Editor: Nguyetmai
"Đúng rồi, rốt cuộc chuyện của cô chúng ta là thế nào vậy? Cô luôn tập trung nghiên cứu khoa học mà, sao lại gây ra chuyện như vậy được?" Bạch Sảng nghĩ mãi không ra, "Việc của bố em thì xem như ông ấy tự làm tự chịu thôi, nhưng còn cô...?"
Giọng nói của Bạch Sảng trầm xuống. Mặc dù biết bố mình đã làm một việc không thể tha thứ, nhưng trơ mắt nhìn người bố vô cùng yêu thương của mình chết ngay trước mặt, nói trong lòng không đau buồn thì chắc chắn là nói dối.
Thật ra, Bạch Cẩn Nghi vẫn luôn là tấm gương của đám con cháu nhà họ Bạch.Từ nhỏ đến lớn, câu nói mà bọn họ nghe thấy nhiều nhất chính là "Nhìn xem cô của cháu ra sao, cô cháu như thế nào..."
Bạch Duyệt Nhiên cũng thở dài, nắm lấy tay Bạch Sảng, nói: "Chuyện này cũng khó mà tránh được, người nhà họ Bạch chúng ta quá đông. Mặc dù mọi người đều dựa vào cái cây đại thụ của gia tộc, nhưng cũng có những tính toán của riêng mình, chúng ta cũng không thể nào quản lý toàn diện được. Việc của chú Hai thì không nhắc đến nữa, dù sao cũng qua rồi, nhưng còn cô... Trước đó, chị và bố đã hỏi cô nhiều lần xem có chuyện gì mà chị và bố không biết hay không. Cô vẫn một mực nói không có, còn không chịu nói thật với chị và bố, kết quả là cô bị người nhà họ Hoắc đánh cho không kịp trở tay. Chị và Hoắc thiếu còn là đồng nghiệp, ở cùng một đơn vị ra vào cũng sẽ chạm mặt nhau, em bảo chị phải làm thế nào đây?"
Bạch Sảng khẽ gật đầu hoàn toàn đồng ý: "Nếu như vậy thì đúng là cô cũng không hoàn toàn có lý."
Cũng không thể cứ phạm sai lầm thì mong chờ dòng họ che chở, nhưng lúc bình thường rảnh rỗi lại tùy tiện làm bậy được.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng có gia tộc lớn nào chịu nổi những sự tàn phá như thế.
"Em nghĩ được như vậy là tốt lắm rồi!" Bạch Duyệt Nhiên khẽ vỗ vai Bạch Sảng, "Em phải nhớ kỹ, nếu có chuyện gì, nhất định phải nói với chị. Nếu chị không có ở đây thì nói với bố mẹ chị. Em đừng khách sáo, bố mẹ chị cũng thương em giống như chị, đều là người một nhà cả, gia đình chị sẽ không bỏ mặc em đâu."
Bạch Sảng cảm động khẽ gật đầu, nghẹn ngào nói: "Chị họ..."
"Em nghỉ ngơi đi, chị đi gọi điện thoại cho chú Ba đã." Bạch Duyệt Nhiên đứng lên, quay về phòng làm việc của mình.
Cô bấm điện thoại gọi cho Bạch Trường Huy, vô cùng bình tĩnh hỏi: "Chú Ba ạ, Kim Uyển Nghi là luật sư chú mời để biện hộ cho cô à?"
Bạch Trường Huy cười gượng, hỏi: "Cháu biết rồi sao?"
"Vâng, đương nhiên là cháu biết chứ. Cô ta đã khiếu nại nhân vật đầu não của Cục tác chiến đặc biệt bọn cháu. Những vấn đề liên quan đến pháp luật như thế này chắc chắn sẽ do phòng Pháp chế chúng cháu xử lý. Chú Ba à, chú có biết cháu là Trưởng phòng Pháp chế của Cục tác chiến đặc biệt không ạ?" Bạch Duyệt Nhiên tỏ rõ thái độ khó xử, "Chú Ba, chú có thể giữ chút thể diện cho cháu được không?"
Bạch Trường Huy tức giận đến tím mặt, có điều Bạch Duyệt Nhiên nói cũng có lý.
"Được rồi, tạm thời chú có thể bỏ qua, nhưng cháu và bố cháu nói một câu xem, rốt cuộc hai người có quan tâm đến vụ án của cô cháu hay không?!"
"Đều là người một nhà cả, đương nhiên gia đình cháu sẽ giúp cô. Nhưng với điều kiện cô nhất định phải nói thật với gia đình cháu." Giọng nói của Bạch Duyệt Nhiên lạnh hẳn đi, "Nếu cô vẫn tiếp tục giấu giếm thì kể cả bố cháu có ngồi lên vị trí Thủ tướng cũng không cứu được cô đâu ạ."
Bạch Trường Huy giật mình, lập tức nhận ra mình đã quá bất cẩn rồi.
Đúng vậy, hy vọng lớn nhất của nhà họ Bạch lúc này chính là Bạch Kiến Thành, anh trai của ông ta.
Hiện tại, Bạch Kiến Thành chỉ là Bộ trưởng Bộ Nội vụ, mặc dù là người đứng đầu nội các, nhưng ở trên còn có Thủ tướng nữa.
Thủ tướng mới thật sự là nhân vật đầu não của Đế quốc. Nếu chỉ xét trên danh nghĩa địa vị, chỉ huy tối cao của Bộ Quốc phòng là Thượng tướng Quý và Chủ tịch Quốc hội là Chủ tịch Long cũng đều ở dưới Thủ tướng.
"Chú hiểu rồi, Duyệt Nhiên, chú Ba kích động quá nên không giữ được tỉnh táo như cháu."
Bạch Trường Huy khen ngợi Bạch Duyệt Nhiên một câu.
"Chú Ba quá khen ạ! Chú bảo Kim Uyển Nghi tạm thời đừng có hùng hổ hăm dọa, chèn ép người khác như thế. Hoắc thiếu không phải là người cô ta có thể động vào được đâu. Chú dặn cô ta cứ làm tốt bổn phận luật sư của mình là được rồi, đừng tác oai tác quái nữa."
Bạch Duyệt Nhiên cũng không hài lòng lắm về cách làm của Kim Uyển Nghi, nhưng họ cần một luật sư, mà lại không có sự lựa chọn nào khác cả. Hơn nữa, Kim Uyển Nghi đã xuất hiện trước mặt mọi người rồi, nên tạm thời cứ để cho cô ta đảm nhiệm.
Sau khi Bạch Trường Huy biết lời nhắn mà Kim Uyển Nghi để lại cho Cục tác chiến đặc biệt, ông ta cũng cạn lời, cười mỉa mai nói: "Chú thật sự không biết cô ta ngốc nghếch và to gan như vậy. Được rồi, nếu là cháu ra mặt xử lý, chắc chắn chú Ba sẽ giữ thể diện cho cháu, không gây thêm phiền phức cho cháu đâu."
Một cú điện thoại của Bạch Duyệt Nhiên đã giải quyết xong việc của Kim Uyển Nghi, cô lập tức gọi điện thoại ngay cho Hoắc Thiệu Hằng.
Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng đang gõ cửa phòng ngủ của Cố Niệm Chi. Nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, anh lấy điện thoại ra nhìn rồi đeo tai nghe Bluetooth lên, nói với Triệu Lương Trạch ở đầu dây bên kia: "Nhận cuộc gọi đi."
Bên kia vừa bắt máy, Bạch Duyệt Nhiên liền thành khẩn nói với Hoắc Thiệu Hằng: "Hoắc thiếu, việc của Luật sư Kim đã giải quyết xong rồi. Cô ta là luật sư do chú Ba tôi mời, có thể hơi nóng vội, chứ cô ta không phải người xấu đâu, nghiệp vụ cũng không tệ. Có điều, cô ta khá thẳng tính, mong Hoắc thiếu đừng vì chuyện này mà có ác cảm với cô ta. Cô ta chỉ là một luật sư nhỏ, không cố tình đối địch với Hoắc thiếu đâu ạ!"
"Ừ." Hoắc Thiệu Hằng bình thản trả lời, "Giải quyết xong rồi thì tốt. Đây là việc phòng Pháp chế các cô nên làm. Còn chuyện gì nữa không?"
"Không ạ, chúc Hoắc thiếu năm mới vui vẻ!"
Bạch Duyệt Nhiên cười rồi cúp điện thoại.
Hoắc Thiệu Hằng tiếp tục gõ cửa hai cái nữa, thấy Cố Niệm Chi vẫn không mở cửa, anh mới lấy chìa khoá sơ cua, bình thản như không mở cửa phòng ngủ của Cố Niệm Chi ra.
Cố Niệm Chi đang ôm đầu gối ngồi cạnh cửa sổ, kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Sao anh lại mở ra được?! Rõ ràng em đã khóa cửa rồi cơ mà!"
"Lại đây."
Hoắc Thiệu Hằng tiện tay đóng cửa phòng lại, đứng ở bên cạnh cửa, không đi tới thêm một bước nào, vẻ mặt hơi nghiêm nghị nhìn Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi lấy hết dũng khí từ chối: "Không!"
"Lại đây." Giọng nói của Hoắc Thiệu Hằng dần dần trầm xuống, "Đừng bướng bỉnh nữa!"
"Quá muộn, em đã bướng sẵn rồi!"
Cố Niệm Chi tức giận nói, tiện tay kéo rèm cửa sổ ra, giấu mình sau tấm rèm cửa sổ màu xanh nhạt đang rủ xuống đất.
Hoắc Thiệu Hằng khẽ cong khóe môi, dở khóc dở cười, vẫn đứng ở cửa phòng không nhúc nhích, hai tay đút trong túi quần: "Trừ phi em có lý do mà anh chấp nhận được, bằng không, nếu em bướng thêm một phút nữa là chạy việt dã mười cây số, vượt chướng ngại vật một cây số ngay đấy!"
"Dựa vào cái gì chứ?!" Nghe vậy, Cố Niệm Chi lao xuống khỏi bệ cửa sổ mà như lộn nhào luôn vậy. Cô xông tới trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, siết chặt nắm đấm: "Lừa đảo! Hoắc thiếu là đồ lừa đảo!"
"Lừa đảo ư?" Hoắc Thiệu Hằng lặng lẽ cụp mắt nhìn cô, "Anh lừa em lúc nào nhỉ?"
"Còn nói không có sao?! Đêm qua anh đã hứa với em chuyện gì?"
Cố Niệm Chi cũng không biết tại sao nhưng cô cảm thấy rất không vui. Rõ ràng tối hôm qua hai người thân thiết như vậy, anh đã hôn cô đến khi cô ngủ thiếp đi, thế mà hôm nay lại như người không liên quan, đứng bên cạnh nhìn trò cười của cô.
"Anh đã hứa với em chuyện gì?"
"Anh nói sẽ ở cạnh em đến khi trời sáng cơ mà!" Cố Niệm Chi duỗi đầu ngón tay ra, ấn nhẹ vào chỗ trái tim Hoắc Thiệu Hằng, "Nhưng anh ở đâu? Khi em tỉnh lại thì anh ở chỗ nào hả?"
Hoắc Thiệu Hằng thầm thở dài trong lòng một tiếng, hóa ra tiểu tổ tông giận dỗi vì chuyện này...
Anh đưa tay ra khẽ xoa đầu Cố Niệm Chi, thuận tay lại vuốt nhẹ mái tóc dài của cô.
Kể cả Cố Niệm Chi có tức giận hơn nữa, nhưng một khi bị anh sử dụng "chiêu xoa đầu" này, cô sẽ bình tĩnh ngoan ngoãn hẳn, bỗng chốc lộ ra vẻ dễ chịu, mãn nguyện giống một con mèo con, đôi mắt to tròn híp lại, chỉ thiếu nước kêu một tiếng "meo" nữa thôi.
"Đúng là anh đã ở cạnh em đến sáng mà." Hoắc Thiệu Hằng lộ ra vẻ mặt rất thành khẩn, "Không tin em xem thử điện thoại của em đi. Anh còn nghe điện thoại hộ em, lúc sáu giờ sáng ấy."
"Thật sao?"
Buổi sáng sau khi thức dậy, đúng là Cố Niệm Chi không nhìn điện thoại mà đi rửa mặt và nổi giận luôn...
Cô chạy ra bên cạnh giường, cầm điện thoại lên xem, đúng là sáu giờ sáng có điện thoại, là anh Tiểu Trạch gọi. Trước lúc này, khoảng hơn mười hai giờ đêm còn có một cuộc điện thoại nữa, là của Giáo sư Hà!
Hai cuộc điện thoại này đều đã được nghe.
Sau đó, cô phát hiện trong hộp thư thoại còn có một số lời nhắn chưa nghe.
"Nhìn thấy chưa? Anh đã ở bên em đến sáu giờ sáng, có tính là đến lúc trời sáng không hả?"
Hoắc Thiệu Hằng nhìn chằm chằm cái cổ thon dài, trắng mịn, đẹp như thiên nga của Cố Niệm Chi khi cô cúi xuống, còn có một nốt ruồi son nhỏ ở chỗ gáy ngay gần vai cô nữa.
Cố Niệm Chi không suy nghĩ nhiều, vội gật đầu, sau đó ấn mở hộp thư thoại, nghe những lời nhắn chưa được mở ra kia.
Trong số những lời nhắn này có lời chúc mừng năm mới từ bạn cùng phòng thời đại học của cô, có lời chúc của anh Tiểu Trạch và anh Đại Hùng, còn có cả lời nhắn của Mai Hạ Văn nữa!
Cuối cùng, cô nghe thấy lời nhắn của Hà Chi Sơ, nói có việc muốn cô đến trường sớm...
Cố Niệm Chi nhảy dựng cả lên: "Đây… đây… đây là lời nhắn từ mấy ngày trước rồi mà, sao bây giờ em mới nhìn thấy nhỉ?!"
"Ai biết được? Có lẽ là đường truyền có vấn đề."
Hoắc Thiệu Hằng không chút do dự đổ lỗi cho tập đoàn viễn thông.
"Quá đáng thật! Bị nghẽn nhiều ngày đến vậy! Em phải khiếu nại bọn họ!"
Cố Niệm Chi tức giận không có chỗ xả, lập tức gọi điện thoại cho Hà Chi Sơ.
Hoắc Thiệu Hằng ấn tắt điện thoại của cô, nói: "Hôm nay là tết Nguyên đán, chắc chắn Giáo sư Hà của bọn em đang nghỉ lễ cùng người nhà, không nên quấy rầy anh ta, ngày mai hãy gọi."
Lý do này rất thuyết phục, Cố Niệm Chi biết Hà Chi Sơ lớn lên ở nước ngoài, hẳn là rất chú trọng khoảng thời gian riêng tư của mình.
"Vâng, để ngày mai gọi vậy, dù sao cũng chậm rồi, thêm một ngày nữa cũng có sao đâu."
Cố Niệm Chi khẽ cười tự giễu, cất điện thoại đi.
Hoắc Thiệu Hằng cong một chân lên, thảnh thơi tựa vào cửa phòng, khẽ nói: "Hôm nay em vô duyên vô cớ giận anh một trận đấy, cứ bỏ qua đơn giản như thế này sao?"
Tim Cố Niệm Chi căng lên, chột dạ không dám nhìn thẳng Hoắc Thiệu Hằng, cười ha ha giả ngốc chuyển sang chủ đề khác: "Hoắc thiếu này, chúng ta phải đi ra ngoài chơi chứ nhỉ? Hôm nay là tết Nguyên đán mà..."
"Đi ra ngoài chơi á? Em xả giận xong thoải mái trong lòng rồi, nhưng anh thì chưa đâu."
Hoắc Thiệu Hằng ngẩng đầu, cái cằm đẹp tinh xảo hơi hất lên ở trước mặt Cố Niệm Chi suýt làm cô hoa cả mắt.
Tuyệt đối không thể nuông chiều cái thói xấu động một chút là nổi điên này của Cố Niệm Chi được.
Cố Niệm Chi nghe vậy cũng rất ngạc nhiên, hoàn toàn đi lệch trọng tâm: "Ồ? Hoắc thiếu, anh cũng biết giận ư?!"
Hoắc Thiệu Hằng nghẹn lời, lập tức quay người định mở cửa đi ra ngoài.
Giận thật sao?
Cố Niệm Chi quýnh lên, nhào tới ôm Hoắc Thiệu Hằng từ phía sau.
Trong nháy mắt cả người Hoắc Thiệu Hằng cứng ngắc, anh kéo cánh tay Cố Niệm Chi ra, quay người lại đối mặt với cô: "Sau này đừng như thế nữa."
"Chắc chắc là không ạ."
Cố Niệm Chi lắc đầu nguầy nguậy giống như cái trống bỏi.
"Anh đã từng nói, việc anh đã hứa với em thì nhất định sẽ làm được." Hoắc Thiệu Hằng vỗ nhẹ lên gò má cô, "Em cần phải tin anh chứ."
Cố Niệm Chi gật đầu lia lịa, áp sát vào lồng ngực của Hoắc Thiệu Hằng. Cô đau khổ nhận ra lần đầu tiên và có lẽ cũng là lần duy nhất "ỷ được chiều sinh hư" ở trước mặt Hoắc Thiệu Hằng đã thất bại...
Hai người lặng lẽ dựa sát vào nhau một lúc, cho đến khi Hoắc Thiệu Hằng nghe được giọng nói của Triệu Lương Trạch vang lên từ trong tai nghe Bluetooth.
"Hoắc thiếu à, Đậu Hào Ngôn, con trai cả của Thủ tướng mời anh và Niệm Chi đến nhà họ dự tiệc vào tối nay." Triệu Lương Trạch cũng hơi buồn bực, bọn họ luôn giữ khoảng cách với Thủ tướng, chưa bao giờ gặp mặt.
Đây có thể coi là lời mời vào phút cuối, bình thường nếu là khách quan trọng thì sẽ không phải như thế này.
Có điều, cũng có thể là tình huống đặc biệt, ví dụ như con trai cả của Thủ tướng cũng chỉ vừa mới quyết định muốn tổ chức bữa tiệc tối này nên tất cả khách khứa đều được mời sát giờ chẳng hạn.
"Được, tôi sẽ đi." Hoắc Thiệu Hằng không từ chối, "Còn có những ai nữa? Cậu có danh sách toàn bộ khách mời không?"
"Vừa mới lấy được xong ạ, tôi sẽ gửi cho Hoắc thiếu luôn."
Triệu Lương Trạch gửi danh sách toàn bộ khách mời trong bữa tiệc tối của con trai cả Thủ tướng ngày hôm nay sang cho Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng cúp điện thoại, nói với Cố Niệm Chi: "Em sửa soạn một chút đi, tối nay đi với anh đến bữa tiệc tối do con trai cả của Thủ tướng mời."
Đương nhiên Cố Niệm Chi sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để có thể ở bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng, vội vàng đồng ý ngay, bắt đầu lục tìm trong tủ quần áo của mình trang phục, giày và túi xách phù hợp với bữa tiệc đó.
***
Lúc này, Bạch Trường Huy cũng đang gọi điện cho Kim Uyển Nghi: "Luật sư Kim à, tôi đã lấy được cho cô một thiệp mời trong bữa tiệc tết Nguyên đán của cậu con trai cả Thủ tướng, cô có muốn đi không?"
Lúc đầu Kim Uyển Nghi định từ chối, cuối cùng lại nghe Bạch Trường Huy nói: "Hôm nay, Hoắc Thiệu Hằng cũng sẽ tới."
"Tôi sẽ đi."
Kim Uyển Nghi mừng rỡ, lập tức đồng ý.
Mặc dù Bạch Trường Huy đã bảo cô ta đừng đối địch với Cục tác chiến đặc biệt nữa, nhưng cô ta cũng không cam lòng, nhất định phải nhìn tận mắt Hoắc Thiệu Hằng mới quyết định được bước tiếp theo nên làm như thế nào.