Xin Chào Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi


Bát sứ trắng mới mua đựng cá màu đỏ cam, nước đậm đà với cá phi lê thái mỏng, măng xanh hình thoi, bên trên điểm xuyến một ít hành lá.

Hoắc Nhiên đặt miếng lót chén lên trên bàn ăn, đặt món cá kho cà chua lên vô cùng cẩn thận.

Sau đó hắn dọn xong chén đũa, cho cơm mới nấu ra, lại kéo ghế dựa, một lần nữa mở TV trong phòng khách, đợi nửa ngày mà Đào Tri Việt còn làm ổ trong nhà bếp chưa ra.

Tốc độ chảy của dòng thời gian buổi tối hôm nay khá bất thường, nửa ngày chỉ ước chừng một phút.

Vì thế Hoắc Nhiên dựa vào cửa nhà bếp giống như ban ngày nhìn cậu cắt dưa hấu, yên lặng nhìn vào bên trong.

Đào Tri Việt vẫn giữ nguyên tư thế mười phút trước, cậu đứng trước thau nước, cẩn thận chọn từng chiếc lá.

Ánh đèn chiếu những động tác của cậu lên trên tường, quả thực giống như một người máy, duỗi tay nắm lá, một nắm, buông ra bỏ vào, lại duỗi tay, biên độ và tuần suất được giữ một cách hoàn mỹ.

Hoắc Nhiên đến gần một chút, nhìn thấy cần tây trong thau rau bên cạnh đã bị cắt hết cuống, hiện tại cầm trong tay Đào Tri Việt là rau muốn thân trắng được mua đặc biệt cho hắn.

Hoắc Nhiên vội vàng ngăn lại: "Cái này không phài là rau cần! Không cần chọn lá đâu."
Đào Tri Việt nghe thấy âm thanh đó, bất giác nhìn thoáng qua cọng rau muốn trọc lóc ở trên tay, đóng băng luôn rồi.

Sau một lúc lâu, cậu dường như tìm được lý do, nhỏ giọng nói: "......!Hôm nay là cách làm mới, lá xào và cọng rau xào."
"Hình như tôi đã nghe qua cách ăn này, nhất định cũng ăn rất ngon." Giọng điệu Hoắc Nhiên nghiêm túc phụ họa, "Nhưng tối hôm nay không cần làm đâu, cá kho cà chua là đủ nhiều rồi, mau ra đây ăn cơm."
"......" Đào Tri Việt giống như là dán vào bồn rửa, vẫn không nhúc nhích, "Vậy chờ em cất lá đã."
Sau đó cậu bắt đầu nhăt những lá rau muống đang rải rác, đặc biệt là rau cần vẫn còn lẫn trong đó, chậm rãi nhặt lên rồi lựa ra, quả thực là một thứ vũ khí sắc bén để giết thời gian.

Hoắc Nhiên nhìn bóng lưng bất động như núi của hắn trong chốc lát, ý cười trên mặt cũng không cách nào biến mất.

Từ khi bắt đầu nếm xong món đường trộn cà chua, Đào Tri Việt cũng chưa từng nhìn thẳng vào mặt hắn, khéo léo khoe lưng ở mọi góc độ khác nhau.

Hắn suy nghĩ một chút, đơn giản tiến lên hai bước: "Tôi giúp em, cá kho cà chua sắp nguội rồi."
Hoắc Nhiên quyết đoán cầm lấy lá cây xanh xanh hỗn tạp trong tay, không chút phân trần bỏ vào cái rổ bên cạnh.

"Chờ ngày mai rồi lựa ra."
Mu bàn tay bị nhiệt độ nóng rực cọ qua, Đào Tri Việt giống như bị điện giật, ngừng lại tại chỗ.

Ở tư thế này, tiếng tim đập phá lệ rõ ràng, phía sau lưng áp sát vào trái tim người kia, nhiệt độ cơ thể cách một lớp quần áo vẫn nóng bỏng như cũ, không bờ bến mà trào dâng lên.

Hoắc Nhiên nhanh chóng gom đống lá rau vào rổ, sau đó vặn vòi nước, giúp người máy trong lồng ngực đưa tay ra, thuận tiện nhìn bốn phía xung quanh một chút.

"Được rồi, đồ ăn nấu xong, cơm cũng nấu chín, sau khi ăn xong tôi sẽ rửa sạch xoong nồi đã dùng, cho nên em không cần ở trong nhà bếp nữa."
Tất cả những lời bào chữa đều được Hoắc Nhiên lấp kín một cách khôn ngoan, Đào Tri Việt nghèo nàn từ ngữ, đành phải lưu luyến bị hắn kéo ra khỏi nhà bếp, an phận mà ngồi trên ghế.

Không cần nhìn bồn rửa nữa, nhưng mà cơm cũng khá đẹp.

Chính là cái nóng thiêu đốt vẫn còn vương vấn trên lưng, vứt đi không được.

Đào Tri Việt đếm hạt cơm trong chốc lát, cuối cùng cũng không nhịn được đưa ra vấn đề: "Điều hòa tắt rồi sao? Sao lại nóng như vậy."
"Em nhìn tôi thì tôi sẽ nói cho em biết."
Sau một lúc cọ sát, Đào Tri Việt mới có đủ dũng khí ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Nhiên đang rất chuyên chú nhìn cậu.

"Chào buổi tối, chúng ta đã không gặp mặt nhau một tiếng rồi." Hoắc Nhiên nói, "Điều hòa không có tắt, tôi cũng chỉnh thấp một chút, nhưng mà tôi cũng cảm thấy thật nóng."
"Nhưng tôi chỉ mặc áo ngắn tay thôi, lại không thể cởi quần áo, tôi sẽ đem cái quạt điện tới đây, vừa rồi sợ đồ ăn bị thổi nguội nên không mang tới."
Nghe đến đây, trong đầu Đào Tri Việt bất giác thoáng lên khoảng thời gian trước Hoắc Nhiên có từng nói qua: Tôi có cơ bụng!
Cũng may Hoắc Nhiên thật sự đứng dậy đi lấy quạt điện, trước khi hắn kịp nhìn thấy, Đào Tri Việt lập tức duỗi tay che lỗ tai, cố gắng khôi phục chúng trở lại màu sắc như thường lệ.

Hoắc Nhiên lấy quạt điện tới, đặt trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh, nhân tiện điều chỉnh hướng gió, sẵn hỏi: "Có quạt tới không?"
TV trong phòng khách bắt đầu phát tin tức tối nay, người dẫn chương trình phát sóng tin tức thời sự với giọng điệu bằng phẳng, đồ ăn đang bốc hơi nghi ngút, có người nấu ăn, có người dọn chén đũa, có người ở quan tâm đến hướng gió thổi.

Đào Tri Việt ngơ ngẩn một chút, trước mắt rất giống như mọi ngày bình thường và quý giá trong ký ức của cậu đã trôi qua.

Nhưng giờ phút này nó đang xảy ra.

Cảm xúc thẹn thùng dần phai nhạt trong bầu không khí hàng ngày đã mất đi từ lâu.

"Quạt tới rồi." Đào Tri Việt gật đầu, "Quay sang trái một chút, nếu không thì chỗ của anh không có gió."
Hoắc Nhiên chỉnh lại theo lời cậu nói, lại ngồi xuống, tò mò nhìn cậu một cái: "Hiệu quả làm mát của quạt điện tốt như vậy sao? Mặt em hình như không còn đỏ nữa."
"Đúng vậy, cho nên em vĩnh viễn thích quạt điện."
Đào Tri Việt gắp đồ ăn cho hắn.

Hoắc Nhiên rối rắm một chút, "Ngoại trừ quạt điện, còn có thể vĩnh viễn thích một......!Người khác không?"
Đào Tri Việt không nhịn được cười rộ lên: "Không có vĩnh viễn, hiện tại thích mới là quan trọng nhất."
"Ngoại trừ quạt điện."
Hoắc Nhiên yên lặng quay đầu liếc mắt nhìn chiếc quạt điện vô tội.

Linh quang của hắn đột nhiên hiện ra: "Có phải hồi nhỏ em đã mở miệng nói chuyện với nó rồi không, phát ra thanh âm a a a á? Cho nên vừa nhìn thấy nó thì sẽ nhớ đến thời thơ ấu tốt đẹp."
"Không nói cho anh biết, nhưng từ những lời này của anh, nhất định là khi còn nhỏ anh cũng đã trải qua chuyện này." Đào Tri Việt đứng đắn nói, "Sau matryoshka và vé số tròn nhỏ, em lại nắm giữ một nhược điểm khác của anh, anh thật ngốc."
"......"
Hoắc Nhiên trầm mặc một lát, đại não nhanh chóng chuyển động, bỗng nhiên nói: "Vậy ngày mai tôi sẽ tiếp tục ăn đường trộn cà chua ——"
Không chờ hắn nói xong, Đào Tri Việt đã giẫm dép lê ở dưới gầm bàn, nhanh chóng nói: "Cái này không thể, phạm quy."
Hoắc Nhiên bắt đầu giả ngu: "Tại sao? Vậy thì đổi thành cà chua xào ——"
Bộp, lại thêm một cú đạp nữa.

Đào Tri Việt vừa giẫm hắn vừa ra vẻ bình tĩnh nhìn chằm chằm con cá kho cà chua đỏ trong chiếc bát sứ trắng to, thật sự nhịn không được, cười rộ lên.

Hoắc Nhiên vẫn luôn nhìn cậu, cho nên cũng cười theo.

Luồng nhiệt trắng lượn lờ bi quạt thổi hướng cửa sổ, trước mặt vô số ánh sao lấp lánh trong đêm, tiêu tán như một giấc mơ.

Trong màn đêm bình thường, vô số tòa nhà cao tầng, vô số khung cửa sổ đều được thắp sáng bằng thứ ánh sáng tương tự, hương đồ ăn lặng lẽ bay ra khỏi cửa sổ.

Cơm nước xong, Hoắc Nhiên rất tích cực chạy vào bếp rửa chén, lần này đổi thành Đào Tri Việt có chút không yên tâm đứng phía sau hắn nhìn xung quanh.

"Thường ngày anh có rửa chén không?"
"Có rửa rồi, yên tâm, sẽ không đổ bể đâu." Hoắc Nhiên tự tin tràn đầy.

"Tại sao nghe cái giọng điệu tự tin của anh mà em có chút sợ hãi?"
"......! Em phải tin tưởng tôi!" Hoắc Nhiên nắm lấy cái chén trơn trượt, biện giải nói, "Hơn nữa hôm nay tôi đã ở gần quan sát kỹ cách nấu ăn của em, cho mấu muỗng muối mấy muỗng đường thì tôi đã ghi vào giấy ghi nhớ, khi trở về tôi sẽ mua đúng lượng cà chua và cá đó, còn đổi sang một cái muỗng cùng kích cỡ, nhất định tôi sẽ khắc phục hoàn hảo."
Đào Tri Việt buồn cười: "Vậy thì chúc anh thành công."
Đang nói chuyện, điện thoại di động trên bàn của Hoắc Nhiên vang lên vài âm báo.

"Di động anh reo kìa, để em rửa cho."
Đào Tri Việt đang muốn nhận lấy cái chén trong tay hắn, thì thấy mắt hắn sáng rực lên.

"Em mau xem giúp tôi một chút, có phải là email không?"
Đào Tri Việt có chút ngoài ý muốn, cầm lấy điện thoại của hắn, quả nhiên là một email và vài tin nhắn chưa đọc.

[ Tiểu Trương tuyên truyền: Hoắc tổng, ảnh và video đã được gửi vào hộp thư của ngài, ngài xem xem còn có yêu cầu khác không? ]
Đào Tri Việt đọc ra, hiếu kỳ nói: "Ảnh và video gì?"
Hoắc Nhiên đang vật lộn với một cái chén dính đầy nước rửa chén, vội vàng nói: "Hình chữ Z là có thể mở khóa, em mau mở hộp thư ra nhìn xem, đây là một món quà nhỏ tặng cho em."
Đào Tri Việt theo lời mở hộp thư ra, nhấn mở email chưa đọc trên cùng, tệp đính kèm chứa đầy ảnh chụp và video, cậu ngẫu nhiên nhấp vào một trong số đó.

Sau một lúc tải, một bức ảnh quen thuộc đã xuất hiện.

Trong khu trò chơi điện tử rực rỡ ánh đèn, dòng người chen chúc xô đẩy trước máy đẩy xu, Đào Tri Việt không chớp mắt nhìn chằm chằm vào máy đẩy xu trước mặt, Hoắc Nhiên ngồi ở một bên, chuyên tâm nhìn cậu.

Đào Tri Việt ngơ ngác nhìn bức ảnh này, lúc ấy cậu quá mải mê chơi nên không chú ý đến tầm mắt của Hoắc Nhiên.

"Có phải rất ngoài ý muốn không?" Thanh âm của Hoắc Nhiên có chút kiêu ngạo, "Ngày đó tôi phát hiện bên cạnh của người chụp ảnh, có khả năng là do tôi tương đối mẫn cảm với ống kính."
"Sau đó em lại nói không thích đăng ảnh, tôi nghĩ, hẳn là em cũng không thích ảnh của mình xuất hiện ở nơi khác."
"Cho nên tôi đã yêu cầu những người trong bộ phận tuyên truyền của công ty để ý một chút, phát hiện quả nhiên có người đăng trên Weibo cùng với các trang web khác."
"Tôi đã yêu cầu họ gỡ xuống, cũng để lại lời nhắc nhở cho blogger, không được truyền bá công khai, sau đó cho họ thẻ hội viên trong năm trang web......!Có mấy tấm ảnh đặc biệt rất tốt, tôi cảm thấy hẳn là đưa 5 năm."
"Mặc dù đây không phải là ảnh tự chụp, nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta chụp ảnh chung, rất có ý nghĩa kỷ niệm." Hoắc Nhiên nói, "Cho nên tôi muốn giữ nó, chọn một tấm làm ảnh khóa màn hình, em thích tấm nào? Hay là em cài cho tôi đi, như vậy thì tôi sẽ thấy rất thú vị."
Đào Tri Việt nhìn những bức ảnh trên màn hình thật lâu mới tìm thấy được giọng nói của mình.

"Anh......!Thật là lần đầu tiên yêu đương sao?"
"Đúng vậy.

Nhưng mà tôi có một ưu điểm, em cũng đã khen tôi rồi." Hoắc Nhiên khi khoe khoang không hề đỏ mặt một chút nào, "Khả năng học tập của tôi rất mạnh, tốc độ tiếp nhận cái mới cũng rất nhanh."
"Học nấu ăn và rửa chén có nhanh như vậy không?"
"......!Ngoại trừ hai cái này."
Đào Tri Việt cứ như vậy dựa lưng vào cảnh cửa trượt của nhà bếp, vừa rửa chén và trò chuyện với cậu, vừa nghiêm túc xem kỹ từng bức ảnh và video trong tập tin đính kèm.

"Được rồi, em đặt nó làm hình nền và màn hình khóa."
"Em chọn tấm nào?"
"Anh đoán xem."
"Để tôi nghĩ xem, có phải là tấm hình đoạt giải nhì không? Tôi nhớ biểu cảm của tấm hình đó đều rất tốt, hai chúng ta đều đang cười."
"Không đúng, cũng có thể là tấm hình chúng ta đứng bên cạnh người kia giống như thần giữa cửa, rất buồn cười."
"Hoặc là một số cái mới phát hiện, tôi cũng chưa xem qua......!A, chọn không ra, tôi cảm thấy tấm nào cũng đẹp, đây là nỗi ám ảnh khi lựa chọn sao?"
Rối rắm trong chốc lát, Hoắc Nhiên lựa chọn từ bỏ: "Đoán không được, hơn nữa tôi còn đang suy nghĩ xem người họa sĩ và người mẫu sẽ hòa giải như thế nào sau khi cãi nhau......"
"Vậy em miễn cưỡng nói cho anh biết, bọn họ ôm hôn."
Màn hình điện thoại vẫn sáng, dưới thời gian hệ thống màu trắng là một bức hình có chút mơ hồ, hình ảnh Hoắc Nhiên một tay cầm chén nhựa chứa đầy xu trò chơi, một tay kia lôi kéo người bên cạnh.

Người kia đang ở rất gần cậu, nghiêng mặt đi nói cái gì đó bên tai, trong mắt mang theo ý cười.

Hình ảnh yên tĩnh, thế giới sặc sỡ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui