Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Editor: Nguyetmai

Sắc mặt của Ôn Thủ Ức cứng đờ ra trong giây lát, cô ta nhìn chiếc thẻ tín dụng trong tay Cố Niệm Chi kia, một lát sau, bật cười tự giễu, "Xem ra em lại tố cáo tôi rồi. Ôi, Niệm Chi à, tôi thật sự chỉ muốn tốt cho em thôi. Dù em không cảm kích thì cũng không nên lần nào cũng nghĩ xấu cho tôi như vậy có được không?"

"Từ xưa đến nay tôi không bao giờ đánh giá nhân phẩm của người khác một cách chủ quan vô căn cứ." Cố Niệm Chi cất chiếc thẻ tín dụng Hà Chi Sơ cho cô đi, trên môi cô mang theo vẻ hơi mỉa mai: "Tôi chỉ suy đoán nhân phẩm của một người dựa vào hành động của cô ta thôi. Trợ giảng Ôn, trong lòng chị nghĩ như thế nào, có nỗi khổ gì, cũng không liên quan gì tới tôi, tôi cũng không muốn biết. Tôi chỉ hy vọng có thể bình an thuận lợi vượt qua nửa năm này, sau đó về nước tiếp tục việc học của tôi thôi."

Ôn Thủ Ức chăm chú nhìn Cố Niệm Chi bằng ánh mắt tràn đầy vẻ cảm thông và đồng tình, nhìn đến mức khiến Cố Niệm Chi cảm thấy toàn thân đều không thoải mái.

Cô không hề khách sáo ngồi xuống tiếp tục công việc với máy tính, không thèm ngẩng đầu lên nói: "Trợ giảng Ôn, chị còn việc gì nữa không?"

Ôn Thủ Ức thở dài, bình tĩnh cụp mắt xuống nhìn cô ấy.

Cố Niệm Chi ở trước máy tính ngẩng đầu lên, không hề ngại ngùng đối mặt với cô ta.

Đập vào mắt cô là dáng người khá đầy đặn của Ôn Thủ Ức, hai gò má như cái đĩa bạc, lông mày mảnh, miệng nhỏ xinh, cái mũi nhỏ thẳng tắp, còn cả đôi mắt phượng hơi xếch lên hơi giống đôi mắt ướt hoa đào của Hà Chi Sơ, nhưng mắt cô ta dài và nhỏ hơn. Nhìn cô ta giống một mỹ nữ bước ra từ trong bức tranh cổ vậy, đầy đặn, ngọt ngào, khi không nói lời nào thì dịu dàng đến rung động lòng người.

Chăm chú quan sát vẻ ngoài của Ôn Thủ Ức mãi, cuối cùng Cố Niệm Chi càng nhìn lại càng cảm thấy cô ta có vẻ quen quen.

Giống ai nhỉ?

Suy nghĩ của Cố Niệm Chi lại bắt đầu chạy loạn lên như ngựa thần lướt gió tung mây, ánh mắt cô sắp không còn tiêu cự nữa rồi.

Ôn Thủ Ức lẳng lặng nhìn Cố Niệm Chi một lúc, thấy chỉ mới một lát mà Niệm Chi đã mất tập trung, cô ta liền mỉm cười, quay người rời khỏi văn phòng nhỏ của Cố Niệm Chi.

Cố Niệm Chi nhìn chằm chằm theo bóng lưng Ôn Thủ Ức, đột nhiên nghĩ được ra.

Cô đã nhớ ra vì sao cô nhìn Ôn Thủ Ức thấy quen mắt rồi.

Trong phòng ngủ của cô ở căn nhà tại khu Phong Nhã ở thành phố C Đế Quốc Hoa Hạ có mấy con búp bê cô từng chơi hồi nhỏ.

Cái váy công chúa màu hồng tím nhạt, tóc mái dày ngang trán, đôi mắt nhỏ dài, khuôn mặt giống đĩa bạc, dáng người nở nang, nhìn giống một tiểu cô nương bước ra từ một bức tranh cổ.

Cái cảm giác đó, đúng là giống Ôn Thủ Ức đến sáu bảy phần.

Đương nhiên cũng có rất nhiều điểm không giống, nhưng chủ yếu đang nói về khí chất...

Dáng vẻ của Ôn Thủ Ức lại giống mấy con búp bê của cô đến mấy phần, đúng là thú vị thật.

Cố Niệm Chi cắn cán bút, định tối nay về nhà sẽ gọi điện cho Hoắc Thiệu Hằng hỏi một chút về xuất xứ của những con búp bê kia.

Cô bận rộn ở Ủy ban Ngân sách cả ngày, cuối cùng lại phát hiện ra cái hệ thống này đã đóng lại với cô.


Ngoại trừ một số thứ cơ bản nhất, những thứ khác cô đều không tìm đọc được.

Vậy thì còn có thể làm được gì nữa đây? Cô có thể yên tâm ngồi trồng nấm rồi.



Buổi tối về nhà, khi ăn cơm tối cùng Triệu Lương Trạch, Cố Niệm Chi hỏi anh ta về những con búp bê kia, "Anh Tiểu Trạch, anh còn nhớ mấy con búp bê hồi bé em thường ôm không rời khỏi tay không?"

"Anh nhớ. Sao thế?" Triệu Lương Trạch múc một bát canh cho cô, "Ăn chút canh sườn củ mài đi, có thể giúp em cao hơn đấy."

Cố Niệm Chi không vội ăn canh luôn mà lấy điện thoại di động ra, chỉnh tới phần ảnh của Ôn Thủ Ức, "Anh Tiểu Trạch, anh có thấy chị ta nhìn hơi giống những con búp bê kia của em không? Đều có lông mày mảnh, miệng nhỏ, mắt phượng, còn hơi béo nữa."

Triệu Lương Trạch liếc qua rồi tỏ vẻ xem thường cô: "Lông mày mảnh, miệng nhỏ, mắt phượng, hơi béo, đây chắc là đặc điểm của một phần ba phụ nữ ở vùng Tây Bắc Đế Quốc Hoa Hạ đấy, em đang thu hẹp phạm vi điều tra sao? Chúc mừng em đã thu hẹp được tỉ lệ từ một phần tỷ thành một phần mười triệu nhé."

"Hả? Anh không thấy giống sao?" Hai mắt Cố Niệm Chi trợn tròn, ánh sáng trong con ngươi đen nhánh chuyển động dưới ánh đèn giống như một viên đá Obsidian xinh đẹp, "Không giống thật ạ?"

"Không phải không giống, mà là sự tương đồng này rất phổ biến, giống như là cùng một giống người, người da trắng giống người da trắng, người da đen cũng giống người da đen, em hiểu chưa?" Triệu Lương Trạch vỗ vai cô, "Cho nên sự tương đồng này không thể nói lên điều gì cả."

Cố Niệm Chi nhìn kỹ một chút ảnh của Ôn Thủ Ức, cảm giác đúng như Triệu Lương Trạch nói.

Cái cảm giác như đã từng quen biết ở văn phòng nhỏ sáng nay bây giờ đã không còn nữa.

Cô thở dài, cất điện thoại đi, "Xem ra là do em nghĩ nhiều rồi."

"Không phải em rất ghét cô ta sao? Sao lại liên tưởng cô ta với con búp bê mà em thích chứ?" Triệu Lương Trạch cũng cảm thấy rất thú vị, vừa cầm dao cắt thịt bò bít tết, vừa nói chuyện phiếm với Cố Niệm Chi.

"Em rất ghét chị ta, lần đầu tiên gặp mặt chị ta đã chơi khăm em rồi, nên em không thích. Nhưng chị ta là trợ lý của Giáo sư Hà, dù em có thích hay không thì chị ta cũng vẫn ở đó." Cố Niệm Chi húp một ngụm canh sườn củ mài, sau đó lấy hai miếng củ mài trong đó ra ăn.

"Ừ, nếu vậy thì đừng nên nghĩ nhiều quá, đừng nhìn cô ta là được. Em càng căm ghét cô ta nghĩa là càng coi trọng cô ta, tội gì phải tự làm khổ mình thế?" Triệu Lương Trạch cắt nhỏ miếng thịt bò bít tết, đổ nước sốt lên, cầm dĩa xiên từng miếng cho vào miệng, ăn ngon đến híp cả mắt vào.

Cố Niệm Chi không muốn ăn, lấy tay chống cằm, bắt đầu nói đến việc nhà tài trợ, "Hôm qua em còn tra được, vậy mà hôm nay lại bị cài quyền truy cập, em không xem được tài liệu cụ thể về nhà tài trợ kia nữa rồi."

Triệu Lương Trạch khựng lại một chút, "Cài quyền truy cập á?"

"Vâng, em chắc chắn là vừa cài thêm hôm nay. Vì hôm qua em còn lấy ra được những báo cáo và số liệu kia." Cố Niệm Chi gật đầu khẳng định.

Triệu Lương Trạch nghĩ một chút: "Anh biết rồi. Chắc là bọn họ đã cài đặt một lựa chọn tự khởi động vào danh sách nhà tài trợ này. Khi danh sách này bị người không nằm trong nội bộ danh sách mò ra, nó sẽ tự động được cài thêm quyền truy cập. Đây là một chương trình mã hóa thông minh rất đơn giản. Vậy thì chỉ có thể nói nhà tài trợ này thật sự có vấn đề."

"Vậy anh đã nói với chú Hoắc chưa ạ?" Cố Niệm Chi nhìn Triệu Lương Trạch mong đợi, "Nếu anh chưa nói thì để em nói cho!"


Triệu Lương Trạch nhìn cô, bỗng nhiên bật cười, "Anh chưa nói rõ lắm đâu, anh nghĩ chắc em nói thì thích hợp hơn." Nói xong anh nháy mắt mấy cái với cô.

Cố Niệm Chi vui sướng nhảy dựng lên, "Em đi gọi điện thoại đây!"

Cô lao vào phòng của mình, đóng cửa lại rầm một tiếng, lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi số của Hoắc Thiệu Hằng.

Triệu Lương Trạch vẫn ngồi ở phòng khách ăn bữa tối, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm cửa phòng Cố Niệm Chi, trên mặt lộ vẻ đăm chiêu.



Cố Niệm Chi nằm nhoài lên giường của mình, cuối cùng cũng bấm gọi số của Hoắc Thiệu Hằng.

"Chú Hoắc ạ?" Cố Niệm Chi trở mình, nằm ngửa ở trên giường, khóe miệng cô vô thức vểnh lên.

Hoắc Thiệu Hằng đang họp, nghe âm thanh trong tai nghe biết là Cố Niệm Chi gọi, anh liền nhấn nghe, sau đó lập tức tắt máy luôn, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn: Đang họp.

Cố Niệm Chi đọc đi đọc lại tin nhắn kia của Hoắc Thiệu Hằng, đọc như thể mong cho nó nở hoa luôn vậy.

Nhưng cũng chỉ thế mà thôi.

Lúc này Hoắc Thiệu Hằng đang thảo luận với cấp dưới về việc điều tàu nghiên cứu ra vịnh Aden.

"Theo những gì chúng tôi điều tra được, công ty Physical World này là do một giáo sư khoa Vật lý của Viện đại học Harvard sáng lập ra, nhưng đây chỉ là một Công ty trách nhiệm hữu hạn quy mô nhỏ, không lên thị trường chứng khoán, hơn nữa tất cả thông tin đăng ký đều được bảo mật rất kỹ." Trung tá Triệu, người phụ trách tình báo khu vực Bắc Mỹ đứng trên bục trong phòng họp, thông báo về tình hình điều tra của họ, "Lực lượng Sở Mật vụ ở Bắc Mỹ đã chịu đả kích rất lớn về việc đào ngũ của Bạch Dư Sinh hai tháng trước. Nếu không, chúng tôi sẽ không chỉ điều tra được ít như vậy."

Anh ta tiếc nuối lắc đầu, đi xuống bục, ngồi vào ghế bên dưới.

Hoắc Thiệu Hằng trầm ngâm một hồi lâu, sau đó ra lệnh: "Vậy thì điều tàu nghiên cứu ra vịnh Aden trước đi, đồng thời cho hai chiến hạm ra hộ tống. Những tên hải tặc tạp nham ở vịnh Aden kia sẽ không dám động vào chiến hạm của Quân đội đâu."

"Việc điều chiến hạm cần người của Quân khu phía Nam sắp xếp." Thượng tá Bạch Duyệt Nhiên thân là Trưởng phòng Pháp chế của Quân khu sáu cũng dự thính trong cuộc họp, "Hoặc là Quân khu phía Đông, chỉ có hai Quân khu này mới có Hải quân."

"Quân khu phía Nam đi." Hoắc Thiệu Hằng bật máy tính lên nhìn hải đồ, "Phía Nam có nhiều địa điểm, có thể dễ dàng chi viện hơn."

"Đúng thế, phía Nam có rất nhiều cán bộ lão làng, chúng ta phải bảo vệ cho tốt." Mọi người mỉm cười ngầm hiểu ý.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Bạch Duyệt Nhiên ở lại đến cuối cùng. Chờ tất cả mọi người đi khỏi, cô ấy mới nói với Hoắc Thiệu Hằng: "Hoắc thiếu, lần này cô của tôi sẽ đích thân đi một chuyến. Hoắc thiếu yên tâm, nếu nơi đó có bất kỳ điểm nào không hợp lý, bà cũng sẽ tìm ra được thôi."

Bạch Cẩn Nghi, cô của Bạch Duyệt Nhiên là một nhà vật lý học nổi tiếng của Đế quốc Hoa Hạ. Bà ấy đã hơn năm mươi tuổi mà vẫn chưa lấy chồng, nghe nói là bởi vì say mê khoa học, không muốn lãng phí thời gian với hôn nhân và gia đình.


Trong sự kiện sáu năm trước, Bạch Cẩn Nghi chính là người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của số liệu từ trường ở một quảng trường của thành phố C.

Năm đó Hoắc Thiệu Hằng cũng nhận lệnh đến để bảo vệ cho bà ấy.

Lần này, số liệu từ trường tương tự lại xuất hiện, dĩ nhiên Bạch Cẩn Nghi lại phải ra tay một lần nữa.

"Làm hết sức thôi." Hoắc Thiệu Hằng không ôm quá nhiều hy vọng, chẳng qua là bởi vì lần này tất cả mọi người đều đồng loạt điều động chiến hạm đến nơi kia, Đế quốc Hoa Hạ mà không góp một chân thì không xong.

Mặc dù số liệu từ trường giống với sáu năm trước đây, có điều vì lần này là ở đáy biển, có quá nhiều yếu tố khó xác định, Hoắc Thiệu Hằng không có ý định tập trung quá nhiều sức lực.

Bạch Duyệt Nhiên thấy Hoắc Thiệu Hằng không muốn nói chuyện nữa, đành xin phép rời đi.

Hoắc Thiệu Hằng quay trở lại văn phòng của mình, nhìn đồng hồ đã là mười một giờ trưa, phía Đông nước Mỹ bây giờ chắc đã là mười một giờ tối rồi.

Anh nghĩ một chút, sau đó vẫn gọi điện thoại cho Cố Niệm Chi.

"Niệm Chi, có chuyện gì à?" Giọng nói của anh từ trong điện thoại truyền tới, ngay lập tức khiến Cố Niệm Chi cảm thấy lỗ tai bên đó của mình nóng ran lên.

"Chú Hoắc, cháu muốn hỏi chút về việc của Physical World ạ. Cháu kể chú nghe, hôm nay cháu muốn tiếp tục tìm thêm nhiều thông tin hơn, cuối cùng phát hiện ra bản báo cáo kia đã bị cài quyền truy cập, cháu không xem được nữa." Cố Niệm Chi áp điện thoại vào cạnh má phải, hạ giọng rất khẽ.

Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày, "Vậy thì đừng tìm nữa, gây chú ý không cần thiết sẽ không tốt đâu."

"Vâng, cháu biết rồi ạ." Cố Niệm Chi ngoan ngoãn nói.

Triệu Lương Trạch bảo cô đừng tìm kiếm nữa thì cô sẽ không nghe.

Nhưng nếu là Hoắc Thiệu Hằng nói, cô sẽ nghe lời ngay lập tức, quyết định sẽ không mạo hiểm đi lục tìm hồ sơ lưu trữ nữa.

"Còn việc gì nữa không? Mười một giờ rồi, cháu còn chưa ngủ à?" Hoắc Thiệu Hằng đeo tai nghe, ra khỏi văn phòng, đi đến phòng ăn để ăn trưa.

Cố Niệm Chi không muốn tắt điện thoại luôn, nên lại nói về việc của Ôn Thủ Ức và con búp bê, cô rất hứng chí hỏi: "Chú Hoắc này, những con búp bê kia của cháu là mua ở đâu? Mua ở mấy tỉnh miền Tây ạ?"

"Mua á?" Hoắc Thiệu Hằng cười, "Là đặt làm đấy, không mua được đâu."

"Đặt làm ư?" Cố Niệm Chi thấy khó hiểu, "Sao lại nghĩ ra việc đặt làm búp bê ạ?"

"Chờ đến ngày sinh nhật mười tám tuổi của cháu, chú sẽ cho cháu biết." Một lát sau Hoắc Thiệu Hằng mới nói một câu, sau đó tắt điện thoại.

"Vâng." Cố Niệm Chi cắn môi, xoa cái tai đang mềm ra vì nóng.

Giọng nói dễ nghe của Hoắc Thiệu Hằng có cùng tần suất với nhịp tim của cô, phải chăng đây chính là giọng nói làm lay động lòng người?

Đầu dây bên kia đã không còn âm thanh gì nữa, Cố Niệm Chi vẫn ôm cái điện thoại nằm trên giường.

Gió đêm mát lạnh khẽ thổi từ ngoài cửa sổ vào.

Tim cô nóng bỏng như lửa, trong gió đêm hai gò má ửng đỏ càng nổi bật hơn.


Cố Niệm Chi vuốt mặt một cái rồi ôm hai chân ngồi bật dậy.

Cô thở dài, nhận ra mình thật sự rất nhớ chú Hoắc. Cô muốn gặp chú ấy, muốn nói chuyện trực tiếp với chú ấy.

Sau này chú ấy kết hôn, có con cái, cô sẽ không thể muốn gọi điện cho chú ấy lúc nào thì gọi lúc ấy không chút kiêng kỵ như bây giờ nữa.

Cố Niệm Chi nhắm mắt lại, đang định tắt đèn đi ngủ thì lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.

Lần này là Mai Hạ Văn gọi tới.

Cố Niệm Chi đưa ngón tay thon dài vuốt mở điện thoại nhận cuộc gọi.

"Alo, Hạ Văn à?"

"Niệm Chi, vừa rồi em gọi điện thoại cho ai mà lâu vậy? Bên đó bây giờ là hơn mười một giờ đêm rồi đúng không?" Giọng nói của Mai Hạ Văn có vẻ nghi ngờ, hơi không giống với giọng nói dịu dàng mọi khi.

"Vừa nãy em có việc." Cố Niệm Chi cảm thấy mình không cần phải báo cáo chi tiết với Mai Hạ Văn, "Anh thì sao? Muộn thế này rồi, gọi em có việc gì à?"

"Không có việc thì không gọi em được sao?" Mai Hạ Văn nói khẽ, "Anh nhớ em lắm, em có nhớ anh không?"

Cố Niệm Chi cũng rất mềm mỏng, "Có, em cũng nhớ anh. Anh đang làm gì thế?"

"Anh vừa họp xong, bây giờ đi ăn cơm trưa đây." Mai Hạ Văn cầm điện thoại, đứng trước bệ cửa sổ trong văn phòng của mình, một tay đút trong túi quần, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, "Niệm Chi, tháng sau là đến sinh nhật mười tám tuổi của em rồi, anh đến Mỹ tổ chức sinh nhật cho em được không?"

"Vâng, được ạ." Cố Niệm Chi cười rất vui.

Lần này người tổ chức sinh nhật cho cô không ít đâu.

Mười tám tuổi, cô sắp trưởng thành rồi.

Nhưng khi cô đến tuổi thành niên thì sẽ không cần người giám hộ nữa.

Cảm xúc của Cố Niệm Chi trầm xuống rất nhanh.

Giọng của cô lúc nói chuyện đều nghèn nghẹn giọng mũi.

Có vẻ Mai Hạ Văn không nhận ra điều này, ở đầu dây điện thoại bên kia, cậu ta vẫn rất phấn khởi nói về việc tổ chức sinh nhật cho cô thế nào, còn hỏi cô thích quà gì.

Cố Niệm Chi cười nói: "Anh đến được là em vui lắm rồi, em không kén chọn quà cáp gì đâu."

"Ây dà, nói kiểu như em là ghét nhất đấy." Mai Hạ Văn cười khẽ, "Miệng thì nói không cần không cần, nhưng thật ra là kén chọn hơn bất kỳ ai."

"Ha ha, Hạ Văn hiểu em quá. Em chính là kiểu người như thế đấy, anh làm gì được em nào?"

"Làm gì à? Đương nhiên là anh sẽ chỉnh lại em. Anh sẽ sửa hết tất cả các thói quen xấu của em, khiến em trở thành một nữ thần hoàn mỹ trong lòng anh, anh sẽ yêu và bảo vệ em cả đời cả kiếp này." Rất hiếm khi thấy Mai Hạ Văn thẳng thắn bày tỏ tâm ý của cậu ta đối với Cố Niệm Chi như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận