Editor: Nguyetmai
Cảm động, động lòng, động tình, động ý, đủ loại cảm xúc phức tạp khó mà diễn tả bằng lời đan xen vào nhau.
Hoắc Thiệu Hằng không thể nào kìm nén được nữa, hai cánh tay anh chợt dùng sức, xoay cả người Cố Niệm Chi lại đối mặt với mình.
Một tay luồn vào trong mái tóc dầy mượt sau gáy cô, một tay ôm ấy chiếc eo nhỏ của cô, đẩy cả người cô tựa lưng vào bức tường ở phía sau.
Cố Niệm Chi không thể động đậy được, ngước mắt lên chỉ nhìn thấy cặp lông mày dầy, sắc bén như kiếm, đôi mắt sâu thẳm đen như mực đang trầm ngâm khóa chặt lấy mình.
Hơi thở của anh bao phủ cả người cô, Cố Niệm Chi vô thức duỗi cánh tay ra, ôm lấy cái eo cường tráng của Hoắc Thiệu Hằng, ngửa đầu lên, phiến môi nhanh chóng cảm nhận được hơi ấm đến nóng bỏng. Môi của Hoắc Thiệu Hằng đã dán xuống môi cô rồi.
Trong thoáng chốc, người cô như có dòng điện chạy qua, lượn lờ toàn thân cô, những ngón tay run rẩy khiến cho cô tê dại đến mất hết cảm giác, cổ họng cô phát ra tiếng ưm khe khẽ.
Bức tường phía sau rất cứng, nhưng thân thể Hoắc Thiệu Hằng lại càng cứng hơn.
Thời khắc này, khí thế mạnh mẽ của anh được bộc lộ một cách rõ rệt không chút che giấu, hận không thể gông cùm xiềng xích cả người cô trong lòng bàn tay mình, không lưu chút đường sống nào.
Ấy thế mà Cố Niệm Chi lại vẫn cứ trầm mê trong sự khống chế này. Bởi vì, cô luôn cảm thấy mình là người không có gốc rễ, chỉ có ở bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng cô mới có cảm giác an toàn, chỉ có sự mạnh mẽ và gông cùm xiềng xích của anh mới có thể khiến cho cô yên tâm, thoải mái.
Trái tim cô đập rất rất mạnh.
Dường như nhiệt độ trong phòng ngủ đột nhiên tăng cao, cả hai người đều cảm thấy nóng bức.
Ban nãy, lúc ra ngoài ban công, Cố Niệm Chi còn khoác thêm áo lông vũ, cô khẽ khẽ nói một tiếng, "… Nóng quá." Hoắc Thiệu Hằng đã kéo soạt một tiếng, cởi phắt chiếc áo khoác lông vũ trên người cô ra, ném xuống đất.
Thân thể yểu điệu thướt tha của Cố Niệm Chi dựa sát vào người Hoắc Thiệu Hằng, muốn biến thân thể cứng rắn như thép luyện nghìn năm của anh thành mềm mại như tơ lụa.
Hai người hôn nhau nồng nhiệt như muốn thổi bùng lên ngọn lửa tình.
Hoắc Thiệu Hằng vẫn không thấy thỏa mãn, dứt khoát bế thốc cô lên, hôn triền miên không dứt, giống như chỉ muốn nuốt luôn cả người cô vào bụng vậy.
Cảm nhận được lực bộc phát tích tụ trong cơ thể Hoắc Thiệu Hằng, trong lòng Cố Niệm Chi càng rung động hơn.
Người có khả năng tự kiềm chế siêu mạnh như Hoắc Thiệu Hằng cũng đã sắp không nhịn nổi nữa rồi.
Cố Niệm Chi bất động còn đỡ, cô vừa động đậy một chút, Hoắc Thiệu Hằng đã cảm thấy mình gần như sắp phát nổ rồi. Anh vội vàng ôm chặt cô lại, thở hổn hển bên tai cô nói, "Em đừng động đậy… Một lúc nữa sẽ ổn thôi…"
Cố Niệm Chi không còn dám bò lên nữa, thành thật đến mức cơ thể gần như cứng ngắc. Qua một lúc lâu sau, Hoắc Thiệu Hằng mới thở dài một hơi, đặt cô xuống.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu nhìn Hoắc Thiệu Hằng, mặt ửng hồng, khẽ khàng hỏi anh một câu.
Hoắc Thiệu Hằng "Ừ" rồi lại ôm lấy cô, "Vừa rồi làm em sợ đúng không."
Cố Niệm Chi im thin thít.
Cô buồn bực lắm, chỉ muốn đâm đầu vào tường luôn cho xong. Một cơ hội tốt như thế mà lại bị cô lãng phí một cách vô ích mất rồi.
Nếu như vừa rồi cô dũng cảm hơn một chút, đừng có phản ứng quá mạnh, quá ngạc nhiên như thế thì có phải là đã đẩy ngã được Hoắc thiếu rồi không…
Rốt cuộc vẫn là lần đầu tiên mà, lần đầu tiên đó…
Thái độ của cô rụt rè quá đi…
Đến Cố Niệm Chi cũng tự thấy phát bực vì mình.
Hoắc Thiệu Hằng thì lại cảm thấy cô vẫn còn nhỏ quá. Mặc dù trước đây cô đã từng trúng phải thuốc kích dục, nhưng chuyện đó phát sinh trong tình trạng cô hoàn toàn không có ý thức nên cô cũng căn bản không hề nhớ rõ. Ngay cả thân thể của cô cũng như không có chút ký ức nào cả.
Anh cúi đầu lẳng lặng nhìn Cố Niệm Chi, chậm rãi nở nụ cười, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, khẽ thấp giọng nói, "… Cảm ơn em."
Cố Niệm Chi vội lắc đầu, "Không cần cảm ơn em! Đó thật sự là suy nghĩ trong lòng em. Anh hãy tin ở em!"
"Em nghĩ được như thế là anh yên tâm rồi." Hoắc Thiệu Hằng cong môi cười, nói tiếp, "Vừa rồi anh nói là cách xử lý thông thường, nhưng lần này, anh không định làm thế. Cho nên, em không cần phải tỏ ra đau khổ như vậy đâu…"
Cố Niệm Chi trừng mắt lườm anh một cái, không ngờ anh lại trêu ghẹo cô như vậy!
Vừa rồi chẳng phải uổng công cô đi bày tỏ cõi lòng mình sao?
Cố Niệm Chi khẽ mím môi, ngón tay chọc chọc vào lồng ngực Hoắc Thiệu Hằng, "Vậy anh muốn làm thế nào? Nếu như anh không chịu mặc nhận rằng mình có quan hệ yêu đương với cô ta, chẳng phải sẽ đi ngược với lời anh vừa nói sao?"
"Chuyện này quá phức tạp, anh không định khăng khăng theo lề lối cũ."
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh nói.
Cho nên anh lựa chọn hành động thật bất ngờ và ngoài dự liệu của mọi người, không ngầm thừa nhận mối quan hệ yêu đương với Đậu Khanh Ngôn, cũng không nói ra sự thật, mà công khai phủ nhận tính chân thực của những bức ảnh đó.
"Phủ nhận tính chân thực của những bức ảnh đó sao? Anh muốn nói rằng những bức ảnh đó là Photoshop sao?" Cố Niệm Chi như có chút băn khoăn, "Nhưng mà những lời như thế, sao người khác có thể tin được chứ?"
"Lúc đầu có lẽ sẽ tin, nhưng qua một thời gian thì không biết được." Hoắc Thiệu Hằng ngả người ra ghế xô-pha, toàn thân dần trở nên thảnh thơi, nhẹ nhõm như không có chuyện gì xảy ra vậy, "Nhưng cũng không sao. Lần này, anh cược được."
"Vì sao?"
"Thứ nhất, lần nhiệm vụ trước cách hiện tại đã bảy năm. Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều chuyện đã thay đổi, ngay cả nhân viên cũng đã thay đổi mấy lần, khả năng đối phương có thể điều tra ra là không lớn. Có điều, để cho an toàn, anh đã ra lệnh cho toàn bộ người của Cục tác chiến đặc biệt ở hai nước đó rút về hết. Nếu như mọi chuyện thuận lợi, giờ này ngày mai, bọn họ đã có mặt ở Trụ sở của Cục để báo cáo rồi."
Trước tới nay, Hoắc Thiệu Hằng chưa bao giờ là người lỗ mãng, ngược lại, anh làm việc cực kì cẩn thận, tính trước làm sau, không đánh nếu không nắm chắc.
"Thật sao? Vậy liệu em có thể suy luận rằng, anh đã cắt đứt hệ thống mạng kết nối ra bên ngoài rồi không? Chí ít là trước ngày những người đó về, hệ thống mạng đều sẽ trong tình trạng bị phong tỏa đúng không?"
Cố Niệm Chi chỉ thoáng suy tư một chút đã nghĩ được ngay tới khả năng này.
Cô là thế hệ Internet, đương nhiên cũng hiểu được uy lực của hệ thống mạng đối với việc truyền bá tin tức lớn đến thế nào.
Nếu như những bức ảnh đó muốn rò rỉ ra ngoài, cách nhanh nhất chính là hệ thống mạng.
Mà Hoắc Thiệu Hằng đã kịp thời phong tỏa kết nối hệ thống mạng cả trong nước và ngoài nước, tạm thời có thể phong tỏa tin tức một quãng thời gian.
"Trẻ nhỏ dễ dạy." Hoắc Thiệu Hằng gõ nhẹ vào trán của cô, "Đúng, anh đã ra lệnh cho Tiểu Trạch khởi động chương trình phong tỏa Trường Thành, đồng thời giám sát tất cả các IP có ý định vượt tường."
Thời gian anh muốn tranh cướp không nhiều, chỉ cần một ngày một đêm, tròn hai mươi bốn tiếng là đủ rồi.
Kể cả tổ chức tình báo nước ngoài có đạt được những bức hình này của anh, biết được vấn đề trong đó thì nhanh nhất cũng phải mất đến bốn mươi tám tiếng, cho nên, lần này thời gian đứng về phía bọn họ.
Đây cũng là nguyên nhân anh quyết định không thừa nhận mối quan hệ yêu đương này, bởi vì anh có khả năng để không thừa nhận.
Cũng giống như sáu, bảy năm trước, bố Đậu Khanh Ngôn mới lên làm Thủ tướng, có ý muốn thò tay vào Bộ Quốc phòng, điều anh ra ngoài, Thượng tướng Quý cũng có đủ khả năng để từ chối Thủ tướng Đậu vậy.
Cố Niệm Chi nhìn Hoắc Thiệu Hằng, trong lòng mềm nhũn cả, cô khẽ khàng nói, "… Anh làm thế này, có phải vì em không?"
Vì cô mà anh nhiều lần phá lệ, cô hẳn là nên cảm thấy tự hào vì điều này chứ nhỉ? Thật ra, trên mặt cô đã không nhịn được mà lộ ra một chút kiêu ngạo rồi.
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt xuống nhìn cô một cái rồi làm như không bận tâm, nhìn sang chỗ khác, thản nhiên nói, "Em nghĩ nhiều quá rồi, đây là vì anh muốn tìm tới kẻ chủ mưu phía sau thôi." Nói xong, anh đứng lên, nói: "Không còn sớm nữa, em đi ngủ sớm đi."
Cố Niệm Chi hơi bĩu môi, nói với theo sau lưng anh: "Ngày mai em muốn tới trường một chuyến, anh bố trí xe giúp em nhé?"
Từ Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt tới Đại học B không có tuyến xe buýt, muốn đi bộ thì càng không thể, do đó cô nhất định phải có xe mới có thể đi được.
"Tới trường sao?" Hoắc Thiệu Hằng quay đầu nhíu mày, hỏi: "Chưa tới khai giảng, em tới trường làm gì?"
"Giáo sư Hà nói với em, có chút việc ở trường, muốn em tới trước báo danh." Cố Niệm Chi đàng hoàng trả lời, "Thật ra em nên tới đó từ sớm rồi."
"Giáo sư Hà ư?" Hoắc Thiệu Hằng hời hợt phẩy tay, "Em không cần phải đi nữa đâu. Giáo sư Hà của em đã bị anh đưa tới Trụ sở để hỗ trợ việc điều tra chuyện những bức ảnh đó bị lộ ra ngoài rồi."