Editor: Nguyetmai
Đậu Ái Ngôn tức giận đi theo sau Cố Niệm Chi.
Hai cô gái đi cùng là bạn cô ta, cũng học ở đại học B nhưng không phải khoa Luật.
Bố của họ đều là cấp dưới của Thủ tướng Đậu, thân với nhà họ Đậu, ở trường cũng giữ quan hệ khá tốt với Đậu Ái Ngôn.
Bình thường Đậu Ái Ngôn ở trường qua lại rất hòa nhã với bạn học, trước nay chưa bao giờ ra vẻ là con Thủ tướng, hôm nay lại bị một người cực kì giỏi giả vờ như Cố Niệm Chi chọc tức rồi.
"Ái Ngôn, cô ta là ai vậy? Cậu đừng tức giận nữa, giận loại người đó mệt người, không đáng chút nào." Cô gái mặc áo khoác lông cừu màu lam nhạt khẽ hỏi, "Hình như cậu rất thân với cô ta à?"
"Ai thân với loại người đó cơ chứ?" Đậu Ái Ngôn đảo mắt, "Cô ta là trẻ mồ côi, được Thiếu tướng Hoắc nuôi lớn, còn tưởng mình là con gái tướng quân luôn rồi chắc. Người ta không hề nhận nuôi cô ta, hiểu chưa?"
"À, chưa nghe nói bao giờ…"
Hai cô gái nhìn nhau một lúc, có chút kinh ngạc.
Họ cũng đến tham dự bữa tiệc tại phủ Thủ tướng tối hôm đó nhưng còn bận trò chuyện với bạn bè quen biết, không chú ý tới những chuyện khác. Sau lại xảy ra chuyện của chị gái Đậu Ái Ngôn, sự chú ý của họ đã hoàn toàn bị những bức ảnh kia thu hút.
Nói đến Thiếu tướng Hoắc, hai cô gái lập tức hào hứng hẳn lên: "Là người đàn ông trong bức ảnh của chị cậu sao? Wow! Anh ấy đẹp trai thật đấy!"
"Không chỉ đẹp trai mà còn là kiểu tuấn mỹ hiếm có! Cậu không biết thời nay muốn tìm một người đàn ông nhìn thuận mắt như vậy khó thế nào đâu, đẹp trai thôi là đã hàng hiếm lắm rồi. Còn tuấn mỹ đến mức độ khiến người ta vừa nhìn đã ngạt thở như vậy thì... Chà chà, nếu tớ có thể ở bên cạnh anh ta thì dù có tổn thọ mười năm tớ cũng chịu..."
Đậu Ái Ngôn nghe hai cô bạn mê trai của mình bàn luận, cau mày hỏi: "Các cậu đều cảm thấy Thiếu tướng Hoắc rất đẹp trai sao?"
"Không chỉ là đẹp trai mà là vừa tuấn tú vừa đẹp, lại còn ngầu kinh khủng ấy!" Rõ ràng cô gái mặc áo khoác màu hồng mê trai hơn, vòng tay ôm lấy mình, hai mắt sáng như sao: "Lần trước, mới thấy anh ấy trong bức ảnh đã muốn hét lên rồi! Chỉ tiếc khi anh ấy đến dự bữa tiệc nhà cậu, mình lại không được nhìn thấy tận mắt, tiếc ơi là tiếc!"
"Đúng đấy, đúng đấy! Tớ cũng thế… Lúc đó hối hận chết đi được. Sớm biết như thế tớ sẽ không thèm nói chuyện đến mấy tay nhãi ranh hỉ mũi chưa sạch, như vậy thì đã không lỡ mất cơ hội được nhìn thấy Thiếu tướng Hoắc rồi!"
Đậu Ái Ngôn nhớ kĩ lại ấn tượng đầu tiên khi gặp Hoắc Thiệu Hằng tối ngày hôm đó, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu, cười nói: "Tớ vẫn thấy giáo sư Hà đẹp hơn…" Nói xong cô ta đỏ hồng cả mặt.
Hai cô nàng mê trai không hề chú ý đến biểu hiện khác thường của cô ta, ba người cứ như thế mà bất giác đi theo phía sau Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi sớm đã có cảm giác con gái Thủ tướng vẫn đi theo sau, nhưng cô cũng không hề để tâm.
Thứ nhất, đây là trong khuôn viên của trường đại học B, lại giữa ban ngày ban mặt nên gần như không có khả năng xảy ra chuyện gì cả.
Thứ hai, lúc nào Cố Niệm Chi đi ra ngoài cũng có người do Hoắc Thiệu Hằng bố trí âm thầm đi theo bảo vệ.
Trước đây cô cảm giác không rõ lắm, nhưng kể từ vụ năm ngoái cô bị bắt cóc khi đang đi du lịch tốt nghiệp với đại học C, cô mới biết vì sự an toàn của bản thân mà có biết bao nhiêu người vẫn luôn ở phía sau bảo vệ mình.
Đương nhiên, từ đó về sau, Cố Niệm Chi cũng thận trọng hơn nhiều, bởi vì sự lỗ mãng, bướng bỉnh của cô có thể khiến người khác phải trả giá bằng cả sinh mệnh của mình.
Điều thứ ba, tất nhiên chính là vì Đậu Ái Ngôn là con gái Thủ tướng, cũng sẽ có vệ sĩ đi theo bảo vệ.
Do đó, Cố Niệm Chi rất thong thả vừa đi vừa ngắm nhìn khuôn viên trường đại học B.
Khuôn viên trường đại học B cực kì rộng rãi, bình thường sinh viên phải đạp xe để di chuyển giữa phòng học, thư viện và nhà ăn.
Nếu không đạp xe mà chỉ đi bộ thì chạy hộc tốc cũng không kịp chạy từ phòng học của tiết trước đến phòng học của tiết sau.
Các dãy nhà giảng đường của đại học B lại nằm phân tán, sinh viên không học cố định ở một tòa nào. Mọi người học tiết nào thì phải dựa vào sắp xếp trong thời khóa biểu để tới tòa nhà đó học.
Có một số sinh viên thậm chí còn lái cả xe ô tô vào trong trường học.
Cố Niệm Chi mở bản đồ của đại học B trong điện thoại ra, tìm con đường gần nhất để đến tòa nhà giáo sư mà Hà Chi Sơ đang ở.
Mấy người Đậu Ái Ngôn còn đang mải nghĩ chuyện riêng, không còn líu ra líu ríu nói chuyện nữa, vì thế mà nhất thời không chú ý nên để mất dấu Cố Niệm Chi.
Đến khi họ nhận ra thì trước mặt đã có mấy con đường rẽ bốn phương tám hướng nhưng lại không thấy bóng dáng Cố Niệm Chi đâu cả.
"Mới chớp mắt một cái, rốt cuộc là cô ta chạy đi đâu rồi?" Đậu Ái Ngôn bực mình giậm chân, "Sao lại chạy nhanh như thế được cơ chứ?!"
"Thôi bỏ đi." Hai người bạn của cô ta khuyên nhủ, "Kệ cô ta đi, không cùng đường với chúng ta. Ái Ngôn, không phải cậu bảo muốn tìm giáo sư Ôn nói chuyện sao? Chúng tớ đưa cậu qua đó nhé?"
"Được, cùng đi đi."
Đậu Ái Ngôn đã hẹn với Ôn Thủ Ức, hôm nay không có tiết học, cô ta muốn đi tìm Ôn Thủ Ức hỏi một số câu hỏi trong sách.
Hai người bạn của cô ta cũng muốn làm quen với luật sư Hà tiếng tăm lừng lẫy, với gia thế của bọn họ, có quan hệ tốt với luật sư thì thế nào cũng có lợi.
Kết quả thật đúng là oan gia ngõ hẹp, lúc ba người bọn họ đến dưới toà nhà giáo sư mà Ôn Thủ Ức ở thì Cố Niệm Chi lúc nãy mất tích đã đứng trước tòa nhà rồi.
Cô mặc một chiếc áo khoác da ngắn màu đen, rất vừa vặn, trên eo thắt một chiếc thắt lưng làm tôn lên cái eo mảnh khảnh, bên trong mặc một chiếc áo len cao cổ màu vàng sáng, che kín chiếc cổ thon dài, tóc cột đuôi ngựa hất về phía sau, rất thoải mái năng động. Cô đi một đôi bốt da mỏng cao đến đầu gối, đôi bốt ôm sát vào chân, làm tôn lên bắp chân tuyệt mỹ.
Cố Niệm Chi đang đứng trước tòa nhà, ngơ ngẩn cầm điện thoại đưa lên tai nghe, cũng không nói chuyện, qua một lúc thì tắt máy.
"Ồ, sao cô ta lại ở đây?"
Đậu Ái Ngôn lẩm bẩm, nhìn về phía Cố Niệm Chi vẻ nghi ngờ.
Cô ta biết sau lưng Cố Niệm Chi bây giờ còn có Thiếu tướng Hoắc nên không muốn tính toán luôn với cô.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Đợi Thiếu tướng Hoắc kết hôn rồi, có vợ rồi, đến lúc đó xử lý Cố Niệm Chi sẽ dễ dàng hơn nhiều…
Hai người bạn của cô ta cũng rất tò mò nhìn ngó sang bên cạnh Cố Niệm Chi, "Cô ta tìm ai vậy?"
Ba người còn đang ngờ vực thì một giọng nói ấm áp từ sau lưng truyền tới: "Ái Ngôn, em đến sớm vậy."
Đó là tiếng Ôn Thủ Ức.
Cô ta vừa lái một chiếc xe Mercedes đi ngang qua, dừng xe tại chỗ đỗ xe trước tòa nhà giáo sư.
Vị trí này rất đặc biệt, ngoại trừ người khuyết tật có thể đậu xe thì chỉ có xe đặc quyền mới có thể đậu ở đây.
Những người như Đậu Ái Ngôn khi đánh giá thân phận một người đã sớm vượt qua giai đoạn đánh giá những thứ như quần áo trang sức, mà là nhìn những thực lực mềm khác để đánh giá.
Ví dụ như có thể đỗ xe ở chỗ nào?
Đồ ăn được đặc biệt cung cấp hay là mua ngoài chợ?
Những buổi biểu diễn có sự xuất hiện của các nhân vật đầu não tại viện nhạc kịch cấp quốc gia, có thể mua được mấy vé, là phòng bao riêng hay là ghế ngồi xem bình thường?
Mà vị trí đỗ xe của Ôn Thủ Ức có thể thể hiện rõ địa vị của cô ta ở Đại học B không hề tầm thường.
Nụ cười trên mặt Đậu Ái Ngôn lập tức trở nên ngọt ngào hẳn. Cô ta đi đến trước mặt Ôn Thủ Ức vừa mới xuống xe: "Giáo sư Ôn, em đến sớm cũng không được sao?"
"Đương nhiên không được." Ôn Thủ Ức cười vỗ vỗ lên mặt cô ta, "Đến sớm là không tìm được chị đâu, chị mới đi họp về. Nếu không phải do cuộc họp kết thúc sớm hơn dự định thì em còn phải chờ lâu lắm."
"À." Đậu Ái Ngôn ngại ngùng sờ mũi, "Là em không đúng, lần sau sẽ không như thế nữa."
Ôn Thủ Ức nhìn cô ta dịu dàng cười: "Không sao, do chị không nói với rõ với em từ trước thôi."
Hai người bạn của Đậu Ái Ngôn nhìn thấy Ôn Thủ Ức dễ nói chuyện như vậy, không kìm lòng được khen: "Ái Ngôn, đây chính là giáo sư Ôn mà cậu thường hay nhắc đấy à? Vừa trẻ tuổi, vừa xinh đẹp lại còn sự nghiệp thành công, đúng là nhân vật cấp nữ thần!"
Không chỉ trẻ tuổi xinh đẹp, còn lái xe sang, đỗ xe ở vị trí đặc quyền đấy.
Không ngờ Ôn Thủ Ức liên tiếp lắc đầu khiêm tốn nói: "Các em quá khen rồi, chị chỉ hưởng ké sái vinh dự của giáo sư Hà thôi. Chị là trợ giảng của thầy ấy, những đãi ngộ này đều nhờ có thầy ấy đấy."
Vừa nghe thấy tên Hà Chi Sơ, Đậu Ái Ngôn lập tức có chút ngại ngùng. Cô ta vuốt vuốt tóc, ra vẻ điềm tĩnh hỏi: "Giáo sư Hà, ờm, cũng ở đây ạ?"
Ôn Thủ Ức cười liếc cô ta một cái, cầm túi xách Hermes Kelly từ trong xe ra, chu miệng về phía trước: "Đi thôi, tới rồi sẽ biết."
Bốn người cùng đi về phía trước, lúc này Ôn Thủ Ức cũng nhìn thấy Cố Niệm Chi đang đứng trước tòa nhà giáo sư.
Cô không gọi điện thoại nữa, một tay nhét trong túi áo khoác da, một tay nắm quai ba lô, ngẩn người nhìn cánh cửa của tòa nhà giáo sư.