Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ


Cứ thế trong fanclub rôm rả cả ngày, còn nhân vật chính thì ngủ tới lúc mặt trời chiếu tới mông mới dậy.

Khi cô dậy trong nhà đã không còn ai, hơn 10 giờ cục cưng đã đến trường, Lý Cảnh Phong đã đến công ty.

Vừa xuống bếp định tìm đồ ăn đã thấy dì năm trong bếp, nghe tiếng động dì năm xoay người.
"Mợ ba mợ dậy rồi ạ, cậu ba gọi tôi đến để chuẩn bị cơm trưa cho mợ.

Hôm nay đầu bếp mọi khi nghỉ ốm chắc vài ngày mới tới được ạ."
"Cảm ơn dì, dì vất vả rồi ạ."
"Sao mà vất vả được chứ, được chăm sóc cậu mợ ba là bà già này đã vui lắm rồi."
"Dạ."
"Hôm nay mợ ba muốn ăn gì để tôi nấu."
"Gì cũng được ạ."
Sau khi cơm nước xong Trần Tuyết mợi gọi cho Tiêu Lâm nói chuyện chiếc xe.

Sau khi xong cũng không còn việc gì làm cô lấy kịch bản ra xem.

Hai ngày nữa cô phải vào đoàn rồi, lúc trước cứ nghĩ một tháng rất lâu, không ngờ lại qua nhanh đến vậy.

Giờ sắp vào đoàn cô thật không nỡ tí nào, mỗi ngày đều có anh và con bên cạnh cô đã quen mất rồi, giờ lại phải vào đoàn chắc cô sẽ nhớ chết mất thôi, thật muốn làm một con mèo lười cuộn mình ở nhà luôn cho rồi.

**Bên trong phòng tập nào đó Lý Cảnh Tùng bị đánh đến bầm dập dơ tay xin hàng.
"Sư phụ ta mạng, xương con sắp gãy hết rồi."
Mạnh Hạo Tuấn nằm bịch trên sàn đấu không cảm xúc lạnh nhạt phun ra một câu.
"Gãy rồi tôi nắn lại cho anh."
Lý Cảnh Tùng thật khóc không ra tiếng, hai tuần này anh cảm thấy tâm trạng sư phụ nhà mình cực kỳ bất ổn nha.

Mà tâm trạng bất ổn người chịu thiệt chỉ có bản thân anh, vì sư phụ xem anh như cái bao cát để xả huhu.
Lý Cảnh Tùng cũng nằm xuống bên cạnh thở hổn hển.
"Sư phụ nói xem có phải có tâm sự gì không?"
Mạnh Hạo Tuấn im lặng một hồi mới lên tiếng.
"Anh có con gái không cái loại đang thời kỳ phản nghịch ấy, phải làm sao để tụi nó không phản nghịch nữa."
Lý Cảnh Tùng nghe được câu này lập tức ngồi bật dậy.
"Sư phụ điên à, người yêu con còn chưa có lấy đâu ra con gái đang thời kỳ phản nghịch.

Khoan, đừng nói với con là sư phụ có nha."
Hai mắt Lý Cảnh Tùng mở to hết cỡ nhìn Mạnh Hạo Tuấn trông chờ câu trả lời mặt đầy vẻ hóng chuyện.
"Không có."
"Làm hết cả hồn."
"Được rồi hôm nay tập đến đây thôi."
Mạnh Hạo Tuấn đứng dậy cầm lấy áo khoác rời đi.

Nhìn bóng lưng đầy muộn phiền của sư phụ, đầu Lý Cảnh Tùng bắt đầu nhảy số.

Hỏi chuyện con gái thời kỳ phản nghịch, tâm trạng bứt rứt không vui, dễ nổi quạu.

Đây là biểu hiện của việc vướng vào chuyện tình cảm nha.

Chẳng lẽ nào sư phụ dính vào em gái vị thành niên nào đó chứ.

Mẹ nó đi tù như không đó nha.
Lý Cảnh Tùng vừa nghĩ đến đây đã tay chân nhanh nhẹn chạy ra khỏi phòng tập, hướng về nhà thẳng tiến.

Đương nhiên là nhà em trai anh rồi, còn chỗ nào hóng tin chính xác hơn chỗ đó chứ.
Về đến nhà Mạnh Hạo Tuấn mệt mỏi ngả người trên sô pha.

Đã 1 tháng rồi anh đã cho người lục tung khắp thành phố, ngay cả Hoàng Trác Nghiêm cũng giúp đỡ nhưng cũng không tìm được Mù Tha Lin.

Thậm chí anh đã cử người về Yên Bái đến tận Mù Cang Chải nhưng con bé cũng không trở về đó.

Cảm giác ngột ngạt khó chịu chằn ép trái tim.

Không tiền không nhà không người thân, con bé có thể đi đâu được.

Tuần thứ ba sau khi con bé rời đi, vì không tìm được người khiến anh mất ăn mất ngủ tinh thần không tốt, khi phẫu thuật còn thiếu chút nữa để xảy ra sự cố.
Đang mải mê suy nghĩ thì điện thoại của anh đổ chuông, nhìn dãy số hiển thị tay anh khẽ run.
"Xin chào chúng tôi gọi đến từ phòng cảnh sát hình sự, xin hỏi có phải số điện thoại của anh Mạnh Hạo Tuấn không ạ?"
"Là tôi."
Anh cố gắng để giọng mình trở nên trầm tĩnh nhất có thể nhưng trái tim lại dâng lên một cảm giác sợ hãi cùng bất an.
"Chúng tôi gọi đến là muốn anh đến đồn để xác nhận một chút.

Trước đó anh có báo việc cháu gái trong nhà mất tích vào ngày 10 tháng 4.

Lúc 14 giờ 30 chiều hôm nay, người dân phát hiện một thi thể nữ sinh khoảng tầm 16,17 tuổi.

Sau khi khám nghiệm chúng tôi xác định thời gian tử vong trùng khớp với khoảng thời gian mà anh báo án, hy vọng anh có thể tới để xác minh."
Mạnh Hạo Tuấn không biết mình làm thế nào đến được nơi này.

Sau khi nghe cuộc gọi kia, anh cảm giác như cuộc gọi đoạt mạng vậy, trên suốt đường đi anh không ngừng cầu nguyện, lần đầu tiên anh cầu xin thần linh, anh cầu mong người đó không phải là cô.
Cách một cánh cửa bước chân anh như có hàng ngàn tả đá đè lên, nặng nề không nhấc nổi.

Đồng chí cảnh sát bên cạnh cũng không biết nói gì hơn, bọn họ đã quen rồi có người nào đến nhận xác người thân mà không như thế.
"Mời anh vào trong."

Đồng chí cảnh sát đi trước, sau đó Mạnh Hạo Tuấn cũng bước theo vào.

Anh cố gắng trấn an bản thân, buộc mình phải thật bình tĩnh để nhìn cho rõ, biết đâu không phải thì sao.
Đồng chí cảnh sát bên cạnh mở báo cáo giám định pháp y trên tay sau đó đọc cho anh nghe.
"Nạn nhân được xác định là nữ, tuổi từ 16 đến 18.

Nguyên nhân tử vong ban đầu được xác định là do bị xác hại, đầu bị vật cứng đập vào dẫn đến vỡ sọ.

Vùng dưới bị tổn thương nghiêm trọng, bước đầu xác định trước khi bị sát hại nạn nhân đã bị cưỡng hiếp.

Thời gian tử vong khoảng từ ngày 10 đến ngày 15 tháng 4, hiện chúng tôi đã lập án điều tra.

Vì thi thể nạn nhân đã bị tổn thương nghiêm trọng và phân hủy cho nên không thể nhận diện.

Lát nữa phiền anh theo chúng tôi đi lấy mẫu máu để xác định DNA."
Bàn tay Mạnh Hạo Tuấn khẽ run, bên tai vẫn ù ù không nghe rõ những gì cảnh sát vừa nói.

Anh đi đến bên cạnh muốn đưa tay kéo tấm vải trắng đang phủ trên người nằm kia xuống, thì bị cản lại.
"Thi thể vẫn còn đang trong quá trình giám định, người thân vui lòng không chạm vào tránh gây nhiễu trong quá trình điều tra.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận