Editor: Nguyetmai
Những ngôn từ sắc sảo của Cố Niệm Chi khiến cho Hoắc Gia Lan phải lùi về sau mấy bước, thần sắc không khỏi sững sờ ra.
Bạch Cẩn Nghi nhìn thấy vậy bèn lắc đầu cực kì không đồng ý, nói với Hoắc Quan Thần: "Quan Thần, khó khăn lắm Cẩm Ninh mới có chút khởi sắc, lẽ nào lại từ bỏ sao? Một khi đã từ bỏ thì không biết phải đợi thêm bao nhiêu năm nữa..."
Hoắc Quan Thần mím chặt môi, vẻ mặt tái nhợt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, giọng nói rất nghiêm túc: "Con định sẽ làm gì? Mau đưa mẹ con lên tầng đi! Không cần nghe mấy người không liên quan này nói linh tinh."
Người không liên quan mà ông ta nhắc đến, dĩ nhiên là chỉ Cố Niệm Chi.
Suy nghĩ trong đầu Cố Niệm Chi vội vã xoay chuyển, đang tính xem nên thuyết phục Hoắc Quan Thần thế nào thì nghe thấy Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh nói: "Ý của Niệm Chi cũng là ý của con. Con muốn đưa bà ấy đi chữa bệnh."
"Vớ vẩn! Bố không cho phép!"
Hoắc Quan Thần đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng.
Từ phía sau, hai bố con gần như không có sự chênh lệch, nhưng Hoắc Thiệu Hằng cao lớn hơn, rắn rỏi hơn và trẻ hơn.
"Bố không cho phép à? Bố dựa vào cái gì mà không cho phép?" Hoắc Thiệu Hằng đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ nhàn nhã nhưng khí chất lại không hề kém cạnh Hoắc Quan Thần bố anh, "Bố đã ly dị với bà ấy rồi, không có quyền can thiệp vào chuyện đi hay ở của bà ấy. Con là con trai của bà ấy và là Thiếu tướng của Quân khu sáu. Về công về tư, con đều có tư cách, có quyền được đưa bà ấy đi. Còn bố, bố nên tự thu xếp cho ổn thỏa đi."
Hai tay Hoắc Quan Thần run lên: "Con… Con… Con dám?!"
"Trước kia, con không thể làm trái quyết định của bố, bố có thể điều khiển con, nhưng bây giờ thì không. Bây giờ, không có con dám hay không, chỉ có con muốn hay không thôi."
Hoắc Thiệu Hằng bình thản nói.
Hoắc Quan Thần đỏ mặt tía tai.
Tuy rằng người làm bố thì nên vui mừng khi con trai có tiền đồ, nhưng bị đứa con trai có tiền đồ đó vượt mặt, thậm chí có cảm giác như bị đạp xuống dưới chân như thế thì thật sự khiến người ta khó mà chịu đựng được.
Bạch Cẩn Nghi vội vàng khuyên can: "Hai bố con mỗi người lùi lại một bước đi!" Sau đó, bà ta lại nói với Hoắc Thiệu Hằng: "Thiệu Hằng, bố cháu bị huyết áp cao, không thể chịu kích động được. Mẹ cháu là một người rất quan trọng với kế hoạch thí nghiệm của Bộ Quốc phòng, lại bệnh nặng thế này, nay cháu tùy tiện đưa bà ấy đi, nếu xảy ra sai sót gì thì tiền đồ của cháu sẽ bị hủy hoại mất!"
Cố Niệm Chi nghe ra được một vài ý khác.
Không ngờ Bạch Cẩn Nghi lại dám lấy "tiền đồ" ra để uy hiếp Hoắc Thiệu Hằng.
Tất nhiên, Cố Niệm Chi sẽ không để Bạch Cẩn Nghi đạt được mục đích.
Bà già này nhàn quá rồi đấy, cướp chồng người khác đã đành, còn muốn xen vào cả công việc gia đình của người ta nữa. Cô thực sự muốn kiếm thêm cho bà ta chút việc làm cho đỡ rảnh.
Đôi mắt to tròn của Cố Niệm Chi đảo một vòng rồi lạnh lùng nói với Bạch Cẩn Nghi: "Nhà vật lý Bạch này, bác vẫn nên lo cho bản thân mình trước đi thì hơn." Cố Niệm Chi ngừng một lát, đợi đến khi mọi người trong phòng khách tập trung vào mình, cô mới chậm rãi nói rõ ràng từng câu từng chữ: "Cháu đã quyết định sẽ tố cáo Bạch Cẩn Nghi vì không có giấy phép hành nghề đã tiến hành chữa trị cho bệnh nhân và khiến bệnh nhân bị bệnh nặng hơn, cùng với tội cố ý gây thương tích, tội mưu sát không thành và tội phá hoại hôn nhân người khác. Bác cứ đợi nhận được giấy triệu tập của tòa án đi!"
Cô phải nói các tội danh càng nặng càng tốt mới đạt được tác dụng chấn nhiếp tinh thần bà ta, nếu không nhà vật lý Bạch lại cứ nghĩ rằng bà ta là Einstein có thể một tay che trời ấy chứ.
Bạch Cẩn Nghi không để Cố Niệm Chi vào mắt, bà ta nhếch miệng cười: "Cô bé à, nói khoác thì ai cũng biết cả, cháu đừng có chém gió nữa, đến lúc đó không biết ai mới là người mất mặt đâu. Muốn tố cáo tôi sao, trước tiên cháu nên lên mạng tra cho biết nhà họ Bạch tôi đang làm gì đi."
"Không cần phải lên mạng tra nữa đâu, vì cháu đã sớm kiểm tra hết rồi." Cố Niệm Chi giữ Tống Cẩm Ninh chặt hơn, liếc Bạch Cẩn Nghi một cái, "Quả thật, các mối quan hệ thông gia, bạn bè của nhà họ Bạch rất nhiều, cháu còn vẽ cả sơ đồ gia tộc nữa mà. Ôi chao ôi, đúng là rối như canh hẹ vậy. Cháu dám đảm bảo rằng, đợi đến lúc tố cáo bác lên tòa, chắc chắn cháu sẽ đích thân lên mạng dùng tên thật để tố cáo tiếp nhà họ Bạch âm mưu lợi dụng mối quan hệ gia tộc để cản trở người thi hành pháp luật! Lúc đó, bác cứ chờ mà đón nhận sự phẫn nộ từ dân chúng bình thường chúng cháu nhé!"
Đối với những gia tộc lớn mạnh như này, có rất nhiều thứ không thể cứ lôi ra trước bàn dân thiên hạ để nói được.
Bất cứ việc gì thu hút chú ý của dư luận xã hội thì chính là lúc mà các mối quan hệ trong nội bộ gia tộc mất đi tác dụng.
"Đến lúc nhà họ Bạch mấy người thí tốt giữ xe thì bác chính là con tốt bất hạnh đó đấy!"
Cố Niệm Chi nhướng mày, nét mặt tươi cười, tay phải làm ra thế như đang rút một khẩu súng rồi nâng lên bắn "biu" một cái về phía Bạch Cẩn Nghi.
Chỉ trong chớp mắt, mặt của Bạch Cẩn Nghi đã biến sắc không biết bao nhiêu lần.
Phải nói rằng, về mặt mê hoặc lòng người thì Cố Niệm Chi chính là nhân tài kiệt xuất.
Chỉ với dăm câu ba điều, cô không chỉ khiến Bạch Cẩn Nghi vì sợ đá thúng đụng nia không thể tiếp tục can thiệp vào bệnh tình của Tống Cẩm Ninh, còn cảnh cáo bà ta đừng nghĩ tới việc lợi dụng thế lực của nhà họ Bạch mà cản trở tiền đồ của Hoắc Thiệu Hằng.
Hơn nữa, hiện nay nhà họ Bạch còn đang phải cụp đuôi mà sống vì việc của Bạch Dư Sinh, Cố Niệm Chi tin rằng với đầu óc tỉnh táo của các bô lão nhà họ Bạch, chắc chắn họ sẽ không làm loạn theo Bạch Cẩn Nghi đâu.
Nếu Hoắc Thiệu Hằng đồng ý, Cố Niệm Chi cũng muốn tố cáo Bạch Cẩn Nghi ra tòa thật, tăng thêm một vụ án mang tính chất nghiên cứu cho cuộc đời nghiên cứu sinh của mình, đồng thời giết gà dọa khỉ, lập uy trong ngành luật.
Quả nhiên sự đe dọa của Cố Niệm rất có tác dụng, phòng khách lặng ngắt như tờ mất một lúc, mọi ánh mắt đều trở nên phức tạp, ngoại trừ Tống Cẩm Ninh.
Đôi mắt bà ấy bỗng hơi tan rã, không thể tập trung chú ý vào bất cứ thứ gì.
Bà ấy đã không ăn gì cả ngày rồi, cơ thể lảo đảo khụy xuống, phải dựa hẳn vào người Cố Niệm Chi mới có thể đứng vững được.
Trong không gian yên lặng, chuông điện thoại di động của Hoắc Thiệu Hằng reo lên.
Anh lấy điện thoại di động ra nhìn thì thấy là Trần Liệt gọi tới, bèn trượt mở để nghe: "... Nhận được tin chưa?"
Trần Liệt ở bên kia điện thoại nghiêm túc hỏi: "Sao lại đẩy lên trước vậy? Không phải nói sau Tết sao?"
"Gặp rồi nói sau, đồ đạc của cậu đã chuyển tới hết chưa?"
"Hầu hết đều sớm đã đến cùng với bác sĩ Diệp rồi nhưng vẫn còn một số bản mẫu và dụng cụ nòng cốt tinh vi là phải đi theo sát sườn với tôi. Anh yên tâm, tôi lên máy bay ngay đây, sẽ không làm hỏng việc của anh đâu."
Nói xong, Trần Liệt lập tức cúp điện thoại và lên máy bay quân sự mà Âm Thế Hùng, thư ký sinh hoạt của Hoắc Thiệu Hằng đã chuẩn bị sẵn cho anh ta, bay từ thành phố C đến Đế Đô.
Hoắc Thiệu Hằng cất điện thoại đi, vẻ mặt không chút thay đổi giống như vừa nói lời tạm biệt với bạn bè vậy. Không ai có thể biết rằng vì thời khắc này, anh đã lên kế hoạch trong suốt sáu năm. Ngay cả Cố Niệm Chi cũng không nhìn ra được thì người khác càng không thể nhận ra.
Điểm then chốt nhất là Bạch Cẩn Nghi lúc này cũng mải hoang mang vì những lời nói của Cố Niệm Chi, đang nhíu mày trầm tư suy nghĩ đối sách.
Hoắc Thiệu Hằng quay lại nhìn Cố Niệm Chi: "Đi chứ?"
"Đi thôi ạ!" Cố Niệm Chi đỡ lấy Tống Cẩm Ninh, "Bác Tống, chúng ta ra ngoài để lên xe nhé!"
Tống Cẩm Ninh khẽ gật đầu, "Đói quá, trên xe có đồ ăn không?"
"Có ạ!" Cố Niệm Chi vội nhìn Hoắc Thiệu Hằng, "Hoắc thiếu, còn hành lý của chúng ta thì sao?"
"Đây là nhà chúng ta, cũng đâu phải một đi không trở lại đâu." Hoắc Thiệu Hằng không quan tâm tiến lên trước, "Đưa mẹ tôi lên xe trước rồi nói sau."
Cố Niệm Chi vừa dìu Tống Cẩm Ninh vừa dỗ dành bà ấy: "Trên xe có đồ ăn rất ngon, sau khi ăn xong, chúng ta đi ra ngoài dạo phố nhé! Cháu chưa từng tới Đế Đô bao giờ, bác Tống, bác đã từng tới rất nhiều nơi phải không?"
Tống Cẩm Ninh gốc là người Đế Đô, vừa nghe thấy thế liền nhíu mày suy nghĩ: "Ở Đế Đô có rất nhiều nơi để chơi, cô muốn đi đâu?"
Hai người nói chuyện, bất tri bất giác đã nhanh chóng ra khỏi cửa của căn biệt thự nhà họ Hoắc, nhìn thấy bốn chiếc ô tô đỗ ở cửa giống như một đội xe cỡ nhỏ.
Họ đi lên chiếc xe quân dụng chống đạn dáng thuôn màu đen rất xa hoa nằm thứ hai trong đoàn xe.
Hoắc Thiệu Hằng lên trước ngồi ở phía trong cùng bên trái của hàng ghế sau, Cố Niệm Chi ngồi ở giữa, Tống Cẩm Ninh ngồi ở phía bên phải.
Ngay khi vừa bước vào, bà ấy liền tò mò nhìn xung quanh, thỉnh thoảng còn nheo mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng nghiêm nghị ngồi ở phía bên kia của Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng không nhìn bà ấy, nhìn thẳng về phía trước, nói với lính công vụ Phạm Kiến: "Lái xe đi!"
Chiếc xe di chuyển rất êm ả, Cố Niệm Chi lấy một hộp sữa từ chiếc tủ lạnh nhỏ trong xe, Hoắc Thiệu Hằng lại lấy thêm một túi bánh nướng xốp macarons trong ngăn tủ nhỏ ở cửa xe đưa cho cô.
Đây là một loại bánh quy mà Cố Niệm Chi rất thích ăn, lần nào Hoắc Thiệu Hằng cũng đều dặn người ta chuẩn bị sẵn mấy túi bánh, gói kín chúng lại để trong tủ.
Cố Niệm Chi vội vàng mở túi, lấy ra một chiếc bánh macarons, đặt nó lên một chiếc khăn giấy cho Tống Cẩm Ninh: "Bác ăn đi ạ! Uống thêm hộp sữa này nữa sẽ đỡ đói hơn."
"Cảm ơn cô!"
Tống Cẩm Ninh nhẹ nhàng nhận lấy, vừa uống từng ngụm sữa nhỏ, vừa ăn bánh macarons.
Cách ăn uống của bà ấy rất đoan trang, thanh lịch, bánh nướng xốp macarons vốn rất giòn, khi ăn mà không để ý vụn bánh sẽ rơi ra khắp mọi nơi. Do đó, một số quốc gia ở phương Tây sẽ thông qua cách ăn macarons để kiểm tra xem dáng ăn một cô gái có thục nữ hay không. Mà dáng vẻ khi ăn của Tống Cẩm Ninh chắc chắn là thục nữ trong các thục nữ.
Là một người mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng và trí nhớ vẫn dừng lại ở tuổi mười tám nhưng lại có được dáng vẻ này đủ để cho thấy những quy tắc ấy đã thấm sâu vào tiềm thức của bà nên dù cho không cần suy nghĩ cũng tự động tự nhiên biểu hiện ra ngoài.
Trong chiếc xe vốn được cách âm hoàn toàn này mà ngay cả tiếng Tống Cẩm Ninh dùng đồ ăn cũng không nghe thấy.
Cố Niệm Chi nghiêng đầu nhìn dáng vẻ khi ăn của Tống Cẩm Ninh, xúc động nói: "Hoắc thiếu, em biết những quy tắc mà hồi xưa anh huấn luyện em ăn cơm đó được học từ đâu rồi..."
Hoắc Thiệu Hằng khoanh tay ngồi trong xe, đường nét trên khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, căn bản không tiếp lời mấy câu vu vơ của Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi cũng không nghĩ rằng Hoắc Thiệu Hằng sẽ bắt chuyện với mấy câu vô nghĩa của mình, chẳng qua là cô thích nói chuyện để mọi người thư giãn, thả lỏng tinh thần mà thôi.
Ngay từ khi lên xe, cô đã cảm nhận được một trạng thái căng thẳng đến không thể nói thành lời đang dần lan ra trong không khí, như thể có điều gì đó mà cô không biết đang xảy ra vậy.
Hoắc Thiệu Hằng không nói chuyện, Phạm Kiến ở phía trước đang tập trung lái xe cũng không nói chuyện với cô.
Cố Niệm Chi đành quay sang bắt chuyện với Triệu Lương Trạch đang ngồi cạnh Phạm Kiến, "Anh Tiểu Trạch, mấy ngày qua anh đã làm gì thế? Nhớ em không?"
Triệu Lương Trạch cứng người.
Sao tự dưng lại cảm thấy như đang bị một con báo săn hung dữ nhìn chằm chằm ở sau cổ thế nhỉ?!
Anh ta rụt cổ lại, không dám trả lời, hơi trượt người xuống dưới ghế một chút.
Cố Niệm Chi đợi một lúc lâu, thấy Triệu Lương Trạch không trả lời, sau đó ngay cả gáy của anh ta, cô cũng không nhìn thấy nữa, lại đành phải ngồi im không nói gì.
May mà nửa giờ sau, họ đã đến trụ sở chính của Quân khu sáu ở Đế Đô.
Qua nửa năm, nơi này đã khác hoàn toàn so với nửa năm trước. Ngoài hệ thống an ninh hạng nhất ra, các bức tường vây cao cao đều được trang bị nhiều camera hồng ngoại và vũ khí laser, có thể tiêu diệt bất cứ ai dám trèo qua bức tường đó.
Ở cách cửa lớn khoảng một dặm được đặt một tấm biển "Vùng quân sự quan trọng", những người đi nhầm vào đây đều phải chịu các loại trách nhiệm pháp lý khác nhau, hình phạt cao nhất có thể là tử hình tại chỗ.
Đội xe của Hoắc Thiệu Hằng quét mã số ẩn ở cổng, có vệ binh bước ra để kiểm tra giấy thông hành, sau đó mới giơ tay chào và cho họ vào.
Cố Niệm Chi nhìn xung quanh, nhận ra bố cục ở đây rất giống với Trụ sở tổng bộ Cục tác chiến đặc biệt ở thành phố C, nhưng trong các chi tiết thì vẫn có chỗ khác biệt.
Cô muốn nói chuyện với Hoắc Thiệu Hằng, nhưng Hoắc Thiệu Hằng vẫn phớt lờ cô cho đến khi họ xuống xe đi vào biệt thự Cục trưởng của Hoắc Thiệu Hằng trong tổng bộ.
Diệp Tử Đàn đã đợi sẵn ở đó.
Thấy họ bước vào, Diệp Tử Đàn chạy ra đón, đứng nghiêm chào điều lệnh: "Chào Thủ trưởng!"
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu: "Trần Liệt sắp đến rồi, cô chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ đi, cậu ấy vừa tới sẽ lập tức tiến hành phẫu thuật ngay."
"Rõ, thưa Thủ trưởng!"
Diệp Tử Đàn không kịp màng đến việc chào hỏi Cố Niệm Chi đã chạy luôn tới một phòng mổ tạm thời trong biệt thự, làm các công việc chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật.
Cố Niệm Chi không hiểu chuyện gì xảy ra, tò mò hỏi Hoắc Thiệu Hằng: "Anh Trần sắp đến ạ? Anh ấy sẽ phẫu thuật cho ai thế?"
Hoắc Thiệu Hằng chăm chú nhìn cô, đưa tay ra xoa đầu cô, giọng nói rất dịu dàng mà rung động: "Niệm Chi, em lại đây, tôi có chuyện muốn nói với em."