Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ


Viên Khải đứng một bên bật cười, những người xung quanh nghe vậy cũng cười theo, nhất là các nữ diễn viên.

Trong bọn họ ai chưa từng bị Liễu Ngọc đè đầu cưỡi cổ, nhiều thì đoạt tài nguyên ít thì gây khó dễ ngán chân.

Chỉ cần ai có chút nhan sắc đe dọa đến địa vị của cô ta, cô ta liền lấy thế ép người.

Cái gì mà ảnh hậu này kia, chỉ là bỏ tiền ra mua thôi ai mà không biết, còn bày đặt ta đây cao quý dịu dàng, có mà là bà la sát thì có.
Hôm nay bọn họ thấy Trần Niệm Tuyết không những bật lại Liễu Ngọc, còn tát cho cô ta một cái trong lòng ai cũng hả hê.

Phải nói cái tát kia mạnh đến cỡ nào chảy cả máu thì không phải vừa đâu.

Trần Niệm Tuyết có núi dựa cứng cỡ nào mà dám thách thức cả nhà họ Liễu, bọn họ đứng bên ngoài vui vẻ hóng drama.
"Cô nói ai là chó hả?"
"Ai đớp lời thì là người đó."
Trần Tuyết lười đôi co với cô ta lãng phí cả thời gian, cô kéo tay Tiêu Lâm xoay người rời đi.


Liễu Ngọc tức đến nổ phổi nghiến răng, cô ta càng nghiến răng thì quai hàm càng đau buốt.
"Cô...!được lắm các người cứ chờ mà xem."
Viên Khải nhìn thấy hai người rời đi cũng cất bước đi theo, liền bị Liễu Ngọc kéo lại.

Cô ta hung hăng nhìn về phía anh.
"Viên Khải đường đường là tổng giám đốc Hy Quang, mà anh lại trơ mắt nhìn người khác bắt nạt nghệ sĩ nhà mình như vậy sao.

Vậy tôi còn ký hợp đồng với các người để làm gì?"
Cô ta trút toàn bộ sự bực bội lên người Viên Khải, chẳng qua chỉ là ông chủ một công ty giải trí.

Trước đây là bọn họ ba mời bốn nịnh hót, cô mới ký hợp đồng với bon họ.

Người ngoài không biết nhưng cô thì khác, một kẻ đồng tính luyến ái, bị nhà họ Viên chối bỏ thì còn có tư cách gì mà nói chuyện với cô ta.
Viên Khải không chút nể nang hất tay cô ta, nhìn cô ta cười đầy mỉa mai.

Đúng là ngu hết thuốc chữa, không biết Liễu Chương có biết ông ta nuôi ra một đứa con gái ăn hại như vậy không nữa.

Giọng anh trầm thấp lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như dao cảnh cáo Liễu Ngọc.
"Vậy thì trở về đợi thanh lý hợp đồng đi, Hy Quang cũng không cần một nghệ sĩ ngu xuẩn như cô."
Cứ như vậy Viên Khải rời đi khỏi hội trường, toàn bộ người bên trong bao gồm cả Liễu Ngọc đều ngây ngốc.

Anh ta vừa nói gì thế, hủy hợp đồng, là Hy Quang hủy hợp đồng với Liễu Ngọc.

Mà nguyên nhân lại là vì cô ta động đến Trần Niệm Tuyết.
Tất cả điều hít một hơi khí lạnh, cái tên Trần Niệm Tuyết một lần nữa bị đưa lên vị trí đầu trong danh sách những nghệ sĩ không thể động đến trong làng giải trí.
Trần Tuyết cùng Tiêu Lâm đi ra ngoài sảnh khách sạn, nhìn thấy Viên Khải đuổi theo phía sau cô khẽ cười.
"Đưa chìa khoá xe cho chị."
"Chị định làm gì?"

"Giải quyết chuyện của em cho tốt đi, chị tự về."
Tiêu Lâm biết chị dâu nói giải quyết chuyện cho tốt là chuyện gì.

Cả buổi tối nay cậu và anh Khải có tiếp xúc với nhau, nhưng nơi này đông người cũng không tiện nói gì quá nhiều.

Tiêu Lâm lấy chìa khoá trong túi đưa cho lễ tân, để họ mang xe đến trước cửa.

Viên Khải cũng vừa đi đến lên tiếng hỏi.
"Hai người định về sao?"
"Tôi có chút việc lấy xe Tiêu Lâm đi trước, lác anh đưa thằng nhóc này về hộ nhé."
Trần Tuyết tinh nghịch nháy mắt với Viên Khải, anh không hiểu cô có ý gì nhưng vẫn cười lịch sự gật đầu.
"Được, cô đi đường cẩn thận."
"Ok."
Nói chuyện với Trần Niệm Tuyết xong Viên Khải quay sang Tiêu Lâm.

Kể từ lúc xảy ra chuyện cậu luôn trốn tránh anh, gọi điện thì nói chuyện qua loa nhà cũng không có về.

Anh không biết phải làm sao, tuy rằng tối nay thái độ của cậu vẫn bình thường, nhưng anh nghĩ bọn họ cần nói chuyện.
"Em có bận không, anh có chuyện muốn nói với em."
"Em...!cũng không có bận gì."

"Vậy đi thôi, tìm chỗ nào yên tĩnh một chút."
Hai người chào cô rồi rời đi, Trần Tuyết đợi thêm khoảng 2 phút thì nhân viên khách sạn lái xe đến dừng trước mặt cô.
Nhìn chiếc Ferrari bản giới hạn màu đỏ mà cô chậc chậc lưỡi.

Tiêu Lâm đúng là biết cách chơi trội, cô nhanh chóng lên xe đạp ga phóng đi.

Cảm giác rất ư là kích thích, cô thật nhớ đường đua quá đi, muốn đua một trận nhưng đây là thành phố nha, tiếc thật đó.
Ngày trước cô có quay một bộ phim, trong phim có phân cảnh đua xe cho nên cô đã đi học một thời gian.

Đã không học thì thôi, học rồi thì mê như điếu đổ, cô bỗng phát hiện mình rất thích những trò thể thao mạo hiểm.

Vậy cho nên về sau leo núi, nhảy dù, đua xe mỗi cái cô điều thử qua.
Trần Tuyết hạ mui xe thong thả chạy trên đường lớn, về đêm gió mát phả vào trong mặt cảm giác vô cùng dễ chịu, mọi bực dọc ở buổi tiệc vừa rồi cũng dần tan biến.

Cô đột nhiên muốn ngắm sông Sài Gòn về đêm, nên rẽ hướng đi về phía hầm Thủ Thiêm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận