Xin Chào Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi


Ánh đèn thành thị rực rỡ mới lên, liếc mắt một cái là không nhìn thấy những hàng xe chỉnh tề trên đường, đèn hậu màu đỏ lập lòe trong đêm, kéo ra một ảo ảnh mông lung.
Sân bay đèn đuốc sáng trưng, tựa như ban ngày, mọi người kéo vali đi tới đi lui.
Đào Tri Việt đứng ngoài thông đạo kiểm tra an ninh, nhìn Hoắc Nhiên hôm nay vẫn luôn chậm nửa nhịp, buồn cười nói: "Có phải anh nên trả lại ba lô cho tôi rồi không?"
Ngày hôm qua khi lên đường, ngoại trừ lọ thủy tinh nặng nhất thì cũng chỉ là những đồ vật cần thiết như chứng minh thư, sạc điện thoại, quần áo tắm rửa linh tinh cũng không mang, hiện tại trong túi đã trống rỗng.
Hoắc Nhiên nghe vậy thì phản ứng lại, có chút lưu luyến không rời bắt lấy chiếc ba lô mình đã đeo trên vai gần như cả ngày, đưa cho cậu.
"Nhẹ quá, tôi cũng quên mất."
Hắn thoáng nhìn dòng người liên tục đi về phía trước của trạm kiểm soát an ninh, lúng ta lúng túng nói: "Em phải đi rồi, dọc theo đường đi quá kẹt xe nên cũng không ăn được bữa tối đàng hoàng."
"Thời gian trôi qua thật nhanh, một ngày cứ như vậy đã kết thúc rồi."
Đào Tri Việt cũng có cảm giác như vậy, rõ ràng hôm nay bọn họ đã đi đến rất nhiều nơi, nói với nhau rất nhiều chuyện, có vô số hồi ức.
Nhưng khi tới thời khắc chia tay, thời gian vẫn cứ luôn ngắn ngủi như vậy.
Lòng bàn tay vẫn còn sót lại chút hơi ấm của đối phương, Đào Tri Việt che giấu nỗi phiền muộn, cười trả lời hắn.
"Ngày mai phải đi làm nên chỉ có thể vội vàng trở về, lát nữa cũng có thể ăn trên máy bay."
"Đúng rồi, quên nói cho anh biết, tôi đã từ chức, ngày mai sẽ bắt đầu làm ở công ty mới, đồng nghiệp đều rất tốt, hoàn cảnh làm việc cũng rất thoải mái, ở biệt thự."
Đào Tri Việt cường điệu nói: "Hình như tôi đã nói với anh rồi, lúc trước tôi là lập trình viên trong một công ty game, hiện tại đi ăn máng khác tại công ty này, hẳn là tôi sẽ làm ra những game mà khiến tôi đam mê, mức lương cũng rất tốt nên tôi sẽ làm thật vui vẻ."
"Trước đó tôi vẫn không nói, là bởi vì tôi muốn trực tiếp gặp mặt nói với anh điều này."
Hoắc Nhiên nhìn biểu tình hưng phấn không kiềm chế của cậu, hắn cũng cười rộ lên: "Thật tốt, em nhất định sẽ làm việc xuất sắc, ngày đó khi thấy em điền phiếu trắc nghiệm khảo sát thì tôi đã cảm thấy vậy, mặc dù tôi nhìn không hiểu, nhưng có thể cảm nhận được."
Không ai là không thích được người khác khích lệ.
Vì thế Đào Tri Việt vững vàng gật đầu, "Nói thẳng ra thì không tính là quá tệ, nhưng vẫn còn có thể cải thiện."
Nghe thấy Đào Tri Việt nhắc tới công việc của mình, Hoắc Nhiên cũng trở nên cảm khái, "Sau khi về, tôi cũng sẽ nỗ lực, hai tháng trước tôi vẫn không làm gì, hàng ngày vẫn luôn giao tiếp với mọi người, những người cần biết đều đã biết, bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ dồn tâm sức làm chính sự."
"Cố lên." Tư duy Đào Tri Việt nhảy lên một chút, "Trông chúng ta giống như hai học sinh tiểu học phải học hành chăm chỉ sau khi thề thốt với nhau vậy?"
"Giống thật." Hoắc Nhiên nghiêm túc hứa, "Tôi sẽ chăm chỉ học tập, bất kể là công việc hay là tình yêu."
Một mối quan hệ yêu đương vừa được thiết lập, giai đoạn mới của cuộc đời cũng mới bắt đầu, tất cả đều cần phải học.
"Cho nên, vào thời khắc rất có ý nghĩa này, có phải là nên có một nghi thức kỷ niệm không?" Hoắc Nhiên đổi đề tài nói.
Đào Tri Việt không theo kịp tiết tấu của hắn, vẻ mặt mờ mịt: "Nghi thức gì?"
Vừa dứt lời, Hoắc Nhiên đã giang rộng hai tay, dùng sức ôm chặt người trước mặt vào lòng.
Đào Tri Việt đột nhiên lao vào một vòng tay ôn hòa ấm áp, hơi thở bên tai cọ qua sợi tóc của đối phương, như thể đang nhẹ nhàng cọ qua trong lòng một chút.
Sau một lúc sững sờ, cậu nâng tay lên, chậm rãi ôm chặt đối phương từ phía sau lưng.
Cái ôm này bình tĩnh kéo dài.
Bên ngoài nhà hàng lẩu ngày đó, Đào Tri Việt chỉ là vội vàng mà ôm Hoắc Nhiên một chút, giống như chuồn chuồn lướt gió, thậm chí còn không nhớ rõ nhịp tim của đối phương.
Hiện tại cậu đã nghe thấy được, dồn dập hữu lực, tương tự như nhịp tim của chính cậu.
Thân thể được sự ấm áp vô tận từ thế giới bên ngoài bao bọc, phảng phất như rơi vào một đám mây mềm, khiến người sa vào.
Thật lâu sau, Hoắc Nhiên buông tay ra, có chút ngượng ngùng nhìn cậu, nửa ngày mới phun ra một câu: "Một so một, chúng ta đánh ngang."
"......" Đào Tri Việt tỉnh lại từ tình cảm nồng cháy trong lòng, biệt nữu nói, "Cái so sánh này thật kỳ quái, anh là đang chơi bóng sao?"
"Tuần nào tôi cũng đi chơi bóng rổ." Hoắc Nhiên ngoài ý muốn nói, "Kế tiếp tôi có nên nói điều này không, đợt sau sẽ đến lượt tôi phát động tấn công sao?"
"......!Anh đã nói."
Tại lối đi ngăn cách, tiếng nói tiếng cười của những người khác, trầm thấp tràn vào ngập bầu không khí.
Cuối cùng Đào Tri Việt mang ba lô, đi vào trong đội ngũ, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại.
Hoắc Nhiên vẫn luôn đứng đó vẫy tay với cậu.
Đào Tri Việt không nhớ rõ mình đã nhìn lại bao nhiêu lần, dù sao thì mỗi một lần nhìn lại, cậu đều đụng phải đôi mắt tràn ngập cảm xúc kia.
Cậu bỏ ba lô vào sọt kiểm tra, nhìn nó chậm rãi được đưa vào máy với tấm mành rũ xuống.
Sau đó cậu không nhịn được nhớ tới những con búp bê đáng yêu và kỳ lạ trên kệ tủ trưng bày kìa.
Đào Tri Việt cúi đầu mỉm cười, chờ qua kiểm tra an ninh, sau khi hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh của Hoắc Nhiên, cậu lấy điện thoại mà cả ngày mình chưa từng dùng qua, gửi một tin nhắn cho đối phương.
[ Đào: Tôi đã thuận lợi thông qua.

]
[ Đào: Khi mỗi lần qua máy kiểm tra an ninh, anh có nghĩ đến những con búp bê được mở ra từng con một không? ]
[ HR:!!!! ]
[ HR: Hiện tại tôi nhớ ra rồi......]
[ HR: Tôi lại xấu hổ, a a a a! ]
[ Đào: Không sao đâu, sau này khi mỗi lần qua máy kiểm tra an ninh, tôi cũng sẽ nhớ tới chúng nó.

]
[ Đào: Chú chó lăn lộn.gif]
Cuối tuần khắp Yến Bình đều kẹt xe, bọn họ suýt chút nữa thì bị kẹt ở sân bay, sau khi Đào Tri Việt tới cửa đăng ký, rất nhanh sau đó họ đã thông báo để cậu lên máy bay.
Khi Đào Tri Việt đi qua hành lang đăng ký, trong bóng đêm nặng nề, cậu vẫn như cũ có thể nhìn thấy những công nhân bốc xếp vẫn đang làm việc chăm chỉ trong đêm.
Lúc này đây, cậu nhìn bóng người xa lạ, lộ ra một nụ cười nhẹ.
Cậu biết Hoắc Nhiên giờ phút cũng đang nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay chuẩn bị cất cánh.
Nhìn nó chậm rãi băng qua bầu trời đêm sâu thẳm, bay đến một thành phố khác.
Cuộc hẹn hò trực tuyến mập mờ đã thông báo kết thúc, một mối quan hệ lâu dài lại bắt đầu.
Đào Tri Việt cảm thấy tình yêu lần đầu tiên trong cuộc đời của mình, là loại cấu thành từ sự phong phú và toàn diện, quả thực dường như đang bù đắp cho những trải nghiệm cảm xúc còn thiếu trong hai thập kỷ qua.
Ngày hôm sau, khi mặt trời mởi lơ lửng chân trời, Đào Tri Việt ra khỏi nhà sớm hơn.
Công ty mới ở khá xa nhà, thời gian đi làm là phải gần một tiếng.
Cũng may tuyến xe cậu ngồi không phải là tuyến xe buýt phổ biến, cậu tìm được chỗ trống để đứng, sau khi lên xe, một tay cậu giữ lấy tay vịn, một tay gửi tin nhắn cho Hoắc Nhiên.
[ Đào: Chào buổi sang.

]
[ Đào: Ra ngoài đi làm rồi ~]
Nửa tiếng sau, Hoắc Nhiên mới trả lời.
[ HR: Chào buổi sáng! Tôi mới vừa thức dậy.

]
[ HR: Sớm như vậy sao? Tối hôm qua cũng phải 12 giờ đêm mới về đến nhà, có buồn ngủ không? ]
[ Đào: Không buồn ngủ, rất có tinh thần, sau này đều phải ra ngoài vào khoảng thời gian này.

]
[ Đào: Nghĩ rằng hôm nay là ngày đầu tiên đến công ty, tôi rất hưng phấn.

]
[ Đào: Gấu nhỏ xoay tròn.gif]
[ HR: Vậy thì ngày mai tôi cũng sẽ dậy sớm hơn! ]
[ HR: Tôi cũng sẽ nhanh chóng rửa mặt đến công ty.

]
[ HR: Ba tôi chắc chắc sẽ rất sốc.

]
Đào Tri Việt tưởng tượng ra biểu tình khiếp sợ của Hoắc Chấn Đông, bất giác cười lên tiếng.
Trước kia khi lên mạng tìm kiếm thông tin của Hoắc thị, tin tức về Hoắc Nhiên thì không hề tìm được, cậu chỉ có thể tìm thấy ảnh chụp biểu tình nghiêm túc của Hoắc Chấn Đông, muốn một lần dùng bức ảnh này để suy đoán về diện mạo của Hoắc Nhiên.
Những người và những thứ ngoài Hoắc Nhiên, cũng dần dần có cảm giác chân thật.
Lại một lần nữa bước vào biệt thư dương quang mà Quan Vũ Đông vẫn luôn treo bên miệng, không cần lại chờ đợi ai ra mở cửa, Đào Tri Việt cúi đầu nhập mật mã vào cửa khóa điện tử.
Dây thường xuân được ánh mặt trời sáng sớm tắm gội xanh um tươi tốt, phần lá cây trên vách tường nhẹ nhàng lay động.
Đào Tri Việt đến rất sớm, là người thứ hai đến công ty.
Người đầu tiên đến công ty hóa ra là sếp Giang Dã.
Cậu bước vào đi qua huyền quan, nhìn thấy ở ban công rộng mở cuối phòng khách, trên chiếc bàn tròn nhỏ có cây đa xanh tươi, Giang Dã đang ngồi bên cạnh bàn tròn cầm một quyển sách lật xem.
Trong đầu Đào Tri Việt đột nhiên nhảy ra một ý niệm thần kỳ.
Thật là ân ái nha.
Giang Dã nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn cậu, không có biểu tình gì: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
Đào Tri Việt nhớ rõ cây đa hình như rất lớn, nhìn phản ứng của các nhân viên khác, "Đa tổng" dường như đã ở đây rất lâu rồi, nhưng đó chỉ là một gốc cây trong một chậu hoa không quá lớn.
Cậu cân nhắc tìm từ một chút, tò mò hỏi: "Sếp, cây của anh nếu lớn lên thì mang theo tới đây có bất tiện không?"
Giang Dã lắc đầu, "Nuôi hơn hai mươi năm, nó đã lớn lên rất nhiều lần rồi.

Quá lớn thì để ở trong nhà, lấy một phần khác ra trồng lại."
Nhìn biểu tình có chút kinh ngạc của Đào Tri Việt, hắn bổ sung: "Gen của chúng nó đều thuộc về một cái cây."
Hóa ra vẫn là thanh mai trúc mã, chính là hình thức có chút đặc biệt.
"Sếp, anh thực sư rất tình cảm......"
Đào Tri Việt trong lúc nhất thời có chút không nói nên lời, ý đồ nói sang chuyện khác, cậu nhìn về quyển sách trên tay Giang Dã.
"Cái này có liên quan gì tới trò chơi không? Đúng rồi, trong công ty có cuốn sách nào mà anh muốn đề cử cho mọi người không?"
Nếu muốn bắt đầu sản xuất số nhiều thì nên ổn định bảo trì đầu vào, Đào Tri Việt dự định mua một ít cuốn sách liên quan đến game để cải thiện bản thân.
Giang Dã tiếp tục lắc đầu, "Đi hỏi Thời Võ đi, tôi không hiểu về game, cũng không can thiệp vào công việc cụ thể của các cậu."
Hắn tùy ý nâng cuốn sách trong tay lên, Đào Tri Việt nhìn thấy tên quyển sách.
《 Nguyên tử vật lý học 》.
"......!Ok sếp, quấy rầy rồi."
Đào Tri Việt đã chịu chấn động cực đại lập tức xoay người, đi đến bàn làm việc đã được sắp xếp ngày hôm qua, yên lặng ngồi xuống, chờ đợi các đồng nghiệp khác đến.
Một ông sếp chuyên tâm chăm cây, chỉ phụ trách bỏ tiền, không lo chuyện bao đồng, thật là đáng quý, có thể nói là mẫu mực.
Các đồng nghiệp khác lần lượt kéo đến, trưởng phòng kế hoạch Phương Thời Võ tìm được Đào Tri Việt, hỏi cậu sau này có muốn chuyển thành nhà sản xuất game không, nếu như có quy hoạch về phương diện này, cậu có thể tham gia nhiều hơn vào lĩnh vực thiết kế game.
Một bộ phận lập trình viên lớn sẽ kiêm nhiệm hoặc chuyển sang nhà sản xuất, thỉnh thoảng sẽ mắc một số khiếm khuyết về tư duy, chẳng hạn như cái nhìn về đại cục, dễ dàng coi trọng quá mức các chi tiết.
Đào Tri Việt suy nghĩ trong chốc lát, đưa ra một đáp án phủ định.
"Hiện tại tôi chỉ biết viết số hiệu, vẫn chưa có năng lực làm chuyện khác, mặc dù trước đó tôi có đưa ra một ít ý tưởng, nhưng tôi chỉ có thể cố gắng thực hiện chúng trong chương trình, các khía cạnh khác để cấu thành một trò chơi còn quá xa lạ với tôi, chẳng han như để đánh giá một cốt truyện văn tự nào là hấp dẫn người chơi, tôi khẳng định là làm không được."
"Tôi muốn đột phá bản thân trong lĩnh vực này trước, sau đó sẽ mở rộng."
Phương Thời Võ có chút ngoài ý muốn, ngay sau đó hắn gật đầu, chia sẻ một số suy nghĩ mà hắn đã hoàn thiện ở nhà vào cuối tuần với mọi người.
Mọi người ngồi xung quanh chiếc bàn dài thảo luận sôi nổi, dựa trên ý tưởng của Đào Tri Việt, một nguyên mẫu trò chơi mới đang dần dần thành hình.
Tới thời gian ăn trưa, các đồng nghiệp khác của tổ dự án cũng trên lầu hai đi xuống, sa khi chào hỏi đơn giản với người mới Đào Tri Việt, họ đã rất tích cực xuống nhà bếp lấy cơm trưa.
Công ty có một dì chuyên đến nấu cơm, đáp lại tiếng hò hét của mấy đồng nghiệp, trưa hôm nay dì làm mì lạnh, còn chuẩn bị một món xào và cơm cho những đồng nghiệp không muốn ăn.
Đào Tri Việt cẩn thận bưng một tô mì lạnh từ bếp lên, nước dùng trong vắt, trên mặt mì được bỏ thêm kim chi, dưa leo, trứng gà và những lát thịt bò, màu sắc rất đẹp mắt.

Truyện Xuyên Nhanh
Cậu nếm một ngụm, chua chua ngọt ngọt, thấm nhập gan và lá lách, xua tan đi cơn nóng nhẹ.
Tâm niệm Đào Tri Việt vừa động, cậu chụp một tấm ảnh gửi cho Hoắc Nhiên, người cũng đã chăm chỉ làm việc vào buổi sáng.
[ Đào: Trưa nay tôi ăn mì lạnh! ]
[ Đào: Thật là sáng khoái, là hương vị mùa hè.

]
[ HR:!! Công ty không có.

]
[ HR: Tôi cũng muốn ăn, tôi sẽ gọi một phần mang về! ]
[ Đào: Ăn ngon thật ^-^]
[ Đào: Tay nghề của dì nấu ăn ở đây thật giỏi.

]
[ Đào: Hôm nay tất cả đều rất thuận lợi.

]
[ HR: Thật tốt.

]
[ HR: Thật tiếc là không thể cùng ăn với em.

]
Dưới sự chua ngọt thoải mái của tô mì lạnh, buổi chiều cũng nhanh chóng trôi qua, vừa đến 6 giờ, một số đồng nghiệp đã tắt máy tính tan làm.
Mỗi khi có một người đứng lên, trong phòng là sẽ vang lên một tiếng "Mai gặp lại".
Đây là cuộc sống mà Đào Tri Việt từng khát vọng nhất.
Có thể tự mình thực hiện giá trị nội dung công việc, sếp và đồng nghiệp hòa thuận với nhau, môi trường làm việc đẹp và thoải mái.
Giữa trưa ăn mì lạnh thật ngon, cậu còn có thể chụp một bức ảnh rồi gửi sang để chào người kia.
Chạng vạng khi tan tầm, cậu đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ, cho nên có thể gác lại công việc an tâm về nhà, tận hưởng thời gian của riêng mình.
Trên đường về nhà, Đào Tri Việt cố ý tìm một vấn đề trên điện thoại của mình: Phương thức giải trí cho các cặp đôi yêu xa là gì?
Phần lớn các câu trả lời phía dưới là cùng nhau chơi game, cùng nhau xem phim điện ảnh hoặc phim truyền hình.
Đào Tri Việt nghĩ nghĩ, bắt đầu tìm kiếm những bộ phim kinh di hay.
Trong một ngày tràn ngập sự vui sướng như vậy, đương nhiên là phải xem gì đó kích thích.
Buổi tối, cậu đoan chính ngồi thẳng lưng trước máy tính, sau khi mở giao diện phát, cậu gọi một cú điện thoại cho Hoắc Nhiên vừa mới ăn cơm tối xong.
"Đây là lần đầu tiên em gọi điện thoại cho tôi!"
Giọng nói của một ngày xa cách vang lên trong điện thoại.
Đào Tri Việt đánh trả chính xác: "Một so một, chúng ta đánh ngang."
"......!Tôi sai rồi, nghe thật sự quá kỳ quái." Hoắc Nhiên thành khẩn nói, "Lần sau tôi sẽ không nói những so sánh kỳ quái nữa."
Đào Tri Việt cười một chút, hỏi hắn: "Đã mở phim lên chưa?"
"Mở rồi, chúng ta đếm ba hai một rồi cũng nhau bấm phát sao?"
"Đúng vậy, tôi đếm, ba, hai......"
Hoắc Nhiên đột nhiên ngắt lời cậu.
"Chờ một chút! Hình như chuông cửa vang lên."
Giọng hắn xa dần, "Có thể là em gái tôi đột nhiên chạy tới, con bé ấy thế mà học được cách ấn chuông cửa......!Tôi đi mở cửa, sẽ trở về sớm thôi."
Đào Tri Việt nói được, trong lòng còn có một chút ẩn ẩn chờ mong.
Cậu đã nghe Hoắc Nhiên nhắc tới em gái hắn nhiều lần, nhưng cậu chưa bao giờ trực tiếp nói chuyện với cô ấy.
Một lát sau, Hoắc Nhiên hưng phấn chạy về, lúc cầm lấy điện thoại còn có hơi thở dốc: "Hoa hồng rất đẹp! Còn đẹp hơn cả hoa ngày hôm đó tôi đặt nữa!"
Đào Tri Việt có chút nghi hoặc: "Hoa hồng gì?"
"Chính là hoa hồng mà em tặng tôi nha, tôi đếm rồi, có 99 đóa hoa! Có phải rất đắt không? Một bó hoa thật lớn, là do người của cửa hàng hoa gần đó đưa tới......"
Hoắc Nhiên nói nói, bỗng nhiên ý thức được có chỗ nào không đúng, giọng nói của hắn dần dần giảm xuống.
Đào Tri Việt trầm mặc một chút, ôn hòa nói: "Hình như tôi không biết địa chỉ nhà anh, cho nên không thể gửi hoa hồng cho anh được."
"Nếu như anh thích, sau này tôi cũng sẽ tặng cho anh."
"Nhưng mà, ai tặng hoa cho anh thế?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui