Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Editor: Nguyetmai

Cố Niệm Chi cảm nhận được hơi thở nóng rực của Hoắc Thiệu Hằng đang quanh quẩn bên cổ cô, tâm trạng không khỏi vô cùng phấn khích.

Cô dè dặt đưa tay ra, động tác rất nhẹ, rất nhẹ nhàng xuyên qua phần dưới cánh tay Hoắc Thiệu Hằng rồi vòng tay lên ôm chặt tấm lưng rộng của anh.

Với tư thế này, cả người cô đều vùi trong lồng ngực nóng hầm hập của Hoắc Thiệu Hằng.

Hoắc Thiệu Hằng không lên tiếng, hơi thở gấp gáp nặng nề của anh dần ổn định lại. Anh vẫn cúi người gục đầu lên bờ vai của Cố Niệm Chi, không động đậy.

Chỉ tiến thêm một centimet nữa thôi là anh có thể chạm vào cái cổ mềm mại thon dài, trơn nhẵn của cô, nhưng anh cũng không làm gì hơn.

Cố Niệm Chi thỏa mãn ôm chặt lấy Hoắc Thiệu Hằng. Anh cao như vậy, cường tráng như vậy, dường như cả người anh có thể bao trùm lấy toàn bộ cơ thể cô, nhưng cô vẫn không kìm được mà đưa cánh tay của mình ra, cố gắng cảm nhận sự tiếp xúc với người đàn ông duy nhất trong lòng cô này.

Hai tay Hoắc Thiệu Hằng chống ở trên tường, cố gắng giữ khoảng cách với cơ thể Cố Niệm Chi.

Lúc này, Cố Niệm Chi đang hoàn toàn đắm chìm trong niềm hạnh phúc khi được đụng chạm thân mật với người cô yêu, thậm chí cô không cảm giác được Hoắc Thiệu Hằng đang lặng lẽ dịch người ra. Cô chỉ nghiêng đầu theo bản năng, đôi môi mềm mại trượt nhẹ qua vành tai Hoắc Thiệu Hằng.

Đôi môi của cô mềm mại như vậy mà vành tai lại là một trong những chỗ nhạy cảm nhất trên cơ thể.

Hoắc Thiệu Hằng không kịp phòng bị, một cảm giác tê dại từ chỗ vành tai anh lan ra đến tận xương tủy tâm can, dường như đã phá vỡ lớp phòng thủ kiên cố mà anh vừa trang bị.

"Niệm Chi..."

Hoắc Thiệu Hằng cất tiếng gọi cô, giọng nói cực kì trầm khàn, giống như tiếng gọi phát ra từ tận đáy lòng vậy.

Cố Niệm Chi nghe mà tim đập thình thịch, không chút do dự mở đôi môi đỏ như củ ấu ra, mút vành tai Hoắc Thiệu Hằng.


Từ sâu trong cổ họng của Hoắc Thiệu Hằng phát ra tiếng rên rỉ rất trầm, rất khẽ, cả người anh sắp nổ tung đến nơi rồi.

Hai tay đang chống lên tường của anh nắm chặt lại, dường như đã sử dụng toàn bộ sự tự chủ cùng với khả năng kiềm chế chịu đựng đã dày công tu luyện sau nhiều năm trong quân ngũ mới khiến anh không đi xa hơn một bước nữa, làm ra hành động không thể cứu vãn nổi.

Nhưng dường như Cố Niệm Chi không biết hành động này của cô có ảnh hưởng mang tính hủy diệt đối với Hoắc Thiệu Hằng như thế nào, hoặc có lẽ cô biết nhưng cố tình không để ý.

Thời khắc này, cô chỉ muốn làm bất cứ việc gì mình muốn cùng với người mình yêu. Cô muốn làm anh hạnh phúc, cũng muốn khiến chính mình hạnh phúc.

Cô muốn cảm nhận sự thỏa mãn trong giờ khắc này, giống như anh đã thả một mồi lửa lên người cô thì bây giờ cô cũng muốn đốt mồi lửa đó lên người anh.

Cô muốn để anh biết cô đã trưởng thành rồi.

Cố Niệm Chi càng mút vành tai Hoắc Thiệu Hằng mạnh hơn. Hoắc Thiệu Hằng hít thật sâu mấy hơi mới với tay giữ lấy cằm của Cố Niệm Chi, ép cô buông vành tai anh ra.

Cố Niệm Chi không chịu, liền dịch sang bên cạnh để tránh ngón tay của Hoắc Thiệu Hằng.

Hoắc Thiệu Hằng thừa cơ đứng thẳng người lên, cứu lấy vành tai của mình.

Không ngờ ngay sau đó, Cố Niệm Chi lại quấn vào anh.

Cô nhón chân lên, ngửa đầu, nhắm hai mắt lại, chu đôi môi đỏ hồng lên, áp sát vào mặt Hoắc Thiệu Hằng…

Nhưng anh thật sự quá cao, kể cả Cố Niệm Chi có kiễng chân lên đi nữa cũng chỉ vừa đến cằm anh.

"Anh cúi đầu xuống đi mà... Thiệu Hằng..."


Cố Niệm Chi dịu dàng yêu cầu anh. Hoắc Thiệu Hằng thở dài, khom người xuống gần cô, cũng đưa môi của mình đến trước mặt cô.

Cố Niệm Chi cười khanh khách một tiếng, đưa ngón tay ra vuốt ve cọ xát trên môi anh một lúc lâu, sau đó mới rất nhẹ nhàng chạm môi mình vào môi anh, vừa dán vào môi anh vừa thì thầm, giọng cô lúng búng mơ hồ: "Người Hoắc thiếu rắn chắc thế này mà môi lại rất mềm..."

Hoắc Thiệu Hằng không muốn để ý tới lời thì thầm vô nghĩa này của cô, chỉ lặng lẽ dịch chuyển cơ thể "rắn chắc" của mình về sau một bước.

Cố Niệm Chi dè dặt hôn một cái, rồi lại hôn tiếp cái nữa, cuối cùng mới dịu dàng dán chặt môi mình vào môi Hoắc Thiệu Hằng.

Sau đó, cô thè cái lưỡi mềm dẻo màu hồng nhạt của mình ra, học cách của Hoắc Thiệu Hằng, cũng liếm môi anh một vòng.

Hoắc Thiệu Hằng nhắm mắt lại, hai tay kéo nhẹ, ôm hờ Cố Niệm Chi vào lòng. Anh thực sự không thể chịu đựng nổi nụ hôn giống như đang đùa giỡn của cô, đành phải tự mình chủ động một lần nữa, hôn lên môi cô vô cùng nhẹ nhàng, sau đó lướt từ môi lên sống mũi thẳng tắp đẹp tinh xảo của cô, rồi lại tiếp tục tiến lên trên, giống như chuồn chuồn lướt trên mặt nước. Lên đến trán cô, anh hôn một cái lên đó, một nụ hôn chúc ngủ ngon không mang theo một chút cảm xúc mãnh liệt nào.

Nhịp tim đập thình thịch của Cố Niệm Chi dần lắng lại theo nụ hôn của Hoắc Thiệu Hằng. Cô ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh không chút rung động của Hoắc Thiệu Hằng, đôi mắt to tràn đầy vẻ mong đợi nhìn anh.

Hoắc Thiệu Hằng buông cô ra, giọng hơi khàn nói: "Đi tắm rửa rồi ngủ sớm đi!"

"Hả?"

Cố Niệm Chi không ngờ sau khi ôm hôn mãnh liệt như thế, anh lại bảo cô ngủ sớm một chút...

Hoắc Thiệu Hằng không để ý tới cô nữa mà quay người mở cửa phòng ngủ chính ra, sang phòng ngủ phụ tắm rửa.

Mùa đông ở Đế Đô, dù đã có hệ thống điều hòa tổng thì nước lạnh cũng vẫn cứ rất lạnh.


Có điều, Hoắc Thiệu Hằng vẫn phải xả nước lạnh mới có thể điều hòa lại được cơ thể đang nóng ran của mình.

Tắm xong, anh mặc chiếc áo thun ngắn tay màu đen và chiếc quần ngủ cùng màu, một mình ngồi trên bệ cửa sổ lồi của phòng ngủ phụ. Anh mở một khe cửa sổ, châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút.

Không ngờ anh của hôm nay lại có sự kích động đến không thể kiềm chế như vậy. Việc này thật sự khiến trong lòng anh phải nảy sinh ra sự cảnh giác. Có lẽ, sức ảnh hưởng của Cố Niệm Chi đối với anh còn lớn hơn anh nghĩ.

Anh lặng lẽ cụp hàng mi dày xuống, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, nhẹ nhàng thở ra một vòng khói màu trắng.

Ngước mắt lên nhìn bóng đêm dày đặc và tuyết trắng còn chưa tan hết bên ngoài cửa sổ, tâm trạng của anh đã dần hồi phục lại sự kiên nghị thường ngày.

***

Tắm xong, Cố Niệm Chi cũng thay chiếc áo thun màu đen mà Hoắc Thiệu Hằng cho cô làm áo ngủ.

Chiếc áo ngủ dài che đến nửa đùi cô, nửa đùi còn lại được màu đen làm nền nên càng tôn lên làn da trắng nõn, thon thả của cô.

Cô xõa mái tóc còn ướt ngồi trước bàn trang điểm một lúc, cầm máy sấy thổi tóc gần khô rồi mới lên giường ngồi.

Nhìn đồng hồ lúc này mới hơn tám giờ, cô hoàn toàn không hề buồn ngủ, cũng không nghĩ đến việc ngủ.

Cố Niệm Chi xoa đôi môi dường như đang sưng lên của mình, hồi tưởng lại cảnh ôm hôn lúc nãy, trong lòng lại bất giác loạn cào cào cả lên, nhất thời không thể bình tĩnh lại được.

Có lúc cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cũng vô cùng hạnh phúc nhưng có lúc lại cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh, làm cô mơ hồ, gần như không dám tin là thật.

Nhưng bất kể cô có tin hay không, Hoắc Thiệu Hằng thật sự đã hôn cô rồi, chắc không phải là cô đang mơ đúng không?

Cứ nghĩ tới nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, trong lòng Cố Niệm Chi càng rạo rực hơn. Cô vén chăn lên, xuống khỏi giường, đi tới đi lui trong phòng vài vòng, cuối cùng vẫn không kiềm chế được muốn đi tìm Hoắc Thiệu Hằng.

Đến cửa phòng ngủ phụ của Hoắc Thiệu Hằng, Cố Niệm Chi nhẹ nhàng gõ cửa.


Không có ánh đèn trong phòng lọt qua khe cửa, Cố Niệm Chi không chắc Hoắc Thiệu Hằng có đang ở trong phòng không.

Hơn nữa cũng không có ai trong phòng trả lời cô.

Gõ cửa một lúc lâu, thấy không ai trả lời, cô quyết định đẩy nhẹ cửa phòng ra, không ngờ lại mở được.

Cố Niệm Chi nghẹn lời.

Trong phòng quả thật rất tối, nhưng cũng không tối đến mức không nhìn thấy gì. Vừa đẩy cửa ra, cô đã nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi trên bệ cửa sổ lồi phía đối diện.

Anh cầm điếu thuốc trong tay, đôi chân dài đặt trên bệ cửa sổ, một chân cong lên, một chân duỗi dài, lười biếng nghiêng người tựa vào chiếc gối dựa lớn.

Cố Niệm Chi há to miệng, rất muốn gọi "Thiệu Hằng", nhưng lời lên đến khóe miệng rồi lại cảm thấy hơi xấu hổ.

Rõ ràng đây là một cái tên rất bình thường, nhưng vì những hành động ban nãy, trong ấn tượng của Cố Niệm Chi, dường như nó đã biến thành một bí mật nhỏ rất rất riêng tư của một cặp tình nhân vậy.

Cô không muốn chia sẻ điều cấm kỵ này với người khác, cô cũng không muốn gọi cái tên này trước mặt người khác.

Cố Niệm Chi lấy lại bình tĩnh, chậm rãi đi tới, "Hoắc thiếu, anh cũng không ngủ được à?"

Hoắc Thiệu Hằng không nhúc nhích, cầm điếu thuốc trong tay, nhìn Cố Niệm Chi bước từng bước một tới gần anh.

Anh quay đầu đi, dập tắt khói thuốc trong gạt tàn rồi thuận tay đóng chặt cửa sổ lồi lại, thản nhiên nói: "Em tắm xong rồi à?"

"Vâng."

Cố Niệm Chi đi tới bệ cửa sổ lồi, ngồi nghiêng ở một bên, cách anh tương đối xa.

Cô cũng không dám ngẩng đầu lên mà chỉ kéo lấy một cái gối ôm lớn ôm trước ngực, lấy hết dũng khí hỏi: "Hoắc thiếu, lúc... lúc nãy em đã nói lời thật lòng rồi, còn Hoắc thiếu, anh có gì muốn nói với em không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận