Editor: Nguyetmai
Lần này, Hoắc Thiệu Hằng chỉ rót cho Cố Niệm Chi một nửa ly rượu.
Tiết Tịnh Giang đang say khướt nên cũng không để ý, một cô bé như Cố Niệm Chi mà có thể uống với anh ta một ly cũng đã là rất khá rồi.
Thấy Hoắc Thiệu Hằng không phản đối, Cố Niệm Chi mới nhận lấy ly rượu, khẽ chạm cốc với Tiết Tịnh Giang, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Thôi Bách Phi thấy vậy cũng cầm ly rượu đi tới, ngạc nhiên nói: "Ồ, Tiểu Cố giấu nghề nhé! Uống hai ly liên tục mà khuôn mặt nhỏ này vẫn chưa biến sắc nữa này!"
"Cô nhóc này khá lắm đấy! Tôi phát hiện ra em ấy uống rượu cứ tỉnh bơ như không ấy, tửu lượng thật sự không tầm thường chút nào." Hồng Tử Kỳ ợ rượu, cảm thấy hơi khó chịu, liền đứng lên nói: "Các anh uống tiếp đi, tôi ra ngoài đi dạo một vòng đã."
Mặc dù Quách Huệ Ninh, bạn gái của Hồng Tử Kỳ đang cùng hát karaoke với chị Thôi nhỏ và Tiết Hân Nhiên ở phía bên kia của phòng bao nhưng vẫn luôn để ý đến bàn rượu ở bên này.
Lúc này, thấy Hồng Tử Kỳ say rượu khó chịu muốn đi ra ngoài nên cô ấy cũng đi theo để chăm sóc anh ta.
Thôi Bách Phi tự cầm chai rượu rót một ly đầy cho Cố Niệm Chi, nói với Hoắc Thiệu Hằng đang khẽ mỉm cười ở bên cạnh: "Hoắc thiếu, lần này… lần này là tôi uống với Tiểu Cố, anh đừng có xen vào đấy. Anh sẽ uống cạn ly, Tiểu Cố, em uống ít hay nhiều thì tùy nhé!" Nói xong, anh ta ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Cố Niệm Chi không đợi Hoắc Thiệu Hằng nói gì đã cầm ly rượu đứng lên, nâng ly với Thôi Bách Phi, "Để đáp lại sự coi trọng của anh Thôi, chắc chắn em phải uống với anh Thôi rồi." Nói xong, cô cũng uống cạn ly.
Cô uống hơi vội nên uống xong cũng không khỏi ho sặc lên hai tiếng, sắc mặt từ từ ửng hồng, làn da trắng như tuyết đầu mùa cũng dần nhuộm màu son phấn. Khuôn mặt cô ửng lên vì say, gò má đỏ bừng, làn sóng mắt lơ đãng vô tình mang theo nét quyến rũ, ngây ngô, chỉ thoáng nhìn lướt một cái đã biến thành từng sợi tơ tình vấn vương lòng người.
Hoắc Thiệu Hằng hơi sững sờ, vội đứng dậy kéo cô ngồi xuống ghế xô-pha phía sau bàn rượu, vỗ nhẹ lưng cô cho cô đỡ sặc.
Hai người Thôi Bách Phi và Tiết Tịnh Giang đều đã quen nhìn đủ kiểu gái đẹp mà khi nhìn thấy cũng đều ngây ngẩn. Cho đến khi ánh mắt sắc bén của Hoắc Thiệu Hằng nhìn sang, hai người này mới tỉnh táo lại, cười hì hì, ngồi lại vị trí của mình, bắt đầu chơi trò đoán số!*
(*) Trò đoán số 猜拳 là một trò chơi khá phổ biến trong lúc tiệc rượu ở Trung Quốc. Hai người cùng giơ ngón tay ở sau lưng, và đọc lên những con số. Nếu ai đọc được ra số cả hai đều đang giơ thì chiến thắng.
"Năm!"
"Sáu!"
"Bốn! Bốn! Không, tám! Tám!"
Bạch Thiên Quần vừa khóc xong, lại còn uống nhiều rượu nữa nên cũng cảm thấy khó chịu nhưng không đứng dậy nổi. Anh ta nheo mắt nhìn trong phòng một lúc mới tìm ra Tiết Hân Nhiên đang ngồi hát sau tấm bình phong, liền gọi to: "Hân Nhiên! Hân Nhiên ơi!"
Tiết Hân Nhiên quay đầu lại nhìn, biết anh ta đã uống nhiều quá rồi, cần đi ra ngoài một chút, liền nói với chị Thôi nhỏ: "Em đi một chút rồi quay lại."
Chị Thôi nhỏ cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút, bèn đứng dậy nói: "Em cứ lo cho Bạch Thiên Quần đi, chị cũng muốn đi ra ngoài một lát."
Cô và Tiết Hân Nhiên cùng đi vòng qua tấm bình phong đến bên cạnh bàn rượu, thấy Tiết Tịnh Giang và Thôi Bách Phi đang chơi đoán số rất vui vẻ nên không quấy rầy hai người bọn họ.
Tiết Hân Nhiên đỡ Bạch Thiên Quần đi ra ngoài, chị Thôi nhỏ đi theo sau bọn họ, đến khúc ngoặt thì mỗi người đi một hướng. Tiết Hân Nhiên và Bạch Thiên Quần đi vào nhà vệ sinh gia đình nam nữ dùng chung, chị Thôi nhỏ thì vào nhà vệ sinh của riêng nữ.
Bọn họ vừa đi, căn phòng liền trở nên vắng vẻ.
Chỉ có tiếng nhạc karaoke vang lên ở phía sau tấm bình phong và tiếng ồn ào của hai người đàn ông đang chơi đoán số phạt rượu nhau ở bàn rượu phía đối diện.
Lúc này, Cố Niệm Chi đã bắt đầu say rồi, mắt cô hơi đờ đẫn, đầu óc lúc tỉnh táo, lúc mơ màng, lá gan thì lại càng lúc càng lớn hơn.
Hoắc Thiệu Hằng vỗ lưng cho cô đỡ sặc một lúc, thấy cô không còn ho nữa mới buông tay ra, nhưng cánh tay anh cũng không thu lại mà vắt ngang lên thành ghế xô-pha sau lưng Cố Niệm Chi.
Cơ thể cao lớn của anh hơi nghiêng về phía cô, chân bắt chéo, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt vô cùng bình thản và tự nhiên, có điều, hơi thở của anh lại vô cùng hiện hữu, bao phủ khắp xung quanh cơ thể Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi ngồi im không nhúc nhích, chỉ hơi liếc mắt sang bên cạnh. Thấy Hoắc Thiệu Hằng không nhìn sang phía cô, rượu bỗng khiến con người ta can đảm hơn, cô liền kín đáo ngồi dịch người về sau lưng ghế xô-pha từng chút một, từng bước một không để bị phát hiện.
Lúc này, mặc dù đã say nhưng cô vẫn còn sót lại một chút lý trí, cũng không dám làm bừa quá mức mà chỉ định lại gần một chút xíu, rồi tưởng tượng được anh ôm vào lòng là được rồi.
Trên người Hoắc Thiệu Hằng có mùi rượu cay man mát, cả một chút mùi khói thuốc nữa, nhưng không hề khó ngửi chút nào, mà ngược lại còn làm bùng lên vẻ nam tính của anh.
Cố Niệm Chi nhắm mắt lại, cảm nhận mùi hương làm cô say đắm trên người Hoắc Thiệu Hằng rồi lại lén lút ngồi dịch về sau thêm một chút nữa.
Đúng lúc này, Hoắc Thiệu Hằng nhoài người về phía trước người cô, với qua người cô để lấy cái gạt tàn thuốc ở trên bàn trà phía bên kia ghế xô-pha.
Ghế xô-pha bỗng bị lún xuống. Cố Niệm Chi đang lén lút nghiêng người ra đằng sau không kịp đề phòng, lập tức lăn trọn vào trong lòng Hoắc Thiệu Hằng.
Hai mắt cô trợn to, tay chân cũng không biết để đâu.
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt nhìn cô, bên trong tròng mắt sâu thẳm đen như mực của anh không thể nhìn ra được một chút tình cảm dao động nào.
"Cháu đang làm gì thế? Không ngồi vững được nữa rồi à?"
Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt hỏi. Anh vẫn giữ nguyên tư thế người đang nghiêng về phía trước nhưng hai cánh tay vẫn để cách xa như không muốn đụng phải người Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi nhắm mắt lại, lấy hết can đảm nghiêng đầu ra sau, dựa vào cánh tay Hoắc Thiệu Hằng đang đặt ngang sau lưng cô, nhưng lại tìm một cái cớ rất "hèn nhát": "Cháu chóng mặt quá!" để thừa cơ dựa thêm tí nữa.
"Chóng mặt á? Uống nhiều rượu quá à?" Hoắc Thiệu Hằng khá tự nhiên gập cánh tay đang đặt trên ghế xô-pha sau lưng Cố Niệm Chi lại, gần như là ôm hờ cô vào lòng, tay kia đặt cái gạt tàn xuống, sau đó khẽ sờ trán cô.
Nếu lúc này mà Cố Niệm Chi vẫn không biết nên phản ứng ra sao thì uổng công cô đã đi theo Hoắc Thiệu Hằng bao nhiêu lâu nay rồi.
Tác dụng của rượu đã phát huy đến cực hạn, tinh thần của cô đang sục sôi, dũng khí cũng càng lúc càng lớn hơn.
Cô vươn tay của mình ra, nắm chặt lấy bàn tay lớn vừa thử nhiệt độ trên trán cô của Hoắc Thiệu Hằng, nhõng nhẽo nói: "Đau quá, xoa cho cháu chút đi!"
Yết hầu của Hoắc Thiệu Hằng chuyển động lên xuống một cách khó khăn nhưng khuôn mặt vẫn bình thản như cũ.
Tay của anh khựng lại một chút, cuối cùng vẫn bị tay của Cố Niệm Chi kéo đến chỗ huyệt thái dương trên trán cô, ấn xuống rồi day nhẹ nhàng.
Không thể không nói, cách giải rượu này quả thật rất có tác dụng.
Cố Niệm Chi vùi đầu vào lồng ngực rộng của Hoắc Thiệu Hằng, thoải mái dễ chịu đến mức chỉ thiếu nước kêu hai tiếng meo meo như con mèo con nữa thôi.
Hai người đàn ông đã say đến mờ mắt đang đoán số trên bàn rượu quay đầu nhìn sang, phát hiện ra Hoắc Thiệu Hằng đang day huyệt thái dương cho Cố Niệm Chi, còn khuôn mặt trắng như tuyết của Cố Niệm Chi ửng hồng rất kỳ lạ.
"Tiểu... Tiểu Cố... sao thế?" Tiết Tịnh Giang đứng lên, anh ta đã uống say nên chỉ nói được ngọng nghịu, "Say rồi à?"
"Ừ, lần đầu tiên uống rượu có cồn đã uống rượu Mao Đài cực phẩm trong rượu trắng rồi, không say sao được." Hoắc Thiệu Hằng hời hợt nói, "Không sao, nghỉ một lát là được."
"Hoắc... Hoắc thiếu, cậu đỡ cô ấy vào trong phòng đơn nằm một lúc đi. Trong đó cái gì cũng có, ngày nào cũng thay mới, sạch sẽ lắm, không có mấy thứ linh tinh đâu." Tiết Tịnh Giang lại ợ một hơi rượu nhưng vẫn còn biết quan tâm, ngón tay cong cong vẹo vẹo chỉ vào một cái cửa nhỏ đang khép hờ ở mặt phía Nam của phòng bao, "Căn... căn... căn… căn phòng bao này của tôi chỉ cho bạn bè thân thiết sử dụng thôi, cậu cứ yên tâm!"
Hoắc Thiệu Hằng hơi mỉm cười, "Vậy làm phiền nhé! Tôi đưa cô ấy vào nằm một lát, lát tôi ra, anh em chúng ta lại uống tiếp."
"Được! Hôm nay không say không về đấy! Chưa uống đến lúc trời tối thì chưa thả các cậu về đâu!"
Đã mười mấy năm rồi Tiết Tịnh Giang và Thôi Bách Phi mới có cơ hội tụ họp với Hoắc Thiệu Hằng, chỉ mong muốn một ngày biến thành hai thôi, nhất định phải lập tức bù đắp lại khoảng cách mười mấy năm qua mới được.
Tiết Tịnh Giang hét với ra ngoài bảo phòng bếp làm tiếp đồ ăn tối.
Thôi Bách Phi đi tìm bà xã chị Thôi nhỏ của mình.
Căn phòng bao nhanh chóng trở nên vắng vẻ hẳn.
Hoắc Thiệu Hằng nửa đỡ nửa ôm Cố Niệm Chi đi vào trong gian phòng đơn, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Ánh đèn bên trong phòng đơn rất dịu nhẹ, ngay giữa phòng có một tấm bình phong thêu hình hoa mẫu đơn, có thể nhìn thấy một chiếc giường sập gụ đầy hương vị cổ xưa ở phía sau.
Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười, đỡ Cố Niệm Chi đi vòng qua tấm bình phong rồi đặt cô lên giường.
Đang chuẩn bị buông cô ra rồi đi thì bỗng nhiên Cố Niệm Chi lại đưa hai tay ra ôm lấy cổ anh, đôi mắt to ướt át, long lanh nước của cô mở ra, im lặng nhìn anh.