Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ


"Anh là thám tử à?"
Trần Tuyết theo bản năng hỏi lại, những người có mặt trong phòng điều bậc cười.

Lý Cảnh Phong xoa đầu cô đầy cưng chiều lên tiếng.
"Cậu ấy làm chân sai vặt trong cục tình báo quốc gia, là cháu trai của tổng tư lệnh quân đội."
Hai mắt Trần Tuyết mở to hết cỡ giống như không thể tin được.

Tổng tư lệnh quân đội, mạng lưới tình báo quốc gia, như thế nào liền có thể nói ra giống như mấy tên thám tử ngoài đường vơ một nắm là có vậy. 
Còn bảo cô có tìm người thì nhớ tìm anh ta, bộ quốc gia rảnh lắm hay gì.

Đúng là hết nói nổi, bên cạnh Lý Cảnh Phong đúng là không có ai bình thường hết mà, thân phận không bình thường tính cách cũng không bình thường nốt.

Viên Khải lại không giống Hoàng Trác Nghiêm, lần đầu gặp mặt anh là nên vẫn giữ phong thái của một tổng tài cao cao tại thượng mới không mất mặt, anh lịch sự chào Trần Niệm Tuyết.
"Xin chào tôi là Viên Khải, về sau nếu em có ý nghĩ muốn đổi công ty quản lý thì có thể cân nhắc đến tôi.

Tôi đảm bảo Hy Quang sẽ để vị trí nhất tỷ cho em."
Trần Tuyết cũng đã từng nghe Đinh Thu Trang nói qua rất nhiều lần về Hy Quang, cô biết đây là công ty giải trí lớn nhất cả nước.

Lại không ngờ tổng giám đốc của Hy Quang vậy mà lại là bạn của Lý Cảnh Phong.

Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng thì Tiêu Lâm bên cạnh đã giận dữ dậm chân.
"Anh Khải, anh đây là đang muốn đào tường nhà em à.

Chị dâu em đang yên lành ở chỗ em làm bà chủ không sướng hơn hay sao, sao phải qua chỗ anh làm ** li."
"Nhất tỷ của Hy Quang mà là ** li à, nếu còn ở chỗ nhóc, với cái trình độ quản lý gà mờ của nhóc thì cô ấy trước sau gì cũng bị hắc cho đen chết."
"Anh...!anh gọi ai là nhóc, em đã 22 rồi nhé, còn nữa chị dâu nói rồi hắc hồng hay bạo hồng điều là hồng.

Bị hắc chút thì có sao, việc đó chỉ là sai sót nhất thời thôi, về sau liền có thể tẩy trắng."
"Ồ, 22 à vậy em nói nghe trong này em lớn hơn ai?"
"Thì...!thì...!thì em lớn hơn Nguyên Vũ đó."
Tiêu Lâm nhanh trí chỉ về phía Lý Nguyên Vũ, nhưng lại bắt gặp một ánh mắt cảnh cáo của cháu trai mình, rất nhanh liền rụt tay lại, lắp bắp giải thích.
"Ý chú là về tuổi tác đó, không có nói về địa vị."
Biết làm sao được dù cháu trai cậu chỉ mới hơn 4 tuổi nhưng địa vị trong dòng họ còn lớn hơn cả anh hai Lý Cảnh Tùng, vậy thì cậu được tính là cái đinh gì chứ. 
Chỉ là từ nhỏ đến giờ mỗi lần gặp cháu trai này của cậu, cậu luôn cảm thấy có chút sợ.

Nó không có nguyên nhân gì đặc biệt cả mà chỉ là xuất phát theo bản năng mà thôi.
"Được rồi đừng ôm xòm nữa giúp chị mang mấy cái này vào bếp phụ chị nhặt rau."
"Vậng ạ."
Tiêu Lâm cho dù bị sai vặt nhưng bây giờ lại là cam tâm tình nguyện.

Mấy người kia cũng bắt đầu rời phòng khách ra sân, bọn họ trải bạt, dựng lều, gắn bóng đèn, mỗi người một việc chẳng mấy chốc biến bãi cỏ trên sân thành một khi cắm trại với đầy đủ mọi thứ không khác trên phim là bao.
Bếp lò ngoài trời cũng bắt đầu dựng lên, bên trong khách nhóc cũng phụ mẹ nhặt rau, chỉ là cái ông chú họ ngu ngốc này còn ngốc hơn cả bác hai khiến nhóc bực hết cả người.
"Chú rút cuộc có làm được không vậy, chẳng lẽ chưa nhặt rau bao giờ sao, lá úa lá vàng đó phải bỏ đi chứ, sao chú cả cái này cũng không phân biệt được, ngốc nó vừa thôi chứ."
"Chú xin lỗi cha sinh mẹ đẻ chú đã làm bao giờ đâu, nhưng mà chú học được mà cháu đừng có nỗi giận, cháu nỗi giận giống y như anh ba, đáng sợ chết đi được."
"Chưa làm chẳng lẽ chú chưa ăn rau bao giờ à, có thấy đĩa rau nào mà có cả lá úng lá sâu không?"
Tiêu Lâm bị mắng đến không biết phản kháng thêd nào chỉ đành im lặng cắm đầu nhặt rau.
Nghe thấy có tiếng lớn trong trên phòng khách Trần Tuyết ló cái đầu ra hỏi vợi lên.
"Cục cưng à có chuyện gì sao, cái nào không làm được thì để đó lác mẹ làm cho nhé."
"Dạ không có gì ạ, Bo làm được mẹ đừng lo ạ." 
Tiêu Lâm nhìn thấy thái độ thay đổi còn nhanh hơn cả lật bánh tráng của cháu mình, thì trong đầu liền hoài nghi nhân sinh.

Cháu của cậu trở thành một đứa trẻ  đáng yêu, giọng điệu ngọt ngào chảy nước như này từ bao giờ vậy.

Nhưng mà cậu còn chưa kịp nói bất kỳ cái gì, thì đã bị Lý Nguyên Vũ dùng ánh mắt cảnh cáo lạnh lẽo nhìn mình.
Trời ơi đáng sợ quá huhu có ai không cứu cậu với, trong lòng Tiêu Lâm không ngừng gào thét.  Cậu không muốn ngồi đây nhặt rau với tiểu ma vương này đâu, nhưng mà phải làm sao cậu cũng không dám bỏ chạy, híc híc cậu thật là số khổ mà.
Khi màn đêm buông xuống, bên phía biệt thự là một cảnh náo nhiệt.

Mùi thịt xiên nướng bay khắp nơi khiến cho bụng ai cũng đói cồn cào.

Ban đầu Trần Tuyết định nấu lẩu, nhưng vì thấy bọn họ dựng lều trại quá kỳ công, mà không khí này lại vô cùng thích hợp làm tiệc nướng.
Cho nên tiệc BBQ chính thức ra mắt, 6 người đàn ông một đứa con nít sức ăn ai cũng lớn, lượng đồ ăn làm chắc cỡ bằng nhà hàng luôn á..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui