Xin Chào Dịu Dàng


Lần này Từ Tán vẫn mang theo một bó hoa nhỏ đến nhà Lam Thiên Nhiên.
Lam Thiên Nhiên nhận lấy chùm chuông màu trắng như tuyết, hỏi: “Linh lan? Hình như hay dùng cho lễ cưới.

Lúc trước tiệc đính hôn của Tiểu Đào và Ngâm Thiên có nhiều lắm.”
Từ Tán: “Không biết nữa, tôi thấy đẹp nên mua thôi.”
Dì giúp việc lại gần, khen hoa rất đẹp, rồi giúp đi tìm một bình hoa để cắm.
Lam Thiên Nhiên nhìn quanh, hoa dành dành mà Từ Tán mua lần trước vẫn còn đang để trên bàn ăn, vậy thì bình hoa nhỏ này đặt trên tủ trưng bày vậy.

Anh đặt nó ngay bên cạnh khung hình.
Ánh mắt Từ Tán đi theo chủ nhà, khi bình hoa được để xuống, những khung hình bên cạnh cũng lọt vào tầm mắt của anh, làm anh hơi ngẩn ra.
Người bảo mẫu trong tấm hình chụp cùng Lam Thiên Nhiên khi còn nhỏ rất quen mắt, hình như là mẹ của Triệu Hồng?
Chiều nay anh vừa mới nhìn thấy hình của mẹ Triệu Hồng, ấn tượng vẫn còn sâu sắc.

Người phụ nữ này có một đặc điểm là nụ cười rất tươi tắn, dù răng không được đều lắm, nhưng bà vẫn nở nụ cười rất rộng, rất vui vẻ.
Từ Tán lấy điện thoại ra, bước đến bên cạnh tủ trưng bày, mượn cớ chụp hoa để chụp lại cả mấy cái khung hình.

Anh quay lại tìm Lam Thiên Nhiên, thấy người kia đang đứng trong bếp nói gì với dì giúp việc.
Lát sau, Lam Thiên Nhiên ra khỏi nhà bếp, thấy được Từ Tán đang ngơ ngác nhìn mình: “Cậu làm sao vậy?”
“Ừ?”
“Thấy cậu giống như là…” Lam Thiên Nhiên do dự một chút: “Thôi không sao.”
Rồi anh dời đề tài đi: “Tối nay uống rượu không, rượu vang thì sao?”
“Không uống, tôi còn lái xe.

Vừa rồi cậu muốn nói gì? Sao nửa chừng lại thôi chứ.” Từ Tán không đi theo tiết tấu của Lam Thiên Nhiên, mà kéo chủ đề lại: “Tôi hứa dù cậu nói gì, tôi cũng không giận.”
“Không có gì.” Lam Thiên Nhiên đành nói: “Chỉ là cảm thấy khi vừa bước vào thì cậu còn giống như một bông hoa tươi, vừa rồi cứ như bị phơi nắng quá, héo luôn.”
Từ Tán bật cười, không ngờ Lam Thiên Nhiên lại vì mình như hoa.
“Không có héo, chỉ vừa mới bị tấn công chút thôi.”
“Làm sao vậy?” Lam Thiên Nhiên hỏi.

“Nhớ lại một vài chuyện trước kia.” Từ Tán không nói tiếp nữa, mà hỏi: “Cậu là người thành phố Minh đúng không? Sao lại chuyển đến Nam Am học cấp ba?”
Lam Thiên Nhiên im lặng vài giây, rồi mất tự nhiên, đáp: “Vì tôi không thể hòa đồng với bạn bè được, họ cảm thấy tôi kỳ lạ, có bệnh.”
Từ Tán nhíu mày: “Bọn họ mới có bệnh.”
Lam Thiên Nhiên nhìn anh, thả lỏng hơn trước: “Hồi còn học ở Minh, cha mẹ của bạn học cũng là người chung một giới với cha mẹ tôi, hai người họ thấy tôi làm mình mất mặt, nên muốn đưa tôi đến nơi khác, rồi đúng lúc có ai đó nói rằng trường học ở Nam Am rất tốt, thế là họ đưa tôi đến Nam Am.”
Từ Tán không bình luận gì, cũng không hỏi thêm chi tiết, chỉ quan tâm đến một vấn đề nhỏ: “Tôi đoán là người nhà Vương Đình giới thiệu trường ở Nam Am với cha mẹ cậu hả?”
“Đúng, nhà Vương Đình sau này mới dọn đến Minh, quê cũ là ở Nam Am.”
“Cậu và Vương Đình từ nhỏ đã quen à?”
“Ừ, hắn nói hồi nhỏ tôi giống thằng thiểu năng.”
Từ Tán mắng: “Hắn mới là thằng thiểu năng.”
Lam Thiên Nhiên cười nhẹ: “Về mặt IQ thì tôi hơn hắn, nhưng những phương diện khác thì không chắc.”
Từ Tán bật cười, chỉ có Lam Thiên Nhiên mới nghiêm túc lý luận như vậy.

Nếu là anh khi còn nhỏ mà biết Vương Đình, anh đã sớm cho gã anh đập mấy trăm lần rồi.
“Cậu cười gì thế?” Lam Thiên Nhiên hỏi.
Từ Tán không trả lời, mà chỉ nắm cổ tay anh, kéo đến sô pha để ngồi, sau đó buông tay ra rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Cậu thân với Vương Đình không?”
“Trước kia cậu hỏi tôi rồi.” Lam Thiên Nhiên nói: “Sau này tôi đã suy nghĩ vấn đề này cẩn thận hơn, tôi thấy quan hệ giữa tôi và hắn chắc là thân hơn người bình thường một chút, chúng tôi là họ hàng, hơn nữa hắn cũng chưa từng làm gì tôi.”
Từ Tán gật đầu: “Ừ, không có bắt nạt cậu đã là tốt rồi.

Tôi có thể tưởng tượng hồi còn nhỏ cậu sống khó khăn thế nào.”
Anh nói vậy là vì bản thân anh đã từng trải qua cảm giác này, nhớ lại ngày xưa mình sống cũng vất vả.
Lam Thiên Nhiên lại nói rằng: “Thật ra cũng không có gì.

Lúc còn nhỏ tôi phản ứng chậm, về cơ bản thì không ý thức được người ta ghét mình.”
Từ Tán bất đắc dĩ nhìn lại, vừa chua xót vừa thương cảm, cổ họng cũng hơi nghẹn lại.

Anh hít một hơi thật sâu, cố đè cảm xúc đang dâng trào xuống rồi mới nói: “Tôi thì ngược lại, tôi rất nhạy cảm với ác ý của người khác.”
Anh dựa ra sau, như muốn giấu hẳn mình đi trong chiếc sô pha: “Danh tiếng của cha mẹ tôi không tốt, có thể nói là tiếng xấu đồn xa trong cả khu vực ấy.

Hồi còn nhỏ tôi chỉ muốn chơi với người lạ, cũng chỉ có thể chơi được với người lạ.

Như hồi học lớp 7, hai tháng đầu vừa khai giảng thì tôi chơi với người ta rất thoải mái, nhưng sau hai tháng, bọn họ nghe được ở đâu đó về chuyện gia đình tôi, thế là bắt đầu bàn tán, rồi tôi cũng gặp phải nhiều rắc rối nhỏ.

Bỗng nhiên tôi bị đẩy xuống tầng chót, bất cứ ai cũng dám giẫm lên đầu tôi…”
Lam Thiên Nhiên nghe mà hai mắt đỏ lên: “Sao bọn họ lại làm như vậy?”
Từ Tán cười: “Đương nhiên là tôi không để yên cho chúng nó bắt nạt mình rồi, tôi sẽ trả lại gấp bội, đánh cho bọn chúng chừa, đứa nào phục thì không dám gây chuyện nữa, còn không phục thì đánh tiếp.”
Lam Thiên Nhiên lúc này mới cười nhẹ.
Từ Tán nhìn anh: “Cậu không biết đánh nhau, vậy cậu phải làm thế nào?”
Thật tiếc là anh không được gặp Lam Thiên Nhiên khi còn nhỏ, nếu không thì có thể ra tay đánh cùng rồi.
Lam Thiên Nhiên: “Tôi không gặp tình trạng như cậu, trường của tôi nghiêm cấm học sinh sử dụng bạo lực.”
Nhưng không đánh thì vẫn còn có rất nhiều cách để ức hiếp một người, mà thường thấy nhất chính là tấn công bằng ngôn ngữ cùng với bạo lực lạnh.

Thế giới này được chia thành hai phần, một là ta, hai là những người khác, ở giữa hai phía là một màn hình có gắn máy quay không bao giờ tắt, ta vừa là khán giả bị động vừa là đối tượng bị quan sát, người khác là diễn viên chủ động kiêm người giám sát.
Từ Tán nghĩ rồi cũng hiểu ra, trước khi Lam Thiên Nhiên đến Nam Am, hẳn là vẫn luôn học ở một trường tư rất tốt.

Học sinh ít, giáo viên đông, có thể quản lý được, không xảy ra tình trạng học sinh ở thế yếu chịu bạo lực quá rõ ràng.
Lam Thiên Nhiên: “Trường cấp ba của chúng ta cũng tốt, không ai đánh nhau, mọi người đều thân thiện.”
Cuộc sống thời cấp ba của anh có lẽ là khó khăn hơn với những người cùng cấp đó, nhưng so với những gì đã trải qua trước kia thì có thể xem là rất tốt rồi.
Từ Tán: “Ừ, trường chúng ta tuy là công lập, nhưng điểm đầu vào cao, quản lý nghiêm, mọi người đều chỉ lo học hành, không có thời gian rảnh để bày trò nhảm nhí, ngoại trừ loại học sinh cá biệt như Vương Đình.”
Thật ra chỉ là không có bạo lực học đường ở mức nghiêm trọng thôi, chứ mức độ nhẹ thì vẫn tồn tại.

Nếu Từ Tán nhìn thấy thì sẽ can thiệp, nhưng cũng phải có lúc mà anh không thấy.
Từ Tán đứng dậy, bước đến trước mặt Lam Thiên Nhiên.
Lam Thiên Nhiên không hiểu, nhìn anh.
Từ Tán nâng chân phải lên, quỳ ở mặt ghế sô pha bên cạnh người kia, rồi cúi xuống ôm lấy đối phương.
“Tôi cảm thấy vào lúc này, cần có một cái ôm.”
Lam Thiên Nhiên ôm lại Từ Tán.
Từ Tán đột nhiên nói: “Ai mà không phải một em bé chứ.” Nói rồi anh hừ nhẹ.
Lam Thiên Nhiên cười, tuy không hiểu lời của Từ Tán cụ thể có nghĩa gì, nhưng vẫn thấy giọng điệu ấy rất buồn cười, thế nên anh cười.
Từ Tán lại nói: “Trên người cậu có mùi đào, rất thơm.”
Đầu anh cọ nhẹ trên vai Lam Thiên Nhiên, mái tóc ngắn dụi lên cổ người nọ, khiến cho người ta cười dữ hơn vì nhột.
Lam Thiên Nhiên vừa cười vừa nghiêm túc giải thích: “Trước khi cậu đến, tôi có ăn một quả đào.”
“Ngài nào cậu cũng vui vẻ thế này thì tốt rồi.” Từ Tán nói.
Lam Thiên Nhiên đáp: “Bây giờ tôi rất tốt, chẳng có gì không vui cả.”
“Vậy thì tốt.” Từ Tán buông Lam Thiên Nhiên ra, lùi lại vài bước, ngồi xuống bên cạnh.
Lam Thiên Nhiên chăm chú nhìn động tác của anh.

Từ Tán cũng nhìn lại.
Ánh mắt hai người chạm nhau, nhưng lại không hẳn là nhìn thẳng vào mắt.

Từ Tán đang nhìn Lam Thiên Nhiên.

Còn Lam Thiên Nhiên thì lại nhìn vào sâu hơn, cứ như tia X, muốn xuyên qua lớp vỏ bề ngoài, nhìn vào tận bên trong của sự vật.

Ánh mắt quá đỗi thẳng thắn của anh sẽ tạo thành sự khó chịu cho đa số người, nhưng Từ Tán chỉ cười, hỏi: “Nhìn tôi làm gì?”
Lam Thiên Nhiên ý thức được mình nhìn người ta hơi quá, vội vàng điều chỉnh lại, ánh mắt trở nên dịu dàng như được đeo lên một lớp kính lọc.

Anh đáp: “Không có mục đích nào rõ ràng.”
Từ Tán đùa: “Cậu nên nói là: Vì cậu rất đẹp trai, cho người ta xem thì đã sao?”
Lam Thiên Nhiên do dự chốc lát, rồi tiếp lời: “Ừ, cậu rất đẹp trai.”
“Ầy, tôi đỏ mặt rồi nhé.” Từ Tán cố ý che mặt.
Lam Thiên Nhiên lại cười.
Từ Tán nhìn chăm chú vào nụ cười của người kia qua mấy kẽ ngón tay, rồi cũng cười theo.

Rời khỏi nhà Lam Thiên Nhiên rồi, Từ Tán gọi điện cho Triệu Hồng: “Lão Triệu, có tiện nói chút chuyện không?”
“Anh, Lão Triệu vào nhà vệ sinh rồi.” Là giọng của Hạng Vãng.
“…Sao lại là cậu?”
“Hôm nay bọn em có hẹn đi xem kịch nói mà.

Anh, anh tìm Lão Triệu có việc gì?”
“Không phải chuyện quan trọng, hai người chơi đi.”
Lát sau, Triệu Hồng nhắn cho Từ Tán: Cậu tìm tôi có việc? Vừa rồi vào nhà vệ sinh.
Từ Tán: Có việc, nhưng không gấp, ngày khác nói cũng được.
Triệu Hồng: Rồi, vậy chúng ta hẹn lúc khác.
Sau đó họ hẹn nhau vào chiều thứ bảy, vẫn là ở văn phòng của Triệu Hồng.

Vì không còn ai khác, thế nên hai người cũng ngồi ở khu tiếp khách cho thoải mái hơn, nơi này dễ chịu hơn phòng làm việc nhỏ bé của Triệu Hồng nhiều.
Triệu Hồng đun nước pha hai ly trà: “Trà này là của khách hàng tặng tôi, nghe nói mỗi lạng có giá vài ngàn tệ.”
Từ Tán đáp: “Thế thì phải thưởng thức chậm rãi.”
Hai người tốn thêm thời gian để uống trà, rồi Từ Tán mói hỏi: “Anh và Hạng Vãng qua lại cũng thân nhỉ, còn đi kịch nói nữa chứ?”
Triệu Hồng lắc đầu: “Tôi đi là hoạt động công ích.

Ở đó là một sân khấu kịch nhỏ rất cũ rồi, phục vụ cho những người đi làm thuê ở nơi khác đến, kịch nói cũng là do họ tự dựng tự diễn, khán giả cũng chính là họ luôn.

Tôi đến đó chỉ là để giải đáp vài thắc mắc về mặt pháp luật cho họ.”
“Tại sao anh phải tự đi? Cho một luật sư thực tập đi còn chưa đủ à?”
Triệu Hồng bất lực: “Em trai cậu ra mặt gọi tôi đi, tôi có thể làm sao?”
Từ Tán bật cười: “Cũng còn tốt hơn là cậu ta mời anh đi xem kịch nói thật.”
Triệu Hồng cười khổ, nói: “Nhưng cậu ta đúng là khác với đám con cháu nhà giàu mà tôi tưởng tượng, còn biết ra ngoài làm công ích nữa.

Với những người như vậy, trả tiền thì đơn giản, nhưng chịu bỏ công sức ra mới là hiếm có.”
Từ Tán gật đầu.
“Hình như rất nhiều chuyện là do cậu dạy nhỉ? Cậu ta cứ ba câu lại nhắc cậu một lần.” Triệu Hồng nói: “Hình tượng của cậu trong mắt cậu ta rất vĩ đại.”
Từ Tán hơi ngại, cười gượng: “Vì bối cảnh gia đình của Hạng Vãng, nên thật ra cậu ta hơi ngây thơ.”
“Ngây thơ thì không đến nỗi, phải nói là rộng rãi sáng sủa, chưa trải qua đau khổ lại còn được giáo dục rất tốt, người như thế thì giao lưu cũng thoải mái hơn.”
“…” Từ Tán cảm thấy chắc là mắt của Triệu Hồng có vấn đề rồi, tương tự như cái bệnh “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”.
“Lão Triệu, anh đừng có ý định gì đấy.”
“Cậu nghĩ đi đâu vậy.” Triệu Hồng nâng ly trà lên: “Cũng như trà vậy, nó có đắt có ngon đến đâu, cũng không hợp với dạ dày của tôi.”
“Tôi chỉ nói thôi, anh có suy nghĩ gì thì tôi cũng không can thiệp được.” Từ Tán nói: “Mỗi chúng ta đều có con đường mà mình muốn đi, không ai ngăn cản được.”
Triệu Hồng không tiếp lời, mà nhìn lại anh rồi hỏi: “Hôm nay cậu tìm tôi có việc gì? Mới hay là cũ?”
“Xem như là việc cũ đi.”
Nhưng không phải là chuyện của nhà họ Vương và Vương Đình như Triệu Hồng tưởng, Từ Tán muốn hỏi: “Mẹ của anh từng làm bảo mẫu của Lam Thiên Nhiên à?”
“Đúng.” Triệu Hồng đẩy kính lên: “Lam Thiên Nhiên nói cho cậu biết?”
Từ Tán lắc đầu: “Không, tôi tự phát hiện ra, tình cờ thôi.

Anh và Lam Thiên Nhiên quen nhau từ nhỏ à?”
Triệu Hồng cũng lắc đầu: “Không, sau khi mẹ tôi được chẩn đoán là ung thư, nằm viện chữa trị, Lam Thiên Nhiên đến thăm, chúng tôi mới quen biết nhau.”
“Chuyện từ lúc nào?”
“Khi ấy tôi sắp tốt nghiệp đại học, cậu ta chắc là lớp 11.

Các cậu là bạn cùng lớp thời cấp ba, đúng không?”
“Ừ.” Lớp 11, Từ Tán nhớ lại: “Chuyện vào khoảng tháng sáu à?”
Triệu Hồng gật đầu: “Cậu ấy kể với cậu?”
“Không có.”

Từ tháng 3 đến tháng 6 ở Nam Am mưa nhiều.

Mưa như một bức màn treo giữa trời và đất, mặt đất tích tụ tầng tầng lớp lớp những là nước, một bước chân giẫm xuống, bọt nước tung tóe.
“Nhìn kìa, có người đang chạy trên sân vận động, bị điên chắc?”
Khi Từ Tán bước lên tầng lầu của mình trong ký túc xá thì nghe có người bàn tán.

Đầu cầu thang có một cái ban công lớn, ở đây là khu vực chung, nên thường có học sinh tụ tập nói chuyện.
“Đó là ai?” Một người hỏi.
“Cái thằng quái thai Lam Thiên Nhiên ấy.”
Từ Tán bước đến ban công, lại gần lan can ướt đẫm nước mưa, nhìn về hướng sân vận động.

Giữa màn mưa, đúng là có một bóng người đang chạy bộ.
“Trời mưa thì tại sao không được chạy?” Từ Tán cười hỏi: “Các cậu chưa từng dầm mưa à?”
“Dầm mưa thì có… nhưng mưa to thế này còn chạy bộ, quá kỳ cục.”
“Kỳ cục chỗ nào? Không phải con gái yếu đuối, con trai dầm mưa thì sao chứ?” Từ Tán vươn tay ra ngoài ban công hứng nước mưa: “Tôi thấy rất sướng đấy.”
“Cậu đừng có để con gái trong lớp chúng ta nghe được.”
“Tôi có nói bọn họ đâu, con gái lớp chúng ta không yếu, toàn là cọp mẹ, ngày ngày dầm mưa cũng không sao.”
“Ha ha ha, cậu mà để cọp mẹ nghe thấy, đảm bảo sẽ ăn thịt cậu…”
Khi trở về phòng ngủ, Từ Tán kéo ngăn tủ ra, lấy mấy gói trà gừng rồi sang phòng bên cạnh chơi, nhân lúc bạn học không chú ý, mới đặt trà gừng ở bên cạnh chồng sách trên bàn của Lam Thiên Nhiên.

Bây giờ.
Từ Tán nói: “Sau đó anh giúp tôi là vì Lam Thiên Nhiên, đúng không?”
Triệu Hồng gật đầu.

Nếu không có Lam Thiên Nhiên, anh ta cũng không biết đến Từ Tán, càng không thể đến giúp được.
Từ Tán cảm xúc ngổn ngang, trước là thở dài, rồi lại cười: “Sao không cho tôi biết chứ?”
“Cậu ấy nói là do chính cậu ấy muốn giúp cậu, chứ cậu không nợ gì cả, cho nên không cần thiết phải cho cậu biết.”
“Ừ.” Từ Tán ủ rũ đáp, rồi ngả người lên tay vịn sô pha, mượn tư thế lấy tay chống trán để phủ bàn tay lên mắt mình.
Lần đầu tiên Từ Tán gặp Triệu Hồng là sau khi anh đập đầu Vương Đình.

Đầu tiên anh không chạy, vì không rõ Vương Đình suýt nữa tiêu đời, nên anh vẫn đi học bình thường.

Lúc đang đi giữa trường Đại học Minh thì Triệu Hồng đến chặn đường anh.

Triệu Hồng nói rằng người nhà họ Vương sẽ nhanh chóng đến tìm anh, nên anh cần phải trốn đi.

Sau vài ngày trốn tránh, Triệu Hồng lại bảo anh phải rời khỏi thành phố này, tránh sóng gió, chờ khi mọi chuyện ổn định lại thì hãy về Minh.
Khi Từ Tán rời khỏi Minh, Triệu Hồng đi tiễn anh, còn đưa cho anh mấy chục ngàn tiền mặt, nói là cho mượn.

Từ Tán không nhận.
Giờ nghĩ lại, tiền này chắc là của Lam Thiên Nhiên.

Nếu thời gian quay trở lại, anh sẽ thoải mái nhận món tiền ấy.
Một lúc sau, Từ Tán mới bình tĩnh lại, anh hắng giọng: “Khi ấy vì sao anh lại giúp tôi? Anh nói, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, tôi còn tưởng anh cũng có xung đột gì với Vương Đình hoặc là nhà họ Vương chứ.”
Vì anh không chắc chắn về nguyên nhân Triệu Hồng, cho nên vẫn không dám hoàn toàn tin tưởng anh ta, thế nhưng sau này thì có thể tin hơn trước rồi.
“Đúng là có thù thật.” Triệu Hồng bất ngờ lúng túng: “Chuyện ấy tôi chưa từng kể cho ai nghe.”
Từ Tán khẽ cười: “Có gì khó nói à?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui