Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Edit: Pi sà Nguyệt

Beta: Pi sà Nguyệt + Lâm Khiết

“Bắt đầu kì nghỉ hè rồi”

Dù thế nào đi nữa thì kì nghỉ hè bắt đầu rồi.

Mỗi ngày dậy sớm, học từ tiếng anh mới – thật ra loại sức mạnh này đều bắt đầu từ nhật kí và quyển vở mới của cô. Ban ngày học bài, xem phim, xem các loại sách có ý nghĩa hoặc không có ý nghĩa để giải trí, buổi chiều luyện đàn – lúc trước chưa thành công dùng dao phay chém nó thành củi đốt lửa, nhưng bởi vì đã lâu không còn học đàn một cách nghiêm túc, cho nên Dư Châu Châu càng hiểu rõ một trong ba định luật của Newton: “Nhân chi sơ, tính bản tiện.” [1] Trước khi ăn cơm cô sẽ chạy dưới ánh hoàng hôn, đây là di chứng sau khi cô chạy 1500m trong đại hội thể dục thể thao – cô phát hiện cảm giác sau khi vượt qua cực hạn của mình làm người ta bị nghiện, cho dù chảy mồ hôi hay mệt mỏi cũng không làm mình bực mình. Sau khi ăn tối xong sẽ chạy đến tiệm thuê truyện để thuê truyện tranh mới, sau đó trốn trong phòng đọc, tới mười giờ thì tắm rửa đi ngủ.

[1] Mình không rõ tại sao câu này lại bị ném thành của Newton nữa =)) Lý thì mình ngu mà lại lười đi mò lại 3 định luật lắm nên ai hiểu thì cứ báo mình nhé.

Câu này của Châu Châu, nguyên gốc là “Nhân chi sơ, tính bản thiện” – tức là người mới sinh vốn là tính đã hiền lành thiện lương, sau này không còn bản tính tốt là do bản thân chọn và cuộc đời xô đẩy. Châu Châu đã chế thành ‘Nhân chi sơ, tính bản tiện’ – nghĩa là con người khi sinh ra vốn đã tiện rồi =))

Cứ ba ngày sẽ đến thăm bà ngoại một lần. Tối chủ nhật sẽ đi dạo phố với mẹ.

Dư Châu Châu cảm thấy sinh hoạt ngày hè của mình đã khỏe mạnh tới mức người thấy người trách rồi.

“Trần An, anh nói xem, những đại hiệp kia sau khi rơi xuống vách núi không chết, nhặt được bí tịch rồi tu luyện, có phải cứ sống bình tĩnh như thế thì tốt đẹp hơn không?

Có thể bởi vì quá bình tĩnh, nên đã quên mất việc bò lên vách núi, tái xuất giang hồ lại?

Thật ra em bây giờ cũng thế. Em đột nhiên phát hiện em không còn kìm nén nữa, cũng không còn nhớ đến thầy cô và các bạn học nữa. Thậm chí…. cũng không nghĩ đến cuộc sống sau này có làm mẹ kiêu ngạo hơn không, có thể làm mình kiêu ngạo trước vợ mới và ba hay không – em đột nhiên cảm thấy nếu vậy sẽ rất vô vị.

Có lúc mẹ sẽ cùng em đi đổi truyện tranh, hoặc chạy bộ với em, nhưng thân thể của mẹ không tốt như trước nữa, chạy được vài bước sẽ bắt đầu chạy chậm lại, sau đó đi bên cạnh nhìn em chạy.

Gió lúc hoàng hôn rất lạnh, dù là trời ngày hè vẫn chẳng nóng được chút nào. Ánh chiều tà thật sự rất đẹp, mẹ em cũng rất đẹp.

Em cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Cứ như thế thôi, thời gian dừng ngay lúc này thôi có được không?”

Có được không?

Dư Châu Châu không còn gửi thư cho Trần An nữa, nhưng cô mua một quyển nhật kí, bìa ngoài là một màu xám tro, bên trên đó viết mấy chữ đơn giản, “The spaces in between”.

Cô gọi quyển nhật kí này là Trần An.

Hộ lý Lý nhà bà ngoại làm việc rất tốt, chẳng qua thích lén ăn đồ ăn. Hoa quả bà ngoại được tặng rất nhiều, ăn không hết, cho nên mọi người luôn gọi dì Lý ăn chung, có điều dì luôn từ chối, không ăn chung.

Nhưng dì sẽ lén cầm một ít để ăn lúc không có ai.


Rất nhiều lúc Dư Châu Châu ở nhà, tình cờ gặp Dư Đình Đình. Dì Lý không lén lút trước mặt họ nên họ thường thấy rất nhiều lần. Mẹ và cậu ba đều mua quả đào, một túi tám quả một túi bảy quả, dì Lý để chung vào một bì, sau đó sẽ không ai chú ý đến những quả đào bị trộm.

“Tại sao lại thế chứ? Tại sao biết rõ là sai, nhưng khi người ta mời không nhận mà luôn trộm vặt sau lưng chứ?”

Trên đời này, loài động vật khó hiểu nhất, tên là người lớn.

Lúc đến trường làm chút việc, cô sắp xếp sổ liên lạc của các bạn học sinh, trên đó có ghi rõ số điện thoại nhà của mọi người. Dư Châu Châu nhớ đến mình vẫn chưa có số của Bôn Bôn.

Ánh mặt trời gay gắt ngoài cửa sổ như lửa, con dế trong bụi cỏ ồn ào không ngừng, Dư Châu Châu thấy rất phiền phức. Cô đóng quyển sổ nhật kí lại – [—] kì nghỉ này đã trôi qua tám tuần, nhưng cô đã không viết hai tuần.

Còn một đống bài tập, một ngày ngồi viết một ít, Dư Châu Châu đã viết hơn ba mươi tờ, viết rất quy củ, viết từng nhóm một, sau đó viết từng hàng, rồi lại viết một nhóm một hàng, sau đó bắt đầu ngừng viết, bắt đầu viết về lời kịch hay lời bài hát, hoặc chỉ là viết tên như ‘Hoàn Châu Cách Cách’ ‘Tôn Yến Tư’ ‘Hoàng Dung’ lung tung.

Cô cảm thấy hơi nhàm chán.

Khóe mắt cô dừng trên số điện thoại nhà Tân Mỹ Hương.

Thật ra, lúc điện thoại kêu ‘tút… tút…”, Dư Châu Châu cảm thấy hơi lo lắng.

Người nghe điện thoại có giọng hơi cao, tốc độ nói rất nhanh, giọng điệu hơi chanh chua, vừa nghe đã biết là mẹ của Tân Mỹ Hương.

“Alo, tìm ai?”

“A, chào dì, xin hỏi có Tân Mỹ Hương ở nhà không ạ?”

“Cháu là ai?” Giọng điệu của mẹ Tân Mỹ Hương không thay đổi, chẳng qua có chút bất ngờ và ngạc nhiên, giống như trước giờ chưa ai gọi cho Tân Mỹ Hương cả.

Dư Châu Châu nuốt ngụm nước miếng, “Cháu là bạn cùng lớp của Mỹ Hương…” Cô đổi giọng, “Chúng cháu là bạn cùng trường, lớp có chút việc muốn gặp cậu ấy thông báo.”

“Chuyện gì?”

“Thầy giáo muốn cháu báo các bạn đến trường tập hợp, hình như có hoạt động.”

Thật ra không cần nói dối, nhưng Dư Châu Châu cảm thấy muốn hẹn Tân Mỹ Hương ra ngoài không phải là chuyện khó khăn gì.

“Chờ chút” Đối phương thả ống nghe xuống, Dư Châu Châu mơ hồ nghe thấy tiếng, “Tới nghe điện thoại.”

Cô thở dài một hơi.

“Alo?” Tân Mỹ Hương chần chừ lên tiếng.


“Không sao chứ? Có thể ra ngoài chơi được không?”

Không đi xem phim, cũng không đi công viên, sau khi Dư Châu Châu và Tân Mỹ Hương gặp mặt ở trường, Tân Mỹ Hương ngại ngùng từ chối các lời đề nghị của Dư Châu Châu. Hỏi một hồi, Dư Châu Châu mới lúng túng phát hiện chân tướng.

Trong túi quần Tân Mỹ Hương chỉ còn ba đồng tiền.

“Vậy phải làm sao giờ…” Dư Châu Châu thở dài, điều này làm Tân Mỹ Hương cúi đầu, cô vội vàng vung tay, cười hì hì bảo, “Tìm chỗ nào mát mẻ nói chuyện cũng được, hôm nay trời nóng quá, đi công viên quá nhiều người, có khi sẽ bị cảm nắng, không đi cũng được.”

Tân Mỹ Hương chỉ ‘Ừ’ một tiếng.

Hai người ngồi dưới cây cổ thụ sau trường, ngồi xếp bằng trốn trong bóng râm, sau đó nheo mắt nhìn ánh mặt trời rực rỡ kia.

Dư Châu Châu cảm thấy có chút ngại ngùng. Gọi người ta ra ngoài, liều lĩnh nguy hiểm bị phát hiện là nói dối chẳng lẽ chỉ để ngồi dưới cây với mình à? Thích Ca Mâu Ni có thể thành Phật không lẽ còn cần tìm bạn ở cạnh nhìn à?

“Cậu thích hát không?” Cô hỏi một câu vô thức.

Hỏi xong lại thấy vấn đề của mình hơi bị tẻ nhạt. Tân Mỹ Hương không thích nói, bình thường nói cũng khó chứ đừng bảo tới hát.

Cảm giác mồ hôi trên đầu bắt đầu chảy xuống dưới, giống như con sâu nhỏ, bò từ thái dương đi xuống dưới.

“Thích.”

“Thật ra tớ không quá thích….” Dư Châu Châu lười biếng nói, lúc này mới ý thức được đáp án của đối phương.

“Cậu, cậu thích à… Cậu, cậu thích hát nhạc của ai?”

Tân Mỹ Hương ngẩng đầu, nghĩ một lát rồi trả lời, “Không đặc biệt thích ai cả. Ai hát hay tớ đều thích.”

Dư Châu Châu cực kì quý trọng cơ hội này, cô cẩn thật hỏi, “Ví dụ?”

Con dế trong bụi cỏ cũng bị cái nắng của thao trường làm ngậm mồm.

Tân Mỹ Hương im lặng rất lâu, giống như đang đấu tranh tư tưởng. Dư Châu Châu bây giờ mới hiểu cái gì gọi là ‘lòng yên tĩnh tự nhiên lạnh’ – ở chung với Tân Mỹ Hương làm cô cảm thấy mình trở nên yên tĩnh rất nhiều.

Lúc Dư Châu Châu ngây người nhìn sân trường, đột nhiên nghe thấy tiếng hát hòa với tiếng dế đang kêu bên tai, giọng hát hơi khàn khàn và có chút ngại ngùng.


“Tình yêu hai ta tựa như thủy tinh. Không có bí mật với nhau, trong sáng và thuần khiết.” [1]

[1] Đây là lời bài hát [Thủy Tinh] của Nhậm Hiền Tề và Từ Hoài Ngọc, do DNST dịch.

Link bài hát: https://.youtube.com/watch?v=tKImtVy9U4o

‘Thủy tinh’ của Nhậm Hiền Tề và Từ Hoài Ngọc là bài hát phổ biến nhất hồi Dư Châu Châu học cấp một.

Cô nhớ Tiểu Yến Tử – Chiêm Yến Phi từng nói một chút về ước mơ của cậu ấy, trong lòng mỗi người sẽ có một người, bạn sẽ muốn hát bài hát này với người đó.

Dư Châu Châu không thích Nhậm Hiền Tề, cô cảm thấy nam ca sĩ này hát rất vất vả, cứ như đang cố rặn khi đi đại tiện vậy – đương nhiên, cách nói này đã bị mấy nam nữ sinh yêu thích Nhậm Hiền Tề mắng không ít lần.

Nhưng cô phải thừa nhận, bài hát này rất êm tai, rất tinh khiết. Lúc đó, nếu có người trong lòng, có lẽ cô rất muốn hát bài này với người đó – nhưng không có cơ hội đó.

Nếu như ở độ tuổi này, có thể dũng cảm làm càn nắm tay hát bài [Thủy tinh], sợ phần tình cảm đó không được gọi là ngại ngùng trong sáng mất.

Tân Mỹ Hương không quá tự tin, nhịp điệu của cô ấy rất ổn, chỉ là giọng hơi run như con cừu nhỏ. Nhưng Dư Châu Châu vẫn nghiêm túc lắng nghe, giống như bây giờ đang cầm một khối thủy tinh trong tay vậy.

Tình yêu của đôi ta, tựa như thủy tinh.

Mặc dù không hiểu tình yêu, nhưng vẫn không cản trở được nụ cười.

Sau khi Tân Mỹ Hương hát xong, đỏ mắt nhìn Dư Châu Châu, Dư Châu Châu thì nhìn cô ấy mỉm cười, chân thành nói, cậu hát hay lắm.

Sau đó hai người cùng nhau hát, không phải là ca khúc được yêu thích hiện tại, mà là những ca khúc Hồng Kông được yêu thích không hiểu nghĩa hồi bé, từ [Một Đời Thong Thả] [2], đến [Lựa chọn] [3], [Khi tôi lặng lẽ bịt kín đôi mắt của người] [4], [Tương tư trong mưa gió] [5], [Giấc mộng một đời] [6], [Thiết huyết đan tâm] [7],..

[2] Một đời thong thả của Diệp Thiên Văn – Link nhạc: https://.youtube.com/watch?v=eUnGH419I4k

[3] Lựa chọn của Lâm Tử Tường và Diệp Thiên Văn – Link nhạc: https://.youtube.com/watch?v=QM9a00v1DAk

[4] Khi tôi lặng lẽ bịt kín con mắt của người – bài này không có sub nên không rõ ca sĩ lắm, nhưng mình vẫn tìm được link nhạc cho các bạn nếu có hứng thú muốn nghe. Link nhạc: https://.youtube.com/watch?v=Q3-C7Cm8IE4

[5] Tương tư trong mưa gió của Trương Học Hữu – Link nhạc: https://.youtube.com/watch?v=606JO9xKkHw

[6] Giấc mộng một đời của Ôn Triệu Luân – Link nhạc: https://.youtube.com/watch?v=ZpsRpRS1_28

[7] Thiết huyết đan tâm (nhạc phim Anh hùng xạ điêu bản 1983) của La Văn và Chân Ni – Link nhạc: https://.youtube.com/watch?v=LK-GMMk2ch0

Khi còn bé vốn không hiểu ý nghĩa của lời bài hát, nhưng vẫn có thể hát trên bàn cơm để góp vui cho người lớn.

Mãi đến bây giờ, hai người bọn họ mới hát lại những bài hát này lần nữa, cũng mới hiểu ý nghĩa của lời bài hát.

“Từ Mary đến Sunny rồi Ivory, không hề gọi tên em.” [8]

[8] Sau một hồi dò raw lẫn convert mình mới hiểu câu này:> Đây là một câu trong bài ‘Khi tôi lặng lẽ bịt kín con mắt của người’.


“Vì sao tôi mất hết, nhưng mà, đó là tất cả của tôi.”

Có lúc hát được một nửa sẽ dừng lại, nội dung triền miên khiến hai người nhìn nhau mỉm cười, sau đó ngại ngùng xoay mặt sang chỗ khác.

Sau đó, Dư Châu Châu không nhớ rõ bọn họ nói chuyện lúc trời xế chiều thế nào, không nhớ rõ nội dung cuộc nói chuyện của hai người – nhưng trong kí ức đều có một màu trắng thuần khiết, xán lạn và chói mắt, lúc hai giờ chiều, trời nắng nóng rực, bên tai vang lên tiếng dế kêu không ngừng.

Từ khi bắt đầu hát, Tân Mỹ Hương trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.

“Không phải là loại cậu nói, tớ bảo mua túi vị me bự bự ấy, không phải túi có nhiều vị nhỏ nhỏ này.”

“Tớ thấy túi nhỏ ăn ngon hơn. Mùi cam thảo, ô mai và mùi sung ăn ngon á.”

Dư Châu Châu giận đến trợn to mắt, nhưng mà cô không thể cãi thắng được Tân Mỹ Hương về việc túi lớn hay túi nhỏ ăn ngon hơn.

“Cho nên, thật ra tớ thấy Tuxedo Mặt Nạ thích công chúa Mặt Trăng chứ không phải là Usagi.”

“Tớ thấy là thích Usagi chứ không phải công chúa Mặt Trăng.”

“Nếu kiếp trước của Usagi không phải là công chúa Mặt Trăng thì hắn sẽ thích cô ấy à? Tính cách của Usagi và công chúa Mặt Trăng khác nhau rất nhiều!!” Dư Châu Châu cảm thấy cô muốn cắn người rồi.

Nhưng Tân Mỹ Hương vẫn lắc đầu.

“Không phải.”

Bình tĩnh, Dư Châu Châu, mày phải bình tĩnh. Cô tự nhủ với mình, sau đó lại bắt đầu cãi, “Cậu nhìn đi, công chúa Mặt Trăng dịu dàng yên tĩnh như vậy nè, Usagi…. Không cần nói cậu cũng biết rồi đó. Hai người bọn họ là hai người khác nhau, Tuxedo Mặt Nạ sao có thể thích hai người khác nhau cùng lúc được? Nó không hợp lý chút nào hết.”

Tân Mỹ Hương sửng sốt một lát, từ từ nói, “Hai người họ là một người…. chẳng qua là hai kiếp khác nhau.”

Dư Châu Châu gãi đầu, “Nếu như cậu thích một người, sau đó người đó thay đổi, cậu sẽ thích người đó như trước chứ?”

Lúc Dư Châu Châu hỏi vấn đề này, nội tâm thật sự rất trong sáng. Cô nghĩ tới Bôn Bôn.

Công chúa Mặt Trăng biến thành Usagi, giống như hai người khác nhau.

Nhưng chữ ‘thích’ lại làm Tân Mỹ Hương thay đổi sắc mặt.

Nhưng Dư Châu Châu vẫn ở cạnh lớn mật nói về suy nghĩ của mình.

“Cậu nói xem, tại sao giáo viên và người lớn không cho tụi mình yêu sớm nhỉ? Có phải vì chúng ta lớn lên thì đối phương sẽ thay đổi không? Hoặc là chúng ta sẽ thay đổi gì đó? Cho nên sẽ thay lòng đổi dạ?”

Tân Mỹ Hương lại đưa ra câu trả lời không thể chính xác hơn, “Bởi vì sợ thành tích học tập giảm sút.”

Dư Châu Châu cụt hứng, quay đầu sang phía khác.

Tân Mỹ Hương đúng là biết cách làm người ta cụt hứng đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận