Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Editor: Nguyetmai

"Cấp bậc an ninh của Thượng tá Bạch có đủ không?" Hoắc Thiệu Hằng mở máy tính, vào kiểm tra hệ thống nội bộ.

Cấp bậc an ninh của Đế Quốc Hoa Hạ tổng cộng có mười tám cấp bậc. Trong cấp cao nhất lại phân ra ba bậc A, B, C, mà bậc A là bậc cao nhất trong cấp cao nhất.

Hệ thống an ninh của Bạch Duyệt Nhiên là bậc C của cấp cao nhất, tuy là bậc thấp nhất của cấp cao nhất, nhưng cô ấy là người hiểu rõ về vụ tai nạn xe của Cố Niệm Chi sáu năm về trước, nên có đủ tư cách tham gia.

"Để cô ấy cùng tham gia họp đi." Hoắc Thiệu Hằng bấm điện thoại, liên lạc với Bạch Duyệt Nhiên.

Bạch Duyệt Nhiên có mặt rất nhanh.

Cô ấy vừa bước vào, cửa phòng họp liền đóng lại, các loại thiết bị chống nhiễu tín hiệu và máy nghe lén bắt đầu hoạt động. Cả căn phòng như một cái kén lớn đóng chặt, đến vệ tinh tinh vi hiện đại nhất cũng không thể do thám được tình hình trong đây.

Triệu Lương Trạch đứng trước chiếc laptop nói ngắn gọn một lượt đầu đuôi sự việc.

Bạch Duyệt Nhiên tập trung nghe báo cáo tình hình, nét mặt dần trở nên nghiêm túc. Cô ấy nhìn Hoắc Thiệu Hằng, "Hoắc thiếu, tôi sớm đã phản đối việc để Cố Niệm Chi ra nước ngoài, tôi cảm thấy việc khẩn cấp bây giờ, là phải đón con bé về."

"Đón về ư? Đón về thế nào? Hiện giờ con bé đang bị tố cáo, không lẽ phải bỏ hết tất cả mà chạy trốn sao?" Trần Liệt là người đầu tiên phản đối.

"Cho dù bỏ mặc tất cả mà chạy trốn cũng chẳng có gì đáng tiếc." Ánh mắt của Bạch Duyệt Nhiên rất kiên định, ngón tay thon dài khẽ gõ lên bàn họp.

Cô ấy có một mái tóc đen dài xoăn tự nhiên, lúc buông xõa xuống nhìn quyến rũ hơn rất nhiều, nhưng phần lớn thời gian, cô ấy đều búi gọn tóc ra phía sau đầu, như vậy trông lại đoan trang gọn gàng hơn.

Triệu Lương Trạch cũng phản đối, "Không được. Nếu bỏ hết mà chạy trốn, cả đời này Niệm Chi sẽ không thể nhìn thấy ánh mặt trời nữa. Chúng ta không thể làm vậy được."

Anh ta và Âm Thế Hùng, Hoắc Thiệu Hằng, còn có Trần Liệt, đều là người thân thiết nhất với Cố Niệm Chi, xét về tình cảm, họ quả thật không nỡ.

Bạch Duyệt Nhiên ngoảnh đầu nhìn anh ta, ánh mắt không đồng tình, "Thư ký Triệu, tôi biết mấy người các anh chịu trách nhiệm chăm sóc Cố Niệm Chi nhiều năm rồi. Con người không phải cây cỏ, ai nỡ vô tình chứ? Các anh băn khoăn áy náy cũng dễ hiểu, nhưng nên nhớ rằng, các anh là quân nhân, Cố Niệm Chi là nhiệm vụ của các anh, không phải là người thân."

Triệu Lương Trạch không nhìn thẳng Bạch Duyệt Nhiên, nhưng từ khóe mắt anh ta vẫn có thể thấy rõ vẻ mặt của Bạch Duyệt Nhiên.

Tay anh ta siết chặt con chuột máy tính, thu lại ánh nhìn qua khóe mắt của mình, ánh mắt băn khoăn dừng trên màn hình máy tính, tìm cách giúp Cố Niệm Chi.

Anh ta là quân nhân, nhưng Cố Niệm Chi không chỉ là nhiệm vụ, anh ta đã coi cô là em gái ruột của mình. Vì thế, anh ta không thể đồng tình với những lời nói của Bạch Duyệt Nhiên được.

Nhưng anh ta cũng không thể mở miệng phản bác.

Trần Liệt cũng nhất thời không thể nói được gì. Anh ta lặng lẽ nhìn Hoắc Thiệu Hằng, thấy Hoắc Thiệu Hằng vẫn bình thản như thường, căn bản không thể nhìn ra được những lời của Bạch Duyệt Nhiên có tác động gì đến anh hay không.

Không hổ là Hoắc thiếu, phong thái của một đại tướng mặt không chút biến sắc như thế này, quả thật không phải thứ mà người bình thường có thể có được.

Trần Liệt đảo mắt một vòng, cố ý đổ thêm dầu vào lửa: "Thượng tá Bạch, cô nói vậy là có ý gì? Chúng tôi coi Cố Niệm Chi là người thân khi nào? Cô ấy là nhiệm vụ, nếu không làm sao Hoắc thiếu lại đồng ý để cô ấy làm mồi nhử đến Mỹ dụ rắn ra khỏi hang chứ? Hoắc thiếu, anh thấy tôi nói đúng không?"

Vẻ mặt của Hoắc Thiệu Hằng vẫn không thay đổi, nhưng mí mắt khe khẽ giật lên của anh lại không trốn khỏi đôi mắt nhạy bén hơn người thường của Trần Liệt.

Trần Liệt lén cười thầm trong lòng, ánh mắt nhìn thẳng về phía Bạch Duyệt Nhiên, nhún vai nói, "Hiện nay nhiệm vụ xảy ra vấn đề, chúng ta nhất định phải tìm ra cách giải quyết vấn đề. Thượng tá Bạch, cách giải quyết của cô, chẳng phải là thừa nhận kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang của chúng ta đã thất bại sao?"

Ánh mắt của Bạch Duyệt Nhiên sáng lên, cô ấy nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng, hoàn toàn không thể tìm ra chút manh mối nào trên khuôn mặt anh tuấn thờ ơ của anh.

Mà Trần Liệt có khuôn mặt tròn trịa kia, nhìn có vẻ là người hiền lành, nhưng trái lại lời nói lại chua ngoa kín kẽ vô cùng.

Trong mắt của Bạch Duyệt Nhiên thoáng có chút do dự, "… Đương nhiên không thể nói là thất bại được."

"Vì vậy tôi phản đối ý kiến của Thượng tá Bạch. Mọi người thì sao?" Trần Liệt nhìn những người còn lại.

Hai cấp dưới của Bạch Duyệt Nhiên cũng lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý.

Triệu Lương Trạch cũng thản nhiên nói: "Tôi tán thành lời của Trần Liệt. Chúng ta không thể cứ thế đưa Niệm Chi về được. Nhiệm vụ của chúng ta không thể thất bại, Niệm Chi cũng không hẳn chỉ là nhiệm vụ."

Thấy mọi người đều phản đối ý kiến của mình, Bạch Duyệt Nhiên cũng không cố chấp bảo vệ ý kiến nữa. Cô ấy nhìn Hoắc Thiệu Hằng, hỏi: "Hoắc thiếu, anh thấy sao?"

Hoắc Thiệu Hằng đan hai tay, đặt trên bàn họp, nét mặt lạnh lùng khiến trái tim người khác loạn nhịp: "Có vấn đề thì giải quyết vấn đề, chúng ta chấp nhận tố tụng thôi." Nói xong, anh lại quay sang nói với Bạch Duyệt Nhiên: "Trưởng phòng Bạch, việc này có lẽ sẽ cần Bộ Ngoại giao ra mặt, cô chịu trách nhiệm liên lạc với Bộ Ngoại giao, bảo bọn họ chú ý chuẩn bị." Ngừng một lát, anh lại nói: "Nhưng bên phía Bộ Ngoại giao nhất định phải giữ bí mật. Trước buổi chung thẩm bên Mỹ, tôi không muốn có bất kỳ tin đồn nào truyền ra ngoài. Còn một khi lộ ra, xử lý theo luật quân sự."

"Rõ!" Mọi người trong phòng họp lập tức đứng dậy, đồng thanh đáp lại.

Sau khi họp xong, Hoắc Thiệu Hằng và Triệu Lương Trạch gọi video cho Âm Thế Hùng.

"Hoắc thiếu, Tiểu Trạch, hai người định thế nào?" Âm Thế Hùng điềm tĩnh hỏi, "Cần tôi làm gì không?"

Triệu Lương Trạch đưa micro cho Hoắc Thiệu Hằng.

Hoắc Thiệu Hằng trầm giọng nói: "Cậu đi tìm Hà Chi Sơ trước, nói chuyện này cho anh ta biết. Quân đội Mỹ lại một lần nữa chống lưng cho Tân Hạnh Cao, xem thử Hà Chi Sơ phản ứng thế nào?"

Lúc trước vì Cố Niệm Chi, đến quân đội Mỹ Hà Chi Sơ cũng dám tố cáo. Bây giờ bị vả vào mặt thế này, không biết anh ta nghĩ thế nào nhỉ?

"Rõ, tôi lập tức đi gọi điện cho Hà Chi Sơ ngay." Âm Thế Hùng tạm thời tắt cuộc gọi video, gọi điện cho Hà Chi Sơ.

Bên kia video, Triệu Lương Trạch ngồi trước máy tính vừa lên mạng tìm tài liệu, vừa lo lắng hỏi Hoắc Thiệu Hằng: "Hoắc thiếu, chúng ta có đi Mỹ không?"

Hoắc Thiệu Hằng nhìn chằm chằm vào camera, lát sau mới trả lời: "Cậu đi đi, để Đại Hùng về đây."

"Hả?" Ban đầu Triệu Lương Trạch vô cùng vui sướng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ vì Âm Thế Hùng xảy ra vấn đề, mới bị rút về. Anh ta không nhịn được, nói, "Sếp à, Đại Hùng cậu ấy…"

"Không phải lỗi của Đại Hùng, nhưng cậu ta không thích hợp ở lại Mỹ chăm sóc cho Cố Niệm Chi." Hoắc Thiệu Hằng mở máy tính, khởi động chương trình theo dõi của vệ tinh, "Ở đó cần có một cao thủ máy tính, để cậu đi sẽ hợp lý hơn."

Triệu Lương Trạch hiểu ý của Hoắc Thiệu Hằng, là muốn tự mình gánh lấy trách nhiệm cho sự nguy hiểm mà Cố Niệm Chi đang gặp phải.

Với tư cách một thủ lĩnh, không biết dùng người, là anh đã không làm tròn bổn phận.

Mà làm như thế này, Âm Thế Hùng cũng sẽ không bị giáng cấp.

Triệu Lương Trạch vội đứng dậy, thật lòng nói: "Hoắc thiếu, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ tới Mỹ chăm sóc tốt cho Cố Niệm Chi, không để lặp lại những việc tương tự nữa."

Hoắc Thiệu Hằng không quay đầu lại, dáng vẻ vô cùng thản nhiên: "Xảy ra những việc này cũng đừng quá lo lắng, nếu không có những việc phát sinh, thì uổng công chúng ta đưa con bé đi."

"Anh vẫn muốn dẫn dụ người nhà của con bé ra sao?" Triệu Lương Trạch trầm ngâm rất lâu, cuối cùng vẫn hỏi ra miệng, "Ngộ nhỡ, tôi chỉ nói là ngộ nhỡ, ngộ nhỡ, con bé thật sự không còn người thân nào thì sao? Ngộ nhỡ con bé là người cuối cùng trong gia đình thì sao?"

Tay Hoắc Thiệu Hằng thoáng khựng lại.

Không phải anh chưa từng nghĩ đến tình huống này, nhưng đối với anh, tình huống này cũng chỉ là một trong hàng vạn tình huống khác có thể xảy ra. Anh sẽ không để ý quá nhiều tới nó, hơn nữa cũng sẽ không trả lời các vấn đề mang tính giả thiết.

Triệu Lương Trạch đợi rất lâu, cũng không có được câu trả lời của Hoắc Thiệu Hằng. Anh ta bất giác vỗ đầu cái bốp, thầm trách bản thân sao lại ngớ ngẩn vậy?

Từ trước đến nay, Hoắc thiếu không trả lời các vấn đề mang tính giả thiết, đến cái đó mà cũng quên mất.



Tại căn hộ bên bờ biển ở Boston, Âm Thế Hùng liên lạc với Hà Chi Sơ.

"Giáo sư Hà, Niệm Chi vừa nhận được giấy triệu tập của tòa án." Âm Thế Hùng kể ra toàn bộ sự việc.

Hà Chi Sơ ngồi một mình trong phòng hoa ngắm hoa, trên chiếc bàn mây ở bên cạnh là một bình rượu nho trắng không nhìn rõ năm sản xuất, còn có một chiếc ly thủy tinh, bên cạnh chân đặt sẵn một thùng đá nữa. Anh ta uống rượu một mình, nhìn ngắm bươm bướm nhẹ nhàng bay lượn trong phòng hoa, đôi mắt mơ màng như ánh nước.

Lúc Âm Thế Hùng gọi điện tới, anh ta vốn không muốn bắt máy.

Nhưng Âm Thế Hùng không ngừng gọi tới, cuối cùng anh ta vẫn phải nhấc điện thoại lên nghe.

Nghe Âm Thế Hùng nói xong, anh ta day ấn đường, từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế nằm màu trắng bằng gỗ mây, dường như không tin vào những điều vừa nghe, "Anh nói lại đi? Là ai tố cáo Niệm Chi?"

"Tân Hạnh Cao, hay còn nói, là Viện Kiểm sát của Chính phủ Mỹ. Vì thương tích của Tân Hạnh Cao chuyển biến xấu, thành trọng thương." Âm Thế Hùng đọc giấy triệu tập cho Hà Chi Sơ nghe, "Một tiếng trước nhận được giấy triệu tập của tòa án, Niệm Chi đã đích thân ký biên nhận rồi."

Hà Chi Sơ nhanh chóng rời khỏi phòng hoa, tới gara ô tô, "Niệm Chi thì sao? Niệm Chi thế nào rồi?" Anh ta lo lắng hỏi han.

Âm Thế Hùng nhìn về phía cửa phòng của Cố Niệm Chi, "Nhốt mình ở trong phòng, lâu rồi không thấy động tĩnh gì."

Hà Chi Sơ chợt dừng bước. Anh ta xoay một vòng, không đi tới gara ô tô nữa, mà trở vào nhà, nói với Âm Thế Hùng: "Anh chuyển ảnh của giấy triệu tập cho tôi xem, cứ gửi qua hòm thư học viện của tôi."

Âm Thế Hùng vừa quét ảnh giấy triệu tập gửi cho Hoắc Thiệu Hằng, bây giờ lại gửi tiếp cho Hà Chi Sơ cũng là việc rất dễ thôi.

Hà Chi Sơ nhận được giấy triệu tập, nhìn thẩm phán của tòa án, còn có Viện Kiểm sát, không kìm nổi cười khẩy một tiếng.

Trung tá Peter vẫn không từ bỏ sao…

Xem ra một triệu đô la Mỹ cho vụ hòa giải lần trước vẫn chưa làm cho ông ta biết điều.

Hà Chi Sơ trở về phòng sách, bảo cấp dưới của mình ở công ty Luật gửi đi vài email, để bọn họ chuẩn bị họp qua video từ xa.

Dám tố cáo sinh viên của Hà Chi Sơ, Trung tá Peter, ông chuẩn bị mà ngồi tù đi…



"Niệm Chi, ăn tối thôi." Âm Thế Hùng nấu đầy một bàn đồ ăn vô cùng phong phú, đều là những món Cố Niệm Chi thích ăn, rồi đến gõ cửa phòng cô.

Cố Niệm Chi ôm gối ôm gấu trúc ngồi dựa vào cửa phòng, nói lớn: "Em không đói, không muốn ăn cơm."

"Con bé này, giận dỗi cái gì chứ? Không việc gì phải tức giận hại thân." Âm Thế Hùng tận tình khuyên bảo cô, "Em đừng lo, cũng đừng sợ. Anh đã nói với bên Tiểu Trạch rồi, cũng gọi điện cho Giáo sư Hà rồi. Bọn họ đều sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu."

"Em biết rồi. Anh Đại Hùng, em thật sự không đói, không muốn ăn." Cố Niệm Chi đứng dậy, "Em đi tắm đây." Nói xong, cô đi vào phòng tắm, vặn nước ào ào, cởi quần áo, nằm vào nằm trong bồn tắm.

Làn da của cô trắng trẻo mịn màng như da em bé, ngâm mình dưới làn nước trong veo thế này, cơ thể cô gần như trong suốt, khiến người ta không kìm được mà muốn chạm vào.

Nhưng mặt Cố Niệm Chi lại tràn đầy vẻ u sầu, nhắm mắt nằm trong bồn tắm, đầu óc rối bời.

Cô đã chuẩn bị xong để biện hộ cho bản thân, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn có chút sợ hãi.

Kẻ thù trong tối, cô ngoài sáng.

Không biết bọn họ đã chuẩn bị bao nhiêu cạm bẫy để đợi cô rơi vào bước đường này.

Cô càng nghĩ càng tức giận, không kìm nén nổi mà đưa đôi chân dài trắng mịn lên, đạp mạnh xuống nước trong bồn tắm, làm nước bắn tung tóe khắp nơi.

"Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ? Thứ đê tiện bán đứng bí mật quốc gia chỉ vì lợi ích của bản thân ấy, bây giờ lại còn muốn phản công ư!" Trong lòng Cố Niệm Chi uất hận nghĩ. Cô thực sự rất hận bản thân hôm đó đã không mạnh tay đánh Tân Hạnh Cao thành một kẻ ngốc thật sự, nếu không, đã chẳng có nhiều chuyện phiền toái xảy ra như vậy!

Cô ngâm mình trong bồn tắm một tiếng đồng hồ mới đứng dậy, choàng lên mình chiếc khăn tắm màu trắng, đi chân trần vào phòng ngủ.

Vừa ngồi xuống bên bàn trang điểm, cô lại nghe thấy có tiếng gõ cửa.

"Niệm Chi ơi?" Vẫn là giọng của Âm Thế Hùng.

Cố Niệm Chi lười không muốn để ý tới anh ta, lấy máy sấy từ bên dưới bàn trang điểm ra sấy tóc.

Sấy tóc xong, cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ đêm rồi.

Không để ý, thời gian trôi qua thật nhanh.

Cố Niệm Chi bện tóc ra sau đầu, thay quần áo ngủ, lên giường đi ngủ.



Hà Chi Sơ họp suốt cả một buổi tối, vừa sáng sớm hôm sau đã chạy đến nhà trọ của Cố Niệm Chi để gặp cô.

Âm Thế Hùng mở cửa, cảm động nói với Hà Chi Sơ: "Giáo sư Hà anh đến rồi, thật tốt quá, anh giúp tôi khuyên Niệm Chi đi, hôm qua sau khi nhận được giấy triệu tập, con bé cứ nhốt mình trong phòng suốt, đến tận bây giờ vẫn chưa chịu ra ngoài." Nói rồi anh ta còn bổ sung thêm một câu, "Từ hôm qua đến giờ, vẫn chưa ăn gì cả."

Hà Chi Sơ lạnh lùng nhìn Âm Thế Hùng, ánh mắt lạnh lẽo chứa đựng áp lực vô hình.

Âm Thế Hùng ngây người, nhanh chóng thể hiện ra sự khép nép cần có. Nhưng thực ra trong lòng anh ta đang thầm nghĩ, sao Giáo sư Hà này lại có được khí thế lớn như vậy nhỉ?

Một vị Giáo sư và luật sư như thế này, người làm sinh viên và khách hàng của anh ta, thật sự phải rất can đảm mới được…

"Niệm Chi, ra đây đi." Hà Chi Sơ đến trước phòng Cố Niệm Chi gõ cửa.

Cố Niệm Chi vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cô ôm gối ôm, úp mặt vào trong ngủ. Cô ngủ đến nỗi lông mày chau lại, hô hấp lúc nhanh lúc chậm, mạch đập cũng nhanh hơn lúc bình thường.

Nếu Trần Liệt ở đây, chắc chắn sẽ kết luận là cảm xúc của Cố Niệm Chi lại rơi vào tình trạng gần đến bờ vực của sự sụp đổ.

Năm xưa, sau khi cô vừa được Hoắc Thiệu Hằng cứu, liền được đưa thẳng đến chỗ của Trần Liệt.

Chứng cuồng loạn của cô phát tác không thể dùng bất cứ loại thuốc nào khống chế. Cuối cùng, khi Hoắc Thiệu Hằng lại xuất hiện lần nữa, cô lao tới ôm chặt lấy chân anh không chịu buông tay, anh chỉ đành ôm lấy cô ở bên cô hết một buổi tối, tâm trạng của cô mới bình tĩnh trở lại.

"Còn sớm quá, chắc vẫn đang ngủ." Âm Thế Hùng dọn bữa sáng, "Giáo sư Hà cùng ăn sáng nhé?"

Hà Chi Sơ quay lại nhìn, "Có rượu vang đỏ không?"

Mới sáng sớm đã uống rượu vang đỏ ư?

Âm Thế Hùng ngạc nhiên lắc đầu, "Không có… Nhưng tôi có thể đi mua…"

"Không cần đâu." Hà Chi Sơ xoay người, tới ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh phòng Cố Niệm Chi, "Tôi ngồi đây đợi cô ấy."

Anh ta ngồi đợi cả ngày, dù khuyên thế nào, Cố Niệm Chi vẫn không chịu mở cửa.

Sự sốt ruột ngày càng hiện rõ trên khuôn mặt của Hà Chi Sơ.

Nếu không phải vì có Âm Thế Hùng ở đây, thì Hà Chi Sơ đã đột nhập vào trong rồi.

Âm Thế Hùng thấy tình hình không ổn, vội trở về phòng lặng lẽ kết nối điện thoại với Triệu Lương Trạch, nói: "Niệm Chi khóa mình trong phòng một ngày một đêm rồi, làm sao đây? Con bé không chịu ra ngoài."

Triệu Lương Trạch cười mắng với anh ta: "Cậu có chìa khóa sơ cua mà, trực tiếp mở cửa ra không phải được rồi sao?"

"Không được đâu, Hà Chi Sơ đang ở đây. Cũng khuyên cô bé cả ngày trời rồi, làm sao tôi dám lấy chìa khóa sơ cua ra trước mặt anh ta chứ…" Giọng của Âm Thế Hùng hạ xuống thấp vô cùng.

Triệu Lương Trạch hơi đờ người, ngoảnh đầu nói với Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi đối diện: "Hoắc thiếu, Hà Chi Sơ ở nhà trọ của Niệm Chi không ngừng khuyên bảo cô bé, nhưng Niệm Chi không chịu ra ngoài, Đại Hùng lo lắng lắm."

Hoắc Thiệu Hằng mím môi, khoanh tay suy nghĩ một lát rồi không nói gì quay người bỏ đi.

Về đến phòng, Hoắc Thiệu Hằng cầm điện thoại lên nhìn một lúc, cuối cùng vẫn ấn máy gọi điện cho Cố Niệm Chi.

Số điện thoại này, anh đã không còn dùng từ rất lâu rồi.

Cố Niệm Chi ôm hai chân ngồi trên bệ cửa sổ, nghe tiếng chuông điện thoại reo.

Vốn dĩ không muốn nghe, nhưng nghe thấy tiếng chuông điện thoại lâu nay không còn được nghe, Cố Niệm Chi vội vàng nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, chạy tới bên giường, cầm điện thoại lên.

Quả nhiên là điện thoại của chú Hoắc!

Cuối cùng cô cũng đợi được rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui