Editor: Nguyetmai
"Đậu Khanh Ngôn ở đâu?" Triệu Lương Trạch từng bước ép hỏi Đậu Hào Ngôn, "Anh Đậu, anh không muốn hợp tác với Cục tác chiến đặc biệt chúng tôi đúng không?"
Mặc dù Đậu Hào Ngôn có thân phận là con trai Thủ tướng nhưng anh ta cũng không phải là Thủ tướng như bố mình. Bản thân anh ta chỉ là nhân viên nhàn tản trong một công ty tư vấn mà thôi. So về thực quyền thì anh ta không thể bằng được Triệu Lương Trạch, thậm chí đến cả Phạm Kiến, đội trưởng đội công vụ của Hoắc Thiệu Hằng, anh ta cũng không thể sáng bằng.
Triệu Lương Trạch vừa lạnh mặt một cái, Đậu Hào Ngôn lập tức câm như hến.
Anh ta nghẹn họng nhìn Triệu Lương Trạch trân trối, nhìn từng tốp lính phong tỏa canh giữ toàn bộ dinh thự Thủ tướng, cuối cùng cũng hiểu rõ họ đã mất lợi thế của mình rồi. Nếu như bọn họ không từ bỏ Đậu Khanh Ngôn thì người gặp xui xẻo sẽ là cả nhà họ Đậu bọn họ.
Đặc biệt là bố anh ta!
"Nó… Nó ở… ở bãi đỗ xe… sau nhà."
Đậu Hào Ngôn cắn răng chỉ về phía cửa sau.
"Cảm ơn anh Đậu." Triệu Lương Trạch nói lại lời Đậu Hào Ngôn vào trong micro trên tai nghe, "Mục tiêu ở bãi đỗ xe sau dinh thự Thủ tướng, tôi lập tức tới ngay."
"Đã nghe."
Phạm Kiến dẫn một tốp lính đang canh giữ ở cửa số hai dinh thự Thủ tướng đi ra.
***
Đậu Khanh Ngôn khoác áo khoác da, khóc sưng hết cả mắt, đi theo bà Ngôn, mẹ cô ta, vội vội vàng vàng chạy tới bãi đỗ xe sau nhà.
"Khanh Ngôn, con đi nhanh đi, lần này con đi thì đừng quay về nữa." Hai mắt bà Ngôn cũng đã khóc sưng cả rồi, "Mẹ mà biết thế này, lúc trước đã không tìm mấy người kia để xin những bức ảnh đó, không ngờ cuối cùng lại thành hại con…"
"Mẹ đừng khóc, là con không tốt." Cuối cùng Đậu Khanh Ngôn cũng biết sợ hãi. Sự mê luyến Hoắc Thiệu Hằng trong nhiều năm qua của cô ta bỗng chốc như tỉnh táo lại, nhưng đã muộn rồi… Sai lầm lớn đã ủ thành, nếu như lần này cô ta có thể chạy thoát, cô ta nhất định sẽ không trở về nữa, cũng tuyệt đối sẽ không có ý gì với Hoắc Thiệu Hằng nữa.
Lúc trước, cô ta cùng với Hoắc Thiệu Hằng đóng giả làm vợ chồng, đi thực thi nhiệm vụ ở châu Âu. Trong nửa năm đó, cô ta không thể kiềm chế bản thân mình nên đã đem lòng yêu Hoắc Thiệu Hằng, còn tự cho rằng chắc chắn Hoắc Thiệu Hằng cũng yêu mình.
Dù sao thì trong những thế hệ trước của bọn họ cũng có rất nhiều trường hợp đóng giả rồi thành vợ chồng thật.
Kết quả là Hoắc Thiệu Hằng lại hoàn toàn khác biệt. Sau khi nhiệm vụ của bọn kết thúc, vừa về nước, Hoắc Thiệu Hằng đã trở mặt coi như không quen biết, hoàn toàn không chịu có bất kỳ liên quan gì đến cô ta.
Cô ta đã từng khóc lóc, náo loạn đòi tự sát, trên cổ tay vẫn còn để lại một vết sẹo thật sâu, cuối cùng đi vào ngõ cụt, tinh thần gần như đã trở nên không bình thường.
Mặc dù bố cô ta là Thủ tướng cao quý nhưng cũng không thể nào ép buộc Hoắc Thiệu Hằng tiếp nhận cô ta được.
Bởi vì, Hoắc Thiệu Hằng là người thuộc Bộ Quốc phòng, chịu sự quản lý trực tiếp của Thượng tướng Quý. Bàn tay của Thủ tướng Đậu còn chưa duỗi được tới phía bên Thượng tướng Quý.
Cuối cùng, ông ta cũng không có cách nào khác, đành phải vụng trộm sai người lén lút xin lấy những bức ảnh đạo cụ bí mật khi bọn họ làm nhiệm vụ ra để cho cô ta tưởng niệm.
Cô ta đã dựa vào bộ ảnh này mà mai danh ẩn tích ở nước ngoài một thời gian.
Nghĩ tới sự chờ đợi nhiều năm của mình bỗng chốc hóa hư vô, lại còn có thể liên lụy tới người nhà, Đậu Khanh Ngôn cảm thấy vô cùng hối hận.
"Mẹ, con sẽ không thế nữa, con biết sai rồi."
Đậu Khanh Ngôn nắm lấy tay bà Ngôn, bật khóc òa lên.
"Con à, đi nhanh đi. Chậm thêm chút nữa sợ là sẽ không kịp đâu."
Bà Ngôn vội vàng nhét cô ta vào trong xe, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Trong bãi đỗ xe vang lên từng tiếng bước chân dồn dập, đều tăm tắp.
Một đội cảnh sát quân sự mặc quân phục của Cục tác chiến đặc biệt với vũ trang súng ống đầy đủ đã ập tới, bao vây xung quanh hai mẹ con.
"Đậu Khanh Ngôn, cô bị tình nghi đã giả tạo chứng cứ, nói xấu phỉ báng lãnh đạo. Cô đã bị bắt, đây là lệnh bắt giữ."
Triệu Lương Trạch đi tới, chìa lệnh bắt giữ ra với hai mẹ con cô ta.
Tinh thần đang căng như dây đàn trong đầu Đậu Khanh Ngôn đứt phựt một tiếng, trước mắt tối sầm lại rồi mềm oặt người ngã xuống đất.
Triệu Lương Trạch không chút thương hoa tiếc ngọc nào, anh ta vung tay lên ra lệnh, "Đưa cả hai đi."
Không chỉ có Đậu Khanh Ngôn, mà ngay cả bà Ngôn, mẹ cô ta cũng bị cảnh sát quân sự của Cục tác chiến đặc biệt đưa đi.
"Hành động kết thúc, mục tiêu đã bị bắt giữ quy án, hoàn thành."
"Đã nghe."
***
Trong phòng khách dinh thự Thủ tướng, tất cả khách khứa đều nhìn nhau, không ai dám làm chim đầu đàn.
Hà Chi Sơ ung dung đi tới, chậm rãi nói, "Tôi không phải là người của Đế quốc Hoa Hạ, xin hỏi các anh dựa vào cái gì bắt tôi?"
"Giáo sư Hà, không phải chúng tôi bắt anh, chúng tôi chỉ mong anh cùng hợp tác điều tra với chúng tôi thôi." Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng đi tới, hờ hững nhìn Hà Chi Sơ, "Còn có trợ lý của anh nữa, tất cả đều phải theo chúng tôi đi một chuyến."
"Cũng được, tôi đang muốn đi thăm thú xem hoàn cảnh mà Cố Niệm Chi lớn lên như thế nào đây."
Không ngờ Hà Chi Sơ lại không có chút phản kháng nào, đi theo lính công vụ của Hoắc Thiệu Hằng ra xe to ở bên ngoài.
Các vị khách khác thấy Hà Chi Sơ không phản kháng cũng đành phải ngoan ngoãn lên xe.
Tiệc tết Nguyên đán trong dinh thự Thủ tướng cứ thế kết thúc bằng việc các vị khách đều bị mời tới Cục tác chiến đặc biệt để "hỗ trợ điều tra". Chuyện này nhất thời trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi nhất ở Đế đô trong dịp năm mới này.
***
Cố Niệm Chi trợn mắt nhìn màn hình điện thoại trong tay đã đen ngòm, phát hiện ra chân mình đã mềm nhũn.
Cô vịn vào mép giường ngồi lên trên tấm thảm lông cừu mềm mại trước giường, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, hồi lâu sau cũng không nói nên lời.
Qua một lúc thật lâu, cô mới gọi một cú điện thoại cho Hoắc Thiệu Hằng.
Lúc này, Hoắc Thiệu Hằng vừa ngồi xe từ dinh thự Thủ tướng trở về. Thấy cô gọi tới, anh nhận điện thoại rất nhanh, giọng điệu vô cùng bình thản, thư giãn, thoải mái, ổn định, "Niệm Chi, có chuyện gì sao?"
Cố Niệm Chi hít sâu một hơi, giống như vừa uống được một viên thuốc trợ tim tác dụng nhanh vậy, trái tim vừa chìm xuống vực sâu đã nhanh chóng sống lại, "Hoắc thiếu… Em vừa mới xem được video trong dinh thự Thủ tướng…"
"… Em xem rồi à? Ai cho em xem?" Hoắc Thiệu Hằng bước từ trong xe ra, lông mày hơi cau lại, trông còn có vẻ nghiêm trọng hơn cả vừa rồi đích thân đi bắt người nữa.
Cố Niệm Chi nhìn điện thoại của mình, "Em không biết, có người gọi điện thoại tới cho em. Em thấy là số của Cục tác chiến đặc biệt thành phố C nên em nhận, kết quả là chia sẻ video…"
"Số điện thoại của Cục tác chiến đặc biệt ở thành phố C sao?" Hoắc Thiệu Hằng bật cười, "Xem ra là có người thật sự không thể chờ đợi được nữa." Không ngờ vẫn còn có cá lọt lưới.
Anh dừng một chút rồi nói, "Em đừng đi đâu, anh tới gặp em."
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, cất điện thoại đi, hai tay ôm đầu gối, ngồi trên tấm thảm trước giường không nhúc nhích.
Khi Hoắc Thiệu Hằng bước vào, nhìn thấy dáng vẻ đang vô cùng lo sợ và hoang mang này của Cố Niệm Chi, anh quỳ một chân xuống trước mặt cô, đưa tay nâng cằm cô lên, "Em sao thế?"
Cố Niệm Chi kinh ngạc nhìn anh, "Hoắc thiếu, hiện tại mọi người đều biết rồi…"
Những bức ảnh đó vốn đã khiến cho lòng cô vô cùng khó chịu rồi, cho nên, ngay từ đầu cô đã đoạt lại từ tay Đậu Khanh Ngôn, chính là vì không muốn cho ai trông thấy.
Thật không ngờ, cô cướp điện thoại của Đậu Khanh Ngôn, nhưng người ta vốn đã chuẩn bị một phần khác rồi, cho nên… cuối cùng chuyện này vẫn bị công khai sao?
Vừa nghĩ tới chuyện có nhiều người xem cảnh thân mật của Hoắc Thiệu Hằng với Đậu Khanh Ngôn như vậy, kể cả có là giả, cô cũng bị kích động tới phát điên…
"Biết thì đã sao?" Hoắc Thiệu Hằng vuốt vuốt mấy lọn tóc tán loạn của cô, "Em cho rằng anh sẽ thật sự lấy cô ta sao?"
Cố Niệm Chi vội lắc đầu, cô biết Hoắc Thiệu Hằng không phải là người dễ bị uy hiếp, nhưng mọi chuyện bị công khai rộng rãi với quy mô lớn như thế này, đối với Hoắc Thiệu Hằng mà nói, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
"Vậy anh… định lúc nào làm sáng tỏ?" Cố Niệm Chi túm lấy cánh tay Hoắc Thiệu Hằng, sốt ruột hỏi, "Anh sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện, đúng không?"
Hoắc Thiệu Hằng đã từng nói với cô, những bức ảnh đó là ảnh đạo cụ để làm nhiệm vụ, không phải là thật.
Chỉ cần anh công khai sự thật này ra, nhà họ Đậu sẽ không có cách nào dùng những bức ảnh đó để tạo áp lực dư luận mà ép anh, không phải sao?
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng lại không lập tức nói gì, anh nhìn cô thật sâu, hai tay dùng lực kéo cô từ trên tấm thảm đứng dậy, cùng cô ngồi xuống ghế xô-pha đôi ở cạnh giường.
"Niệm Chi, sai phạm của Đậu Khanh Ngôn không phải là sai phạm bình thường, anh đã xin lệnh bắt cô ta từ Tòa án quân sự." Hoắc Thiệu Hằng nắm chặt tay cô, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, "Nhưng chuyện này, em cần phải chuẩn bị tâm lý."
"Chuẩn bị tâm lý cái gì cơ?" Cố Niệm Chi càng không hiểu hơn, hai mắt cô trợn tròn cả lên, "Cô ta phạm tội, sao em lại phải chuẩn bị tâm lý?"