Editor: Nguyetmai
Vừa nghe thấy đó là cướp biển, phản ứng đầu tiên của Cố Niệm Chi là nhìn về phía Ôn Thủ Ức: "Trợ giảng Ôn, rốt cuộc chuyện này là thế nào?!"
Ôn Thủ Ức vội vã đến bên mép tàu, nhìn ra xa. Chiếc ca nô màu trắng đang càng ngày càng đến gần hơn, dần nhìn rõ khuôn mặt hung ác của mấy người kia.
"Thôi hỏng rồi!" Ôn Thủ Ức bám vào mạn tàu, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc: "Những vị khách tôi mời đâu? Đây rõ ràng là chiếc ca nô tôi đặt cho họ mà!"
Nếu những người trên ca nô không phải là những người cô ta mời, thì những vị khách kia đã đi đâu?
Cố Niệm Chi vẫn còn muốn nói điều gì đó, nhưng Triệu Lương Trạch đã giữ lấy cánh tay cô, kéo cô trở lại tầng ba nơi họ để đồ đạc.
Vào trong phòng, Triệu Lương Trạch lập tức vồ lấy điện thoại gọi và nhắn tin cho Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng.
Có một vài tiếng chuông đổ, nhưng không ai trả lời, sau đó tiếng nhạc vang lên, có người hát một vài câu hát.
"... Họ đang thực hiện nhiệm vụ." Triệu Lương Trạch lẩm bẩm nói.
Đây là ám hiệu, cho thấy người của họ đang thực hiện nhiệm vụ và không có thời gian để trả lời điện thoại.
Cố Niệm Chi quay lại nhìn anh ta: "Anh Tiểu Trạch, anh nói gì?"
Triệu Lương Trạch không giấu cô: "Nhóm Hoắc thiếu đang thực hiện nhiệm vụ khẩn cấp, không thể trả lời điện thoại."
Cố Niệm Chi không nói thêm gì nữa.
Cô biết rằng trong suy nghĩ của Hoắc Thiệu Hằng, nhiệm vụ của anh luôn được đặt ở vị trí đầu tiên, bản thân cô không bao giờ có thể so sánh được với nhiệm vụ của anh. Nhưng chính cô cũng chưa từng nghĩ đến việc so bì với nhiệm vụ của anh.
Cô chỉ hy vọng có thể chiếm một góc nhỏ trong trái tim anh, một nơi nhỏ bé, đủ để cô nương thân là được rồi.
Cố Niệm Chi cúi đầu, nhìn vào những khẩu súng mà Triệu Lương Trạch tháo thành các bộ phận để trong hòm, bình tĩnh nói: "Ừm, vậy chúng ta phải tự cứu mình thôi."
Triệu Lương Trạch gửi một tin nhắn khẩn tới căn cứ của Cục tác chiến đặc biệt ở thành phố C Đế Quốc Hoa Hạ, đợi Hoắc thiếu thực hiện nhiệm vụ xong, căn cứ sẽ chuyển tiếp tin nhắn cho họ.
Advertisement / Quảng cáo
Anh ta tắt điện thoại rồi cùng lắp súng với Cố Niệm Chi.
Các bộ phận anh ta mang theo lần này có thể lắp ráp thành súng bắn tỉa M16 và súng tiểu liên bán tự động M1941, đạn nằm trong khoang của hòm.
Hai người không nói thêm gì, nhanh chóng lắp ráp hai khẩu súng, cầm chúng trong tay.
"Áo chống đạn, em đi mặc vào đi." Triệu Lương Trạch đưa một chiếc áo chống đạn kiểu gi lê dài cho Cố Niệm Chi, bản thân cũng khoác một chiếc áo chống đạn khác lên người.
Cố Niệm Chi nhận lấy, đi vào phòng tắm cởi váy dài ra, đổi sang áo phông quần short, mặc thêm áo chống đạn, rồi bước ra ngoài nói: "Nếu em rơi xuống biển thì sao?"
"Không thành vấn đề. Đây là chiếc áo chống đạn mới nhất ở nước ta, cũng có thể được mặc như một chiếc áo phao." Triệu Lương Trạch nháy mắt với Cố Niệm Chi.
Lúc này mà vẫn có thể cười được, Cố Niệm Chi cũng đến phục mấy anh lính tinh nhuệ của Cục tác chiến đặc biệt này rồi.
Trái tim lo sợ bất an của bản thân cô cũng trở nên bình tĩnh hẳn.
Triệu Lương Trạch lấy băng đạn ra khỏi ngăn vali, lắp vào hộp đạn, quấn một dây tiếp đạn dài như thắt lưng quanh eo Cố Niệm Chi, "Dùng tiết kiệm một chút, dùng hết là không có nữa đâu."
Cố Niệm Chi cầm khẩu súng bắn tỉa M16, đây cũng là một loại súng cô thường dùng để luyện tập với Hoắc Thiệu Hằng.
Triệu Lương Trạch đeo một khẩu súng tiểu liên bán tự động với lực sát thương mạnh hơn lên người, quanh eo và vai đều được quấn băng đạn, dáng vẻ nhìn rất oai phong lẫm liệt.
"Đi thôi, để xem là lũ cướp biển ở đâu mà lại không có mắt như vậy." Triệu Lương Trạch và Cố Niệm Chi cùng đi ra ngoài.
Ôn Thủ Ức đang đi lòng vòng trước cửa phòng họ, thấy hai người đều trang bị vũ trang đầy đủ khắp người đi ra thì kinh ngạc đến rơi cả cằm: "... Hai người có súng ư?!"
"Sở thích của tôi là bắn súng." Cố Niệm Chi thản nhiên nói: "Vốn định ở trên du thuyền chơi đùa với cá mập một chút."
Ôn Thủ Ức trợn trừng mắt nhìn Cố Niệm Chi, không tin một từ nào hết. Nhưng tại thời điểm này, họ nên hóa thù thành bạn mới là đúng đắn nhất.
Cô ta trấn tĩnh lại, nói: "Nếu hai người đã có vũ khí thì tốt quá rồi. Chúng ta đến phòng tiệc đi, đầu bếp và thủy thủ đều đang ở đó, có thể động viên họ cùng chúng ta chiến đấu chống lại cướp biển."
Giọng cô ta vừa dứt đã nghe thấy mấy tiếng đạn vang lên piu piu piu piu bắn vào mạn tàu của du thuyền.
"Đi." Triệu Lương Trạch dẫn đầu đi ra ngoài.
Ba người họ đến phòng tiệc ở tầng hai, bảy tám đầu bếp và khoảng mười thủy thủ đang sợ hãi đứng đó đợi.
Thấy họ đến, một đầu bếp béo đội mũ trắng lo lắng hỏi Ôn Thủ Ức: "Cô Ôn, chuyện gì đang xảy ra vậy? Những người đó là ai?!"
Ôn Thủ Ức còn chưa kịp trả lời, bên ngoài phòng tiệc đã vọng vào những tiếng nói ầm ĩ bằng tiếng Anh: "Họ đang ở đây!"
Cố Niệm Chi quay đầu nhìn, đồng tử bất giác co lại.
Không ngờ những người đó đã leo thẳng từ ca nô lên du thuyền!
Bọn chúng đều đen thui như phủ sơn, trong tay nắm rất nhiều loại súng khác nhau, nào là súng lục, súng trường và súng tiểu liên bán tự động, sát khí đằng đằng lao tới.
"Đúng là cướp biển thật kìa! Chạy đi!" Các đầu bếp và thủy thủ trong phòng tiệc hét ầm lên, chạy sang phía cửa ra khác của phòng tiệc như những con thỏ.
Sau đó, những người này bỏ mặc tất cả, từng người lao ra mép du thuyền rồi nhảy ùm xuống dưới biển!
Cố Niệm Chi nhìn ngây cả người… Dáng vẻ chạy thoát thân của những người này thực sự rất nhanh!
Triệu Lương Trạch nắm lấy tay của Cố Niệm Chi, khuôn mặt khôi ngô lạnh hẳn đi, tay kia cầm một khẩu súng tiểu liên bán tự động, bắn liên tục pằng pằng pằng pằng vài phát, đánh ngã những tên cướp biển vừa xông vào phòng tiệc.
Một số tên cướp biển chạy ở phía trước lập tức ngã nhào xuống đất. Những tên cướp biển khác vội vàng tìm nơi trốn, hoặc nằm mọp xuống sàn.
Triệu Lương Trạch quay lại kéo Cố Niệm Chi chạy lên tầng ba.
Ôn Thủ Ức cắn răng, đôi mắt kinh ngạc nhìn về phía Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch đầy vẻ băn khoăn nghi ngờ: Kỹ thuật bắn súng chính xác như vậy, đứng trước cướp biển có trang bị vũ trang vô cùng nguy hiểm đột ngột xuất hiện này mà cũng không hề run sợ. Rốt cuộc hai người họ có thân phận gì?
Nhưng khi quay lại thấy những tên cướp biển đã bò dậy đuổi theo, cô ta cũng vội chạy theo Triệu Lương Trạch lên tầng ba.
Những viên đạn không ngừng bắn ra ở sau lưng, đến mức cả sàn tàu hoàn toàn mới cũng chi chít lỗ.
"Đừng chạy nữa! Chúng mày không trốn thoát được đâu!" Từ sau lưng truyền tới tiếng cười hung ác từ những tên cướp biển: "Có người chi mười triệu đô la cho cái đầu của chúng mày, bất kể sống chết."
Triệu Lương Trạch đưa Cố Niệm Chi trở lại căn phòng trên tầng ba, ấn cô ra sau giường trong phòng ngủ: "Em ở lại đây đừng nổ súng, ngộ nhỡ bọn chúng xông vào thì nhảy xuống biển ngay."
"Anh thì sao?" Cố Niệm Chi không chịu đồng ý: "Em đi cùng anh, hai người hỗ trợ nhau!"
Triệu Lương Trạch có chút do dự.
Anh ta khác với Âm Thế Hùng và Hoắc Thiệu Hằng, trước giờ đánh giáp lá cà và máu liều đều không phải là sở trường của anh ta.
Có điều, Triệu Lương Trạch đã trải qua đào tạo cường độ cao trong Cục tác chiến đặc biệt, người bình thường hoàn toàn không phải đối thủ của anh ta.
"Em đợi ở đây trước, anh ra ngoài tiêu diệt vài tên." Triệu Lương Trạch đẩy cửa ra, thấy Ôn Thủ Ức đang đứng ở cửa.
"Hai người có kính nhìn trong đêm không?" Ôn Thủ Ức lo lắng nói: "Nếu có, tôi sẽ đi tắt công tắc điện trên du thuyền."
Như vậy, những tên cướp biển ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, tỷ lệ thắng sẽ lớn hơn.
Triệu Lương Trạch không biết khi nào căn cứ mới có thể liên lạc được với Hoắc Thiệu Hằng đến cứu họ, cũng không biết những tên cướp biển này mạnh đến mức nào. Vì vậy, anh ta phải tận dụng mọi lợi thế có thể sử dụng.
"Cô đi tắt công tắc, tôi sẽ đi xem có bao nhiêu tên." Triệu Lương Trạch gật đầu với Ôn Thủ Ức, quay lại đưa mắt ra hiệu với Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi chớp mắt với anh ta, ra hiệu đã hiểu rõ.
Triệu Lương Trạch lấy kính nhìn trong đêm của mình ra đeo lên.
Kính của anh ta không chỉ có thể sử dụng cho tầm nhìn ban đêm, mà còn để lưu trữ và truyền tải video nữa.
Ôn Thủ Ức chạy theo hướng khác, nhanh chóng tắt toàn bộ công tắc điện của du thuyền đi.
Chiếc du thuyền rực rỡ bất ngờ rơi vào trong bóng tối.
Triệu Lương Trạch cầm khẩu súng tiểu liên bán tự động của mình, lợi dụng những cây cột lớn trên du thuyền làm vật chắn, kiểm soát chuyển động và số lượng của từng tốp cướp biển, vừa nói chuyện với Cố Niệm Chi.
Advertisement / Quảng cáo
Cố Niệm Chi cũng đeo tai nghe Bluetooth có chức năng liên lạc, nghe báo cáo của Triệu Lương Trạch: "Tầng hai, bảy tên cướp biển, đứng rải rác theo hướng ba giờ, bảy giờ và mười giờ. Trên tầng ba, chín tên cướp biển, đứng rải rác theo hướng năm giờ và chín giờ. Tầng thứ tư... không có cướp biển."
Nói như vậy là trên ca nô có ít nhất mười sáu tên cướp biển.
Cố Niệm Chi bình tĩnh lắp đạn vào khẩu súng bắn tỉa, nhỏ giọng nói: "Em xuống tầng hai, anh phụ trách tầng ba, sau đó chúng ta gặp nhau ở tầng bốn." Nói xong, cô gài kính nhìn ban đêm trên đỉnh đầu, khom lưng trượt ra ngoài từ cabin.
Xuống phòng tiệc ở tầng hai, đeo kính nhìn ban đêm vào, cô thấy một vài tên cướp biển lần mò di chuyển trong phòng tiệc, không biết đang tìm gì.
Cố Niệm Chi giương khẩu súng bắn tỉa lên, ngồi xổm xuống, lợi dụng lan can ở bên cạnh sàn nhảy làm vật chắn, nhắm thẳng vào ba tên cướp biển theo hướng ba giờ.
Pằng pằng pằng!
Ba tiếng súng vang lên, Cố Niệm Chi giống như lúc theo Hoắc Thiệu Hằng tập bắn mục tiêu di động trong căn cứ, gọn gàng tiêu diệt ba tên cướp biển.
Đây là lần đầu tiên cô bắn một người thật, cô không biết có bắn chết người hay không, nhưng cô cũng không sợ, không lo lắng, thậm chí còn có một sự phấn khích khó có thể diễn tả bằng lời.
Sau ba phát súng, Cố Niệm Chi lại cầm súng bắn tỉa, lăn một vòng đổi sang trốn phía đằng sau lan can bên kia trước khi đối phương kịp phản kích.
Bốn tên cướp biển còn lại cầm súng tiểu liên bán tự động, tấn công điên cuồng vào hướng bắn vừa nãy của Cố Niệm Chi. Pằng pằng pằng pằng, những viên đạn bắn thẳng về vị trí mà Cố Niệm Chi vừa đứng, khiến chỗ đó gần như biến thành một cái tổ ong, nhưng Cố Niệm Chi đã chuyển sang phía sau bọn chúng rồi.
Cô bình tĩnh giơ khẩu súng lên nhắm vào phía sau lưng chúng. Trong kính nhìn ban đêm chỉ nhìn thấy bóng dáng đung đưa màu đỏ, còn trong mắt cô, đây đã không còn phải là con người nữa.
Cố Niệm Chi bóp cò, mỗi phát một tên, ung dung bắn gục bốn tên cướp biển ngã xuống.
Kỹ thuật bắn súng của cô chắc chắn không tốt bằng Hoắc Thiệu Hằng, không thể một phát súng giết chết, nhưng bắn đối phương tạm thời không có năng lực hoạt động thì lại rất dễ dàng.
"Đã giải quyết xong bảy tên cướp biển ở tầng hai." Cố Niệm Chi nhẹ nhàng nói.
Từ tai nghe truyền tới giọng nói của Triệu Lương Trạch: "Chín tên cướp biển ở tầng ba đã xong." Ngừng một lúc, anh lại nói tiếp: "Gặp nhau trên tầng bốn."
Cố Niệm Chi gật gật đầu: "Em lên ngay."
Cô chạy lên cầu thang, nhanh chóng đi lên tầng ba, đưa mắt nhìn một lượt, thấy có bảy tám người nằm trên hành lang trên tầng ba.
Cố Niệm Chi không dừng lại, chạy thẳng lên cầu thang trên tầng bốn.
Tầng bốn là tầng cao nhất của du thuyền, cũng là một khu vui chơi ngoài trời.
Ngay khi bước ra khỏi cầu thang, Cố Niệm Chi gần như bị một cơn gió ập vào mặt cuốn đi.
Cô vội vàng nắm lấy lan can, nhỏ giọng nói: "Anh Tiểu Trạch, anh đang ở đâu?"
"Đằng sau cầu nhảy của bể bơi."
Cố Niệm Chi ngước mắt nhìn một lát.
Trên bầu trời vốn có trăng sáng tròn vành vạnh, ánh trăng đẹp đẽ phủ lên mặt biển một màu bàng bạc lấp lánh.
Nhưng bây giờ, gió lớn thổi mây đen tới, che lấp toàn bộ mặt trăng. Mặt biển tối sầm, nước biển không ngừng cuộn sóng, có cảm giác cấp bách như gió giật trước cơn giông bão vậy.
Mí mắt của Cố Niệm Chi bất giác giật giật.
Cô khom lưng, mò mẫm đi tới phía cầu nhảy của bể bơi theo trí nhớ của mình.
May mà cô và Triệu Lương Trạch đã ở đây cả một buổi chiều nên đều nhớ rõ các vị trí.
Hai người gặp lại nhau, Triệu Lương Trạch xoa đầu cô, thì thầm hỏi: "Em sợ không?"
"Không sợ ạ." Cố Niệm Chi khẽ lắc đầu: "Em không thể làm mất thể diện của chú Hoắc được."
"Em đã làm rất tốt rồi. Nếu em là người của bọn anh, thì em đã lập công to ấy chứ." Triệu Lương Trạch nhẹ nhàng khen ngợi cô rồi kéo cô đứng sang bên cạnh mình.
Cố Niệm Chi vẫn cảm thấy không hợp lý lắm, cô không thể tin rằng việc này lại kết thúc như vậy.
Nếu điều những tên cướp biển nói là thật, có người trả mười triệu đô la để mua đầu của họ, thì đây tuyệt đối không phải là kế hoạch của một mình những tên cướp biển nghiệp dư tạp nham này.
"Cố Niệm Chi? Cố Niệm Chi ơi? Em có ở đây không?" Giọng nói của Ôn Thủ Ức đột nhiên vang lên từ cầu thang.
Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch tháo kính nhìn ban đêm, cùng hướng mắt nhìn ra.
Cửa cầu thang có ánh sáng le lói, Ôn Thủ Ức cầm đèn pin điện thoại đi đến.
Lông mày của Triệu Lương Trạch nhíu lại, anh ta lạnh lùng nói: "Tắt đèn pin điện thoại đi! Cô muốn trở thành bia ngắm hả?!"
Ôn Thủ Ức vội vàng tắt đèn pin điện thoại, vừa chạy về phía họ, vừa nói: "Tôi thấy hai người đã giết hết tất cả cướp biển rồi, nên muốn hỏi hai người có muốn mở công tắc điện lên không." Chạy đến chỗ họ xong, Ôn Thủ Ức lại nói: "Tôi đã gọi cảnh sát rồi, nhưng nơi này cách Mỹ hơi xa, cảnh sát biển của họ không thể tới đây ngay được."
Cố Niệm Chi lạnh lùng nhìn cô ta, khinh thường nói: "Trợ giảng Ôn chạy trốn cũng nhanh thật đấy. Những tên cướp biển bị xử lý xong cả rồi, vậy mà chị còn không cả tổn hại tới một cọng tóc."
"Là hai người lợi hại đấy chứ." Ôn Thủ Ức nịnh nọt nhìn Cố Niệm Chi cười nói: "Tôi không nghĩ sở thích của em lại siêu cao thủ như thế. Đợi đến khi Giáo sư Hà trở về, biết được tin tức này không biết sẽ vui đến mức nào."
Cố Niệm Chi đang định nói thì du thuyền bất ngờ rung lắc mạnh.
Cô đứng không vững, vội vàng ôm lấy chiếc cột của cầu nhảy bể bơi.
Triệu Lương Trạch ở đằng sau che chở cho cô.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Ôn Thủ Ức kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Lúc này, một bóng người chạy ra từ phía cầu thang. Hắn ta thật sự rất rất đen, khiến cho họ không phát hiện ra từ đầu.
Khi họ phát hiện ra, thì tên đó đã chạy đến phía trước mặt cách họ không xa, giơ súng lục lên, bắn pằng pằng pằng vài phát súng.
Tất cả diễn ra quá nhanh.
Trong lúc ánh lửa tóe lên, Ôn Thủ Ức lao tới chắn trước mặt Cố Niệm Chi. Triệu Lương Trạch nhấc khẩu súng tiểu liên bán tự động lên, bắn hết một băng đạn, bắn cho tên kia thành một cái tổ ong, rơi xuống bể bơi. Bể bơi nhanh chóng bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng trời quá tối, làm họ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Tim Cố Niệm Chi căng lên, nhìn Ôn Thủ Ức lảo đảo ngã xuống ngay trước mắt. Cô vội vàng khom người xuống đỡ lấy cô ta: "Trợ giảng Ôn? Trợ giảng Ôn? Chị sao vậy?"
Triệu Lương Trạch bật đèn pin nhỏ lên soi, bất ngờ nhìn thấy ngực trái gần vai của Ôn Thủ Ức đang chảy máu đầm đìa.
Advertisement / Quảng cáo
Quả nhiên cô ta bị trúng đạn rồi.
Cố Niệm Chi đặt Ôn Thủ Ức xuống nơi bằng phẳng dưới sàn tàu rồi nói với Triệu Lương Trạch: "Em đi lấy một hộp cứu thương đã!"
Khi Triệu Lương Trạch đi du lịch, những thứ này đều là thứ nhất định phải mang theo, nhưng chúng được để ở trong phòng dưới tầng ba, chứ không mang theo người.
Anh ta kéo cô lại, dặn: "Em cẩn thận nhé. Người vừa rồi có lẽ là cá lọt lưới." Sau đó lại hỏi Cố Niệm Chi: "Có phải em chưa giết hết cướp biển ở tầng hai không?"
Cố Niệm Chi ủ rũ nói: "Em không biết đã chết hay chưa nhưng bọn chúng đều bị bắn ngã hết rồi."
Triệu Lương Trạch thở dài: "Em xuống tầng ba lấy hộp cứu thương đi, anh xuống tầng hai." Nói xong, anh ta đi trước Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi quay đầu nhìn Ôn Thủ Ức, thấy cô ta hôn mê không tỉnh, có lẽ tạm thời sẽ không sao.
Cô vội vã trở lại phòng ở tầng ba, tìm thấy hộp cứu thương từ vali của Triệu Lương Trạch, lúc quay trở lại tầng bốn thì thấy Triệu Lương Trạch cũng đã trở lại.
Anh ta gật đầu với Cố Niệm Chi: "Bảy người ở tầng hai, ba người đã chết và ba người chưa chết, anh đã bắn thêm rồi. Thiếu một người, có lẽ chính là tên đuổi theo lên tầng bốn, cũng không biết vì sao hắn lại nghĩ quẩn vậy nữa."
Nếu hắn ta giả chết ở tầng hai, có lẽ Cố Niệm Chi và Triệu Lương Trạch cũng sẽ không nghĩ đến việc đi bắn bổ sung.
Cố Niệm Chi không nói lời nào, ngồi xuống xử lý vết thương cho Ôn Thủ Ức.
Không thể lấy viên đạn của cô ta ra ngay bây giờ, nhưng chỉ cần băng bó cầm máu đơn giản là được.
Ngay khi cô băng bó cho Ôn Thủ Ức, gió biển ngày càng lớn hơn, toàn bộ du thuyền lắc lư không ngừng trong sóng gió, giống như một chiếc thuyền nhỏ trơ trọi giữa đại dương mênh mông.
Triệu Lương Trạch đứng dậy, đi đến mép thuyền nhìn ra ngoài.
Trong gió và sóng, một vài chiếc ca nô đang tiếp cận họ từ mọi hướng. Quả nhiên những tên cướp biển họ đã giết không phải là tất cả, những kẻ mạnh hơn vẫn còn ở phía sau!
Triệu Lương Trạch mím chặt môi, lòng bàn tay anh ta ướt đẫm mồ hôi.
Lúc này, anh ta chợt nghe thấy điện thoại di động của mình đổ chuông, vội vàng kết nối với tai nghe Bluetooth, hạ giọng nói: "Chúng tôi đang gặp nguy hiểm! Gặp phải cướp biển!"
Cuộc gọi này được gọi bởi Hoắc Thiệu Hằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Anh đứng trên bờ biển Cuba, nhìn cơn bão sắp đổ bộ trên vùng biển, so với gió lớn mưa bão trước mặt thì mây mù trong trái tim anh còn âm u dày đặc hơn nhiều.