Tráng Sĩ vội vàng chạy đến kí nhận đồ, cậu ta và hai nam sinh khác vừa xách bữa tối vào phòng thì bên ngoài vang lên tiếng sấm rền dữ dội.
Sau đó ào ào mưa trút như thác lũ.
Anh đưa đồ ăn bất chấp lao vào màn mưa trắng xóa, nhanh chóng biến mất trong mưa gió.
Vì mưa quá to nên mọi người không thể ăn cơm ở ngoài sân. Mai Hạ Văn chỉ huy các thành viên trong lớp đến nhận bữa tối mang về phòng mình ăn.
Cố Niệm Chi vừa ăn tối, vừa mở điện thoại theo thói quen, đột nhiên lông mày nhíu chặt lại…
"Em Tư sao thế? Có chuyện gì không vui à? Chị đã nói với em rồi, hôm nay lớp trưởng rất đáng khen, không hề để ý đến đồ mưu mô bên lớp hai kia, em yên tâm đi." Yêu Cơ cho rằng Cố Niệm Chi đang giận dỗi Mai Hạ Văn.
Cố Niệm Chi không để ý đến lời nói của Yêu Cơ, cô buông đũa rồi giơ điện thoại lên, đi tới đi lui trong phòng, thử mọi ngóc ngách một lượt, cuối cùng cô cầm điện thoại ra cửa đứng.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi nặng hạt, thi thoảng còn vang tiếng sấm rền.
Vì nguyên nhân này nên điện thoại mới mất sóng?
"Em ấy đang làm gì thế?" Phương Trà Xanh rất ngạc nhiên, hỏi Tào Nương Nương, "Em Tư không bị bệnh chứ?"
Tào Nương Nương cũng nhíu mày nhìn điện thoại di động của mình, buồn bực đáp: "Em Tư đang tìm sóng điện thoại. Chuyện gì đang xảy ra vậy, điện thoại của em cũng không có sóng…"
"Điện thoại bị lỗi rồi à?" Yêu Cơ lấy điện thoại di dộng của mình ra, "Xem chiếc Vertu khảm kim cương mới nhất của em đây này! Hả? Hình như không có tín hiệu thật này?!"
Phương Trà Xanh cũng lấy chiếc iPhone ra, phát hiện điện thoại mình cũng mất sóng.
Lúc này Cố Niệm Chi đã xoay người lại, vẻ mặt tái nhợt. Cô nhìn mọi người, mặc dù đang cố gắng bình tĩnh, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự hoảng sợ cùng cực.
"Không có tín hiệu, chỗ nào cũng mất sóng rồi." Vẻ mặt Cố Niệm Chi tái nhợt, "Em muốn lên mạng."
Cô định kết nối với wifi của khu nghỉ dưỡng thì phát hiện ra Internet cũng mất!
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?!" Yêu Cơ hét ầm lên, "Không có mạng hả?! Có định cho người ta sống không vậy!"
Mọi người đều đã quen với việc làm bạn với Internet.
Mất mạng đã trở thành một trong ba cực hình đáng sợ nhất của thế kỉ này.
Cố Niệm Chi nhìn chằm chằm vào điện thoại hồi lâu, đẩy cửa ra rồi men theo hành lang quanh co để tìm Mai Hạ Văn, hỏi xem cậu ta có cách nào mượn thử điện thoại của nhân viên khu nghỉ dưỡng không
…
"Niệm Chi! Em đến rồi? Đến gặp lớp trưởng à?" Thấy Cố Niệm Chi đang mặc một bộ đồ xanh lá đứng lo lắng trước cửa, Tráng Sĩ rất nhiệt tình, vội bảo cô đi vào.
Cố Niệm Chi lắc đầu: "Em đợi anh ấy ở đây!"
"Lớp trưởng, Niệm Chi tìm cậu!" Tráng Sĩ thấy Cố Niệm Chi không chịu đi vào, lập tức quay đầu lại gọi một câu.
Mai Hạ Văn vừa ăn cơm xong, đang định đi tắm thì thấy Tráng Sĩ báo Cố Niệm Chi đến, cậu ta vội vàng lau đầu ra khỏi phòng tắm. Đến khi nhìn quanh một vòng không thấy Cố Niệm Chi đâu, Mai Hạ Văn túm Tráng Sĩ lại hỏi, "Niệm Chi đâu? Cậu nói em ấy đến rồi mà?"
"Ở ngoài cửa đó, em ấy không vào đây." Tráng Sĩ cười hì hì rồi chỉ ra ngoài cửa.
Mai Hạ Văn nhanh chóng đẩy cửa ra ngoài, lập tức bắt gặp dáng vẻ yêu kiều của Cố Niệm Chi đang đứng trong màn đêm đen. Cơn mưa xối xả sau lưng cô như biến thành một tấm phông nền mơ hồ. Đôi bông tai đinh hương lấp lánh trên vành tai trắng ngần tinh tế, càng làm nổi bật làn da nõn nà mịn màng ấy. Cố Niệm Chi xinh đẹp và yếu ớt đến mức cậu ta chỉ muốn ôm ghì vào lòng để yêu thương, sợ rằng thở mạnh chút thôi cũng có thể khiến cô tan biến vào làn sương mờ ngoài kia.
Lòng Mai Hạ Văn mềm nhũn, "Niệm Chi, anh đang muốn đi tìm em, chúng ta đúng là thần giao cách cảm đấy."
Cố Niệm Chi không đáp lại ánh mắt tràn ngập yêu thương của Mai Hạ Văn, mà kéo tay cậu ta đến gần cửa, nhỏ giọng nói: "Hạ Văn, em muốn gọi điện thoại cho người nhà, nhưng trong khu này lại không có sóng điện thoại, Internet cũng bị ngắt. Anh có thể tìm thử nhân viên nào đó ở đây rồi mượn hộ em điện thoại một lát được không?"
Vào thời điểm quan trọng thế này, đường truyền của điện thoại bàn chắc chắn sẽ khỏe hơn sóng điện thoại di động.
Mai Hạ Văn hơi giật mình, "Điện thoại không có sóng? Mất mạng? Không thể được? Anh đến đây mấy chục lần rồi, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện này."
Cậu ta vội vàng vào phòng mình lấy di động ra thử, quả nhiên không có sóng, thử lại wifi cũng thấy thông báo, "Hiện tại không có kết nối Internet".
"Sao lại vậy được?" Mai Hạ Văn nhíu chặt đôi mày.
Người hiện đại bây giờ mà không có điện thoại và mạng Internet thì chẳng khác nào mất nửa cái mạng!
"Em không lừa anh đúng không? Bây giờ chúng ta đi mượn điện thoại được không?" Cố Niệm Chi hơi sốt ruột.
Mai Hạ Văn nhìn cô, nhét điện thoại vào trong túi quần, "Bên ngoài trời đang mưa to, bao giờ trời tạnh thì chúng ta đi mượn điện thoại."
Cố Niệm Chi quay đầu lại làn mưa dày đặc như một tấm màn che bên ngoài, đành phải gật đầu, "Cũng được, vậy em đi về trước."
Khi cô đang buồn bã định rời đi, chợt nghe thấy một giọng nói vang lên trong màn mưa: "Cô Cố, cô làm rơi túi nilon này à?"
Cố Niệm Chi ngạc nhiên ngẩng đầu.
Chỉ thấy trong cơn mưa xối xả như trút nước giữa màn đêm u uất, có một người đàn ông xấu xí không có gì nổi bật xuất hiện. Người này khoác lên mình một chiếc áo khoác dài có mũ, đội mưa đi đến, trong tay anh ta là một chiếc túi nilon màu đen.
Cố Niệm Chi đang định đáp rằng mình không cầm túi nilon theo, nhưng nhìn kĩ lại, cô mới phát hiện ra đây là người quen.
Trước kia, cô thường xuyên trông thấy người này ở quân khu cục tác chiến đặc biệt của Hoắc Thiệu Hằng, nhưng sau khi chuyển ra khỏi đó để theo học tại trường C, cô chưa có dịp gặp lại anh ta lần nào.
Cố Niệm Chi thầm cảm thấy chấn động, lập tức hỏi: "Anh nhặt được túi này ở đâu vậy?"
Mai Hạ Văn nhìn túi nilon kia, nhíu chặt mày lại rồi hỏi: "Niệm Chi, sao em lại dùng thứ này? Ô nhiễm môi trường lắm!"
Cố Niệm Chi sốt ruột muốn nói chuyện với người này, vội đẩy Mai Hạ Văn vào: "Hạ Văn, anh vào trước đi! Đừng lo, đây là người quen của em, em có chuyện cần nói với anh ấy!"
Mai Hạ Văn nhìn chằm chằm gã đàn ông xấu xí kia, sau đó liếc sang Cố Niệm Chi trẻ đẹp mơn mởn, cuối cùng chỉ đành mím môi lại, hậm hực quay về phòng.
Mai Hạ Văn vừa rời đi, người kia đã lập tức kéo tay Cố Niệm Chi đến một góc hành lang vắng vẻ ở Thanh Phong Uyển, thấp giọng nói: "Cô Cố, cô có còn nhớ tôi không? Tôi là người của Hoắc thiếu, chuyên bảo vệ an toàn cho cô."
Cố Niệm Chi khẽ gật đầu, "Chào anh Lý, em vẫn nhớ anh. Sao anh lại ở đây? Nhóm của Hoắc thiếu cũng ở đây ạ?"
Cô lập tức phấn chấn trở lại, ánh mắt lóe sáng…
Nếu Hoắc thiếu cũng ở đây, cô không phải sợ gì nữa rồi!
"Bây giờ không phải là lúc để khách sáo." Sắc mặt anh Lý rất nghiêm trọng, "Hoắc thiếu chưa tới. Tôi là người chuyên bảo vệ an toàn cho cô, đã đi theo cô đến đây từ hôm qua, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này. Hiện tại sóng điện thoại di động đã mất, ngay cả Internet cũng không có, tôi cảm thấy có vấn đề nên cố ý đến báo với cô một tiếng."
Nửa tiếng sau khi phát hiện ra mất sóng điện thoại và Internet, anh ta đã tranh thủ đến cột tín hiệu điện thoại trên núi gần đó để kiểm tra, quả nhiên đã có người cố ý phá hỏng, không thể sửa được trong thời gian ngắn.
Mất liên lạc với cục tác chiến đặc biệt rồi, không biết bên kia có phát hiện ra vấn đề không?
Hôm nay là thứ Bảy, người bên quân khu cũng ít hơn ngày thường.
Nếu người trực ban hiện tại lén lười biếng, chỉ sợ đến ngày mai bên cục mới phát hiện ra nơi này có vấn đề. Phải đợi tới thời điểm đó mới phản ứng lại, e rằng mọi thứ đã muộn!
Anh Lý quyết định không liên hệ với quân khu nữa mà sốt ruột đến tìm Cố Niệm Chi, định trực tiếp dẫn cô đi.
Chỉ cần đến nơi có tín hiệu điện thoại, chắc chắn họ sẽ được cứu.
Cố Niệm Chi mấp máy miệng, khó tin hỏi: "… Anh là người mà Hoắc thiếu phái đến để bảo vệ em? Sao em lại không biết?"