"Không phải máy bay quân sự, là trực thăng tư nhân của tập đoàn Nam Cảnh.
Lệnh của bộ quốc phòng, mở cửa không phận và biên giới phía đông, hợp tác với người của quân đội Việt Nam không cần tra hỏi mục đích."
"Rõ."
Khi Lý Cảnh Phong đến nơi thì Tiêu Lâm cùng Lý Nguyên Vũ và những người khác cũng đã đến.
Quân đội vẫn chưa đến nơi, bọn họ nhìn một bãi đất mênh mông khắp nơi điều bị đào bới mà lòng chết lặng.
Làm sao tìm được cô trong hàng trăm cái hố ở đây, nhưng họ không có thời gian bắt đầu tản ra tìm kiếm, đào đất, áp tai xuống gọi tên cô, tất cả điều không có kết quả, cảnh khuyển chưa đến, quân đội chưa tới bọn hoi chỉ có vài người phải làm sao.
Trong lúc tất cả điều rối loạn thì Lý Cảnh Phong lại bình tĩnh hơn bao giờ hết, anh kéo tay con trai đến trước mặt mình.
"Nguyên Vũ con làm được mà đúng không, con có thể tìm được mẹ.
Cho dù là thính giác, hay khứu giác con dùng nó đi, mẹ con cần con, ba cũng cần con."
Lý Nguyên Vũ hai mắt đã đỏ hoe từ lúc nào, nhóc không khóc không nháo có thể thông qua link phát sóng tìm được vị trí của mẹ một cách nhanh nhất.
Nhưng không có nghĩa là nhóc bình tĩnh hay không lo sợ, mà nhóc chỉ đang cố gắng mà thôi, ba nói đúng mẹ cần nhóc.
Lý Nguyên Vũ hút một hơi thật sau sau đó gật đầu đầy kiên định.
Nhóc bước ra giữa bãi đất, tất cả mọi người đều đồng loạt chạy về chỗ bãi cỏ, cách xa vị trí những cái hố nhất có thể, cũng không phát ra tiếng động.
Bọn họ điều biết Lý Nguyên Vũ có thính giác cùng khứu giác mạnh gấp 5 lần người thường, mọi hy vọng giờ đây điều đặt lên người thằng bé, không một ai dám thở mạnh.
Bọn họ không biết rằng toàn bộ cảnh ở đây cũng được phát trực tiếp lên mạng, Trần Ái Tâm đang trên đường trốn chạy cũng xem được.
Cô ta khẽ cười, nếu trong 5 phút nữa bọn họ không tìm thấy Trần Niệm Tuyết cô sẽ chết, cô ta thật muốn xem vẻ mặt của Lý Cảnh Phong lúc đó.
Cư dân mạng không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao những người kia không tìm cô nữa chỉ để con trai nhỏ của cô đứng ở đó.
Lại nhìn thấy một góc màn hình, cô vẫn còn đang nằm bất động trong quan tài thì không khỏi xôn xao.
- Sao vậy sao không tìm chị ấy, Lý Cảnh Phong anh đang làm gì thế mau cứu chị ấy đi chứ.
- Làm ơn đi sao các người lại không tìm nữa, làm ơn hãy cứu chị ấy đi.
- Lý Cảnh Phong cô ấy là vợ anh cơ mà, cứu cô ấy đi vì sao không cứu, vì sao anh còn đứng đó.
Rất nhiều những bình luận như vậy tràn khắp màn hình.
Bởi vì hình ảnh bên trên của bọn người Lý Cảnh Phong, dùng tín hiệu vệ tinh quay lại, cho nên chỉ có hình không thu được tiếng, mọi người không nghe được cuộc nói chuyện của hai cha con họ.
Ở bên này Lý Nguyên Vũ bắt đầu sử dụng tất cả các giác quan của mình.
Mẹ bị thương, thứ nhóc có thể dựa vào đó chính là mùi máu trên người mẹ.
Lẫn trong gió mùi đất bùn có một mùi tanh thoang thoảng, nhóc đi theo hướng đó, càng đi mùi máu càng rõ ràng.
Bước chân nhóc chạy nhanh hết cỡ, chạy đến chỗ gò đất cao nhất ở bìa rừng.
Mấy người Lý Cảnh Phong cũng nhìn thấy vội vã chạy theo, đến nơi họ thấy một ụ đất rất cao, nhưng chỗ này không hề có dấu hiệu bị đào.
"Nguyên Vũ con chắc không?"
Lý Nguyên Vũ không nói câu nào, nhóc dùng tay đào lớp cỏ bên trên ra, lộ ra lớp đất mới.
Thấy vậy cả đám người không ai nói ai xúm lại dùng tay bới đất ra.
"Con đừng làm nữa để ba."
Nhìn bàn tay nhỏ bé bị rách đến chảy máu, Lý Cảnh Phong không đành lòng kéo con trai ra, nhưng Lý Nguyên Vũ lại không tiếng, cậu nhóc cứ thế tiếp tục đào bới.
Nhìn thấy cảnh một đứa trẻ 5 tuổi rõ ràng là vô cùng sợ hãi, vẫn kiên trì tìm kiếm mẹ ở bên dưới lòng đất lạnh, khiến không một ai trong bọn họ kiềm được nước mắt.
Bọn họ càng ra sức nỗ lực hơn, bàn tay ai cũng rớm máu, may mắn thay quân đội đã đến.
Mặt kệ người khác ngăn cản Lý Cảnh Phong vẫn giật lấy cái xẻng cùng các chiến sĩ tiếp tục đào.
Bọn họ càng đào càng rộng, càng đào càng sâu, hố đất đã sâu đến 2 mét.
Đợi đến khi nắp quan tài lộ ra, tay anh run rẩy, không đợi cứu hộ anh ra sức cậy nắp quan tài, nhưng dù cậy thế nào cũng không thể cậy được.
Đội cứu hộ bắt buộc phải dùng cưa máy để cưa, vì tránh để người ở bên trong bị thương họ chọn cưa trước một lỗ ở phần giữa quan tài.
Khi nhìn thấy một góc nhỏ bên trong, xác định người bên trong không có phản ứng lại, bọn họ tiếng hành cưa mặt trên của quan tài.
Sau gần 2 phút cuối cùng cũng nhìn thấy người bên trong.
Lý Cảnh Phong muốn ôm cô ra khỏi quan tài nhưng bị đội cứu hộ cản lại, bọn họ kéo cả cô cùng quan tài lên trên.
Sau đó cắt toàn bộ quan tài ra, cả người cô lạnh ngắt, tim đã ngừng đập, đội ngũ y tế bắc đầu sốc tim và cấp cứu tại chỗ.
Lý Nguyên Vũ ôm lấy chân ba mình nhìn chằm chằm mẹ đang bị cả đám người vây quanh.
Từng giây từng trôi qua, tim vẫn không có dấu hiệu đập trở lại, bác sĩ chỉ còn cách tuyên bố tử vong.
"16 giờ 45 phút nguyên nhân tử vong…"
"Tránh ra.".