Editor: Nguyetmai
Bốn người này của Thủ tướng Đậu làm nhân viên văn thư thống kê trong Cục tác chiến đặc biệt, bình thường không dám phạm sai lầm lớn, nhưng vì lợi ích của Thủ tướng Đậu cũng đã âm thầm làm một số chuyện. Những chuyện này không ảnh hưởng quá lớn tới Cục tác chiến đặc biệt nhưng lại cực kì quan trọng đối với Thủ tướng Đậu.
Lần gần nhất là hai năm trước, khi bầu cử lại Thủ tướng, nhờ có mấy người này giúp sức nên Thủ tướng Đậu mới biết được những chuyện đen tối trong lý lịch của đối thủ cạnh tranh.
Trong thời gian tranh cử, ông ta vẫn luôn án binh bất động, chờ đợi tới một ngày cuối cùng trước khi bỏ phiếu, đột ngột dùng cách thức loan tin đồn để truyền những chuyện xấu xa trong quá khứ của đối thủ ra ngoài.
Dư luận nhất thời ồn ào, tình hình bầu cử lập tức nghịch chuyển. Thủ tướng Đậu đoạt được thắng lợi tái đắc cử dễ như trở bàn tay.
Một nhiệm kỳ Thủ tướng của Đế quốc Hoa Hạ là bốn năm, có thể tái nhiệm ba lần.
Hiện tại, ông ta đang ở nhiệm kỳ thứ hai, còn có thể tái nhiệm một lần nữa. Nếu như không có bốn người tay chân ở Cục tác chiến đặc biệt, sau này ông ta sẽ thật sự rất bị động.
Nghĩ tới đây, Thủ tướng Đậu không nhịn được nữa, lập tức dập điện thoại, ra lệnh cho thư ký, "Chuẩn bị xe, tôi muốn tới trụ sở Cục tác chiến đặc biệt."
Từ khi Trụ sở của Cục tác chiến đặc biệt xây xong ở Đế đô đến nay, đây là lần đầu tiên ngài Thủ tướng tới đây.
Bởi vì không phải tới vì công việc, do đó Thủ tướng Đậu không dùng nghi thức xuất hành phô trương như bình thường, chỉ đơn giản ngồi một chiếc xe của nhà, dẫn theo mấy người thư ký và bảo vệ, ghé thăm dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng.
***
Âm Thế Hùng đi vào phòng khách trong dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng, nói với Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đang chờ ở đó, "Xin hai vị chờ một chút, tôi đi mời Hoắc thiếu ra."
Sau đó, anh ta còn nói tiếp, "Gần đây có rất nhiều người gọi tới nói đỡ lời. Hoắc thiếu đang bận rộn công việc của Cục tác chiến đặc biệt, thường không tiếp các cuộc điện thoại đó, luôn ở trong phòng làm việc của mình, nhất quyết không gặp một ai bên ngoài cả."
"Ha ha, bận rộn như vậy sao? Vậy chẳng phải là chúng tôi làm trì hoãn thời gian của Thiệu Hằng rồi à?" Chủ tịch Long cười dài, "Hay thôi để mấy ngày nữa chúng tôi lại đến gặp cậu ấy sau nhé?"
Âm Thế Hùng vội nói, "Cũng không cần phải thế đâu ạ, làm gì có ai có tư cách nhờ hai vị đỡ lời đâu chứ? Hơn nữa, Hoắc thiếu cũng có dặn tôi trước rằng, nếu Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long tới, nhất định phải kịp thời thông báo cho anh ấy. Hai vị chờ một lát nhé." Nói xong anh ta quay người rời đi ngay.
Khi ra khỏi phòng khách, Triệu Lương Trạch đang chờ ở cửa ra vào, giơ ngón tay cái với anh ta, "Đại Hùng, anh siêu thật đấy, mấy câu đó cực kì kín kẽ, không lọt đi đâu tí nào luôn. Vừa giải thích giúp Hoắc thiếu, lại còn khéo léo nịnh nọt hai vị đó nữa. Lợi hại! Thật sự là quá lợi hại!"
Âm Thế Hùng đắc ý phủi phủi vạt áo của mình, ngoài mặt vẫn còn cố ra vẻ khiêm tốn, cười nói, "Đâu có, đâu có, Trung tá Triệu quá khen rồi!"
"Cút m* anh đi! Thật đúng là! Chỉ vừa khen anh một câu thôi, anh đã vênh tận trời rồi!"
Triệu Lương Trạch cười đạp Âm Thế Hùng một cái.
Âm Thế Hùng thuận thế chạy về phía trước mấy bước, nhanh chóng ra khỏi tòa nhà nhỏ của dinh thự, đi về phía tòa nhà làm việc lớn của Hoắc Thiệu Hằng.
***
"Hoắc thiếu, Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long tới."
Hoắc Thiệu Hằng đóng máy tính lại, đứng lên, "Chỉ có Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long thôi sao?"
"Vâng, người khác đều bị tôi và Tiểu Trạch cản lại rồi."
Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng không tiếp hầu hết mọi người, nhưng Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long thì anh không thể không tiếp, "Bảo Tiểu Trạch đưa bọn họ lên phòng khách tầng hai đi, tôi sẽ tới ngay."
Một mình Âm Thế Hùng quay về dinh thự trước, "Thượng tướng Quý, Chủ tịch Long, Hoắc thiếu mời hai vị tới phòng khách tầng hai ngồi chơi. Trưởng phòng Bạch cũng đi cùng đi."
Ở bên đó bảo mật nghiêm ngặt hơn nên càng dễ bàn chuyện hơn.
Đi tới hành lang tầng hai, Triệu Lương Trạch mở cửa, mời Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long vào.
Bạch Duyệt Nhiên đứng ngoài cửa bộ phòng khép kín nhìn một chút rồi chỉ vào một loạt căn phòng ở đối diện hành lang, tò mò hỏi, "Bên đó đều có người ở sao?"
Thật ra, căn phòng ở giữa chính là phòng ngủ của Cố Niệm Chi, nhưng Triệu Lương Trạch chỉ mỉm cười, không trả lời, hơi nghiêng người sang một bên nhường đường, "Đến rồi, Trưởng phòng Bạch cũng vào đi."
Thấy Triệu Lương Trạch không trả lời, Bạch Duyệt Nhiên cũng không hỏi thêm nữa, đi theo họ vào trong phòng.
Triệu Lương Trạch đóng cửa lại giúp bọn họ, một mình ra canh ngoài cửa.
Chỉ một lát sau Hoắc Thiệu Hằng cũng tới, đẩy cửa bước vào.
Anh vừa vào phòng, Thượng tướng Quý đã lo lắng hỏi, "Thiệu Hằng, có phải lần này cậu hơi lỗ mãng quá rồi không?"
Chủ tịch Long cũng thở dài, "Thiệu Hằng, lần này cậu gần như đã đắc tội với tất cả mọi người rồi…"
Hoắc Thiệu Hằng chưa kịp nói gì, Bạch Duyệt Nhiên đã nói trước, "Thượng tướng Quý, Chủ tịch Long, hai vị đừng lo lắng quá. Đắc tội với tất cả mọi người, điều đó cũng chẳng khác gì không đắc tội bất kỳ ai cả. Từ trước đến nay, mọi người đều luôn có tâm lý chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cho nên mọi người không cần quá lo lắng đâu."
"Nói cũng đúng." Thượng tướng Quý hơi sửng sốt một chút, sau đó cười nói, "Đúng là Duyệt Nhiên suy nghĩ chu đáo hơn."
Hoắc Thiệu Hằng ngồi trên ghế xô-pha đơn, cất giọng trầm thấp, lạnh nhạt nói, "Đây cũng không phải là vấn đề chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đâu. Tôi làm việc luôn chỉ chú trọng để đạt tới mục đích sau cùng. Chỉ cần không phạm pháp, tôi sẽ không quan tâm quá nhiều tới những việc khác. Biện pháp xử lý tốt nhất đối với chuyện này chính là như vậy, dù sẽ đắc tội với người khác, tôi cũng phải làm như thế."
Bạch Duyệt Nhiên hoàn toàn bái phục, "Không hổ là Hoắc thiếu, tâm tư như vậy, thật không ai có thể bằng."
"Được rồi Duyệt Nhiên, cháu đừng có vội nịnh nọt như thế." Thượng tướng Quý cười mắng, "Cháu phải giúp Thiệu Hằng xử lý các vấn đề luật pháp sau đó thật kín kẽ vào. Cậu ta làm như thế cũng là vì lợi ích chung của Cục tác chiến đặc biệt các cháu đấy!"
Bạch Duyệt Nhiên vội gật đầu, "Hai chú cứ yên tâm ạ, chắc chắn cháu sẽ toàn tâm toàn ý giúp Hoắc thiếu, ngay cả nhà họ Bạch chúng cháu, cháu cũng có thể viết giấy đảm bảo."
Ba người cùng nở nụ cười.
Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long lại nhìn nhau, tiếp tục hỏi Hoắc Thiệu Hằng, "Ngoại trừ cách ly những vị khách này ở Cục tác chiến đặc biệt, cậu còn có chuẩn bị nào khác không?"
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh gật đầu, "Đương nhiên còn có chuẩn bị khác, trước khi tới dinh thự của Thủ tướng, tôi cũng đã ra lệnh chặn kết nối với mạng bên ngoài, đồng thời phong tỏa toàn bộ các con đường biển, đất liền và hàng không ở Đế đô, chỉ có thể vào, không thể ra. Mặt khác, tôi cũng đã phát cảnh báo cấp da cam ra ngoài, thông báo cho những thành viên Cục tác chiến đặc biệt ở nước ngoài có liên quan tới chuyện này lập tức về nước."
"Quá tốt rồi!" Thượng tướng Quý vỗ mạnh hai tay, "Tôi đã nói Thiệu Hằng làm việc rất ổn thỏa mà, hơn nữa còn tùy cơ ứng biến, lập tức có thể tìm được phương pháp xử lý thích hợp như thế."
"Người của chúng ta đều lên máy bay rồi sao?"
Nghe anh nói vậy, Bạch Duyệt Nhiên rất vui vẻ, vội vàng hỏi một câu.
Cuối cùng cô vẫn là thành viên của Cục tác chiến đặc biệt, điều cô quan tâm nhất cũng chính là sự an toàn của thành viên bên mình.
Hoắc Thiệu Hằng mỉm cười với cô, "Đều đã lên máy bay rồi. Tiểu Trạch cũng đã xác nhận, rất nhiều người hẳn là đã tới sân bay Đế đô rồi."
Lúc này, ngay cả Chủ tịch Long cũng lộ ra nụ cười, "Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chuyện này còn dễ khống chế tình trạng phát triển."
Nói xong câu đó, Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long lại trao đổi ánh mắt với nhau.
Chủ tịch Long đang định nói tiếp, lại thấy Hoắc Thiệu Hằng ra hiệu, "Hai vị chờ một chút, tôi có điện thoại." Nói xong, anh bật bộ đàm lên hỏi, "Tiểu Trạch, chuyện gì thế?"
Triệu Lương Trạch nói vào máy bộ đàm, "Hoắc thiếu, Thủ tướng tới chơi."
Hoắc Thiệu Hằng đứng lên, nhìn Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long một cái.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng cảm thấy hơi ngoài ý muốn, nói, "Ông ta mà lại đích thân tới sao?"
Hoắc Thiệu Hằng nhìn hai người không nói lời nào.
Chủ tịch Long vội vàng nói, "Là thế này, đúng là chúng tôi muốn nói đỡ giúp cho Đậu Khanh Ngôn."
Thượng tướng Quý tằng hắng một cái, có chút lúng túng nói, "Cậu xem, mặc dù chuyện này có vẻ nghiêm trọng, nhưng rốt cuộc cũng không gây ra tổn thất lớn, có thể nói là không tổn hao một sợi tóc nào. Khanh Ngôn cũng chỉ nhất thời hồ đồ thôi, nhưng cô ấy tuyệt đối không có ý bán đứng lợi ích quốc gia. Lúc trước, Thủ tướng Đậu liên tục nhờ chúng tôi nói đỡ với cậu. Ông ta nói tinh thần của Khanh Ngôn có chút không bình thường. Chẳng phải người bị bệnh tâm thần thì không cần phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đó sao. Cậu xem có thể… mở một lối thoát cho cô ấy không?"
Bạch Duyệt Nhiên nhíu mày, lắc đầu nói, "Thượng tướng Quý, Chủ tịch Long, hai chú không thể như thế này được ạ. Không thể bởi vì không gây ra hậu quả nghiêm trọng mà lại bỏ qua cho Đậu Khanh Ngôn được. Hoắc thiếu, đây là chuyện của anh, cho dù anh quyết định thế nào, phòng Pháp chế chúng tôi cũng toàn lực ủng hộ."
Chủ tịch Long thở dài, "Lòng cha mẹ trong thiên hạ đều vậy cả mà. Cậu xem, một người luôn thanh cao như Thủ tướng Đậu, xưa nay không bước chân vào Bộ Quốc phòng một bước, giờ vì con gái mình, cũng đã tự mình tới đây cầu xin rồi đó thôi."
"Thiệu Hằng, tôi khuyên cậu mấy câu, nước quá trong ắt không có cá, người quá kỹ sẽ chẳng ai theo. Quá khác với người bên ngoài, sẽ bất lợi cho việc triển khai công việc." Thượng tướng Quý vỗ vỗ vai Hoắc Thiệu Hằng, "Đương nhiên, tôi cũng đồng ý với Duyệt Nhiên, cho dù cậu định làm gì, tôi cũng ủng hộ cậu!"
Hoắc Thiệu Hằng hơi cúi đầu xuống, khẽ nhếch khóe môi, nói với Triệu Lương Trạch, "Mời Thủ tướng Đậu vào đi."
Cũng không lâu sau, Thủ tướng Đậu xuất hiện ở cửa phòng khách tầng hai dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng.
Triệu Lương Trạch mở cửa ra, mời ông ta vào.
"A, ông Quý, ông Long, các ông đều ở đây sao!" Mặt Thủ tướng Đậu đầy vẻ hổ thẹn, "Đều là do con bé nhà tôi hư thân, làm phiền hai vị phải nói đỡ giúp. Tôi xin chân thành cảm ơn sự giúp đỡ của hai vị." Nói xong, ông ta cúi gập người trước Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long.
Mặt Hoắc Thiệu Hằng không chút cảm xúc, chắp tay sau lưng, đang muốn nói thì lại nghe thấy tiếng Triệu Lương Trạch vang lên trong máy bộ đàm, "Hoắc thiếu, không xong rồi! Xảy ra chuyện! Khi hai thành viên của chúng ta từ Bắc Ireland trở về đã bị bí mật xử tử trên máy bay rồi!"