Editor: Nguyetmai
Triệu Lương Trạch cũng là lúc đi theo Cố Niệm Chi tới Mỹ mới quen biết Ôn Thủ Ức, đương nhiên, lúc đó anh chỉ coi cô ta là trợ lý của Hà Chi Sơ, cũng không có giao thiệp gì khác cả.
Có thể nói, quan hệ giữa hai người trừ khi ngẫu nhiên gặp gỡ vì có liên quan tới Cố Niệm Chi ra thì căn bản là hai người xa lạ.
Nhưng hôm nay Ôn Thủ Ức nói chuyện với Triệu Lương Trạch lại như người quen lâu ngày mới gặp vậy.
Cũng may Triệu Lương Trạch đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, không coi chuyện này ra gì, cười gật đầu nói, "Xin chào trợ lý Ôn, đã lâu rồi không gặp, không ngờ vừa gặp lại trợ lý Ôn lại cho chúng tôi một niềm vui bất ngờ thế này."
"… Tôi không hiểu lời này của anh Triệu cho lắm!" Ôn Thủ Ức nhíu mày, dáng vẻ như thật sự rất mù mờ, "Tôi luôn tuân theo pháp luật, cho dù ở Mỹ hay ở Đế quốc Hoa Hạ, tôi cũng chưa từng vi phạm bất kỳ quy định pháp luật nào. Mà hành động hôm nay của các anh, tôi có thể nói, nó đã vượt qua biên giới pháp luật rồi. Tôi khuyên các anh hãy nhanh chóng thả Giáo sư Hà ra, nếu như chọc giận anh ấy, kể cả Thiếu tướng, chủ nhân của các anh cũng không cáng đáng nổi đâu."
Triệu Lương Trạch nhướng cao mày, rất kinh ngạc nói, "Lời này của trợ lý Ôn thú vị thật đấy! Chúng tôi là quân nhân của Đế quốc Hoa Hạ, mặc dù quân hàm chức vị có cao có thấp, nhưng trên nhân cách và pháp luật, chúng tôi là bình đẳng. Hoắc thiếu là thủ trưởng của chúng tôi chứ không phải chủ nhân của chúng tôi, chúng tôi đâu phải là tôi tớ của Hoắc thiếu chứ. Tại sao trợ lý Ôn lại nói như vậy nhỉ? Lẽ nào cô có chủ nhân, hay cô có tôi tớ sao? Lại nói, cô còn là Phó Giáo sư Khoa Luật Đại học Harvard của nước Mỹ nữa chứ, chẳng lẽ ở Mỹ vẫn tồn tại chế độ nô lệ hay sao?"
Lời nói của Triệu Lương Trạch chặn Ôn Thủ Ức nghẹn họng tới suýt chút nữa thì không thở nổi. Trên mặt cô ta thoáng chốc phủ kín mây đen, khóe miệng cứng đờ, run rẩy mấy lần, giọng nói trở nên sắc bén, "Anh biết ý tôi là gì, đừng có cố tình bẻ cong lời nói của tôi như thế!"
"Nơi này có bố trí quay phim và ghi âm, sẽ không bẻ cong lời nói của cô." Triệu Lương Trạch chỉ vào camera, "Cho nên, cô cũng đừng nghĩ rằng nơi này đen tối mờ ám gì."
Ôn Thủ Ức không khỏi cười lạnh, vừa như xem thường lại vừa như miệt thị nhìn Triệu Lương Trạch, hồi lâu sau mới kiêu căng gật đầu, "Vậy thì được. Có điều, các anh muốn chúng tôi hỗ trợ điều tra, dựa theo luật pháp của quý quốc, không thể vượt quá hai mươi bốn tiếng. Nếu vượt quá hai mươi bốn tiếng, đó là giam giữ trái pháp luật."
Ngón tay Triệu Lương Trạch hơi dừng lại một chút, trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm, không để ý tới cô ta nữa mà tiếp tục thẩm vấn theo trình tự thông thường, "Luật sư Ôn, Giáo sư Hà nói cô là luật sư biện hộ cho Đậu Khanh Ngôn ở Mỹ, xin hỏi Đậu Khanh Ngôn ở Mỹ đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe được câu hỏi không chuyên nghiệp thế này, Ôn Thủ Ức chỉ muốn phì cười ha ha. Cô ta nhìn Triệu Lương Trạch như nhìn một kẻ ngu đần, "Anh Triệu, Khanh Ngôn là đương sự của tôi, tôi là luật sư của cô ấy, dựa theo quy định pháp luật, tôi không thể công bố ra bên ngoài bất kỳ chuyện gì có liên quan tới vụ kiện. Nếu như tôi nói sẽ trái với điều lệ về bí mật cá nhân đương sự, đối với giới luật sư, đó là một lỗi lớn, sẽ bị tước tư cách luật sư, nghiêm trọng hơn thậm chí còn có thể phải vào tù. Anh Triệu, dù anh có nhốt tôi ở chỗ này cả đời, tôi cũng sẽ không nói."
Lần này tới lượt Triệu Lương Trạch rơi vào bế tắc.
Biện luận (lật mặt) với người khác không phải là sở trường của anh ta…
Người trước người sau đều nhanh mồm nhanh miệng như thế này, thật khiến cho anh ta chỉ muốn hét lên một câu rằng, "Nghỉ! Nghỉ! Bảo Đại Hùng và Niệm Chi làm đi!"
Nhưng hiện tại đây là nhiệm vụ của anh ta, không phải là nhiệm vụ của Đại Hùng và Cố Niệm Chi.
Triệu Lương Trạch vẫn mỉm cười, cúi đầu nhìn lại một chút các câu hỏi trên màn hình laptop, tiếp tục hỏi, "Bộ phim ngắn về du học của Đậu Khanh Ngôn lần này, là do cô làm cho cô ta đúng không?"
Ôn Thủ Ức vẫn lắc đầu phủ nhận như cũ, "Dĩ nhiên là không. Tôi nói này, Khanh Ngôn chỉ là một khách hàng của tôi ở Mỹ thôi, tôi tiếp xúc với cô ấy ở Mỹ chủ yếu là vì vụ kiện kia. Những chuyện khác của cô ấy sao tôi biết được? Anh Triệu, anh không cho rằng cô ấy sẽ báo cáo mọi chuyện với tôi chứ?"
Triệu Lương Trạch không để ý tới cô ta, ghi lại toàn bộ câu trả lời của cô ta, rồi hỏi tiếp, "Nếu như cô và cô ấy thật sự chỉ có quan hệ vì vụ kiện, vì sao khi Đậu Khanh Ngôn đột nhiên về nước, cô lại cũng xuất hiện cùng lúc ở dinh thự Thủ tướng?"
Câu hỏi này, Ôn Thủ Ức không thể tiếp tục tránh né, hơn nữa đó cũng không phải là chuyện trái pháp luật.
Cô ta suy nghĩ một chút, cẩn thận nói, "Khanh Ngôn ở nước ngoài một mình suốt sáu năm, thật ra đã muốn về nước từ lâu rồi, chỉ là vẫn không hạ được quyết tâm. Lần này có chuyện kiện cáo, cô ấy mới hiểu được thế nào là tình đời ấm lạnh, do đó vô cùng nhớ người nhà trong nước, vì thế mới giải tỏa được khúc mắc trong lòng mà vội vàng trở về. Lúc đó, cô ấy nghĩ muốn về vào dịp tết Nguyên đán để cho mọi người một niềm vui bất ngờ, nhưng lại không mua được vé máy bay. Trăn trở mãi chuyện này, cô ấy mới tới tìm tôi, nhờ tôi nghĩ biện pháp. Cũng vừa khéo là Giáo sư Hà có máy bay tư nhân nên nhân tiện chúng tôi tiễn cô ấy về thôi."
Triệu Lương Trạch suýt nữa thì hít vào một hơi lạnh, chỉ có điều đang ở trước mặt Ôn Thủ Ức, sợ cô ta xem thường nên mới cưỡng ép nhịn xuống.
Có thể bay từ Mỹ tới Đế quốc Hoa Hạ bằng máy bay tư nhân, chiếc máy bay đó chắc chắn không phải là máy bay tư nhân bình thường.
Máy bay tư nhân trên thị trường dù trông có vẻ xa hoa, nhưng đại đa số đều chỉ thích hợp bay chặng ngắn.
Máy bay tư nhân có thể bay xuyên lục địa là vô cùng hiếm thấy, toàn thế giới cũng chỉ có một số ít tỷ phú mới có đủ nhân lực và điều kiện kinh tế nuôi loại máy bay tư nhân này.
Mà trong số những tỷ phú trên thế giới, trước giờ Triệu Lương Trạch không thấy có ai người Mỹ mà mang họ Hà cả.
"Là như vậy sao…" Triệu Lương Trạch ghi chép lại trên máy tính, "Sau khi máy bay hạ cánh, các cô đưa thẳng cô ấy tới dinh thự Thủ tướng à?"
"Đúng thế, ở trên máy bay, cô ấy có gọi cho người nhà một cuộc, vì thế người nhà cô ấy mới lâm thời nảy ra quyết định tổ chức một bữa tiệc long trọng để hoan nghênh cô Đậu sáu năm rồi mới về nước." Ôn Thủ Ức cảm khái thở dài một tiếng, "Nhà họ Đậu thật sự là rất thương cô con gái này. Thứ cho tôi mạo muội, chẳng qua chỉ là mấy bức ảnh thôi mà. Kể cả có là giả đi chăng nữa thì cũng chỉ là tình ý không thể nói thành lời của một cô gái trẻ, việc gì phải làm cho khó coi thế này chứ? Lại còn muốn bắt cô ấy nữa sao? Bụng dạ Thiếu tướng Hoắc của các anh nhỏ nhen như vậy, sao mà làm được tướng quân?"
Triệu Lương Trạch cố gắng mím chặt môi, một lần nữa mỉm cười, rồi lại hỏi tiếp, "Như vậy, sau khi tới dinh thự Thủ tướng, bộ phim ngắn về du học đó của cô ta, là do cô ta tự mình làm sao?"
"… Có lẽ là người nhà cô ấy làm đấy?"
Ôn Thủ Ức cười tít mắt đáp lại anh ta, nói vô cùng kín kẽ, không lọt một giọt nước nào.
"Sao có thể như thế được? Rõ ràng là cô ấy vừa xuống máy bay là tới dinh thự Thủ tướng, sau đó tiệc tối bắt đầu ngay. Làm sao người nhà cô ta có kịp thời gian để chuẩn bị trước được chứ?"
Lần này Triệu Lương Trạch hỏi được một câu tương đối sắc bén.
Ôn Thủ Ức suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi thật sự không biết. Các anh nên tự hỏi Khanh Ngôn thì tốt hơn."
"Tất nhiên là sẽ hỏi." Triệu Lương Trạch khẽ gật đầu, "Còn nữa, điện thoại di động và tất cả các vật dụng điện tử của cô đều sẽ phải giao cho chúng tôi bảo quản, tới khi mọi người được thả về sẽ trả lại."
"Nhớ kỹ, các anh không được phép giam chúng tôi quá hai mươi bốn tiếng, nếu không, tôi sẽ kiện cho các anh mất hết mặt mũi đấy."
Nụ cười trên mặt Ôn Thủ Ức biến mất, gương mặt như băng sương nhìn Triệu Lương Trạch, lạnh lùng nói.
Triệu Lương Trạch vốn là người có tính cách hiền hòa nhất trong bốn thư ký đời sống của Hoắc Thiệu Hằng, là người tốt tính nhất, vậy mà cũng có chút không nhịn được.
Anh ta cúi thấp đầu, gân xanh trên cổ hơi lộ ra, gõ bàn phím laptop cành cạch.
Hoắc Thiệu Hằng trong phòng bên cạnh cũng nheo mắt lại, nhắn tin cho Triệu Lương Trạch, "… Để Niệm Chi thẩm vấn cô ta."
Thấy tin nhắn này, Triệu Lương Trạch vui như mở cờ trong lòng, vội vàng trả lời, "Quá tốt rồi! Anh bảo Niệm Chi tới đi! Bao giờ con bé tới?"
"Cậu cứ ra trước đi."
Hoắc Thiệu Hằng vừa trả lời tin nhắn của Triệu Lương Trạch vừa gọi điện cho Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi vẫn còn đang lăn qua lật lại trên giường, không tài nào ngủ được.
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, cô vội vàng cầm lên xem. Thấy là điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng, cô cảm thấy vui vẻ vô cùng, vội vàng hỏi, "Hoắc thiếu, có chuyện gì sao?"
Khóe môi Hoắc Thiệu Hằng hơi cong lên, nhẹ nhàng hỏi, "Em vẫn chưa ngủ à?"
"… Em chưa ngủ…" Cố Niệm Chi hơi chột dạ cười lấy lòng rồi vội vàng đổi chủ đề, "Anh gọi điện thoại cho em vào giờ này, có chuyện gì sao ạ?"
"Ừm, có chút việc."
Hoắc Thiệu Hằng dừng lại một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm bộ dạng Ôn Thủ Ức ở bên phòng thẩm vấn, trong đầu đột nhiên hiện lên dáng vẻ của mấy con búp bê mà hồi bé Cố Niệm Chi hay thích chơi, càng nhìn càng cảm thấy giống Ôn Thủ Ức.
Tay anh siết chặt lại, ánh mắt thâm sâu khó dò, nhưng vẫn không thay đổi quyết định, khẽ thấp giọng nói, "Vậy em tới đây một chút, giúp bọn anh thẩm vấn Ôn Thủ Ức và Hà Chi Sơ."
"A? Em có thể sao?" Cố Niệm Chi vụt một tiếng ngồi phắt dậy khỏi giường, một tay cầm điện thoại, một tay vội vàng vơ lấy quần áo treo ở đầu giường, "Em có thể giúp các anh sao?"
"Ừm, anh sẽ gửi công văn mời, nói em là chuyên gia thẩm vấn bọn anh mời tới."
Hoắc Thiệu Hằng vừa nói vừa tiện tay ra hiệu cho Triệu Lương Trạch để anh ta chuẩn bị thư mời cho Cố Niệm Chi làm chuyên gia thẩm vấn.