Xin Chào, Kiểm Sát Viên!

Dịch & Edit: ♦♦A Mọi và chị♦♦

“Tô Dịch Văn anh đứng lại cho tôi.”

Cuối cùng tiếng réo gọi của Đào Nhạc cũng khiến cho người nào đó phải
dừng bước, đương nhiên cũng đã thu hút không ít ánh mắt chú ý của mọi
người.

Tô Dịch Văn đã đóng lại cửa xe, nhíu mày, nhìn cô, “Có gì cần nói
sao?”

Hừ, kiểu cách giả ngu của anh ta đã đạt đến trình độ cao lắm rồi, đã
làm chuyện sai trái mà còn hỏi cô ‘có gì cần nói sao?’, dù sao cũng đã phát
sinh nhiều chuyện như vậy, ngay cả một câu giải thích anh ta cũng không nói được
à?

Đào Nhạc bước đến trước mặt anh, còn hung hăn đập lên cửa xe, “Muốn
chuồn hả, không có cửa đâu!”

Tô Dịch Văn cười nhẹ nhàng, “Không nỡ để tôi đi sao?”

Đào Nhạc lại bị cứng họng, loại ngừơi này lúc trước làm sao có thể
thi làm kiểm sát viên được nhỉ? Người nào không có mắt nhìn mà để cho anh ta trà
trộn vào hệ thống ngành tư pháp thế này, quả thật là một người cặn
bã.

“Tô Dịch Văn, anh đừng có cười cợt tôi, ở trường anh cũng nghĩ cách
để chỉnh tôi, bây gờ đã làm ở viện kiểm sát rồi mà vẫn gây khó dễ cho tôi, Đào
Nhạc tôi đây đã mạo phạm anh khi nào hả!” Hôm nay cô không nỏi rõ mọi chuyện là
không được.

“Lúc ở trường tôi chỉnh em ra sao nào, giúp em chỉnh sửa luận văn để
em được nhận tiền thưởng, còn tiết lộ đề thi tốt nghiệp cho em, em không nghĩ
rằng tôi là người tốt à?” Tô Dịch Văn hỏi ngược lại, còn mang theo vẻ mặt oan
ức

Nói thì nói vậy chứ để đạt được những thành quả tốt đẹp kia cô cũng
đã bỏ ra không ít công sức. Đào Nhạc nói, “Anh có gì tốt để tôi phải suy nghĩ
chứ, anh tốt mà còn đến buổi hẹn này.” Chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh anh và Hứa Lăng
ngồi trên chiếc Passat vi vu với nhau, cô liền tức giận.

Tô Dịch Văn đột nhiên mỉm cười, mở cửa xe kéo cô vào trong, không
quên thắt dây an toàn cho cô, động tác lưu loát, dứt khoát. Còn phản ứng của Đào
Nhạc luôn chậm nửa nhịp, đợi lúc cô muốn mở cửa bước ra, thì anh đã nhấn ga xe
chạy mất rồi.

“Tô Dịch Văn, anh bắt cóc tôi, dừng xe, tôi muốn xuống!” Đào Nhạc la
lớn.

Tô Dịch Văn bình tĩnh lái xe, thậm chí còn mở radio nghe, xoay xoay
điều chỉnh tần số, đúng lúc đang phát một đoạn bình thư (*), cái giọng với âm
lượng kinh thiên động địa làm Đào Nhạc phút chốc im bặt. Tô Dịch Văn rút tay
lại, dường như đang lắng nghe.

Đào Nhạc từng chứng kiến biểu hiện về sở thích kì lạ của tên Tô nào
đó, anh ta quả nhiên là có sức khỏe của Lôi thần mà.

Tô Dịch Văn quay sang, cười khanh khách nói, “Đoạn bình thư này em
nên nghe một chút.”

Muốn cô nghe, Đào Nhạc tức giận, tắt radio, “Tô Dịch Văn, anh có ý gì
hả, tôi muốn xuống xe chứ không muốn nghe loại hài kịch này.”

Tô Dịch Văn không nghĩ như vậy, vẻ mặt tiếc rẻ nói, “Thấy em tự mình
đạo diễn rồi làm diễn viên ở tiệm cà phê cả buổi trời, tôi đây là muốn em học
theo kĩ xảo của nghệ sĩ chuyên nghiệp thôi.”

Bây giờ Đào Nhạc lại thấy cái tát Hứa Lăng tặng cho anh hơi nhẹ, chắc
anh thấy chưa đủ, uổng công khi nãy cô còn có chút xíu đau lòng, ai mà biết chỉ
vài phút sau anh lại bắt đầu phục thù.

Đang suy nghĩ, điện thoại trong túi vang, Đào Nhạc nhìn dãy số hiện
trên màn hình, tim đập thình thịch, len lén liếc nhìn Tô Dịch Văn, bắt đầu do dự
không biết có nên nghe cuộc gọi này hay không.

“Sao không nghe điện thoại.” Tô Dịch Văn nhìn chăm chăm về phía
trước, hỏi một câu rất bình thường.

Đào Nhạc ổn định lại tâm trí, đúng ha, cô đâu có làm gì trái lương
tâm, làm gì mà phải né tránh. Cô ấn phím nghe, giọng một tên nhóc bắt đầu gào
thét.

“Chị Nhạc à, chị đang ở đâu thế, em trai đây đói bụng rồi.” Hàn Húc
giống như bóp trúng tử huyệt của người nào đó, biết cô thích nhu chứ không thích
cương. Đào Nhạc hận không thể một chưởng đánh chết tên nhóc xấu xa này, đúng
ngay lúc này lại gọi đến không phải muốn lấy mạng cô sao!

“Cậu đói bụng liên quan gì đến tôi!” Cô xổ ra một câu.

Không ngờ Hàn Húc lại không biết suy nghĩ, lớn tiếng, “Đào Nhạc, chị
đùa với tôi phải không, đừng quên chị còn thiếu tôi một bữa cơm!”

Mẹ ơi, lúc nãy cô vừa mới tiêu hết một phần tiền, ăn một phần điểm

tâm ở Starbucks mất hết mười đồng, tên nhóc xấu xa lại chọn ngay lúc tâm trạng
cô không tốt đòi cơm, đúng là muốn ăn đòn mà.

“Bộ ba trăm năm nay cậu chưa được ăn cơm à, hôm nay tôi không rảnh.”
Đào Nhạc thầm nghĩ phải mau mau xuống xe mà về nhà thôi.

Hàn Húc vốn không phải loại người không biết để ý đến người khác,
nhưng hôm nay Đào Nhạc giống như ăn phải thuốc nổ vậy, cơn giận của cậu nổi lên,
“Hôm nay tôi nhất định phải ăn bữa cơm do cô mời, sao nào!”

“Hứ, tôi sẽ không mời! Cậu ngang ngược hả, cảnh sát đi đâu hết rồi?”
Đào Nhạc chịu không được uy hiếp của người khác.

“Tóm lại là có ai đó không giữ lời!” Hàn Húc phản kích.

Chưa nói xong thì điện thoại của Đào Nhạc đã bị giật mất, không cần
suy nghĩ cũng biết do Tô Dịch Văn làm chuyện tốt này, chỉ thấy anh đặt điện
thoại bên tai, giọng ngang phè phè nói một câu ‘Cô ấy không rảnh’. Nói xong anh
cúp điện thoại cái rụp, còn nhét luôn điện thoại vào túi mình.

Hàn Húc đột nhiên nghe thấy một giọng đàn ông, trước tiên là sửng
sốt, sau đó điện thoại cũng bị tắt ngang, cậu chỉ nghĩ tới vị kiểm sát viên đã
đến đồn cảnh sát lần trước, trong lòng đầy hỗn loạn.

Tuy Đào Nhạc không muốn mời Hàn Húc ăn cơm vào hôm nay, nhưng cũng
không ngờ sẽ dùng tới cách này để từ chối, không có phép tắc chút
nào.

“Tô Dịch Văn, anh làm gì vậy, trả điện thoại cho tôi.” Đào Nhạc ra vẻ
hướng tay tới túi quần anh.

Tô Dịch Văn trừng mắt, “Không được càn quấy, tôi đang lái
xe.”

Được, vì an toàn, cô tạm thời mặc kệ điện thoại, nhưng mà…“Haiz, anh
có cần phải cúp ngang điện thoại thế không, đây là chuyện của tôi!” Đào Nhạc
nhấn mạnh.

Tô Dịch Văn liếc cô, “Không phải em không muốn đi ăn sao, tôi giúp em
vậy không phải hợp ý em à? Hơn nữa cậu cảnh sát đó có gì tốt, cũng chưa từng
thấy em mời tôi ăn cơm bao giờ!”

A, giờ lại còn bắt đầu trách móc cô.

Đào Nhạc chẳng muốn tranh cãi nữa, xoay người ra phía cửa, giọng rầu
rĩ, “Tôi muốn về nhà.”

“Đi ăn với tôi trước đã.” Tô Dịch Văn chỉ nói một câu.

Hôm nay Đào Nhạc đã quá mệt mỏi, chẳng thèm phân cao thấp với anh,
hơn nữa tâm trạng thực sự rất kém, cho dù đã đánh đuổi Hứa Lăng thì sao chứ,
những chuyện trong mấy ngày nay không được trút bỏ, nghẹn ở trong lòng rất bực
bội.

Passat cuối cùng cũng dừng lại, đây không phải là kí túc xá viện kiểm
sát sao.

Đào Nhạc mù tịt, bất đắc dĩ đành theo người nào đó xuống xe, cô còn
cho rằng anh sẽ đưa cô đến quán ăn, không ngờ vẫn còn trong mưu tính của
anh.

Tô Dịch Văn nắm lấy tay cô, “Đi, chúng ta đi mua rau.”

Mua rau! Một ông chú già đi chợ? Đợi đã, đây không trọng điểm, tại
sao anh lại nắm tay cô.

Đào Nhạc từ chối, “Tô Dịch Văn, ban ngày ban mặt anh nên chú ý hình
tượng!”

Tô Dịch Văn dừng chân, nhếch miệng, “Em không thấy mặt trời đã xuống
núi rồi sao? Hình tượng của tôi vẫn tốt, còn em…” Anh nhìn cô một cách xấu xa,
chậc chậc hai tiếng rồi không nói gì thêm.

Còn cô thì sao chứ, chẳng lẽ anh ta là Phan An, còn cô là một tên
hề?

Cũng may sau kí túc xá là đường đi đến chợ, hai người dùng dằng mãi
cũng tới nơi.

Sau năm đầu tiên tiểu học thì Đào Nhạc cũng không còn được đặt chân
đến đây, mà ông chú giả Tô Dịch Văn này thực sự muốn mang cô đến vùng vẫy ở
chiến trường xưa, mùi tanh hôi xông vào mũi làm người cô hơi nhộn
nhạo………………..

Lại nhìn Tô Dịch Văn, hình như là khách quen ở đây, thẳng hướng đi
đến một sạp hàng nào đó, tay cũng rất bận rộn, chọn chọn lựa lựa sắp bằng mấy
bà cô trung niên rồi. Không, anh ta là ‘phụ nam’

Đào Nhạc vốn định làm thinh, không ngờ lại bị cuốn vào chuyện rắc
rối.

Lúc đó Tô Dịch Văn đang lựa cà rốt, đột nhiên quay sang hỏi cô, “Có
phải em không thích ăn cà rốt không?”


Đào Nhạc cảm thấy kinh ngạc, không ngở anh còn nhớ rõ mấy thứ cô viết
trong bản hợp đồng, cô cúi đầu không trả lời.

Mấy hành động vừa rồi khiến cho bà chủ hàng rau trở nên phấn khích,
gào to lên giống như phát hiện ra thế giới mới, “ối chà, cậu kiểm sát của chúng
ta đã cưới vợ rồi, mọi người mau đến xem này.”

Bà ta, bà ta cũng có uy thật, tất cả tiểu thương bán hàng trong vòng
trăm mét đều dừng làm việc vây lại để tham quan, giống như Đào nhạc cô đi ra từ
sở thú vậy, hết sức ngạc nhiên.

Mà Đào Nhạc ngay đến một cơ hội giải thích cũng không có, chỉ thấy
mọi người đã bắt đầu xem xét đánh giá cô rồi.

Tiểu thương A, là một ông chú trung niên, chắc là bán cá, cầm mấy con
cá trên tay cọ cọ vào người Tô Dịch Văn, “Kiểm sát Tô, cậu tìm vợ từ khi nào
vậy, trước giờ đâu có nghe cậu nói. Đúng rồi, ở chỗ tôi đang còn lại hai con cá,
tặng cho cậu đó.”

Tiểu thương B, là một cậu thanh niên, mang theo hai con vịt quay,
cười với Đào Nhạc, “Chắc đây là chị dâu rồi, anh Văn rất là tốt, chị thật có
phúc đó. Đúng rồi, đây là vịt vừa mới quay, nóng hổi mới ra lò, cầm đi.” Cứ như
thế, hai con vịt quay đã rơi vào tay cô.

Tiểu thương C, là một bà lão tóc bạc, mang theo một chuỗi đầy tỏi,
“Dịch Văn, cô bé này thật xinh đẹp, mắt nhìn của cậu thật không sai đâu.”Nói
xong liền đặt chuỗi tỏi vào cổ Đào Nhạc, giống như dâng hiến lễ vật của người
Cáp Đạt.

Sau đó vẫn còn mấy người nữa đi đến, Đào Nhạc đối mặt với đống rau
cải và mớ thịt thà được tặng kia, thực sự khó mà ngăn nổi, đến mức phải trốn sau
Tô Dịch Văn.

“Được rồi, được rồi, mọi người đừng gấp.” Tô dịch Văn nói, ngoảnh đầu
sang nhìn Đào Nhạc, “Em đi trước ra cổng chờ tôi.”

“Vậy mấy thứ này phải làm sao?”Đào Nhạc đang cầm đống ‘Lễ vật’ nhiệt
tình kia, không biết phải làm sao.

“Có bị xem là nhận hối lộ không? Dù sao anh cũng là kiểm sát viên,
nếu như tôi nhận thì sẽ là tòng phạm.” Cô cũng không có gan mà cùng phạm tội với
anh ta.

Tô Dịch Văn, “Không bị, tôi sẽ trả tiền mà.”

Được anh bảo đảm, Đào Nhạc mới đi ra cổng chợ, quả nhiên, sau khi cô
đi đám người kia cũng tản ra. Nhưng Tô Dịch Văn thì thê thảm rồi, trả hết tiền
cho mấy món đồ vừa rồi, đi qua đi lại cũng gần hai mươi phút. Sau khi Tô Dịch
Văn đi ra liền nhận lấy mớ đồ trong tay Đào Nhạc, “Yên một chút đi, để tôi
cầm.”

Ở phương diện này, Đào Nhạc không thể không thừa nhận, anh là một
người đàn ông rất chu đáo.

“Tô Dịch Văn, hôm nay tôi mới phát hiện thì ra anh là idol ở cái chợ
này đó, thật là được mở rộng tầm mắt nha.” Đào Nhạc vừa nhớ tới những chuyện khi
nãy , tim liền đập mạnh và loạn nhịp.

“Làm em sợ rồi sao?” Tô Dịch Văn hỏi.

“Không đến mức hoảng sợ. Tại sao bọn họ lại đối xử tốt với anh như
vậy chứ?” Đào Nhạc thấy ngạc nhiên, anh thực sự đúng là thần tượng mà bọn họ tôn
sùng.

Tô Dịch Văn mỉm cười, “Những người đó từng viết đơn tố giác, đã đưa
qua nhiều cơ quan chủ chốt có trách nhiệm, về phần chi tiết em đừng hỏi thêm làm
gì, đó chỉ là những chuyện công việc thôi.”

Nói như vậy thì anh từng đảm nhiệm qua chức vụ quan trọng sao, cho
nên mới được người dân yêu quý?

Đào Nhạc một lần nữa biết thêm về Tô Dịch Văn, nói cho cùng thì so
sánh chuyện công việc thì cô không có hiểu biết như anh, nếu có cơ hội nhất định
sẽ học hỏi thêm nữa.

“Có phải nhìn tôi bằng cặp mắt khác rồi không?” Tô Dịch Văn đột nhiên
nói đùa.

Đào Nhạc hơi mất tự nhiên, “Làm gì có, anh là người như thế nào, tôi
biết rõ nhất!”

Tô Dịch Văn nhìn chằm chằm gương mặt ửng đỏ của cô, không tự chủ được
kéo lấy tay cô, “Đi, về nhà thôi!”

Mà lần này người nào đó không giãy dụa nữa, thậm chí còn cảm thấy như
có thứ gì nhét thêm vào trong tim mình.




(*) Bình thư là một loại hình nghệ thuật dân gian được biểu diễn đưới hình
thức kể chuyện của Trung Quốc, phổ biến ở Bắc Kinh, nghệ sĩ khi biểu diễn thường
cầm theo một cây quạt giấy trên tay, tớ mới tìm hiểu sơ sơ thôi, ai biết thêm
chi tiết gì có thể pm cho tớ biết với nha

Chương 33.2

Dịch & Edit: ♥♥A Mọi và chị♥♥

Thực ra Đào Nhạc rất không muốn quay lại kí túc xá viện kiểm sát, vả
lại cô cũng đã dọn đồ về nhà rồi, tại sao vẫn phải đến nhà Tô Dịch Văn, được
thôi, có thể do ai đó đã nói câu, ‘Tôi đi nấu cơm’, cho nên cô mới đồng ý. Trên
thực tế, cô cũng nhớ tay nghề của Tô Dịch Văn, nói cách khác anh là do trời phái
xuống làm khắc tinh ủa cô.

Còn có một câu nói gì nhỉ, theo kinh nghiệm của con gái thì muốn giữ
một người đàn ông, phải nắm lấy dạ dày anh ta. Còn Đào Nhạc thì ngược lại, dạ
dày của cô đã bị Tô Dịch Văn bắt làm tù binh mất rồi.

Ngày hôm nay hình như là ngày Tô Dịch Văn biểu diễn tay nghề đầu bếp,
làm một bàn đầy thức ăn, hỏi anh lý do, lại còn làm như bí mật không chịu nói.
Hay lắm, dù gì cũng xem như cô tới làm khách, không cần quan tâm nhiều, chỉ ăn
là được rồi.

“Ăn cơm xong, đừng quên rửa chén đó nha.” Tô Dịch Văn sau khi gác đũa
nói ngay câu này.

Lại là rửa chén! Không phải anh mời cô ăn cơm à, tại sao lại phải làm
việc!

“Tôi không rửa!” Thái độ Đào Nhạc rất cương quyết.

Tô Dịch Văn cười cười, xoay người đi đến bàn làm việc cầm lấy một tờ
giấy, “Em còn nhớ bản hợp đồng này không?”

Đào Nhạc cứng họng không trả lời được, đây là bản khế ước bán mình
của cô, hình như đã mấy ngày cô không làm việc rồi.

“Về lý mà nói chuyện em bỏ bê công việc, tôi nên trừ lương.” Tô Dịch
Văn thong thả nói.

Đào Nhạc vừa nghe đến trừ lương, liền nóng lòng, “Tôi đâu có bỏ bê
công việc! Nếu không phải ngày hôm đó…hôm đó anh làm loại chuyện kia, tôi mới
đi. Hơn nữa, trong hợp đồng có viết anh phải cách xa tôi ba mét, anh không có lý
do gì để trừ lương!”

“Đúng là trong hợp đồng có viết ba mét, nhưng hôm đó khỏang cách giữa
tôi và em là không, cho nên không thể xem là vi phạm quy ước
được.”

“Anh ngụy biện!” Đào Nhạc cảm thấy bản thân không nói lại anh, đầu
ong ong hỗn loạn.

“Tôi nói sự thật.”

Được, nói sự thật à, Đào Nhạc dứt khoác hỏi thẳng, “Tại sao anh đồng
ý hẹn hò với Hứa Lăng!”

“Vậy vì sao em đi ăn với cậu cảnh sát kia!”

Không ngờ anh biết cả chuyện này, Đào Nhạc tức giận, “Tôi đi ăn với
Hàn Húc không thể so sánh với việc anh quang minh chính đại tán tỉnh chị họ
tôi!”

Nghe xong câu này, Tô Dịch Văn hơi tức giận, “Tôi tán tỉnh cô ta khi
nào, nếu hôm nay em không quấy phá, tôi cũng sẽ từ chối cô ta!”

Lời vừa nói dứt, Đào Nhạc thấy hơi nguôi nguôi giận, “Coi như anh từ
chối chị ta, tối qua tôi gọi tại sao anh không nghe!”

“Em gọi cho số điện thoại nào của tôi ?” Tô Dịch Văn vốn không biết
Đào Nhạc từng gọi cho anh.

“Là số cá nhân!”

Vậy thì đúng rồi, Tô Dịch Văn kéo ngăn tủ, lấy cục gạch đen ra, “Tôi
vốn không mang theo điện thoại, hôm qua tăng ca nên dùng số ở cơ quan, sáng sớm
về nghỉ ngơi một chút, trưa đã ra ngoài, em nói xem tôi lấy đâu thời gian kiểm
tra điện thoại, huống chi có lần nào em gọi cho tôi đâu chứ.”

Thì ra là thế, xem ra không thể hoàn toàn trách anh
được.

Không đúng, chuyện anh đi hẹn hò là sự thật, không ai ép buộc anh
cả.

Cho nên Đào Nhạc lại bắt đầu nói tiếp, “Anh ít viện cớ đi! Tô Dịch
Văn, đừng tưởng tôi không biết những lời anh nói với Hứa Lăng, chị ta hỏi gì thì
anh đáp nấy, nói rõ ràng hết hoàn cảnh gia đình, nếu tôi không chen ngang, chắc
chẳng mấy chốc anh đã là anh rể tôi rồi!”

Thấy dáng vẻ tức giận của cô, Tô Dịch Văn bước đến gần, “Em làm gì mà
để ý việc tôi trở thành anh rể của em vậy? Nói thật đi, sau này chúng ta còn là
người thân của nhau.”

Đào Nhạc đỏ mặt, cũng không sợ hãi khi anh đến gần, “Tới địa ngục mà
kết thân! Dù gì tôi không thoải mái!”

“Em khó chịu? Không phải là thích tôi rồi chứ?”

“Tôi…” Đào Nhạc bị hỏi đến nỗi nói không nên lời, đành giương mắt
nhìn.

Tô Dịch Văn cười gian ác, tròng kính lấp lóa, “Nhưng tôi nhớ rõ em
từng nó mình không thích đàn ông mà?”


Đào Nhạc im lặng, kéo lấy cổ áo anh, “Vậy là anh không biết, bà đây
dạo này đã học xong Đạo Đức Kinh đã biết bác ái là gì rồi đó!”

“Em có ý gì?” Anh cố ý hỏi.

“Ý là bà đây thích đàn ông, hơn nữa còn thích anh!”

Đào Nhạc cũng không chịu nổi nữa, trong lòng như có điều gì muốn trút
ra, vươn tay đẩy ngã Tô Dịch Văn ra ghế sofa, toàn thân bám chặt anh như bạch
tuột tám vòi, vụng về hôn đôi môi anh

Cũng có thể nói do lúc cô làm việc ở cửa hàng anh Cường, một lần nào
đó kiềm chế không được lòng hiếu kì đã lén xem phim kia, bây giờ chính là lúc
cô thực hiện.

Chiếc lưỡi linh hoạt mở rộng đôi môi, nhớ tới hình ảnh đẹp đẽ kia bắt
đầu thăm dò, hấp dẫn, khiêu khích, mãi cho tới khi trong cổ họng của người đàn
ông cất lên tiếng gầm nhẹ. Còn chưa kịp ý thức chuyện gì xảy ra, Đào Nhạc đã cảm
thấy cơ thể mình bị lật lại, Tô Dịch Văn đã ở phía trên cô.

Gương mặt của cô nàng ửng đỏ, đôi mắt mơ màng, cánh môi hồng lần đầu
tiên nếm thử mùi vị sắc dục, đôi mắt Tô Dịch Văn đỏ ngầu, giọng nói trở nên mờ
ám, “Ai dạy em mấy chuyện này?”

“Tự học thành tài.”Hô hấp của cô không còn bình thường nữa, nhưng cô
vẫn ra vẻ cao ngạo.

Tô Dịch Văn khẽ cười, “Nhưng có hơi thô bạo đó.”

“Hả?”

Giây tiếp theo, đợi đến khi cô có phản ứng, anh đã nhanh chóng in dấu
lên đôi môi đỏ mọng kia. Môi quấn lấy nhau, anh có ý muốn trừng phạt nên cắn môi
cô, nhưng phía hạ thân lại không chịu được làm anh rên lên, hô hấp trở nên nặng
nề, anh chưa cảm thấy thỏa mãn, hô hấp càng khó khăn hơn, anh không vừa lòng,
tay bắt đầu lần mò xuống dưới cố tách hai chân cô.

“Không được…Tô…” Đào Nhạc ý thức được tiếp theo chuyện gì sẽ xảy ra,
cố mở to đôi mắt đang mê muội, muốn ngăn anh lại.

Tô Dịch Văn mặc kệ sự phản kháng của cô, tay thâm nhập vào bên trong
áo cô, da thịt trắng nõn khiến anh cũng không thể kiềm chế được nữa, miệng anh
thì thầm “Nhạc Nhạc, cho anh, cho anh nha…” ( èo, sắc
lang!)

Giọng nói khàn khàn kia chắc chắn là một lời ma chú, gần như đánh tan
lớp phòng thủ cuối cùng của cô.

Nhưng mà…

Một tiếng sấm kinh hồn vang lên, chính xác mà nói đó là tiếng nhạc
chuông khủng bố, phá vỡ bầu không khí ngọt ngào trong phòng.

Trên sofa hai người trừng mắt nhìn nhau, giống như có ngàn vạn điều
bất mãn.

Tiếng chuông kia vẫn đang reo, cuối cùng Đào Nhạc cũng lên tiếng, “Là
điện thoại của em.”

“Ở trong túi của anh.”Tô Dịch Văn nói tiếp.

“Cho nên, em cần phải nghe điện thoại.”Nói xong, cô đẩy anh ra rồi
thoát khỏi sự kiềm chế của anh, không quên lấy điện thoại từ túi anh ra, vừa
nhìn là biết số điện thoại ở nhà.

Đào Nhạc liếc mắt nhìn Tô Dịch Văn, biết ngay nếu còn nằm dưới người
anh cô sẽ đánh mất chính mình, vội vàng ấn phím nghe, là tiếng của mẹ
Đào.

“Tiểu Nhạc, con đi đâu cả ngày nay vậy, trễ thế này còn chưa chịu
về!”

“Dạ, con đang trên đường về, sắp tới nhà rồi ạ.”

Tắt điện thoại, Đào Nhạc đứng dậy, vẻ ửng đỏ trên gương mặt chưa tiêu
tan, giọng nói cũng nhỏ nhẹ, “Em phải về nhà rồi.” Cô ngại ngùng không dám nhìn
người đàn ông kia.

Tô Dịch Văn kéo cô lại, dịu dàng hỏi, “Dọn về lại được
không?”

Đào Nhạc khẽ nhếch môi, lòng đầy ngọt ngào, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý
định hỏi anh cho đến cùng, “Vậy sau này anh có còn đi gặp mặt hẹn hò nữa không
nào?”

Tô dịch văn giận dỗi, “Em nghĩ còn có thể không nào? Xem xong ba màn
kịch trong một buổi trưa, anh vốn chẳng còn tâm trạng nào mà hẹn hò, huống chi
bây giờ anh đã là người của em rồi.” ( ọc
ọc)

Anh thật là, dám nói những lời như thế, Đào Nhạc biết không nên quá
hy vọng vào người đàn ông này, lời ngon ngọt nào cô cũng không nói ra
được.

“Em sẽ suy nghĩ lại.” Đào Nhạc buông tay anh ra, kiểu gì cũng không
cho anh vênh váo đắc ý mới được.

Mà Tô Dịch Văn đợi cô đi đến gần cửa rồi mới nói tiếp, “Dù thế nào
em cũng quay về đây, đừng quên anh còn là ông chủ của em, bản hợp đồng đó vẫn
còn giá trị trước pháp luật, em không phải là không hiểu chứ?”

Thấy tia sáng xanh kia lại xuất hiện, Đào Nhạc không chút do dự,
mạnh tay đóng cửa, “Tô Dịch Văn, coi như anh lợi hại!”

Cô đi rồi, còn anh vì đạt được ý nguyện mà mỉm cười, bởi vì anh biết
cô nhất định sẽ quay lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận