Ngày đính hôn của Mạc Dĩ Hằng, khách khứa đều đến dự. Hoa tươi được vận chuyển bằng đường hàng không, nụ hoa chớm nở, màu sắc tươi vui. Lễ đường được bố trí rất tỉ mỉ, tràn đầy lãng mạn và hạnh phúc.
Đây không phải là lần đầu tiên cô đi dự tiệc với Chu Tu Lâm. Hôm nay cô mặc một bộ đầm trắng, rất thích hợp với cô. Hai năm qua, phong cách ăn mặc của cô được nâng lên một hai điểm. Người đẹp dựa vào ăn mặc, một chút cũng không sai. Không phải nói, Khương Hiểu không xinh đẹp, chỉ là quần áo thêm phần không ít.
Chu Tu Lâm kéo tay cô, "Tay của em sao lại lạnh như thế này?"
Tháng ba, nhiệt độ cũng không phải rất cao, mặc dù bên trong hội trường có mở máy sưởi, nhưng vừa từ ngoài đi vào, vẫn có chút lạnh.
Khương Hiểu hít sâu một hơi, "Đẹp cũng khiến người ta lạnh lẽo, sẽ tốt ngay thôi." Bỗng nhiên cô thấy phía trước có mấy nam nhân, "Ah.... Đó không phải Thiên Bảo Từ tổng sao?"
Chu Tu Lâm nhìn theo ánh mắt của cô, "Là anh ta."
Khương Hiểu nghi ngờ nói, "Không phải năm ngoái Mạc tổng và Từ tổng có hiềm khích sao?"
Chu Tu Lâm nghiêng đầu, "Trong giới kinh doanh, không có vĩnh viễn làm kẻ thù."
Khương Hiểu nghĩ đến hỗn chiến kia, không khỏi cười, "Em cho là đời này bọn họ sẽ không qua lại với nhau."
Nói xong, hai người đến gặp đôi tân hôn của đêm nay.
Vị hôn thê của Mạc Dĩ Hằng họ Hàn, không phải là người của giới giải trí, bối cảnh gia thế vô cùng cường thế. Cô dâu rất tốt, đứng cùng một chỗ với Mạc Dĩ Hằng thật sự là trời đất tạo nên một đôi.
Mặc Dĩ Hằng bắt tay Chu Tu Lâm, ánh mắt nhìn Khương Hiểu. "Chu tổng, ngài cũng quá khiêm nhường, không mang theo phu nhân, dùng Khương đại diện làm lá chắn. Đi với ngài thì làm sao mỹ nữ tìm bạn trai đây?"
Chu Tu Lâm mỉm cười, "Yên tâm, về vấn đề hôn nhân của Khương đại diện, tôi cũng thật sự lo lắng."
Mạc Dĩ Hằng cười nói, "Khương Hiểu, hôm nay tôi và Hàn Nhụy làm nhân chứng, cô yên tâm mà đi yêu đương."
Khương Hiểu kiên trì, trên mặt mang theo nụ cười xinh đẹp, "Vậy cảm ơn Mạc tổng và Mạc phu nhân, tôi sẽ nắm chắc cơ hội." Cô không muốn nhìn đến khuôn mặt của vị tiên sinh bên cạnh.
Khẳng định rất lạnh.
Đúng như dự đoán.
Gặp xong đôi tân hôn, Chu Tu Lâm và cô tiếp chuyện với vài lão tổng trong giới giải trí, nói chuyện với bọn họ xong, sau đó nắm tay cô đi vào một chỗ khuất.
Khương Hiểu đang bưng một li cốc tai, miệng nhỏ nhấp một ngụm, "Thực ngọt, hương vị giống như nước có ga."
Chu Tu Lâm nhếch miệng, "Uống ít một chút, rượu này có tác dụng chậm."
Hôm nay cô cố ý làm kiểu tóc này, tóc dài uốn lượn, trên cổ mang vòng cổ anh tặng lần trước, kim cương rực rỡ chói mắt. Anh tặng trang sức cho cô, tham gia hoạt động bình thường cũng có thể dùng được.
Anh lấy ly rượu từ trong tay cô, không cho cô tiếp tục uống.
Khương Hiểu bĩu môi, "Sẽ không say."
Chu Tu Lâm không thuận theo, "Có khả năng Tiểu Đậu Nha phát hiện em uống rượu."
Khương Hiểu than nhẹ một hơi, khóe miệng hiện lên độ cong có chút bắc đắc dĩ, "Con mới ba tuổi, Chu Tu Lâm, anh nói xem qua vài năm nữa, không phải em bị con ăn gắt gao sao?"
Thường ngày hai mẹ con ở nhà sẽ có lúc va chạm, Chu Tư Mộ rất biết suy nghĩ, hơn nữa lý do nói ra còn rất rõ ràng. Khương hiểu thường lén châm chọc, đứa nhỏ này một chút cũng không giống cô.
Ngón tay của Khương Hiểu đâm vào lồng ngực của anh, "Nè, lời của Mạc Dĩ Hằng nói anh đừng để trong lòng."
Chu Tu Lâm nhăn mi, "Không phải vừa rồi em rất đồng ý với lời của cậu ta sao?"
Khương Hiểu cười, "Chu tiên sinh, không phải anh đang ghen tị đó chứ?"
Chu Tu Lâm quay mắt đi, nhìn ánh trăng, biểu tình hơi mất tự nhiên. Anh đương nhiên biết, hai năm nay xung quanh của cô có không ít người, không thiếu người muốn theo đuổi phu nhân của anh.
Khương Hiểu tới gần anh, "Chu tiên sinh, em chỉ yêu một mình anh, được chưa?"
Chu Tu Lâm vừa định ôm chầm lấy cô, phía sau có người đi đến, giọng nói từ phía sau truyền đến.
"Tu Lâm...." Giọng nói trung niên của một người đàn ông.
Khương Hiểu và Chu Tu Lâm cùng quay đầu lại, Khương Hiểu thu lại ý cười trên mặt.
Đạo diễn Tấn và phu nhân của ông Lương Nguyệt đi đến.
Chu Tu Lâm vươn tay, "Đạo diễn Tấn, cô Lương, chào."
Đạo diễn Tấn gật đầu, "Tu Lâm, chúc mừng cậu, con trai của cậu đã được ba tuổi." Nghe được tin tức trong lòng ông khó tiếp thu được.
Chu Tu Lâm cười yếu ớt, "Cảm ơn."
Lương Nguyệt im lặng đứng bên cạnh ông, ánh mắt đánh giá Chu Tu Lâm và Khương Hiểu trong chốc lát. "Quả thực tin tức làm cho tôi kinh ngạc."
Chu Tu lâm không khỏi lắc đầu, vẻ mặt xin lỗi, "Thật có lỗi. Tôi chỉ muốn cho đứa nhỏ hoàn cảnh yên tĩnh, nên chưa muốn công khai."
Lương Nguyệt gật đầu, tỏ vẻ hiểu. Tấn Thù Ngôn thì phải làm sao đây. "Khương Hiểu, đã lâu không gặp."
Khương Hiểu nhìn Lương Nguyệt, giọng điệu bình tĩnh, "Cô Lương, xin chào."
Quả thật đã lâu không gặp.
Ba năm trôi qua, đây là lần gặp thứ hai của bọn họ.
Lần trước là trong lễ công chiếu phiếm điện ảnh của đạo diễn Tấn, những người đại diện trong công ty Chu Tu Lâm được tham dự.
Hôm đó, Khương Hiểu lễ phép đến trước mặt Lương Nguyệt chào hỏi, đến nay hình ảnh đó như mới trải qua ngày hôm qua.
"Cô Lương, cô vẫn khỏe chứ, tôi là Khương Hiểu."
Cô không gọi là Angel.
Cô bình thản nói ra tên của mình.
Lương Nguyệt nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, "Xin chào, có phải tôi đã gặp qua cô ở đâu không?"
Khương Hiểu cong khóe miệng, tươi cười không lan đến mắt, "Cô Lương, trước đây tôi là trợ lý của Chu tổng."
Gương mặt tinh xảo của Lương Nguyệt bừng tỉnh hiểu ra, "Tôi nhớ rồi, đã thật lâu trước kia. Lớn tuổi, chuyện trước kia đều không nhớ rõ."
Trương Du đứng ở mộ bên cười, "Cô Lương, cô cũng không tính là lớn tuổi, chúng tôi phải sống làm sao. Cô chăm sóc da tốt nên chỉ nhìn hơn hai mươi tuổi thôi."
Lương Nguyệt bật cười, "Nhìn từng đợt rồi từng đợt người mới, tôi đây không già không được."
Trương Du cảm thán, "Đúng vậy. Những người đại diện như Khương Hiểu cũng xuất hiện, tôi cũng cảm giác mình già đi rồi." Năm nay cô chỉ mới ba mươi lăm tuổi, trong làng giải trí được hưởng danh xưng người đại diện xuất sắc. Tuy rằng hiện tại cô đã rời khỏi Hoa Hạ, tự lập công ty của riêng mình, nhưng mà cũng có tình nghĩa với Hoa Hạ, Họa Hạ đối với người đại diện này cũng có chút chiếu cố.
Lương Nguyệt giống như nhớ đến cái gì, "Tên của cô là Khương gì vậy?"
Khương Hiểu trả lời: "Khương trong Khương Tử Nha, Hiểu trong sáng tỏ." Ngữ khí bình thản, từ ngữ rõ ràng.
Lương Nguyệt gật đầu, dịu dàng nói, "Là Khương, tôi còn tưởng là Giang trong Trường Giang."
Hôm nay gặp nhau tại lễ đính hôn của Mạc Dĩ Hằng, thật ra Lương Nguyệt nhìn Khương Hiểu đến vài lần.
Suy nghĩ kỹ càng, đường trưởng thành và tích lũy của Khương Hiểu, từ một trợ lý nhỏ của minh tinh, đến làm trợ lý của Chu Tu Lâm, cho đến bây giờ có thể chạm đến vị trí người đại diện, xem tuổi của cô ấy có thành tích như vậy quả thật khó có được.
Mọi chuyện thuận lợi làm cho người khác có chút không quá tin tưởng.
Chu Tu Lâm nói chuyện cùng vài lão tổng, Khương Hiểu nhàn nhã ăn điểm tâm. Đúng lúc, di động vang lên. Cô cả kinh, là người nghệ sĩ nào có scandal.
Gần đây thần kinh của cô có chút căng thẳng.
May mắn, là Tiểu Đậu Nha gọi đến.
Bây giờ Tiểu Đậu Nha đang nằm trên giường lớn, mặc bộ áo ngủ hình tiểu Hùng màu lam, nói vào điện thoại di động. "Mẹ, mẹ và ba khi nào thì về?"
"Nhanh thôi, Ông nội và bà nội đưa con về à?"
"Vâng ạ. Còn có Nhất Nam và Nhất Bắc đến nhà chúng ta chơi, cô còn tặng đồ chơi cho con."
"Vậy con có cảm ơn cô hay không?"
"Con có ạ. Con mời cô đến nhà trẻ chơi với con, cô nói bận việc học nên không thể đi." Vẻ mặt của bé tiếc nuối.
Khương Hiểu cười, Tiểu Đậu Nha vừa mới đến nhà trẻ, cảm thấy mới mẻ, dĩ nhiên nhà trẻ trở thành ngôi nhà thứ ba của bé. Một bên cô nghe con trai nói chuyện, một bên ăn bánh ngọt.
"Bánh ngọt! mẹ, không phải buổi tối không ăn để giảm béo sao?"
Khương Hiểu: "... Mẹ béo lắm sao?"
Tiểu Đậu Nha nghiêm túc suy nghĩ, "Dù mẹ có béo con vẫn yêu mẹ."
Khương Hiểu cảm thấy sau này con trai cô khẳng định sẽ được nhiều con gái thích. Lại nói tiếp lời ngon tiếng ngọt, một câu lại một câu, không biết giống ai? Chu Tu Lâm cũng có nói, mỗi khi động tình thì anh sẽ nói bên tai cô, gọi cô là "bảo bối".
Cô cúp điện thoại, đang chuẩn bị đi toilet, đúng lúc gặp Lương Nguyệt.
Lương Nguyệt gật đầu với cô, "Buổi sáng hôm nay chúng tôi nhận được tài liệu của Hứa Giai Nhân,