển nhiên là tên ngốc lắm tiền, may là anh ta không kết hôn, nếu kết hôn mà vợ anh ta biết thì chắc chắn sẽ mắng chết anh ta!”
“Còn cái này, còn cái này.” Ôn Nhu vén tóc, tiếp tục mỉa: “Hôm nay lúc cùng phẫu thuật, cậu không thấy vẻ mặt lúc anh ta thấy mình đâu, sau đó là biểu cảm lúc nghe mình nói trong khi phẫu thuật.”
Ôn Nhu kiềm chế không được bật cười: “Giống như ăn phải phân vậy đó, ha ha ha, anh ta chắc chắn không ngờ đến mình lợi hại như vậy, tự dưng có cảm giác hả hê vì vả mặt được anh ta!”
Ôn Nhu nói cười ngả trước ngả sau, cô cố gắng rất lâu mới dứt được cơn cười: “Nếu mà chụp được biểu cảm của anh ta lúc ấy, ha ha ha”
Tiếng cười đột nhiên tan theo gió.
Đàn anh Chu ngốc nghếch lắm tiền · mắt bị mù · ăn phân đang dùng gương mặt không biểu cảm đứng trước mắt cô, lạnh lùng nhìn từ trên cao xuống.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ôn Nhu nuốt nước bọt.
Tác giả có lời muốn nói: Rạp hát nhỏ:
Ôn Nhu: Nói xấu sau lưng bị người ta bắt được thì phải làm sao đây? Online chờ, rất gấp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận