Trưa hôm đó ở xóm trọ...
- Như, vào phòng anh hỏi cái này.
Minh lôi kéo Duy khi cậu vừa về đến cửa. Duy ngơ ngác nhìn anh.
- Sao thế anh?
- Ừ, hôm nay sinh nhật Lan đấy.
- Thật ạ? - Duy ngạc nhiên - Sao anh không nói sớm để em đi mua quà? Mà xóm định tổ chức sinh nhật cho chị ấy ạ?
- Không. - Minh khoát tay - Chả là.. anh muốn tỏ tình với nó ngay tối nay luôn.
- Sao cơ?
Mắt Duy trợn tròn. Anh Minh thích chị Lan sao?
- Suỵt! Mày làm gì la to dữ vậy. Cái này là bí mật quân sự, rõ chưa?
- V..Vâng. Nhưng sao anh nói vụ này với em? Anh hỏi anh Tùng hay anh Hưng ấy.
- Anh không tin mồm miệng tụi nó được, bép xa bép xép. Giờ chú có giúp anh không?
- Giúp chứ. - Duy cười miễn cưỡng - Thế anh muốn em giúp cái gì?
- Tối nay mày lẻn ra ngoài công viên ấy, xếp một hình trái tim bằng nến cho anh. Rải nhiều hoa hồng vào. Vậy là được.
- Eo, anh sến thế!
"- Cốc!"- Minh cốc vào đầu Duy - Chú mày chẳng hiểu gì cả. Cái đó người ta gọi là lãng mạn, hiểu chưa?
- Vầng, thì lãng mạn. Mà em bảo, trò này cũ rích rồi. Sợ chị Lan không thèm thôi.
- Cái đó là chuyện của anh, chú để ý lắm làm gì? Cứ thế nhé!
Minh nói rồi bỏ vào phòng ăn, tươi cười như chưa có gì cả. Duy nhăn mặt xoa đầu. Nến sao? Nóng chết! Đúng là không hiểu nỗi mấy người lãng mạn mà.
6h30 tối...
Duy hì hục cắm từng cây nến xuống mặt đất. Trò này nguy hiểm kinh ấy! Mấy ông đô thị mà tuần tra giờ này là cậu chỉ có nước vào đồn thôi. Duy cặm cụi đốt từng cây, hơi nóng phả vào mặt khiến mồ hôi cậu rơi như suối.
"- Reng! Reng!" - điện thoại đổ chuông, Duy bắt máy - À lố?
- Bọn anh đến giờ đây.
Vừa nghe, Duy lập tức lấy một nắm cánh hoa hồng đã chuẩn bị sẵn, rải đầy xung quanh rồi nhanh chân chạy trốn vào thân cây cổ thụ gần đó.
Vài phút sau, Minh bịt mắt Lan đi tới. Chị trông thật đáng yêu với chiếc váy đen tuyền. Tuy trời đã tối, Duy vẫn có thể thấy nét hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt của Lan.
Minh dẫn Lan vào trong trái tim bằng nến rồi bỏ tay ra. Đôi mắt Lan nhanh chóng biểu lộ nhiều sắc thái: tò mò, ngạc nhiên, mừng rỡ, hạnh phúc. Lan nhoẻn cười, để lộ lúm đồng tiền sâu hút ở hai bên má. Minh đột ngột quỳ xuống, giơ chiếc hộp bằng nhung lên trước mặt cô:
- Ừm, Lan này. Anh biết anh chưa phải một chàng trai hoàn hảo. Anh xấu trai, nghèo và còn vô dụng nữa. Nhưng anh thật lòng thích em. Anh hứa với em, chỉ cần anh còn sống và còn thở, anh sẽ nuôi em cả đời. Anh sẽ luôn ở bên em khi em cần, anh sẽ là hậu phương vững chắc chắp cánh cho những mơ ước của em. Lan, em làm bạn gái anh nhé?
Duy há hốc. Đến cậu nghe những lời đó còn cảm động chứ nói ai.
Đúng với suy đoán của Duy, Lan nhanh chóng nở một nụ cười hạnh phúc. Cô đã sống nửa quãng đời trong đau khổ và tủi cực. Nhưng từ khi gặp Minh thì khác. Anh như ngọn đèn hải đăng soi sáng cho cô, là nguồn động lực to lớn mà cô cần. Lan khóc. Những giọt nước mắt vui sướng từ từ lăn xuống. Cô ôm chặt anh vào lòng mà nức nở, miệng chầm chậm thốt ra câu nói quan trọng:
- Em yêu anh.
- Anh yêu em.
Dứt lời, Minh mở chiếc hộp ra, lấy một sợi dây chuyền hình trái tim đeo vào cho Lan. Anh ôm cô vào lòng, cười mãn nguyện.
Đợi Lan và Minh tay trong tay về phòng an toàn, Duy mới lôi điện thoại ra:
- Alo Như hả? Rảnh không ra ngoài với anh chút.
Như vội vàng chạy đến công viên. Thấy ánh sáng lấp lóe tạo thành một hình trái tim tuyệt đẹp, mắt nó trở lên long lanh.
Duy đứng quay lưng về phía Như. Nghe tiếng bước chân, cậu từ từ xoay người lại, trên tay là nhánh hoa hồng đỏ chót vừa mua. Nó nghe cả tiếng nhịp tim mình biểu tình trong lồng ngực. Nó từ từ bước vào giữa những cây nến. Duy quỳ xuống chân nó, giọng nói trầm ấm dịu dàng thoát ra:
- Ừm, Như này. Anh biết anh chưa phải một chàng trai hoàn hảo. Anh xấu trai và còn vô dụng nữa. Nhưng anh thật lòng thích em. Anh hứa với em, chỉ cần anh còn sống và còn thở, anh sẽ nuôi em cả đời. Anh sẽ luôn ở bên em khi em cần, anh sẽ là hậu phương vững chắc chắp cánh cho những mơ ước của em. L.. à Như, em làm bạn gái anh nhé?
Như nhoẻn miệng cười hạnh phúc. Nó mở miệng, toan định nói thì một tiếng động vang trời:
"Tuýt! Tuýt!" Cô cậu kia, đang làm cái gì thế hả?
Duy thầm chửi rủa trong lòng. Đến lúc nào không đến lại đến ngay lúc này! Cậu liều mình nắm chặt tay Như bỏ chạy. Hai người tức tốc quay nhanh guồng chân. Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng người mặc áo xanh đằng xa nữa, Duy mới giảm tốc độ lại. Như thở dốc, mặt đỏ bừng vì mệt. Duy quay qua gãi đầu. Nó thấy khuôn mặt hối lỗi của anh thì bật cười thích thú.
- À ừm,.. Anh vẫn thực lòng thích em đấy. À không, anh yêu em. Làm người yêu anh nhé?
Duy ghé vào tai Như thủ thỉ. Đến lúc này thì đến cả mang tai của nó cũng đỏ ửng luôn rồi. Nhịp tim nó ngày càng tăng rõ rệt. Nó hướng mắt về phía anh, nhẹ gật đầu. Nó thấy rõ sự đợi chờ và cả tình yêu đang bùng cháy trong mắt anh.
Duy cười nhẹ, như đã biết trước câu trả lời. Cậu tiến gần về phía Như thêm một bước, cúi xuống, thu phục hai cánh môi mỏng manh kia. Nụ hôn kéo dài rất lâu, rất lâu. Đêm hôm đó, có hai cặp đôi được gắn kết lại cùng nhau. Mặt trăng trên cao khuyết một nửa tựa như nụ cười tươi sáng giữa đêm khuya tĩnh mịch.
" Anh yêu em!"