Xin Chào Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi


Editor: VyVy
...!
Nụ cười trên mặt Diệp Sứ trong nháy mắt cứng ngắc.

Ninh Ly cư nhiên bảo cô ta giúp viết bản kiểm điểm?!
Cái này là cái gì ——
"Ừ?" Đuôi lông mày Ninh Ly khẽ nhíu, "Vừa rồi không phải còn nói, cái gì cũng nguyện ý giúp sao? Chút chuyện nhỏ này hẳn là sẽ không làm cô khó xử chứ?"
Xung quanh yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Đúng lúc này, bên cạnh vươn ra một bàn tay, nhận lấy tờ giấy kia.

Lâm Chu Dương cười hì hì nói: "Ai da, viết kiểm điểm loại chuyện này tôi quen thuộc! Tôi viết cho!"
Diệp Sứ từ nhỏ phẩm học kiêm ưu tú, làm sao có thể làm cái này.

"Hơn nữa, đôi tay này của Diệp Sứ thích hợp vẽ tranh, làm sao có thể làm loại chuyện này? Phải không?"
Nhâm Khiêm bên cạnh nhìn, cười nhạo một tiếng.

Lâm Chu Dương thích Diệp Sứ hai năm, người ta liếc mắt một cái cũng không cho cậu ta, nhưng thất vọng thì càng dũng mãnh.

Diệp Sứ mím môi.

"Cảm ơn cậu.

Nhưng chuyện này vẫn là ——"
Lâm Chu Dương nhất thời thụ sủng nhược kinh.

"Không cần cảm ơn! Chuyện nhỏ mà!"
Xem ra, là nói cái gì cũng phải giúp viết cho bằng được.

Ninh Ly lười biếng thu hồi tầm mắt.

Kiếp trước, cô sao lại không nhìn ra, ẩn giấu sau khuôn mặt tươi cười kia là khinh bỉ cùng ghen ghét đây?
Diệp Sứ kỳ thật cũng giống như Diệp Thịnh, coi cô là kẻ xâm nhập vào gia đình họ, chẳng qua Diệp Thịnh tuổi còn nhỏ, còn chưa biết che dấu.

"Còn có chuyện gì?" Trên mặt Ninh Ly nhiễm vài phần không kiên nhẫn.

Kẻ ngốc cũng nhìn ra được cô không hoan nghênh Diệp Sứ.

Sắc mặt Diệp Sứ lúc trắng lúc đỏ một trận, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu, xoay người trở về vị trí của mình.

Cô hơi rũ mắt, vẻ mặt có chút mất mát, còn mang theo chút ủy khuất, nhìn giống như là bị khi dễ lớn lao.

Không ít người trong lớp hai mặt nhìn nhau.

Cặp 'Chị em' này có vẻ không có mối quan hệ tốt.

Trình Tương Tương thấy Diệp Sứ bị ức hiếp, nhất thời nổi giận.

"Tiểu Sứ, cậu cứ như vậy mặc cho cô ta khi dễ cậu!?"
Diệp Sứ kéo tay cô, miễn cưỡng cười cười.

"Chị Ninh Ly vừa tới, phỏng chừng còn chưa thích ứng."
Trình Tương Tương trợn trắng mắt.

"Chảng cái gì! Còn không phải ăn nhờ ở đậu! Ăn ở nhà người ta dùng đồ nhà người ta, ngược lại coi mình là thiên kim!"
Thanh âm này bén nhọn, mọi người trong lớp đều nghe rõ ràng.

Không ít người nhìn Ninh Ly, lại phát hiện một tay cô nâng má, trên mặt chẳng những không có vẻ khó chịu, ngược lại khóe môi khẽ nhếch, nhìn thẳng qua.

"Ăn gạo nhà cô?"
Trình Tương Tương nhất thời nghẹn lại.

"Chuyện của Diệp gia, còn không tới phiên cô đến chỏ mỏ vào chứ?"
Cô là người ngoài, nhưng tốt xấu gì cô và Tô Viện có quan hệ huyết thống không thể phủ nhận.

Trình Tương Tương thì tính là cái gì?
Trình Tương Tương vốn định phản bác hai câu, nhưng đụng phải đôi mắt lạnh lùng như lưu ly kia, rồi lại đột nhiên sinh lòng bất an, ngậm miệng lại.

Một lúc lâu sau, cô mới tiến đến bên cạnh Diệp Sứ, không cam lòng nói: "Diệp Sứ, cậu có thấy không? Cô ta quá kiêu ngạo! Loại người này sau này cậu phải cẩn thận một chút, đừng quá gần cô ta!"
Diệp Sứ khẽ nhíu mày.

"Tớ cũng không biết tớ làm sai cái gì, chị Ninh Ly hình như rất ghét tớ..."
Rõ ràng từ khi Ninh Ly đến nhà họ Diệp, cô vẫn biểu hiện rất nhiệt tình chu đáo, như thế nào——
Ninh Ly nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời tháng chín rực rỡ chói mắt.

Cái này là cái gì?
Nợ cô, cô sẽ đòi lại ngay cả vốn lẫn lời!
...!
Một ngày trôi qua nhanh chóng.

Ngoại trừ người ở giữa có chút tò mò mà đến, cách cửa sổ vụng trộm nhìn Ninh Ly, Ninh Ly coi như là thanh tịnh.

Sáu giờ chiều, Diệp Sứ được đón đi.

Trận chung kết sắp tới, mấy ngày nay cô ta đều đặc biệt dành thời gian đến nhà Triển lão sư luyện tập và chuẩn bị.

Ninh Ly tự học mãi đến chín giờ tối kết thúc, mới đứng dậy rời đi.

Lúc trước cô đã nói với nhà họ Diệp, buổi tối sẽ tự mình trở về, người nhà họ Diệp cũng vui vẻ được bớt việc.

Ánh đèn vừa lên, Ninh Ly theo dòng người tan học ra khỏi cổng trường.

Phía trước bỗng nhiên truyền đến một trận động cơ nổ vang, ở giữa còn xen lẫn tiếng kinh hô của nữ sinh.

Ninh Ly dường như có cảm giác, giương mắt nhìn lại.

Cách đó không xa, một chiếc xe máy hạng nặng màu đen đang dừng lại ở cổng trường.

Thiếu niên ngồi trên xe mặc áo khoác da đen, dáng người gầy gò.

Anh tháo mũ bảo hiểm ra và để lộ một khuôn mặt anh lãng và ngang tàn.

Mái tóc ngắn màu xám bạc, đôi mắt màu cà phê sắc bén làm càn, toàn thân đều lộ ra dã tính trời sinh từ trong xương tủy.

Màu sắc đậm như vậy, không hợp với những nam nữ sinh mặc đồng phục học sinh này.

Chân dài của anh chống đỡ, nhìn quanh một vòng, sau đó ánh mắt chăm chú nhìn một chút, nhếch môi cười, huýt sáo.

Tất cả mọi người đồng loạt xoay đầu, kinh hãi.

Người anh tìm kiếm là...!Ninh Ly!?
Ninh Ly: "..." Cô mặt không biểu cảm bước qua.

"Sao anh lại ở đây?"
Không phải nói là cô sẽ tự đi qua sao?
Quý Trữ cười nhìn cô: "Em đều mở miệng nói muốn tới, tôi có tự mình đến đón hay không, quan trọng sao?"
Ninh Ly đánh giá anh từ trên xuống dưới: "Cũng không cần như vậy..."
Quý Trữ biết cô muốn nói gì, cũng không ngại đưa mũ bảo hiểm qua.

"Lên xe, dẫn em đi."
...!
Cùng lúc đó, một hiệu sách bên kia đường.

Lục Hoài Dữ đứng trước giá sách tư liệu phụ trợ của giáo dục đại học, một tay cầm điện thoại thấp giọng nói cái gì đó, một bên ở trên giá sách chọn.

"......!Ừm, năm nay vừa học lớp 12, thành tích...!Trung bình, điểm vật lý có vẻ kém một chút."
"《Ngũ Tam》đã cầm rồi."
"《Vân Cương bí quyển 30 bộ》? Là cái này, phải không? Nó có khó hơn một chút không?"
Anh chọn rất cẩn thận.

Chu Phỉ đối diện sắp điên rồi: "Lục nhị thiếu, Lục nhị gia! Cậu đang làm cái quái gì vậy? Khi cậu đi học, cậu chọn tài liệu cũng không có tâm như vậy! Không đúng! Cậu chưa bao giờ làm thế!"
Lục Hoài Dữ bất vi động đậy.

"Chỉ có vậy thôi, đủ rồi?"
Chu Phỉ âm thầm nghiến răng: "Đủ rồi!"
Đủ để kéo cho anh một chiếc xe hận thù!
"Được." Lục Hoài Dữ nhìn đồng hồ.

"Cô ấy hẳn là tối hôm sau tự học, tôi đưa sách qua, cúp máy đây."
Chu Phỉ sửng sốt, kinh hãi: "Này chờ đã! Tự học buổi tối? Học sinh của trường chúng tôi!? Cậu——"
Lục Hoài Dữ không để ý tới anh, cúp điện thoại đi tính tiền.

Nhân viên thu ngân nhìn anh nhiều lần, cười hỏi: "Tiên sinh, ngài đây là mua tư liệu cho đứa nhỏ trong nhà phải không?"
Nam nhân này cao quý thanh lãnh, nhìn không quá hai mươi, tới mua thứ này, nghĩ cũng biết là tặng cho em gái em trai hoặc là con gái con trai.

Lục Hoài Dữ suy tư một lát, cười.

"Ừm."
Nhân viên thu ngân đem một đống sách đi đóng gói, cảm thán nói: "Vậy ngài thật sự là để tâm a!"
Lúc trước cô muốn có loại nam nhân tư sắc này đưa đi dạy phụ, cô đã sớm thi đậu Đại học Tây Kinh rồi!
Lục Hoài Dữ mang theo một túi sách, đẩy cửa đi ra.

Nhưng vừa giương mắt lên, đôi mắt phượng hơi ngưng tụ lại.
...!
Ninh Ly cúi đầu nhìn thoáng qua mũ bảo hiểm, lông mày nhanh chóng nhíu một cái.

Kiếp trước, Quý Trữ biết được cô gặp chuyện không may, vội vàng chạy tới, kết quả xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chết trên đường.

Anh là con trai duy nhất của Quý gia, sau khi anh chết, ba mẹ anh đều thương tâm muốn chết, Quý gia sinh ý ngàn trượng.

Diệp gia thừa dịp hư mà vào, liên hợp với các gia tộc khác cùng nhau chia rẻ sự nghiệp của Quý gia.

Quý gia cứ như vậy xuống dốc không phanh.

Cô cũng lâm vào tự trách cùng áy náy dài dằng dặc, đêm dài không cách nào ngủ yên.

"Đổi xe." Cô nói.

Quý Trữ ngờ sửng sốt.

Còn chưa kịp mở miệng, bên cạnh chợt truyền đến một đạo thanh âm lười biếng trong vắng:
"Cô gái nhỏ, buổi tối không về nhà làm bài tập về nhà, sao lại chạy loạn?"
...!
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Nhị: Bà xã, em có thích món quà này không?
Ninh Ly:....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui