Xin Chào, Chàng Trai Của Tôi

Thứ bảy phải trực một buổi thí nghiệm, hết giờ, cầm túi chờ Tần Khoa của tôi cùng đi về.

Từ đằng xa liền nhìn thấy, trong vườn mai, Tần Khoa đang ngồi trên ghế đá chơi với Cầu Cầu.

Nhìn hai người cười ha ha giỡn với nhau, trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy thật cảm động.

Cầu Cầu vừa thấy tôi từ xa đã vội chuẩn bị thêm lực để chạy tới, may mà Tần Khoa giữ chặt cổ áo nó lại.

Tôi đi tới trước mặt, Cầu Cầu bị Tần Khoa nắm cổ áo, vẫn đang cố gắng nhảy lên, miệng hô liên tục, mẹ nuôi, mẹ nuôi!

Đúng vậy, cậu bé đã lớn hơn một chút, được người lớn sửa, biết không phải là mẹ mà là mẹ nuôi.

Tần Khoa ngồi xổm xuống ôm Cầu Cầu nói, không phải nói với con rồi sao? Trong bụng mẹ nuôi có em trai nuôi, không được tung vào người mẹ nuôi như trước nưa.

Cầu Cầu chớp chớp mắt gật đầu, dạ.


Tần Khoa đứng dậy, đeo chiếc túi xách nhỏ lên vai, nắm tay Cầu Cầu nói với tôi, mới nãy anh gặp thầy, mượn Cầu Cầu về chơi một ngày.

Tôi nghĩ ông bố như Phật Di Lặc kia của Cầu Cầu đúng là người gan dạ, con cưng mà cứ như vậy cho người ta mượn chơi, đúng là xem như trái bóng.

Buổi tối, ăn cơm xong, Tần Khoa dạy Cầu Cầu làm bài tập.

Tôi cắt chút hoa quả bưng vào, Cầu Cầu “Oa ô” một cái liền vươn tay muốn cầm hoa quả.

Tần Khoa giữ tay nó lại kéo vào bếp rửa tay.

Cầu Cầu ăn táo dựa vào người tôi ấm ức nói, hôm qua phát bài kiểm tra, Đại Cầu (bố Cầu Cầu) lại mắng con.

Tôi vày vò cặp má mũm mĩm của nó nói, ừ, tội nghiệp ghê!

Mắt Cầu Cầu ươn ướt nói, Đại Cầu còn nói, nếu con còn làm bài kém như vậy nữa thì Đại Cầu sẽ đem con nướng ăn.


Tôi nghĩ nghĩ nói, nướng lợn sữa hả, chậc chậc, hương vị hẳn là không tệ.

Tần Khoa kéo Cầu Cầu qua nói, đừng lo, bố con huyết áp hơi cao, không ăn được nhiều mỡ.

Mắt Cầu Cầu càng ướt hơn.

Ăn hoa quả xong, Cầu Cầu tiếp tục làm bài tập.

Mới viết được vài chữ đã ngẩng đầu lên kêu một tiếng “Mẹ nuôi”, một lát sau, lại ngẩng đầu hỏi tôi, mẹ nuôi, nửa câu sau của “Biển học vô biên” là gì?

Tôi không cần nghĩ ngợi trả lời, quay đầu là bờ.

Tần Khoa cười che tai Cầu Cầu nói với tôi, xin em đi ra nhanh lên, đừng chỉ bậy cho con nít.

Buổi tối, vốn muốn cho Cầu Cầu ngủ ở giữa, nhưng nghĩ lại khi tôi ngủ say có thói quen ôm chặt nên vẫn để nó ngủ bên phía Tần Khoa.

Buổi tối nghe tiếng hít thở của Cầu Cầu lúc ngủ say, tôi vỗ vễ bụng mình đã hơi căng lên nhỏ giọng hỏi Tần Khoa, con của chúng mình sẽ đáng yêu như Cầu Cầu đúng không.

Tần Khoa mỉm cười nhẹ giọng trả lời tôi, sẽ, nhất định sẽ rất đáng yêu.

Tối đó, tôi nắm tay Tần Khoa dựa vào vai hắn ngủ thật ngon.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận