Sáng sớm chủ nhật, người thợ chuyển nhà khiêng thùng giấy cuối cùng xuống lầu, mang nó vào trong xe.
Đào Tri Việt liếc mắt nhìn căn nhà trống trải, lễ phép chào tạm biệt với chủ nhà, xuống lầu lên xe.
Ngày hôm qua sau khi ăn trưa với Hoắc Nhiên xong, cậu đã gấp gáp về nhà thu dọn đồ đạc, nhân tiện thông báo với chủ nhà rằng mình phải rút tiền thuê trước, sau khi thương lượng xong, cậu trừ nửa tháng tiền đặt cọc làm tiền đền bù.
Trước khi đi, Đào Tri Việt đã quét dọn vệ sinh, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, trên bàn ăn có một chiếc bình thủy tinh không còn bụi bẩn, trong đó lại một lần nữa cắm những bông hoa nhựa giả nguyên bản của nó.
Sáng nay dì chủ nhà tới nhận nhà, kiểm tra trong ngoài một lần, giọng điệu cũng rất miễn cưỡng: "Cậu sống thật sự rất nghiêm túc nha, vệ sinh cũng khá tốt.
Nếu không phải cậu muốn dọn đi, dì thực sự muốn giảm giá để cậu tiếp tục thuê."
Đào Tri Việt mỉm cười nhìn bà: "Cảm ơn dì, con cũng rất thích căn nhà này, chỉ là con đổi công việc, công ty cách nhà xa quá, đi làm không tiện lắm."
Chiếc khăn trải bàn caro màu cà phê mới và hai đôi dép đi trong nhà màu xanh da trời, cậu đều cất vào thùng giấy mang đi.
Giờ phút này trên bàn trà và giá giày đã không còn gì, những hồi ức tốt đẹp vẫn là bắt đầu từ nơi này.
Cậu ngồi trên minibus, tài xế nhấn phanh tay, khung cảnh quen thuộc lướt qua sau lưng cậu như mây trôi.
Cuối cùng sau khi ngồi xuống, Đào Tri Việt lúc này mới có thời gian lấy điện thoại di động từ trong túi ra, đọc tin nhắn mà Hoắc Nhiên đã gửi tới trước đó.
[ Tiểu Hoắc: Dọn đồ xong chưa? ]
[ Tiểu Hoắc: Thật sự không cần tôi hỗ trợ sao? ]
[ Tiểu Hoắc: Trứng trứng phát ngốc.jpg]
[ Đào: Không cần đâu, em đã theo xe xuất phát rồi, nửa tiếng nữa là đến.
]
[ Đào: Anh lại dậy sớm như vậy? ]
[ Tiểu Hoắc: Thật nhanh! ]
[ Tiểu Hoắc: Em đoán xem tôi đang ở đâu? ]
[ Đào: Nếu anh hỏi như vậy, thì chắc là nhà mới của em.
]
[ Đào: Sao em lại có chút hối hận vì đã giao cho anh một phần chìa khóa chứ.
]
[ Tiểu Hoắc: Gấu nhỏ không biết.jpg]
[ Tiểu Hoắc: Đổi lại, tôi cũng sẽ cho em quyền đặt mã khóa trên lầu! ]
[ Tiểu Hoắc: Mật mã ban đầu thế nhưng là 250250.
]
[ Đào: Thuyết minh rằng nó là duyên phận tốt chú định với anh.
]
[ Tiểu Hoắc: Không phải ('-')ノ)'-') ]
Trong cuộc nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua thật nhanh, khi Đào Tri Việt phục hồi tinh thần, xe đã ngừng ở cổng lớn Gia An Danh Uyển.
Cậu thò đầu ra đưa thẻ thông hành cho bảo vệ xem, cổng gara được nâng lên để cậu đi.
Trong tiểu khu không cho phép chạy mấy xe cơ giới, điều này cho phép cư dân di chuyển trong tiểu khu an toàn và đảm bảo hơn, gara có thang máy đi thẳng lên từng tòa nhà, khi khuân vác đồ vật lớn thì sẽ càng tiện hơn.
Không hổ là tiểu khu đáng sống theo phong cách hoa viên.
Đào Tri Việt và người thợ chuyển nhà cùng nhau mang các thùng giấy đi đến tầng 15.
Cửa phòng 1502 không đóng, khi cửa thang máy vừa mở ra, Đào Tri Việt đã thoáng nhìn thấy bóng dáng Hoắc Nhiên đang ngồi ở bàn ăn quay mặt ra ban công nghịch điện thoại.
Nghe thấy động tĩnh của thang máy, Hoắc Nhiên vội vàng đứng lên đón cậu, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào rất rõ ràng đường nét trên khuôn mặt hắn, ánh mắt cũng đặc biệt sáng ngời.
Hắn mang đôi dép lê mà không biết từ đâu ra, bên ngoài áo thun còn mang một cái tạp dề màu nâu.
Thoạt nhìn rất có hơi thở gia đình.
Nhưng Đào Tri Việt vẫn không nhịn được mà bật cười: "Sao anh lại mặc tạp dề thế? Phải nấu cơm sao?"
Hoắc Nhiên chỉ chỉ vào một đống dụng cụ vệ sinh mới tinh trên bàn ăn, không xác định nói: "Làm vệ sinh hẳn là cũng nên mặc đúng không, dì quản gia đều mặc chúng để quần áo không bị bẩn."
Hắn giơ một chiếc tạp dề khác giống y hệt như vậy, "Tôi cũng chuẩn bị cho em một cái nè."
"Em sẽ không mặc." Đào Tri Việt chém đinh chặt sắt nói, "Anh có thể tự mình mặc cả hai chiếc, bao kín cả mặt trước và mặt sau."
Nửa giờ sau, hai nam thanh niên trẻ tuổi mặc tạp dề, đứng phát ngốc giữa đống thùng giấy.
"Trước tiên bắt đầu từ đâu đây?" Hoắc Nhiên nhìn chung quanh bốn phía, "Hình như tôi không có kinh nghiệm gì."
"Thói quen của em là lau dọn đồ đạc trong phòng ngủ trước, sau đó trải giường chiếu, cho quần áo vào trong tủ.
Như vậy ít nhất buổi tối là có thể ngủ, còn những chỗ khác sẽ dọn dẹp dần dần tùy theo tâm trạng."
"Có lý, vậy chúng ta dọn dẹp phòng ngủ đi."
Hoắc Nhiên xách thùng nước lên, hứng thú bừng bừng đang muốn đi vào phòng ngủ, lại bị Đào Tri Việt có chút chần chờ ngăn lại.
"Chờ một chút, em nghĩ rồi, tốt hơn hết là em nên tự mình dọn dẹp phòng ngủ."
Mặc dù hai người đều là con trai, lại là người yêu, dường như cũng không cần kiêng dè gì, cậu cũng không có bất kỳ bất tiện nào khi gặp người khác.
Nhưng tưởng tượng rằng Hoắc Nhiên sẽ giúp cậu dọn dẹp nơi mà cậu sẽ ngủ mỗi ngày, Đào Tri Việt luôn cảm thấy một sự xấu hổ thần bí nào đó.
Hoắc Nhiên mê mang một chút, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ, vì thế nhìn thấy chính giữa chiếc giường đôi cực lớn rộng hai mét, kê hai cái gối tựa đầu giường.
Ánh mặt trời chiếu vào nệm cao su mềm mại trắng tinh, vừa nhìn là thấy rất thoải mái.
"......!Có lý, vậy tôi đi dọn phòng ngủ phụ."
Trong bầu không khí đột nhiên trở nên vi diệu, Hoắc Nhiên nhanh chóng đưa ra quyết định, xoay người rời đi.
"Không phải anh nói phòng ngủ phụ phải cải tạo lại, dọn giường đi rồi lại thêm hai cái bàn máy tính sao?"
"......!À, tôi quên mất, vậy để tôi dọn dẹp phòng khách."
"Trong phòng khách toàn là thùng giấy, không có cách nào dọn dẹp được."
"......"
Cuối cùng, Hoắc Nhiên ngồi trên cửa sổ phòng khách, cầm cây lau kính, nghiêm túc mà lau cửa kính.
Cách một bức tường, Đào Tri Việt ngồi trên ghế đẩu nhỏ, động tác nhanh nhẹn lau ngăn tủ quần áo.
Nhớ tới biểu tình rất chi là phức tạp của Hoắc Nhiên vừa rồi, ý cười trên khuôn mặt cậu thật không có cách nào thu lại được.
Sau khi yên lặng làm việc trong chốc lát, điên thoại đặt trên tủ đầu giường đột nhiên sáng lên.
[ Tiểu Hoắc: Báo cáo, đã lau xong một tấm kính thủy tinh! ]
[ Tiểu Hoắc: Tay tôi có hơi đau, tôi muốn đôi sang tay phải để tiếp tục lau quạt.
]
[ Tiểu Hoắc: Báo cáo ]
[ Tiểu Hoắc: Tay trái ]
[ Tiểu Hoắc: Đánh chữ thiệt chậm ]
Đào Tri Việt nhìn từng tin nhắn mới hiện ra, ý cười không thể dừng lại được.
[ Đào: Hôm nay tên của em là báo cáo sao? ]
[ Tiểu Hoắc: Đúng rồi! ]
[ Tiểu Hoắc: Gấu nhỏ khom lưng.gif]
[ Đào: Cố lên, bận rộn xong rồi buổi tối sẽ nấu cơm cho anh ăn.
]
[ Tiểu Hoắc: Vậy thì sẽ có dưa hấu biến dị kia sao! ]
[ Đào: Tránh ra ('-')ノ)'-') ]
Trong phòng vẫn im ắng như cũ, thỉnh thoảng có tiếng thở gấp ở hai bên trong và ngoài phòng, cùng với trộn lẫn một ít tin nhắn.
[ Tiểu Hoắc: Yên lặng quá, em có muốn mở chút nhạc không? ]
[ Tiểu Hoắc: Tôi phát hiện mình đã thích nghi với việc đánh chữ bằng một tay trái rồi.
]
[ Tiểu Hoắc: Hiện tại có phải là hoàn toàn nhìn không ra đây là tay trái gửi hay không.
]
Dưới sự quấy rầu tin nhắn dai dẳng của Hoắc Nhiên, Đào Tri Việt đã vô cùng thành thạo lau xong tủ quần áo, sau đó lại bắt đầu lau đầu giường chỗ tựa lưng, bước tiếp theo là chuẩn bị trải giường chiếu.
[ Đào: Cửa kính lau xong rồi sao? ]
[ Tiểu Hoắc: Lau xong rồi, tôi đang lau lần thứ hai.
]
[ Tiểu Hoắc: Một mình ở bên ngoài nhàm chán quá à, tôi muốn nói chuyện với em.
]
[ Tiểu Hoắc: Dọn dẹp phòng ngủ gần xong chưa? Mau ra đây đi, chúng ta cùng nhau dọn dẹp phòng khách.
]
[ Tiểu Hoắc: Chú chó lăn lộn.gif]
Đào Tri Việt nhìn con chó ngu ngốc luôn lăn lộn này, động tác dừng lại, vô cùng nghiêm túc mà trả lời hắn.
[ Đào: Hành vi hiện tại của anh làm em nhớ tới một người.
]
"Ai?"
Sau một hồi tiếng bước chân, giọng nói mang hơi thở cảnh giác của Hoắc Nhiên lập tức vang lên ở cửa phòng ngủ.
"Bạn cùng bàn hồi tiểu học của em, em nhớ cậu ấy là một tên mập mạp."
Trong ánh mắt hoang mang của Hoắc Nhiên, Đào Tri Việt nhấc thùng nước lên, chuẩn bị vào nhà vệ sinh thay nước.
"Mỗi lần cậu ấy không muốn làm bài tập là sẽ không ngừng lải nhải bên cạnh em, một chập thì hỏi em có muốn chơi cờ năm quân không, một chập thì nói với em rằng ở ngoài cửa sổ có một con chim đang nhìn cậu kìa." Đào Tri Việt đi ngang qua bên cạnh Hoắc Nhiên, duỗi tay vỗ vỗ đầu hắn, nói lời thấm thía: "Bạn học Tiểu Hoắc, lo làm bài tập cho tốt đi, khi tan học tớ sẽ chơi cờ năm quân với cậu."
Kết quả là buổi tối ngày hôm nay, Đào Tri Việt bận rộn một ngày nằm liệt trên sô pha, không có thực hiện lời hứa nấu cơm, cũng không có chơi cờ năm quân, mà là cùng với Hoắc Nhiên ăn cơm hộp xem TV.
Tất cả các thùng giấy đều đã được làm trống, căn nhà ngày hôm qua vẫn giống như nhà mẫu, giờ phút này tràn ngập hơi thở sinh hoạt.
Điện thoại của Đào Tri Việt cũng đã được thay bằng một hình khóa mới —— là một bức ảnh Hoắc Nhiên mặc tạp dề dọn phòng, ngồi trên ghế sô pha mở các thùng giấy.
Lúc đang chụp ảnh, Hoắc Nhiên vừa lúc ngẩng đầu xem cậu, trong mắt chứa đầy ảnh ngược của cậu.
Tấm rèm vải trắng bị gió chiều thổi qua, dưới ánh đèn trần màu vàng ấm áp, quang ảnh trên TV lập lòe, hai người sóng vai làm ổ trên ghế sô pha trò chuyện.
Trong không khí ấm áp như vậy, ước chừng 10 giờ tối thì Hoắc Nhiên mới lưu luyến không rời tạm biệt người hàng xóm đã bắt đầu ngáp, lên lầu về nhà.
Sau khi ký hợp đồng với chủ nhân ở xa, Hoắc Nhiên gấp không chờ được mà muốn dọn vào trước, trợ lý có hiệu suất rất cao mà mua một đống đồ dùng sinh hoạt cho hắn, mang hành lý từ khách sạn ra, phái người quét tước vệ sinh.
Nhưng mà đối với Hoắc Nhiên mà nói, nhà mới vẫn chỉ là một nơi để ngủ.
Một trong những lợi ích của việc trở thành hàng xóm của nhau, đại khái là lời chào hỏi thông thường vào mỗi buổi sáng sẽ trở nên trực quan hơn.
[ Tiểu Hoắc: Chào buổi sáng! ]
[ Tiểu Hoắc: Tôi đang đánh răng thì thấy dưới nhà đang có một ông lão đang đánh quyền, thật là oai phong.
]
Sau một ngày cuối tuần mệt mỏi, Đào Tri Việt bị một chiếc đồng hồ thông minh hình người đánh thức, vốn đang muốn nằm trên giường một chút, nhưng khi nghe thấy lời miêu tả rất oai phong này, cậu đã cố gắng vượt qua cơn buồn ngủ, rời giường đi tới nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh của hai căn nhà này đều quay về hướng tây, cho nên từ cái góc độ cụ thể này, bọn họ miễn cưỡng có thể nhìn thấy một cảnh quan giống nhau.
Đào Tri Việt bóp kem đánh răng, nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy một ông lão đang đánh quyền trong hoa viên dưới lầu.
[ Đào: Thấy rồi, có chút đẹp trai nha.
]
[ Đào: Nếu không thì anh cũng học đi, rồi biểu diễn cho em xem.
]
[ Tiểu Hoắc: Một quả dưa hấu biến dị thì xem một lần! ]
[ Đào: Một bữa cơm xem một lần.
]
[ Tiểu Hoắc: Được, tôi chịu thua, một lời đã định! ]
Mười phút sau, chuông cửa vang lên.
Đào Tri Việt đang chuẩn bị làm bữa sáng cầm quả trứng gà ra mở cửa.
Ngoài cửa là Hoắc Nhiên một thân tây trang thẳng thóm, thoạt nhìn rất có phong phạm tinh anh.
"Không phải anh có có chìa khóa sao?" Đào Tri Việt kinh ngạc nói.
"Không có chuyện gì chào hỏi với em, cho nên tôi muốn gõ cửa."
Hoắc Nhiên bước vào vô cùng tự nhiên, thay đôi dép màu xanh da trời trên giá giày, rất thành thật đi theo sau cậu vào nhà bếp.
"Tôi sẽ trả trước cho một bữa sáng."
"Chỉ có trứng gà và bánh mì nướng, còn có sữa bò."
"Tôi muốn ăn một quả trứng ốp la và một quả trứng bọc!"
"Vậy em chiên bốn quả trứng, để tiết kiệm thời gian thì anh đi nướng bánh mì đi, lò vi sống ở bên kia, cái này hẳn là làm được chứ?"
"Rút lại đi, không có gì mà tôi không biết."
"Thật vậy chăng? Canh chua kia......"
Hoắc Nhiên không chút chần chờ, vô cùng kịp thời cho ra một quả dưa hấu, ngăn chặn đòn tấn công của canh chua thịt bò mà người trước mặt đang chuẩn bị xuất chiêu.
Trứng đập xong cho vào chảo chiên nhỏ lửa, trong dầu nóng, nó nhanh chóng chuyển từ màu trong suốt sang màu trắng sữa, toát ra mùi thơm nồng.
Lấy hộp sữa bò trong tủ lạnh ra, hơi nước trong suốt đọng lại trong không khí ấm áp buổi sớm, những lát bánh mì nướng nằm ngổn ngang trên đĩa sứ.
Thanh âm trầm thấp lặng lẽ tan ra trong nhiệt độ cao.
"......!Cháy rồi, mau buông tay.".