Xin Chào Anh Chu


Ôn Nhu đứng phía sau Chu Ngạn, dán mắt nhìn theo từng chuyển động của người đó.

Thoáng chốc, não cô hiện lên hình ảnh về sự cố y khoa trên mạng, cô sợ người đó đột nhiên lấy một thanh đao lớn dài 70 mét.
Tuy rằng khả năng xảy ra không lớn lắm, nhưng vì phòng bất trắc, bảo vệ đều đứng thủ trước cửa văn phòng.
Chu Ngạn ngồi xuống, mở máy lên, anh không muốn nói nhảm với loại người này nên trực tiếp vào vấn đề:
“Anh ta đã uống bao nhiêu?”
Người đó do dự nhìn Ôn Nhu: “Sao cô cô cô ta cũng ở đây?.”
Chu Ngạn lạnh mặt: “Chi bằng các anh tự về nhà trị liệu đi, tránh để các anh chướng mắt bác sĩ ở đây, hửm?”
“Ấy, không phải, không phải.” Suy cho cùng vẫn hơi sợ trước uy nghiêm của Chu Ngạn, người đó vội xua tay, thành thật khai ra: “Anh ấy đã uống năm viên.”
Năm viên? Cái gì năm viên?
Ôn Nhu nghe xong như rơi vào trong sương mù, sao nghe cứ như uống lộn thuốc ấy? Chỉ nói sao cho rõ ràng thôi cũng không được.
“Năm viên?” Chu Ngạn dừng lại: “Trước kia anh ta có uống qua lần nào chưa?”
“Có.”
“Bao lâu uống một lần, một lần uống mấy viên?”
Người đó có vẻ hơi ngại ngùng, dường như chuyện này làm cho anh ta rất khó nói: “Cũng không, không lâu, khi, khi khi ngẫu nhiên nổi hứng, đã uống được vài lần, mỗi lần như vậy dùng một viên.”
“Vì sao lần này lại uống năm viên?”
“Vì vì vì.” Người đó lắp bắp: “Vì người đến nhiều, cái đó, cái hứng thú dâng lên nên uống nhiều.”
Anh ta không đợi Chu Ngạn tiếp tục hỏi, đã vội hỏi anh: “Vậy bác sĩ, làm sao bây giờ? Có xảy ra chuyện không? Nghiêm trọng không?”
Chu Ngạn nhìn anh ta một cái: “Loại thuốc này bình thường chỉ được uống nhiều nhất một viên, đằng này anh ta dùng một lần năm viên.

Khoan hãy đề cập đến chuyện gây ra thương tổn với cơ thế, chỉ đau thế này thôi đã hoàn toàn khiến anh ta mất nước.”
“Vậy làm thế nào bây giờ? Bác sĩ, anh đưa thuốc cho anh tôi đi, hay là làm phẫu thuật gì đó, nhanh trị cho anh ấy đi, anh ấy đau lắm rồi.”
Ôn Nhu nhịn không được, chặn họng anh ta: “Bây giờ thì biết để bác sĩ trị cho anh anh cơ đấy, vừa rồi anh đạp phòng thay băng nát bét thế kia, thiếu chút nữa còn thượng cẳng tay hạ cẳng chân với bác sĩ, anh đúng là có cái mặt dày lắm mới đi xin bác sĩ khám cho anh.”
Người đó cười ngượng: “Không phải tôi đang lo lắng thay anh tôi hay sao?”
Ôn Nhu quay mặt đi, gặp phải loại bệnh nhân này, cô thật không muốn khám cho anh ta!
“Tôi tiêm cho anh ta một liều giảm đau trước.” Chu Ngạn vừa nói vừa viết đơn: “Làm kiểm tra huyết tương đi.

Đối với vấn đề này, đầu tiên chúng tôi phải để người bệnh uống đủ nước để làm loãng thuốc, nếu thật sự rất nghiêm trọng mới được dùng chất đối kháng hormone giải phóng gonadotropin[1].

Bước đầu đi kiểm tra huyết tương, xem kết quả thế nào rồi tiến đến bước trị liệu tiếp theo.”
“Được được được.” Người đó gật đầu không ngừng, xong lại nghĩ ra gì đó: “À cái đó, bác sĩ, cho anh tôi một phòng bệnh riêng đi, anh ấy không muốn ở với người lạ.”
Quả nhiên được voi đòi tiên!
Ôn Nhu nổi điên, cô đang định lên tiếng thì bàn tay dưới bàn bị bắt lấy, lắc lắc nhẹ, ý bảo cô đừng nói.

Ôn Nhu mau chóng ngậm chặt miệng, không nói gì.
Chu Ngạn bật cười, ngả người ra phía sau, dựa vào lưng ghế xoay tròn bằng da trâu, nhìn người đó.
“Anh cũng có thể lựa chọn không ở đây, có thể cho anh một cái giường là đã không tồi rồi, không có phòng riêng cho các anh.”
“Nhưng…” Người đó cau mày, còn muốn phản bác lại.
“Hoặc là…” Chu Ngạn hất cằm, ý nói bảo vệ ngoài cửa: “Bọn họ sẽ mang anh đến chỗ thích hợp, bởi vì hành vi ban nãy của anh đã thuộc về phạm trù náo loạn cơ sở y tế.”
“Căn cứ vào quy định mới của bệnh viện.” Chu Ngạn nhìn anh ta: “Đối với bệnh nhân và người nhà có hành vi gây náo loạn cơ sở y tế, bác sĩ chúng tôi có quyền từ chối điều trị, xếp vào sổ đen ngành dịch vụ và khám chữa bệnh kể từ đó.”
Người đó vừa nghe liền sợ: “Gì, sổ đen là cái gì?”
Ôn Nhu có lòng tốt giải thích cho anh ta: “Giống như phạm pháp vậy, bị tội gì đều sẽ ghi chép vào hồ sơ cá nhân, hành vi gây náo loạn cơ sở khám chữa bệnh cũng vậy, đều sẽ ghi chép đầy đủ vào hồ sơ khám chữa bệnh của anh.”
Hễ bác sĩ nhìn thấy bệnh nhân hoặc người nhà có hành vi gây náo loạn cơ sở y tế đều muốn từ chối khám cho họ.

“Đừng đừng đừng.” Người đó luống cuống, nghe thấy sổ đen gì đó đã bị doạ hết hồn hết vía: “Tôi bồi thường, tôi bồi thường, các món vừa nãy trong phòng, chúng tôi bồi thường hết, đừng ghi vào sổ đen gì đó.”
“Đây là cái vốn dĩ anh nên bồi thường.” Ôn Nhu không khách khí nói: “Anh có biết trong đó có bao nhiêu thuốc thử và dụng cụ quan trọng không, nếu đúng lúc có bệnh nhân cần thay băng thì phải làm sao? Đã vậy anh còn muốn ở lại đây!”
Sắc mặt người đó có hơi khó coi.
“Được rồi được rồi, bỏ đi.” Anh ta còn chưa nói dứt lời đã bị Chu Ngạn chen ngang: “Nói cho cùng thì tình huống của bọn họ thật sự là rất đặc biệt.”
“Đúng đúng đúng” Người đó lập tức gật đầu: “Chủ nhiệm nói rất đúng, đây là tình huống đặc biệt, tình huống đặc biệt, vậy nên cái phải bồi thường chắc chắn sẽ chi trả, trả hết, không có phòng bệnh riêng vậy thì ở chung cũng được.”
“Phòng bệnh tiêu chuẩn ba người một gian, mỗi giường đều có màn dài ở hai bên che kín, tính riêng tư rất tốt.”
“Được được được.” người nọ nói nhanh không ngừng: “Được, ở phòng thường, ở phòng thường.”
Chu Ngạn gật đầu: “Bây giờ tôi kê đơn thuốc cho các anh, trước tiên phải uống thuốc giảm đau, chờ lát nước đi lấy máu xong thì truyền nước.”
“Được được được.”
“Còn nữa.” Chu Ngạn cố ý ngắt ngang, ánh mắt hướng đến Ôn Nhu đứng kế bên anh: “Anh vừa mới mắng.”
“Tôi xin lỗi, xin lỗi.” Người đó lập tức đứng dậy: “Phải xin lỗi, phải xin lỗi.” Vừa nói vừa nịnh nọt Ôn Nhu: “Vừa nãy ngại quá, tôi quá sốt ruột rồi, thật sự rất xin lỗi, bác sĩ nhỏ.”
Bác sĩ nhỏ là cái quỷ gì?!!!
Ôn Nhu bất mãn trong lòng, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống: “Anh không cần xin lỗi tôi, người anh cần xin lỗi là thầy Quách, ban nãy anh còn động tay động chân đẩy thầy ấy!”
“Đúng đúng, chắc chắn tôi sẽ đi mà, chắc chắn sẽ đi.” Người đó nói xong lại nhìn Chu Ngạn: “Vậy chủ nhiệm, bây giờ anh tôi đi, đi nhập viện trước, rồi anh đưa thuốc cho anh ấy phải không?”
“Đi đi.” Chu Ngạn: “Tôi đã điền xong trên máy rồi, y tá sẽ đem thuốc qua đó, các anh trực tiếp đến phòng là được.”
“Được được được, bây giờ tôi đi ngay, bây giờ đi ngay.” Người đó lập tức đứng dậy, đi đến cửa, anh ta xoay người lại nhìn hai người: “Vậy vậy vậy cảm ơn bác sĩ.”
Mãi đến khi người đó rời khỏi văn phòng, Ôn Nhu mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô ngồi trên sô pha, nhịn không được oán trách:
“Người này thật quá đáng! Đến phòng bệnh chẳng nói năng gì đã bắt đầu đập phá, cũng chẳng chịu cho ai xem, người khác nói gì cũng không nghe, đã thế còn đòi hỏi phòng riêng, anh ta nghĩ mình ngồi lên đầu bác sĩ dễ thế chắc!”
Chu Ngạn cười cười, quay người sang rót cho cô một ly nước, bắt đầu an ủi: “Phần lớn người bệnh đều khá ôn hoà, chỉ có rất ít người cáu kỉnh thế này.

Gặp loại người này phải cẩn thận một chút, đừng chọc giận anh ta.”
Ôn Nhu đưa tay nhận ly nước, cái miệng nhỏ hé ra hớp một ngụm, cô ngẩng đầu nhìn Chu Ngạn: “Anh Chu, tính tình anh thật tốt.”
“Đúng vậy.” Chu Ngạn cười như không nhìn cô, có ý ám chỉ: “Người nào đó ở mắng tôi sau lưng không biết bao nhiêu lần, tôi cũng chưa từng so đo với cô ấy.”
Ôn Nhu thè lưỡi, nhỏ giọng nói thầm: “Cũng đâu có nhiều lắm đâu.” Chỉ mắng có vài lần mà lần nào cũng bị anh bắt quả tang.
“Lần sau gặp kiểu bệnh nhân này không được vội vàng xông lên phía trước.” Chu Ngạn nhìn cô: “Cô không có nhiều kinh nghiệm xử lí lâm sàng, lời nói quá kích động sẽ dễ xảy ra chuyện.”
“Không phải do tôi lo cho anh hay sao?” Ôn Nhu uống một ngụm nước, làm vẻ khoa trương: “Anh không biết đâu, lúc đó cửa phòng thay băng đóng lại cái ‘ầm’, nghe sợ lắm đó!”
Chu Ngạn không đáp lại, khoé môi không ghìm được khẽ nhếch lên, trong lòng dâng lên cảm giác gì đó không thể nói, nó có chút chua xót.
“Cho nên.” Chu Ngạn ngồi thẳng dậy, anh chống cằm nhìn cô: “Vừa nãy cô cố ý dùng lời nói để kích anh ta?”
Ôn Nhu ngượng ngùng mím môi, mắt liếc nhìn Chu Ngạn: “Không phải tôi sợ anh ta được voi đòi tiên sao?” Nói xong lại không nhịn được cong cong mắt, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Anh Chu, vừa rồi hai chúng ta phối hợp ăn ý lắm đúng không?”
Chu Ngạn tức giận: “Không có! Lần sau gặp chuyện thế này cô phải tránh xa ra!” Mặc được áo blouse trắng đã dám xông về phía trước, đúng là nghé con mới sinh không sợ cọp, không nhận ra mình nặng mấy cân nữa.
Ôn Nhu chu chu môi: “Nhắc đến cái này, rốt cuộc anh anh ta bị sao thế? Uống lộn thuốc gì sao?” Cô vừa nghe đã như rơi vào sương mù.
“Uống Viagra.” Chu Ngạn thuận miệng nói: “Không khống chế được liều lượng, một lần uống quá nhiều.”
“Phụt ——” Ôn Nhu trực tiếp phun nước từ trong miệng ra, không ngừng sặc: “Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ.”
Rất vất vả mới bình tĩnh lại được, cô tức khắc chạy đến bên cạnh Chu Ngạn: “Thật sự là Viagra sao? Chính là cái loại thuốc làm cái đó của đàn ông trở nên đặc biệt phải không?”
Chẳng trách sao anh ta không qua bên phòng khám đăng kí mà trực tiếp chạy đến khu nội trú, còn không cho y tá và bác sĩ xem, thì ra là uống cái đó!
“Cái đó của anh ta thật sự sưng rất lớn sao?” Ôn Nhu không bắt nhốt được con sâu tò mò của mình: “Nó sẽ trở nên vô cùng to sao? To hơn nhiều so với độ to của đàn ông bình thường sao? Đúng không?”
Chu Ngạn nhìn cô với gương mặt vô cảm.
Ôn Nhu khôi phục lại trạng thái bình thường, cười ngượng: “… Tôi chỉ tò mò thôi.”
“Cô viết xong quá trình mắc bệnh chưa?”
“… Chưa.”
“Cô viết bản ghi chép phẫu thuật chưa?”
“… Chưa.”
“Cô viết bản ghi chép thảo luận với người nhà bệnh nhân và đưa họ kí tên chưa?”
“…… Chưa.”
Khoé miệng Chu Ngạn hơi nhếch nhẹ lên, giọng điệu vô cùng khó chịu: “Vậy cô còn ngẩn ngơ ở đây làm gì?” Còn không đi làm việc đi!
“À.” Ôn Nhu chậm rì rì đứng thẳng lên, biểu cảm không tình nguyện lẩm bẩm: “Còn không phải tôi đang tích góp thêm kinh nghiệm lâm sàng đó sao?”
Bút máy phát ra một tiếng “bụp”.
“Bây giờ tôi đi ngay, bây giờ đi ngay.” Ôn Nhu ngay lập tức lấy lòng: “Tôi đi hoàn thành công việc liền đây.” Nói xong, cô nhịn không được, thầm mỉa mai, tò mò một chút cũng không được, đây là lần đầu tiên cô thấy cái này mà!
Chu Ngạn nheo nheo mắt nhìn theo bóng dáng của Ôn Nhu.

Lần đầu kiểm tra phòng, đến cạnh giường bệnh cũng không chịu, còn trịnh trọng bịa lí do với anh, nói cái gì mà theo đuổi cái đẹp!
Bây giờ lá gan lớn rồi, nghe thấy cái này mà mắt lại phát sáng? Không sợ nữa!
Muốn nhìn à? Không có cửa đâu!
Con gái nhà lành mà nghĩ gì trong đầu vậy không biết!
Bỗng dưng,
Chu Ngạn dừng lại, mày chau chặt lại, anh có hơi không hiểu nổi mình.
Anh tức giận cái gì?
Tác giả có lời muốn nói: Rạp hát nhỏ:
Ôn Nhu: Tôi muốn nhìn.
Chu Ngạn: Nhìn cái gì?
Ôn Nhu: Cái kia kìa.
Chu Ngạn: Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Ôn Nhu: Tôi muốn xem bệnh án của anh ta một chút, cái này cũng không được sao?
Chu Ngạn:….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui