Ở bên này Tiêu Lâm vẫn đang không ngừng khóc lóc.
Trần Tuyết cảm thấy thật đau đầu, vì sao cô lại thành cái chỗ cho cậu ta ỉ ôi thế chứ, bộ mặt cô giống người đáng tin cậy lắm à.
Không hề nha, anh hai cô hay nói mặt cô nhìn lúc nào cũng rất gian cơ mà.
"Được rồi đừng có khóc nữa đàn ông con trai mà khóc la om xòm không sợ mất hình tượng à.
Nói xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì Viên Khải có làm gì cậu không?"
Không phải cô không tin Viên Khải, nhưng mà bên cạnh một người mà mình thầm yêu, người ta lại say bí tỉ.
Nếu mà là cô, cô cũng kiềm lòng không đặng nữa là một người đàn ông.
Tiêu Lâm lắc đầu, vấn đề là anh Khải không có làm gì cậu nhưng mà cậu thì khác.
"Anh ấy...!không có làm gì em hết."
"Không có làm gì thì cậu khóc cái gì, chẳng lẽ chưa được làm gì nên ấm ức à."
"Chị..."
Mặt Tiêu Lâm đỏ lên, sao chị dâu có thể nói ra mấy lời xâu hổ như thế chứ.
Người ta là thiếu niên thanh thuần trong sạch nha.
"Vậy nói đi khóc cái gì?"
Cô thật không hiểu nỗi nhà này có một đứa trẻ to đầu lớn xác là Lý Cảnh Tùng đã đủ mệt lắm rồi.
Vì cái gì lại thêm thêm một người còn hơn cả anh ấy thế này, đây là thanh niên 22 tuổi à, cô thấy là 12 tuổi mới đúng.
Lần đầu gặp mặt cái kiểu chó con quẫy đuôi chờ khen ngợi đó là cô cũng đã đủ hiểu rồi, cơ mà bây giờ tự nhiên cảm thấy mình giống bảo mẫu nhà trẻ quá vậy nè.
"Em...!em hôm qua say quá cho nên, cho nên..."
Cậu không biết phải nói thế nào, nhưng mà không nói ra thì cậu càng không biết làm sao.
Cậu cần một người có thể giúp cậu gỡ rối, cho nên chỉ có chị dâu là đáng tin nhất.
Nhìn thái độ và kiểu nói chuyện của Tiêu Lâm, cô giống như nghĩ ra chuyện gì đó hai mắt trừng Tiêu Lâm.
"Đừng nói với tôi cậu mới là người chiếm tiện nghi của Viên Khải nha."
Tiêu Lâm bị người nói trúng mặt cũng cúi gầm xuống không dám ngẫn đầu.
Trần Tuyết đỡ trán đây là pha quay đầu xe gắt nhất mà cô từng thấy.
"Ngẩng đầu lên nói chuyện đàng hoàng chị hỏi em, em có biết Viên Khải anh ấy là gay hay không?"
Cô đổi cách xưng hô với Tiêu Lâm, bởi vì bây giờ cô bắt buộc phải nói chuyện nghiêm túc với cậu như một người chị, một người trưởng bối.
Chuyện này không phải đùa, tuy về tuổi tác Tiêu Lâm đúng là đã trường thành, nhưng về nhận thức, cô sợ cậu vẫn còn quá trẻ con, sợ cậu không nhận thức được vấn đề nghiêm trọng lúc này.
Tiêu Lâm nghe cô hỏi liền lắc đầu cậu không có biết, nhưng mà sáng nay bên Hy Quang tin tức lớn như thế cũng không có đăng bài phản bác hay thanh minh.
Anh Khải là người làm việc rất quyết đoán, giải quyết vấn đề luôn nhanh gọn lẹ.
Đã mấy tiếng rồi mà anh ấy còn không đính chính nghĩa là anh ấy thật sự không có gì để thanh minh về giới tính của mình.
Cho nên cậu mới biết chứ trước đó cậu có biết gì đâu.
Thấy vậy cô càng thêm nghiêm túc hơn.
"Vậy em có cảm giác với anh ấy không?"
"Cảm giác gì ạ?"
Tiêu Lâm chớ chớp mắt hỏi một cách ngây thơ khiến cho cô càng xác định thằng nhóc này đúng là có vấn đề về chỉ số thông minh, đáng ra nó phải là em ruột của Lý Cảnh Tùng mới phải.
"Vậy nói chị nghe hôm qua em đã làm gì Viên Khải."
"Em...em...!em cắn anh ấy, tại vì anh ấy nói cắn chỗ yết hầu thì sẽ nhanh chết cho nên em cắn yết hầu anh ấy."
Má nó Trần Tuyết thật muốn chửi bậy ghê, Viên Khải cái này chơi cũng khích thích quá rồi đó.
Lại còn là yết hầu, cái thằng nhóc ngu đần này chắc sẽ không biết mình bị con sói dẫn vô tròng đâu.
Còn nghĩ mình chiếm tiện nghi của người ta, ai chiếm ai còn chưa biết đầu à.
Nhưng cô không dám nói cho Tiêu Lâm sợ nó sẽ điên mất.
"Chỉ có vậy?"
"Còn...còn."
Chuyện xấu hổ như vậy cậu không mở miệng được, sao cậu nói chuyện này với chị dâu được, chị ấy dù sao cũng là con gái.
Suy nghĩ một hồi cậu lại quyết định không nói chuyện đó.
"Hết rồi ạ."
Trần Tuyết nhìn thấy cậu ấp a ấp úng cô biết nhất định còn có chuyện gì nữa, nhưng cậu không muốn nói cô cũng không ép, điều quan trọng bây giờ là giúp thằng nhóc này định hướng.
"Tiêu Lâm chị hỏi em, em có hiểu gay nghĩa là gì không?"
Cô biết đối với một thanh niên 22 tuổi mà nói thì câu này có vẻ hơi thừa thải, nhưng mà cô vẫn phải hỏi.
"Em đương nhiên biết."
"Vậy Viên Khải là gay thì em cảm thấy thế nào?"
Tiêu Lâm trầm ngâm, khi nhìn thấy những hình ảnh trên báo, phản ứng đầu tiên của cậu là xấu hổ khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra, sau đó là rối rắm không biết phải đối diện với anh Khải thế nào cho nên mới chạy đến đây.
Cậu thật sự chưa có suy nghĩ về việc anh ây là gay thì cậu sẽ cảm thấy thế nào.
Bất ngờ không, có cậu bất ngờ suýt chết, nhưng mà ngoài bất ngờ cũng không có gì khác, không có hụt hẫng, không có chán ghét hay bài xích, không có gì cả.
"Em chỉ hơi bất ngờ thôi không có gì khác."
"Không có chán ghét?"
"Không có."
"Anh ấy ôm em như vậy em không có cảm thấy bài xích hay kinh tởm à?".