Xin Chào, Kiểm Sát Viên!

Dịch + Edit: Hai chị em nhà Mit

“Đến trạm bệnh viện nhân dân số một rồi, mời các hành khách đến trạm
này xuống xe ở cửa sau.”

Bởi vì đang vào giờ cao điểm tan ca, nên các phương tiện giao thông
chật ních, dường như chỉ cần lưng dựa vào nhau có thể đứng vững không ngã. Cho
dù lúc này là vừa mới dừng trạm, một đám người đi xuống đồng thời lại có một đám
người đi lên, phút chốc đã nhét đầy cả xe.

Tác dụng của kế hoạch hóa gia đình ở đâu vậy?

Cả bụng Đào Nhạc vốn đầy lửa giận, thêm chuyện không khí trên xe ngột
ngạt, cả người nín nhịn rất khó chịu. Lại nhìn cái tên hèn hạ nào đó đứng kế
bên, thong dong bình tĩnh, giống như người không có chuyện gì cả.

Hừ, điều đó là đương nhiên rồi, là tự cô nhảy vào hố lửa, bị anh làm
cho không thể không đi đến bước này, nói trắng ra là cô đáng bị như
vậy!

Chuyện mời khách ăn cơm thực ra cũng không có gì ghê gớm, điều quan
trọng là người nào đó vừa mở miệng là đã từ chối mấy hàng quán ven đường, bộ
dạng ra vẻ kiêu ngạo, da mặt cũng dày thật. Anh thật sự xem bản thân là người có
tiền hay xem cô là phú bà đây, cô chỉ là một sinh viên, trong túi có được bao
nhiêu tiền lắm!

Nhưng Đào Nhạc vừa nghĩ đến chuyện rối rắm này, không dám đắc tội với
người ấy, ngay lúc này cô nghĩ đến chuyện luận văn thật sự rất rắc rối, hơn nữa
đi tìm tư liệu lại đã không còn kịp nữa.Tô Dịch Văn nếu đã đồng ý giúp đỡ cô vậy
thì còn gì bằng, nếu như đến quán ăn lớn một lần mà có thể giải quyết tất cả
những phiền phức trước mắt, vậy thì cô sẽ bất chấp tất cả!

Chỉ là Đào Nhạc tuyệt đối không thể ngờ rằng chọn đi bằng xe buýt.
Không phải là cô nịnh nọt gì, nhưng dù sao cũng là một giáo sư, dùng lương cao
để mời đến, không có được bốn bánh thì cũng phải có một chiếc hai bánh chứ, nếu
như không có phương tiện giao thông công cộng này thì làm sao đây, so sanh với
anh lần này, cô còn hơn chắc anh một chiếc xe đạp.

Một cái phòng làm việc như nhà tù còn chưa đủ, bây giờ còn ra đến
nông nổi này, càng miễn bàn đến chuyện sống tạm qua ngày, Đào Nhạc thở dài một
hơi, không kiềm chế được mà liếc một ánh mắt thông cảm với người đàn ông đang
đứng trước mặt.

Tô Dịch Văn hình như cảm nhận được ánh mắt ai oán của người nào đó,
đột nhiên quay đầu mỉm cười nói, “Trên mặt tôi có gì à, đáng để em nhìn vậy
sao?

Đào Nhạc chột dạ, bị người ta bắt gặp tại trận, lắc lắc đầu, “Thầy
hoa mắt rồi, vừa rồi em còn đang suy nghĩ vài việc.”

“Đúng không, tôi còn tưởng rằng em có chuyện muốn nói.” Tô Dịch Văn
đáp.

“Làm sao có thể chứ, những lời cần nói lúc nãy ở phòng làm việc em
đều đã nói hết rồi.” Trong lời nói mang theo chút oán giận, Đào Nhạc nghĩ ở đây
không phải trường học, không cần thiết phải khép nép với anh như
vậy.


Đang nghĩ ngợi, một cú dừng xe đột ngột, người đứng trên xe giống như
mấy quân bài đều ngã nhào về phía trước. Đào Nhạc đang nghĩ mình nhất định sẽ va
chạm với ông chú ở phía trước thì, đột nhiên bị người nào đó dùng sức kéo
lại.

May mà chỉ bị hú vía một phen, nhưng Đào Nhạc sợ đến nỗi cả người
toát mồ hôi lạnh. Cô cúi đầu nhìn thấy chính mình đang bị bàn tay ai đó tóm lấy,
mí mắt liền nảy lên. Từ từ nhướng mắt lên, chủ nhân của đôi tay ấy chính là Tô
Dịch Văn, mà tình trạng trước mắt hình như có chút không ổn, khoảng cách giữa cơ
thể hai người dường như là không có.

Đào Nhạc không phải lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với đàn ông, đương
nhiên, tất cả những tiếp xúc ấy là do quá trình luyện tập Tán đả giữa nam nữ với
nhau, khó tránh phải những va chạm, nhưng cũng không đến mức khó xử. Nhưng mà,
giống như hiện tại thì có chút không quen, gần như vậy, người cô chỉ đứng đến
cằm của anh, trước mắt chỉ thấy một phần của chiếc áo vest màu xám và cổ áo sơ
mi, xung quanh đều là mùi vị đàn ông xa lạ. Cô không ghét bỏ, chỉ là trong lòng
có chút hoảng sợ, nhướng mắt nhìn lên, không ngờ hai người lại cùng nhìn
nhau.

Đôi mắt hoa đào hớp hồn kia hơi cong lên, tuy rằng bình thường được
giấu sau cặp mắt kính, nhưng cô có thể phát hiện ra lực sát thương của nó, thử
nghĩ nếu như bỏ mắt kính ra tuyệt đối sẽ có tai nạn chết người. Đào Nhạc tự nhận
bình thường mình có sức đề kháng mạnh, nhưng bây giờ cả người cô cũng có chút
mềm yếu, nếu như lại ngẩng đầu lên lần nữa, có lẽ giữa cô và anh sẽ không chỉ có
đối mặt nhau thôi đâu

Đào Nhạc nhắm chặt mắt lại, anh ta quả nhiên là sự kết hợp giữa cầm
thú và yêu nghiệt, không phải là con người!

Tô Dịch Văn cảm thấy rất thú vị, “Em làm sao vậy?”

Đào Nhạc khéo léo thoát khỏi tay anh, giọng nói rất nhẹ, càng giống
như là lẩm bẩm, “Sớm biết vậy chi bằng đón taxi.”

“Taxi quá mắc.”

Một câu nói bất ngờ, đã đập tan những cảm xúc bối rối trong lòng Đào
Nhạc, mấy giây trước xém chút cô đã bị con người này mê hoặc, bây giờ đã về lại
thực tế rồi, bởi vì đây mới đúng là bộ mặt thật của Tô Dịch Văn.

Đào Nhạc phấn chấn tinh thần, cười cười, “Không có gì, chút tiền xe
ấy để sinh viên như em đây bỏ ra là được rồi.” Cô thật muốn nói cho cả thế giới,
người đàn ông này nhìn thì rất thẳng thắng nhưng thực chất là một người vô vùng
âm hiểm và đạo đức giả, bây giờ còn là một tên tiểu nhân keo kiệt!

“Tôi không phải có ý đó.” Tô Dịch Văn cũng không tức giận, giọng từ
từ nói, “Em dù sao cũng là một sinh viên, không có năng lực về kinh tế, nên
biết được bây giờ kiếm tiền không dễ dàng gì, tốt nhất chi tiêu nên có kế họach,
không nên phô trương lãng phí.”

Quả nhiên không phải là một người của thời đại mà, anh ta mà tiếp tục
nói chắc sẽ đem cả câư chuyện ‘Chị Giang thêu lá cờ đỏ’ (*) ra mà dạy dỗ cô luôn
quá.

Trong lòng Đào Nhạc bất bình, đương nhiên cô cũng biết tầm quan trọng
của tiền, bản thân cô cũng không phải là người phô trương lãng phí, nhưng vì
chút ít lợi kia đang trong tay anh, cô không tiếc mà bán rẻ linh hồn, bữa cơm

này cũng giống như là bán máu mua thịt vậy, càng đừng nói đến việc lập kế hoạch
chi tiêu gì.

Vừa đúng lúc xe dừng ở trạm, bọn họ theo đoàn người cuối cùng xuống
xe. Nghe nói đây là khu vực nghỉ ngơi và giải trí phồn hoa nhất của thành phố B,
có đủ các lọai quán ăn. Những bản hiệu đèn đóm của các điểm kinh doanh đã sớm
được thắp lên đầy màu sắc, lập lòe chớp tắt, cả phố chợ trở nên rực
rỡ.

Hít thở lấy bầu không khí mới mẻ, cả người Đào Nhạc thả lỏng không
ít, quay lại thấy Tô Dịch Văn đang nhìn mình, cái cảm giác bất an lại xuất hiện.
Cô giả vờ bình tĩnh, “Thầy Tô à, phía trước có một quán ăn rất ngon, chúng ta
đến đó đi.”

Tô Dịch Văn vốn chỉ xem bữa ăn này là một trò đùa, vậy mà cô nhóc kia
lại quá nghiêm túc rồi, nên anh cũng thấy rất ngại ngần mà đi theo, ngẫm lại
thật quá hoang đường. Anh nên tỏ ra thế nào, chỉ có bản thân anh biết
thôi.

Nơi hai người đến là một quán lẩu Macao (**), trang trí lộng lẫy,
khách hàng lui tới không ít. Đào Nhạc may mắn có một lần được chị họ mời ăn mừng
lên chức, chẳng qua cô chỉ là đi theo ăn ké, đúng lúc quán này có các hoạt động
mừng một năm được thành lập, tiền rượu bàn của chị họ vừa đủ để trở thành hội
viên, cô liền nhận lấy lợi ích này, cầm ngay chín tấm thẻ giảm giá, suy tính sau
này nếu có bàn chuyện xã giao sẽ đến chỗ này, không ngờ rất nhanh đã phải sử
dụng đến rồi.

Lẩu Macao nói trắng ra là cái nồi lẩu được nâng cấp, phần lớn là dùng
một loại hải sản. Chỉ là bây giờ Đào Nhạc có ăn chân gấu cũng vui không nổi,
liếc mắt nhìn người đàn ông đã cầm menu xem cả buổi trời, cô liền muốn nổi nóng,
anh ta ngay cả đi ăn cũng tốn thời gian là sao!

“Thầy Tô không cần khách sáo, chỉ cần thầy thích là được.” Ngoài
miệng Đào Nhạc nói vậy nhưng trong lòng cô đau khổ không gì bằng.

Tô Dịch Văn cong cong khóe miệng, “Vậy tôi sẽ không khách sáo
đâu.”

Đào Nhạc rùng mình một cái, hình như cô lại nói bậy nữa
rồi.

(*) Chuyện này mình chỉ search google biết được tí xíu là: thời Tưởng
Giới Thạch chị này ở trong tù vẫn chưa biết lá cờ đỏ của TQ sẽ thế nào mà vẫn tự
thêu ra được hình một ngôi sao lớn nằm giữa bốn ngôi sao nhỏ. Mình không hiểu ý
nghĩ của chuyện này lắm.

Chương 8.2

Dịch + Edit: Hai chị em nhà Mit

Tô Dịch Văn gọi nhân viên phục vụ đến, “lớp dưới nồi lẩu sẽ là
bào ngư, ăn kèm với rau cải—— hai phần thịt bò Úc cao cấp, bốn con bào ngư Đại
Liên, một phần sashimi…”

Khóe mắt Đào Nhạc co quắp, nói không cần khách sáo anh ta liền

không khách sáo thật, gọi tòan thứ đắt tiền, chín tấm thẻ giảm giá của cô có
cũng như không rồi, đoán chừng ăn xong bữa này có khi thịt trên người cô cũng
không còn bao nhiêu.

Tô Dịch Văn dừng lại một chút, nhìn Đào Nhạc, “Em có ăn tôm
không, tôi bị dị ứng với món này.”

“Ăn được!” Đào Nhạc không chút do dự, bây giờ có bỏ chạy cũng
không thay đổi được thực tế cô sắp trở thành dân tị nạn, vậy thì trước khi chết
cũng muốn trở thành con ma no!

“Vậy cho một phần tôm lột vỏ.” Tô Dịch Văn đưa menu cho Đào
Nhạc, “Em xem còn muốn ăn thêm gì không.”

Đào Nhạc làm gì còn tâm trạng gọi món, cô liếc nhìn tờ order
trong tay nhân viên phục vụ, khá lắm, tất cả đều là hải sản và thịt tươi sống,
tên đàn ông này chắc là hòa thượng đầu thai, bây giờ được hòan tục rồi, đang ra
sức khai trai đây(*)

Cuối cùng Đào Nhạc chỉ chọn hai món rau, cô sợ mình nhìn thấy
cả bàn hải sản thập cẩm kia sẽ phát hỏa mất, màu xanh của thực phẩm là điều rất
cần thiết.

Đợi nhân viên phục vụ rời đi, bầu không khí liền trở nên lạnh
lẽo, Đào Nhạc di chuyển cơ thể, làm như muốn thoát khỏi sự bất an cáu kỉnh nãy
giờ, cần phải biết đây là lần đầu tiên cô và một người đàn ông trẻ tuổi ăn cơm
riêng, ngoại trừ ba cô, hầu như không có ai khác.

Tô Dịch Văn cười cười nhìn cô, “Hãy thả lỏng một chút đi, bây
giờ chúng ta cũng không phải đang ở trường, không cần thiết phải nghiêm túc như
thế.”

Đào Nhạc muốn nói còn không tốt bằng lúc ở trường, tốt xấu gì
thì ở đó cô cũng có cảm giác an toàn, nhưng hôm nay không chỉ có tiền đồ mờ mịt,
mà còn tốn mất đi một số tiền lớn, lòng cô có thể thoải mái được
sao!

Đào Nhạc cúi đầu, dáng vẻ oan khuất, “Thầy Tô à, em biết sai
rồi, có chỗ nào đắc tội với thầy, bây giờ em xin thật lòng xin lỗi, sau này sẽ
không tái phạm nữa.”

Tô Dịch Văn nhấp một ngụm trà, giống như không để tâm đến, “Em
sai chỗ nào?”

Đào Nhạc như được cổ vũ tinh thần dũng cảm nói, “Em, hôm nay
lúc ở trường em không nên gây rối, ra tay với Phàn Kiến…”

“Ừ, còn gì nữa?”

“Em không nên cười phòng làm việc của thầy, đồng thời còn tỏ
thái độ không nghiêm túc với bài luận văn…”

“Là chuyện đó sao?”

“Còn có, lần trước cười nhạo tiếng nhạc chuông của thầy, thói
quen của thầy…”

“Tô Dịch Văn chớp mắt ngạc nhiên, “Thói quen sinh hoạt của tôi
sao?”

Đào Nhạc thành thật gật đầu, “Dạ phải, bởi vì em thật sự nhìn
không ra cái bàn làm viêc của thầy, mẹ em nói như vậy cũng có nghĩa là không có
năng lực tự lo liệu.”

Mấy vạch đen chảy dài trên mặt Tô Dịch Văn, anh nói rõ ràng,
“À, trước tiên không nói đến chuyện này, mấy cái lỗi của em đã nói hết
chưa?”


“Còn có…” Giọng nói của Đào Nhạc càng lúc càng nhỏ, “Cái tin
nhắn hôm đó là do tay em bị chuột rút nên mới bấm gửi đi, thực ra em muốn viết
là “Thầy”, nhưng không ngờ…”

“Ồ, là tin nhắn đó sao—” Tô Dịch Văn ngắt lời cô, “Em không nói
thì tôi cũng quên rồi.”

Hóa ra lại là cô lắm lời rồi, việc này không nói thì đã không
phát sinh chuyện gì, bây giờ thì hay rồi, có lý cũng nói không ra
rồi.

“Thầy Tô à, nếu như em gây ra phiền phức gì cho thầy, thầy đại
nhân đại lượng, thấy em đã ra sức bao nhiêu vì bữa cơm này, cũng đừng quá khó
khăn với em.” Đào Nhạc dè dặt quan sát sắc mặt Tô Dịch Văn, nghĩ mình đã có
thành ý xin lỗi như vậy rồi, nếu như anh không nể tình, chắc cô sẽ chết
mất.

Tô Dịch Văn im lặng một lúc, “Chẳng lẽ trong mắt em tôi là
người chỉ thích các sinh viên chăm chỉ thôi sao?”

“Không chăm chỉ còn bắt chọn lại đề tài.” Đào Nhạc lí nhí trong
miệng, anh ta chỉ biết mượn cớ, chỉ biết nói ngang!

Tô Dịch Văn mỉm cười, trong mắt tràn đầy hứng thú khác thường,
“Không phải tôi nói là nếu em thấy khó khăn tôi có thể giúp em chọn đề, như vậy
mà vẫn oán tôi sao?”

Cái câu ‘Như vậy mà vẫn oán tôi sao’ làm Đào Nhạc phản ứng
không được, chỉ có thể ngớ ra với người đàn ông trước mắt, bởi anh quá mức dịu
dàng, làm cô có chút ảo giác, giống như cái giọng nói ấy không nên xuất hiện
giữa bọn họ.

Lúc này nhân viên phục vụ cũng vừa đưa thức ăn lên, cũng cắt
ngang đoạn đối thoại giữa hai người đúng lúc. Đào Nhạc không biết tại sao lại có
chút xấu hổ, không dám nhìn Tô Dịch Văn, cầm lấy đôi đũa quơ quào mấy lát hành
trong nồi.

“Đào Nhạc, tại sao lại không ăn?” Tô Dịch Văn gắp miếng bào ngư
thả vào trong nồi, “Đừng nói với tôi là em vẫn luyến tiếc đấy
nhé.”

Nhìn một cái, con người này cứ ba phút là một bộ mặt, nói không
được mấy câu dễ nghe, không kích cô một chút là cả người không thoải
mái.

Đào Nhạc cầm lấy bộ đồ ăn trong tay, không quen khi anh đột
nhiên gắp thức ăn cho cô, liền nghiêm mặt nói: “Em tiếc cái gì chứ, đây đều là
nhân dân tệ, dù có cố em cũng phải nhét đầy bụng!”

Tô Dịch Văn cười mà không nói, cô nhóc kia thật không phải thú
vị tầm thường mà, nếu như nói cho cô biết sự việc kia không biết cô sẽ phản ứng
thế nào.

Đang suy nghĩ, có một đám người đi ngang qua bọn họ. Đào Nhạc
lo vùi đầu gặm bào ngư, không nhận thấy một người đang đứng bên cạnh bàn của
họ.

“Tiểu Nhạc?”

Có người gọi tên ở nhà của cô, vẫn còn đang ở trước mặt Tô Dịch
Văn, thực sự có chút mất mặt. Đào Nhạc ngẩng đầu lên, không muốn nhìn thì cũng
đã thấy gương mặt nghiêm túc của một cô gái.

Đấu tranh một giây, Đào Nhạc cười cười bắt chuyện, “Ối, sao lại
là chị vậy…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận