Dịch & Edit: ♥ *Mọi Mọi đáng iu và
chị*♥
Đào Nhạc thấy vẻ mặt anh Cường nghiêm túc như giám khảo đứng
sau quầy hàng, cúi đầu nhìn kĩ bìa đĩa in hình mấy cô diễn viên ánh mắt mơ màng,
dáng người làm người khác phải tức giận…Đào Nhạc, mày vẫn còn tâm trạng nghiên
cứu dáng người mấy cô này à, bây giờ đang kiểm tra nghiệp
vụ!
“Xem ra cô thật sự không biết rồi.” Anh Cường hình như không
vừa lòng lắm đối với tình huống này.
Miệng Đào Nhạc lẩm bẩm, “Tôi có phải đàn ông đâu
chứ.”
Anh Cường phẩy phẩy tay, “Được rồi được rồi, tốt nhất cô nên
nhớ cho hết gương mặt các cô diễn viên, nếu không khách hàng nói gì, cô cũng trả
lời không được, công việc kinh doanh của tôi biết làm sao
đây.”
Đào Nhạc vừa nghe, cảm thấy kì quái, “Vẫn còn có người thuê
loại phim này à?”
“Cô đúng là nói thừa!” Vẻ mặt anh Cường rõ ràng đang cười Đào
Nhạc hiểu biết kém cỏi.
“Tôi nghĩ bây giờ người ta xem trên mạng là phổ biến nhất.” Đào
Nhạc nói lí nhí.
Anh Cường đem cất mấy bìa đĩa, cười thô bỉ, “NO, em gái sai
rồi, online không an toàn, còn dính virus nữa. Có rất nhiều người tìm đến cửa
hàng này đấy, hơn nữa còn là sinh viên như em gái vậy. Đĩa ở cửa hàng của tôi
không chỉ cho thuê mà còn bán lẻ nữa.”
Ý định của Đào Nhạc bắt đầu lung lay, một cô sinh viên như cô
đi bán đĩa phim A, huống hồ còn đang làm việc trong viện kiểm sát, chuyện này
nếu để đồng nghiệp trong cơ quan nhìn thấy, còn không xảy ra chuyện mới là
lạ.
“Suy nghĩ kĩ chưa, buổi tối tới trông tiệm giúp tôi ba tiếng,
em không làm gì hết lại còn thoải mái tìm phim để xem, về phần tiền lương tôi có
thể tăng thêm chút ít cũng được.”
Nói đến mức này rồi, Đào Nhạc cắn răng một cái, “Như vậy đi,
tôi làm thử một tuần trước, còn mấy người anh nói khi nãy tôi đều không biết
nhưng tôi sẽ cố nhớ rõ từng người.”
“Được được được, cứ theo lời cô nói, nhưng tôi nhắc nhở cô
trước, mấy bìa đĩa tôi đưa cô xem khi nãy, không thể tùy tiện lấy ra, trừ khi
khách hàng đến nói tên mới lấy hình ra cho họ xem diễn viên là
ai.”
Lúc anh Cường nói điều này có vẻ cẩn thận, nhưng Đào Nhạc cũng
không suy nghĩ nhiều, cô chỉ lo tính toán chi tiêu sinh hoạt, thế nên sau này
khi xảy ra chuyện, cô hối hận cũng đã muộn rồi.
Xem như đã có thêm việc bán thời gian, lúc Đào Nhạc trở về kí
túc xá cũng đã là mười giờ tối. Đang định tìm chìa khóa mở cửa, phía sau liền có
tiếng người gọi cô.
“Sao về nhà trễ thế?”
Đào Nhạc xoay người, thấy Tô Dịch Văn đứng tựa cửa, gương mặt
mang theo vẻ tức giận, cô nhíu mày, “Lẽ nào tôi không có được một chút sinh hoạt
riêng vào buổi tối sao?”
Tô Dịch Văn không nói, nhìn cô, cười một cách kì lạ, “Làm lại
tóc rồi hả?”
Đào Nhạc bị anh nhìn chằm chằm nên cả người đều mất tự nhiên,
quay đầu lại nói, “Là trưởng phòng Vu yêu cầu, nói là hình tượng của tôi có chút
vấn đề.” Cô cố ý không nhắc đến việc làm thêm.
Tô Dịch Văn đến gần, vuốt tóc cô nhè nhẹ, rất mềm mại bóng
mượt. Đào Nhạc lại càng giống như chú mèo con đang được chủ nựng nịu, cả người
đơ ra. Anh sủng nịch nhìn cô, “Như vậy càng tốt, có chút thùy mị nữ
tính.”
Đào Nhạc vội vặn lại, “Tôi có chỗ nào không nữ tính
chứ!”
“Bộ dạng hiện tại của em là không nữ tính đó.” Tô Dịch Văn trực
tiếp chỉ ra, “Còn nữa, sau này đừng có một tiếng cũng ‘Ông đây’ hay ‘ Bà đây’,
em cũng nên bớt cãi nhau với người khác.”
Đối mặt với sự thuyết giáo của Tô Dịch Văn, Đào Nhạc chỉ biết
im lặng, anh ta chắc chắn là Đường Tăng chuyển thế, mới nhiêu đây tuổi đã thích
càm ràm, nhưng cô lại không phải Tôn Ngộ Không, đánh không lại võ taekwondo của
anh ta nên đành yên lặng chịu đựng giọng nói ma lực của anh ta làm sụp
đổ.
Đào Nhạc thở dài, “Kiểm sát Tô, anh nói xong chưa vậy, thời
gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta tạm biệt chúc ngủ ngon tại đây đi
ha.”
Tô Dịch Văn kéo cô lại, “Đào Nhạc, ngày mai tôi phải đi Bắc
Kinh công tác, đoán chừng đi cũng mất một tuần mới về.”
Nói như vậy nghĩa là sẽ có vài ngày không phải thấy mặt tên cầm
thú, cũng có nghĩa là không còn áp bức. Trong lòng Đào Nhạc liên tục tung hoa,
bên tai vang lên bài hát ăn mừng của chế độ nông nô, ánh sáng rực rỡ đời cô cũng
đã đến rồi.
“Trong thời gian này em nhất định phải biết an phận một chút,
đừng mang rắc rối cho tôi nữa.” Lời nói này của Tô Dịch Văn rõ ràng là đang nhắc
tới sự kiện ảnh gây scandal lần trước.
Đào Nhạc lập tức bày ra bộ mặt sáng lạn nhất, cũng học theo
kiểu mắt phát sáng của người nào đó, “Điều này anh cứ yên tâm, làm gì còn có
chuyện rắc rối như thế xảy ra chứ, ở viện kiểm sát anh có nhiều tai mắt, tôi rất
hiểu mà.”
“Ừm, vậy thì tốt rồi.”
Tô Dịch Văn cười nhẹ, không hề do dự, nghiêng người chạm vào
môi cô.(First kiss á, cóa cũng như
không)
Sự việc xảy ra trong nháy mắt, vẻ mặt Đào Nhạc hoảng sợ, chỉ
biết mở to mắt khó tin nhìn anh, ngay cả nói chuyện cũng không cất nổi
giọng.
Ngược lại Tô Dịch Văn lại rất thích vẻ mặt ngốc nghếch, ngờ
nghệch hiện tại của cô, véo má cô một cái, cười thật vui vẻ, “Em phải ngoan
ngoãn đó, chờ tôi trở về.”
Đào Nhạc khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, mặt đỏ bừng, “Tôi
tôi tôi vào nhà trước.” Cô lập ba lần từ ‘Tôi’, ngay cả nhìn anh cũng không dám,
cấp tốc lấy chìa khóa mở cửa chui tọt vào nhà.
Đứng sau cánh cửa, Đào Nhạc không còn sức lực ngồi bệt xuống
đất, có thể mang máng nghe được tiếng bước chân và tiếng đóng
cửa.
Tô Dịch Văn, nụ hôn khi nãy, bọn họ…
Đào Nhạc vùi đầu, mà đầu óc cô cứ ù ù, tình huống như vậy có lẽ
là ngoài khả năng khống chế của cô. Giống như lần trước ở nhà anh, thực tế là đã
có sự bất thường, anh thích cô sao, nếu không tại sao đột nhiên anh hôn cô, còn
cả chuyện anh vì cô mà chỉnh sửa luận văn, cuống cuồng lo lắng khi cô gặp rắc
rối…Rất giống với những vấn đề cô từng nghĩ tới từ lâu, nhưng cô đối với những
chuyện tình cảm này lại rất chậm chạp, cũng rất ngại ngùng lên tiếng
hỏi.
Môi cô vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp mềm mại, Đào Nhạc chỉ
biết bản thân rõ ràng hơi luyến tiếc, phải nói là thật sự rất lưu luyến. Được
rồi, thực ra cô cũng có chút thích anh, cho dù bản chất của anh là cầm thú,
nhưng cũng không đến nỗi quá tệ.
Mà thôi, chờ tên họ Tô kia về nhất định phải nói chuyện rõ
ràng, không thể để anh ta dễ dàng lợi dụng như vậy!
Cứ như vậy, sau sự kiện nụ hôn bất ngờ, Tô Dịch Văn đã đi công
tác.
Nhưng cũng bắt đầu từ đêm đó, Đào Nhạc liên tục hồn vía lên
mây, xảy ra không ít chuyện trong lúc làm việc. Tô Dịch Văn quả nhiên là tên đàn
ông gây tai họa, rõ ràng khiến cô để tâm đến mất hồn.Cũng có vài lần cô muốn gọi
điện thoại cho anh hỏi thăm, nhưng lại không có can đảm bấm nút gọi, cô biết anh
rất bận, làm gì có thời gian để nghe. Cho dù anh có nghe, cô phải nói gì đây,
trước đây hai người không hề hòa thuận với nhau, bây giờ cô ngoan ngõan nghe lời
anh thì lại thấy có chút đạo đức giả..
Ngược lại hễ có thời gian rảnh là Tô Dịch Văn liền gọi, giọng
vẫn bình tĩnh, chỉ hỏi xem cô có ngoan ngoãn hay không, Đào Nhạc cảm thấy có lẽ
cách yêu của mấy ông già hơi khác với thanh niên, cách yêu của họ mang tính hàm
súc, vậy thì cô cũng sẽ không biểu lộ nhiều, phung phí lắm.
Mặt khác, Đào Nhạc bắt đầu đi đến cửa hàng băng đĩa làm việc.
Anh Cường muốn cô nhớ rõ mấy cô diễn viên kia, đặc biệt là tên tuổi và diện mạo,
cô đã lên mạng tìm về đủ cả, chẳng mấy chốc vượt qua thời gian thử việc, chỉ có
thể nói rằng để kiếm tiền ở thời đại này thực sự không dễ dàng chút
nào.
Qua vài ngày, Đào Nhạc đã quen việc, anh Cường cũng ít khi tới,
anh ta chỉ lo đi đến bốn cửa hàng khác trong thành phố. Dù gì thì phần lớn thời
gian cô cũng dành để đọc sách, không thì tìm bìa đĩa, tất nhiên là không phải
loại phim A. Về phần khách hàng, cũng có vài người đến nói rõ muốn thuê loại
phim này, lúc đầu Đào Nhạc cũng hơi mắc cỡ, nhưng lâu dần cũng thành mặt dày, tự
an ủi bản thân đây là vì sự nghiệp học hành cao cả.
Thế mà, ngay trong đêm hôm đó Đào Nhạc đã phải chịu đau
khổ.
Chính là ngay lúc ăn bánh bột lọc, Đào Nhạc đang nhìn chằm chằm
màn hình TV, cô thấy phim Avatar cũng không hay lắm, nội dung chỉ nên đánh giá
hạng ba, chỉ có kĩ thuật 3D là tuyệt vời.
Cửa bị đẩy ra, Đào Nhạc vốn không để ý, chỉ hô lên một câu
“Muốn thuê phim gì, mời quý khách tự xem.”
“Đồng chí.”
Có người gõ gõ quầy hàng, Đào Nhạc ngẩng đầu, thấy ngay có mấy
người đàn ông mặc đồng phục, thấy khách đông cô lập tức đứng
lên.
“Các vị có chuyện gì sao?” Đào Nhạc nuốt vội miếng bánh bột lọc
cuối cùng, mắt chớp chớp, nếu cô đoán không lầm họ thuộc đội quản lý thị
trường.
Quả nhiên người đàn ông kia xuất trình giấy chứng nhận và công
văn, “Là thế này, chúng tôi muốn kiểm tra xem các sản phẩm băng đĩa của cửa hàng
có vi phạm lệnh cấm hay không.”
Đào Nhạc biết ngay bọn họ đến đây không phải là chuyện gì tốt
mà, nghĩ đến mớ đĩa phim A của anh Cường, cô phải làm sao cho tốt
đây.
Không đợi Đào Nhạc trả lời, mấy người kia liền bắt đầu lục
soát, giống như thổ phỉ đang càn quét qua mấy cái kệ đĩa. Đào Nhạc vẫn chưa gặp
phải tình huống này lần nào, cô liền nói với người đàn ông, “Cửa hàng này không
phải của tôi, dù sao ông cũng nên đợi ông chủ đến rồi nói tiếp được
không?”
“Xin lỗi, chúng tôi cũng là làm việc công, xin hãy phối hợp.”vẻ
mặt người đàn ông kia lạnh băng, vốn không quan tâm đến sự kháng nghị của Đào
Nhạc.
Đào Nhạc bị mấy người đàn ông kéo ra khỏi quầy hàng, cô vùng
vẫy, “Các người đang chấp hành pháp luật hay cướp đoạt hả, thả tôi
ra!”
Thế mà bọn họ vẫn mặc kệ Đào Nhạc, trực tiếp đặt cô ngay cửa,
lại quay vào tiếp tục càn quét một trận. Đào Nhạc che mắt lại, vầy thì nguy rồi,
mấy cái đĩa anh Cường giấu thế nào cũng bị lục soát thấy.
“Đội trưởng, có phát hiện!”
Có người mở mấy cái hòm được giấu sâu trong cửa hàng, người đàn
ông bọn họ gọi là đội trưởng đến xem, tất cả đều là đĩa phim A, trừng mắt với
Đào Nhạc, “Đây là cái gì!”
Đào Nhạc lập tức xua tay, “Đây, đây…tôi chỉ là nhân viên làm
thêm, ông hỏi ông chủ ấy.”
“Ông chủ đâu?”
“Tôi giúp ông gọi điện thoại.” Đào Nhạc làm bộ muốn lấy di động
ra.
“Không cần nữa, trước tiên cô phải đi cùng chúng tôi đến đồn.”
Vị đội trưởng lấy đĩa phim xem xét, “Cô có biết đây là gì
không?”
Không phải đĩa phim A à, Đào Nhạc thầm nghĩ, cô lắc
đầu.
“A, là phim của Nhật vừa sản xuất, vậy cô chẳng phải đang ghi
âm và ghi hình văn hóa phẩm đồi trụy sao, là buôn lậu, có biết không!” Buôn lậu?
Đào Nhạc khó tin liền nhìn mấy cái bìa đĩa cứng đẹp đẽ, giờ cô mới nhận ra sự
việc nghiêm trọng, là anh Cường dụ cô cùng phạm tội, thế mà cô còn ngu ngốc hồ
đồ giúp hắn ta kiếm tiền.
Nói xong, người đàn ông đó lệnh một tiếng, có vài người đến
mang Đào Nhạc đi theo, cô sợ đến nỗi bật khóc, “Các người lầm to rồi, tôi vốn
không biết mấy chuyện này, tôi không phải chủ cửa hàng!”
“Đừng lôi thôi, đi đến đồn trình bày là rõ
ngay!”
Bên ngoài có vô số người vây xem, cứ như vậy, Đào Nhạc cùng mấy
hòm phim A bị đẩy lên xe cảnh sát. Âm thanh ồn ào khắp phố, tiếng khóc lóc ầm ĩ
hòa với tiếng còi xe cảnh sát xa dần dần…