Editor: Nguyetmai
"Giáo sư Hà, anh muốn xuống tầng dưới ạ? Chúng ta cùng đi nhé, được không ạ?"Đậu Ái Ngôn bước lên phía trước đứng, ép Cố Niệm Chi qua một bên.Cố Niệm Chi cầu còn không được, vội lùi lại một góc thang máy, cách xa với Hà Chi Sơ. Hà Chi Sơ thấy dáng vẻ Cố Niệm Chi như vậy cũng không từ chối sự tiếp cận của Đậu Ái Ngôn, để mặc cô ta tách mình và Cố Niệm Chi ra.Hai người bạn của Đậu Ái Ngôn nhìn thấy, trong lòng cũng vui thay cô ta.Hai người đi vào thang máy, đứng ở hai bên trái và phải của Cố Niệm Chi, như đề phòng cô chen vào bên cạnh Hà Chi Sơ, sẽ phá hỏng mất chuyện tốt của Đậu Ái Ngôn vậy…Trong lòng Cố Niệm Chi dở khóc dở cười, thầm nghĩ, bây giờ cô cảm ơn Đậu Ái Ngôn còn không kịp, hai người này nghĩ nhiều quá rồi.Cô im lặng nhìn chằm chằm xuống mũi giày của mình, từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên.Thang máy vang lên một tiếng "ting", rất nhanh đã xuống đến sảnh lớn ở tầng dưới. Hà Chi Sơ và Đậu Ái Ngôn đi ra ngoài trước, hai người bạn của Đậu Ái Ngôn đi theo sau, không cho Cố Niệm Chi có cơ hội giành trước một bước.Chuyện này vừa hợp ý của Cố Niệm Chi, một mình cô đi ra khỏi thang máy sau cùng, lập tức gọi điện thoại cho tài xế của mình, bảo anh ta đến bên ngoài cửa Nam đón cô.Đi ra khỏi sảnh lớn tầng một của tòa nhà giáo sư, đến quảng trường ở trước tòa nhà, Cố Niệm Chi cúi người chào Hà Chi Sơ đang quay đầu nhìn cô, "Giáo sư Hà, cảm ơn thầy đã chỉ giáo.""Có vấn đề gì thì gọi điện thoại cho tôi." Hà Chi Sơ cũng khẽ gật đầu với cô, "Em gọi xe hay tự mình lái xe đến?""Em gọi xe đến, vừa nãy đã gửi tin nhắn cho uber đến bên ngoài cổng Nam đợi rồi."Cố Niệm Chi xoay người nhanh chóng rời đi, chỉ để lại cho Hà Chi Sơ một bóng lưng hoảng hốt.Hà Chi Sơ bình thản đưa mắt nhìn thoáng qua một cái, khẽ gật đầu với Đậu Ái Ngôn rồi đi vào sảnh lớn tầng một của tòa nhà giáo sư.Trong căn hộ B, trên tầng thứ hai mươi tám cao cao kia, Ôn Thủ Ức giấu mình trong rèm cửa của cửa sổ trong phòng ngủ, nhìn thấy sự xa cách và trốn tránh của Cố Niệm Chi đối với Hà Chi Sơ. Cô ta thở dài một hơi rồi khe khẽ lắc đầu, đi về phòng sách của mình, viết một bức thư cho ông Hà và cô Tần ở quê.***Ngồi lên chiếc xe đến đón mình, suốt dọc đường Cố Niệm Chi không nói lời nào, trầm mặc trở về nơi ở.Đi vào dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng, lính công vụ đứng gác ở cửa vừa nhìn thấy cô đã đỏ bừng mặt, lắp ba lắp bắp nói: "Cô… cô Cố về rồi ạ? Hoắc thiếu nói cô… cô trở về thì đến tòa nhà văn phòng tìm anh ấy.""Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn cậu."Cố Niệm Chi cảm thấy rất mệt, cô không định đi gặp Hoắc Thiệu Hằng ngay, sợ anh nhìn ra điều gì đó không ổn.Cố Niệm Chi nhanh chóng quay về phòng của mình, đặt balo xuống, lập tức vào phòng tắm soi gương.Dù gì cô cũng vừa khóc nức nở xong nên mí mắt hơi sưng, trong mắt có tia máu đỏ, gương mặt trắng bệch, mái tóc dù được buộc đuôi ngựa nhưng đã có rất nhiều sợi tóc rơi ra ngoài.Cố Niệm Chi vội vã rửa mặt lần nữa, sau đó lấy thuốc nhỏ mắt xóa tia máu đỏ nhỏ trong mắt rồi lấy mặt nạ mắt lạnh đắp lên mí mắt, yên lặng nằm trên xô-pha năm phút. Chờ khi lấy mặt nạ mắt xuống, cô lại soi gương lần nữa, mí mắt đã đỡ sưng, tia máu cũng không thấy nữa.Cố Niệm Chi lấy phấn má hồng ra dặm lên hai gò má rồi tô chút son, đợi gương mặt có chút hồng hào rồi mới cầm chiếc laptop mini của mình đi đến tòa nhà văn phòng của Hoắc Thiệu Hằng.Tòa nhà văn phòng của Hoắc Thiệu Hằng cách dinh thự anh ở không xa lắm, nhưng Cố Niệm Chi lại cố ý lề mề kéo dài thời gian, chầm chậm đi trên đường, đến hai mươi phút mới đến.Bên ngoài của tòa nhà nhìn từ trên không là kiến trúc hình e-lip, kiến trúc ngoại tầng cao, nội tầng thấp, giống như một dây ăng-ten vệ tinh vậy. Nhưng đỉnh và tường của tòa nhà được sơn bằng chất sơn chống nghe lén và chống vệ tinh dò thám.Cố Niệm Chi đến trước cổng tòa nhà văn phòng, đưa thẻ thông hành tạm thời của mình cho lính công vụ ở cổng xem. Sau khi dùng thiết bị quét vân tay và mống mắt, đối chiếu xác nhận với kho số liệu, họ mới cho cô vào trong.Trải qua gần mười phút hoàn thành các trình tự kiểm tra an ninh như thế này xong, Cố Niệm Chi mới vào được tòa nhà văn phòng của Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt.Vừa vào trong, áo da trên người cô đã không mặc được nữa.Cố Niệm Chi vắt áo da lên cánh tay, đi theo bảng chỉ đường vào trong khu vực làm việc trung tâm của cả tòa nhà.Phòng làm việc của Hoắc Thiệu Hằng chính là bộ phận trung tâm của khu vực này. Lúc đi đến cửa lại trải qua một lần kiểm tra nữa. Lần này, không chỉ kiểm tra lại vân tay, mống mắt, mà còn kiểm tra cả nét chữ…Cố Niệm Chi cạn lời mà viết dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, chau mày nói: "Những thứ này cũng cần phải lưu lại sao?""Vâng ạ, cô Cố." Thái độ của nữ cảnh vệ phụ trách kiểm tra vô cùng hòa nhã, đích thân đưa cô đến trước cửa phòng làm việc của Hoắc Thiệu Hằng, nói với ống kính ở cửa: "Trung tá Triệu, cô Cố đến rồi."Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng là thư ký sinh hoạt của Hoắc Thiệu Hằng, nếu như có trực ban thì sẽ cùng phòng làm việc với Hoắc Thiệu Hằng.Đương nhiên, bọn họ rất ít khi trực ban trong phòng làm việc của mình.Triệu Lương Trạch nhấn nút mở cửa ở bên trong, Cố Niệm Chi vắt áo da lên một tay, tay còn lại cầm laptop mini đi vào trong."Cô Cố, mời vào trong."Người ra đón cô không phải là Triệu Lương Trạch, mà là một cậu lính công vụ của Triệu Lương Trạch.Trận thế như vậy làm Cố Niệm Chi bắt đầu căng thẳng, cô khẽ vuốt tóc, lại kéo cổ áo lông của mình lên cao, mới lo lắng, bồn chồn bước vào.Phòng làm việc của Hoắc Thiệu Hằng vô cùng rộng rãi, sáng sủa, cả trần nhà mở rộng, để lộ ra mái vòm thủy tinh trong suốt chống đạn và chống nghe lén.Ánh nắng xuyên qua mái vòm chiếu vào, phòng làm việc này vào mùa đông không mở máy sưởi cũng thấy ấm áp.Căn phòng là kiểu kiến trúc mở, thật sự quá rộng lớn, phía Đông một dãy, phía Tây một dãy, đều là khu vực làm việc. Mấy chiếc ghế xô-pha vây xung quanh một chiếc bàn làm việc, bốn phía đều có kết cấu giống như vậy.Ở chính giữa đối diện với cửa ra vào là một cái tủ triển lãm, bên trong trưng bày các loại súng tiểu liên, mũi súng đen tuyền hướng ra cửa lớn.Sau khi Cố Niệm Chi đi vào vẫn khá bình tĩnh, chỉ đưa mắt nhìn lướt qua một vòng, sau đó dời ánh mắt nhìn sang nơi khác. "… Đi theo anh."Hoắc Thiệu Hằng bước từ trong một phòng hội nghị nhỏ ra, thuận tay đón lấy áo khoác của Cố Niệm Chi, kéo tay cô, dẫn cô vào trong. Lòng bàn tay của anh nóng hổi, khô ráo, trên người còn có hơi thở của ánh nắng rất dễ chịu.Gương mặt của Cố Niệm Chi thoáng chốc đỏ ửng, trong đầu có cả trăm nghìn suy nghĩ thoáng qua, nhưng không cái nào kịp trở thành hiện thực thì người đã ngồi phía sau chiếc bàn dài hình bầu dục trong phòng hội nghị nhỏ rồi.Hoắc Thiệu Hằng treo áo da của cô lên móc treo quần áo ở phía sau, thuận miệng hỏi: "Đến trường có thuận lợi không?"Cố Niệm Chi hoàn hồn lại, cầm tách cappuccino lên, mỉm cười nói: "Rất thuận lợi ạ, chỉ có điều trên đường bị tắc đường mất một lúc."
Người trong phòng đều im lặng.
Triệu Lương Trạch bật cười đầu tiên: "Tắc đường mà còn gọi là thuận lợi sao?" "Đương nhiên, chỉ tắc đường thôi mà anh, Đế đô có ngày nào không tắc đường đâu chứ?" Cố Niệm Chi mỉm cười cầm tách cappuccino nhấp một ngụm, sau đó nói: "Mọi người đang họp sao?"Hoắc Thiệu Hằng đi đến, kéo chiếc ghế bên cạnh cô ra, ngồi xuống, "Ừm, mọi người đang thảo luận về vụ án của Bạch Cẩn Nghi."Cố Niệm Chi lập tức ngồi thẳng người lên, bật máy tính của mình, mở file ghi chép ra, kéo đến một trang mới rồi hỏi: "Trước đó mọi người đã thảo luận những gì rồi ạ? Có báo cáo ghi chép cuộc họp không?"Hoắc Thiệu Hằng hỏi cô trước: "Tư cách luật sư biện hộ của em đã được xác nhận chưa?"
"Đương nhiên là xác nhận rồi. Giáo sư Hà đã ký bảo đảm cho em." Cố Niệm Chi đưa văn kiện được Hà Chi Sơ ký cho Hoắc Thiệu Hằng xem, "Đã lưu vào trong Bộ Tư pháp rồi ạ." Hoắc Thiệu Hằng đưa mắt nhìn rồi giao cho Triệu Lương Trạch: "Quét ra một bản để lưu trữ, đồng thời kiểm tra bên Bộ Tư pháp đã làm xong thủ tục chưa.""Vâng, Thủ trưởng."Triệu Lương Trạch lập tức quét rồi tải lên.Hoắc Thiệu Hằng giới thiệu Cố Niệm Chi với những người tham gia cuộc họp hôm nay: "Bác sĩ Chu, pháp y giỏi nhất trong Bệnh viện của Bộ Quốc phòng, quân hàm Đại tá."Cố Niệm Chi nở nụ cười tươi tắn, xán lạn: "Pháp y Chu tài giỏi thật, tuổi còn trẻ đã là Đại tá rồi."Cố Niệm Chi cảm thấy tuổi của Pháp y Chu trông còn nhỏ hơn Trần Liệt.Không ngờ Pháp y Chu mỉm cười rất tươi, lắc đầu nói: "Tôi đâu có trẻ trung gì nữa, đã sắp tròn bốn mươi rồi. Bàn đến chuyện trẻ tuổi thì phải nói Hoắc thiếu ấy, chưa đến ba mươi đã là Thiếu tướng. Cả nước cũng không tìm được người thứ hai có tốc độ này đâu."Cố Niệm Chi mở to mắt: "Ôi, chú không lừa cháu đấy chứ ạ? Trông chú cùng lắm cũng chỉ ba mươi tuổi thôi! Sắp bốn mươi rồi ư?! Chú chăm sóc, giữ gìn thế nào vậy ạ, có thể chia sẻ với cháu một vài bí quyết tâm đắc không?" Mặc dù Pháp y Chu là đàn ông nhưng đối diện với lời tâng bốc không chút che giấu của thiếu nữ xinh đẹp như Cố Niệm Chi thế này, ông vẫn cảm thấy rất vui. Pháp y Chu liên tục xua tay: "Tôi không có chăm sóc gì cả, chỉ là giữ cho tâm trạng luôn vui vẻ, đừng để bản thân buồn bực trong lòng là được.""Haizz, chuyện này khó thật đấy." Cố Niệm Chi cười theo, "Có thể duy trì vui vẻ, không buồn bã là phương pháp chăm sóc khó nhất rồi."