Xin Chào Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi


Cũng may nhà ở hiện tại cách công ty không xa, cho nên cho dù buổi sáng có việc gì làm chậm trễ thời gian thì cũng sẽ không quá nóng vội muốn đi ra ngoài.
Đào Tri Việt khóa kỹ cửa, một trước một sau bước vào thang máy với Hoắc Nhiên, ấn nút tầng một và tầng hầm.
Thang máy im ắng, hai người đứng song song, Hoắc Nhiên quay đầu nhìn cậu.
Cảm nhận được ánh mắt chuyên chú bên cạnh, Đào Tri Việt biệt nữu nói: "Sao lại nhìn em?"
"Tôi nhìn xem mặt em còn đỏ không."
"......" Đào Tri Việt hít sâu một hơi, quyết định không để ý tới người này.
"Thực ra món trứng bọc ăn rất ngon, vừa thơm vừa giòn." Hoắc Nhiên lẩm bẩm, "Nhưng hôm nay chỉ có mình tôi ăn trứng bọc thôi, em không có trực tiếp nếm được, thật đáng tiếc, tôi cảm thấy lần sau có thể chiên hai cái......"
Đào Tri Việt cắn răng nói: "Lần sau không có trứng bọc, anh đi mà ăn trứng gà sống đi."
Hoắc Nhiên lập tức im tiếng, vài giây sau, hắn lại nhỏ giọng nhắc mãi: "Trứng gà vô khuẩn ăn sống cũng không phải là không được, mặc dù tôi thích đun nóng chúng để làm trứng suối nước nóng......"
Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, tới tầng một rồi.
Đào Tri Việt nhanh chóng đi ra ngoài, giương giọng chào tạm biệt người phía sau: "Buổi tối gặp lại."
Hắn xụ mặt quay đầu lại, cố ý nói cứng ngắc: "Buổi tối gặp."
Tài xế đã đã đợi sẵn trong gara dưới tầng hầm, bởi vì Đào Tri Việt say xe, cho nên Hoắc Nhiên đã ở trong tiếc nuối rất lâu, không thể không gạch bỏ lịch trình đưa đón cậu đi về mỗi ngày.
Lúc cửa thang máy sắp khép lại, Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua camera trên đỉnh đầu, hơi hơi né tránh một chút, sau đó vô cùng rụt rè làm tư thế đánh quyền chiêu bài của ông chú dưới lầu, học được rất ra dáng ra hình.
Vì thế Đào Tri Việt không nhịn được, vẫn bật cười.
Năng lực học tập quả nhiên rất mạnh.
Chiếc siêu xe màu đen chạy khỏi gara, chiếc xe buýt đầy ắp hành khách mới vừa vào trạm, Đào Tri Việt đầy may mắn quẹt thẻ lên xe.
Hai chiếc xe vừa lúc gặp thoáng qua, lái sang hai hướng khác nhau.
[ Tiểu Hoắc: Hình như tôi vừa nhìn thấy em.

]
[ Đào: Ừm, em mới vừa lên xe.

]
[ Tiểu Hoắc: Lịch trình xe buýt là cố định sao? Vậy ngày mai chúng ta có thể thử chào hỏi thông qua cửa kính xe không.

]
[ Đào: Có thể, quỷ ấu trĩ.

]
[ Tiểu Hoắc:!! Em cũng đồng ý rồi mà còn nói tôi.

]
[ Đào: Gấu nhỏ không biết.jpg]
[ Đào: 250250]
[ Tiểu Hoắc: Tôi đã sửa lại! ]
[ Đào: Em đoán anh đổi thành 520520.

]
[ Tiểu Hoắc:......]
[ Tiểu Hoắc: Không hổ là em, quả trứng cháy.

]
[ Tiểu Hoắc: Bé mèo ngây ngô cười.jpg]
Một buổi sáng thứ hai vui vẻ bắt đầu từ những đòn công kích.
Hôm nay Đào Tri Việt gần như đến công ty lúc cuối cùng, đồng nghiệp ở các tổ dự án khác đã đên rồi, khi cậu bước vào, mọi người đã ngẩng đầu nhìn cậu vô cùng chỉnh tề.
Đào Tri Việt có chút mê mang đi đến chỗ làm việc của mình, còn đối diện với tầm mắt của Quan Vũ Đông đang lười biếng.
Quan Vũ Đông đọc được sự hoang mang trong mắt cậu, vô cùng chín chắn mà an ủi: "Đừng khẩn trương, thứ sáu tuần trước bọn họ còn chưa phản ứng kịp, khẳng định là cuối tuần này thấy được rất nhiều bát quái, cho nên mới phát hiện buổi trà chiều có bao nhiêu sảng khoái thôi."
Từ sau khi Hoắc Nhiên chính thức lộ diện trên tin tức, những cư dân mạng luôn quan tâm đến giới hào môn đã bắt đầu săn đón thông tin khắp nơi.
Một người tự xưng là bạn cùng lớp với Hoắc Nhiên đã đăng bài rằng hắn là một vận động viên nổi tiếng thế giới khi hắn còn học đại học, nhân duyên tốt, hào phóng với bạn bè, hơn nữa vẫn luôn độc thân, trong lòng chỉ có học tập và du lịch, căn bản không nhìn ra là một phú nhị đại có tiền như vậy.
Còn có người nặc danh tung tin, nói hắn thông qua công ty điện ảnh dưới trướng Hoắc thị quy tắc ngầm minh tinh, ăn chơi đàng điếm ngợp trong vàng son, điều này vô cùng phù hợp với tính cách thông thường của phú nhị đại, cho nên độ thảo luận rất cao.
Căn cứ vào tin nóng không có bằng chứng này, có người vô công kích kẻ có tiền trong thiên hạ đều giống nhau, cũng có người cảm thấy chỉ bằng điều kiện của Hoắc Nhiên, đại khái không cần quy tắc ngầm, hẳn là để người ta tranh giành công khai mới đúng.
Tuy nhiên những bài đăng làm mưa làm gió này tồn tại không được bao lâu, tất cả đều bị xử lý.
Cho nên đương sự và hàng xóm đương sự kiêm đối tượng, ngược lại hoàn toàn không biết gì chuyện này cả.
"Tôi cũng thấy được, không thể không nói, buổi trà chiều thật sự là rất đỉnh cấp nha, cuộc sống thật phong phú." Quan Vũ Đông nói từ đáy lòng, "Hoàn thành luận văn tốt nghiệp trước một năm, sau đó đi du lịch vòng quanh thế giới, đây là tình tiết mà tôi nằm mơ cũng không dám."
Đào Tri Việt nghĩ nghĩ, gật đầu tán thành nói: "Quả thật là thế, nếu là tôi, tôi nhất định sẽ ở nhà một năm viết chương trình."
"Cho nên đây là thật không! Này bạn tốt, hiện tại tôi có một cảm giác mình được ăn dưa tuyến đầu."
Quan Vũ Đông hưng phấn chà xát tay, "Tôi có thể hỏi cậu cuối tuần hai người đi chơi ở đâu không?"
"Để tôi đoán một chút, bây giờ là mùa hè, buổi trà chiều có mang cậu đi xem tuyết ở Nam bán cầu không? Hay là đến Bắc cực xem chim cánh cụt?"
"......!Cậu thật sự rất có trái tim thiếu nữ." Đào Tri Việt đồng dạng nói từ đáy lòng.
"Lúc trước tôi sống trong một căn nhà có hơi xa công ty, đi làm không tiện lắm, cho nên cuối tuần này tôi thuê căn khác, anh ấy giúp tôi chuyển nhà, dọn dẹp vệ sinh linh tinh."
Khi nói chuyện, màn hình điện thoại của hắn vừa vặn sáng lên, cậu nhận được một tin nhắn chưa đọc trên pp.
Bức ảnh chụp Hoắc Nhiên mặc tạp dề gia đình ngồi trên sô pha mở thùng giấy, thoáng chốc lọt vào tầm mắt.
Quan Vũ Đông cuối cùng cũng nhìn thấy màn hình khóa mà hắn tâm tâm niệm niệm, sau đó đồng tử rung động gần như cả ngày, hình ảnh buổi trà chiều trong bộ tây trang và đôi giày da, lại một lần nữa bị điên đảo.
"Thế nhưng lại mộc mạc như vậy! Không phải là quản gia và người hầu xếp hàng, mang hành lý giống như phục vụ món ăn sao?" Vẻ mặt Quan Vũ Đông khiếp sợ, "Không đúng, buổi trà chiều có tiền như vậy, cậu còn cần thuê nhà sao?"
"Yêu đương mà thôi, mỗi người vẫn là một người độc lập, anh ấy có cuộc sống của anh ấy, tôi cũng có của tôi." Đào Tri Việt buồn cười nói, "Không cần chủ nghĩa đại nam tử, tôn trọng lẫn nhau rất quan trọng."
Người viết chương trình Tiểu Hoàng ngồi một bên dựng lỗ tai lên nửa ngày, xoạc xoạc khi bút ký nhớ kỹ: "Tôi biết rồi, người tiếp theo trong công ty thoát ế nhất định là tôi, cậu cứ từ từ đi, Ộp Ộp, tranh thủ sớm ngày đạt thành tích bị cự tuyệt một trăm lần đi."
Quan Vũ Đông:......
Đào Tri Việt cố gắng an ủi: "Nghĩ đến chỗ tốt đi, độc thân mà viết số hiệu sẽ càng nhanh hơn, tôi tính qua rồi, rất khó khăn khi thực hiện các chức năng tương tự, tôi đang viết chậm hơn một phần mười so với trước đây, tôi còn đang suy nghĩ cách để giải quyết vấn đề này nè."
"Cảm ơn cậu, mặc dù tôi hoàn toàn không được an ủi chút nào, bởi vì chẳng sợ cậu lại có thêm mấy người bạn trai, tốc độ viết số hiệu vẫn là nhanh hơn tôi QAQ."
Đào Tri Việt nhất thời không nói nên lời suy nghĩ một chút, nhanh chóng đưa ra một phương án an ủi đã được chứng minh và hiệu quả.
"......!Nếu không thì ăn kem đi."
Lúc tới gần trưa, Phương Thời Võ thông báo một tin vui cho mọi người trong nhóm.
Trên cơ sở phát triển trước đó, kết hợp với ý tưởng mới do Đào Tri Việt cung cấp, về cơ bản đã xác định được khung phương pháp chơi và phong cách nghệ thuật của《 Thế giới mới 》, có thể bắt đầu thử nghiệm để xác định mức độ hấp dẫn của phong cách này đối với người chơi, từ đó có thể dễ bề điều chỉnh hướng phát triển tiếp theo của trò chơi một cách kịp thời, tránh cho đi đường vòng.
Mặc dù trò chơi vào thời điểm này vẫn chưa ra mắt, nhưng có thể đặt hình ảnh nhân vật và video được sản xuất đặc biệt mấy chục giây trên một nền tảng cụ thể để kiểm tra tỷ lệ click vào của khán giả.
[ Viên Thời Văn: Số liệu của cuộc kiểm tra mức độ hút vào cuối tuần đã được công bố, nó có thể là 15.2% trên nền tảng pan-user, cao hơn Tiểu Trư, có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

]
《 Tiểu Trư rất bận 》 là tác phẩm cuối cùng được Nhất Khỏa Thụ thực hiện vì phong cách vẽ tranh đặc biệt của nó, lại bởi vì điểm yếu sau đó của lối chơi nên trò chơi này dần trở nên nguội lạnh.
[ Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng: Được quá, người chế tác mời ăn tối thôi! ]
[ Tôi vẽ không xong rồi: Được quá, người chế tác mời ăn tối thôi! ]
[ Đào: Được quá mà, người chế tác mời ăn tối nhé! ]
[ Viên Thời Văn:......]
[ Viên Thời Văn: Để chúc mừng Đa tổng nảy mầm mới, tôi đề nghị Giang tổng mời mọi người ăn cơm.

@ Giang Dã ]
[ Là quan chứ không phải ộp: Tán thành! Nhổ hết lông cừu của cặp đôi! ]
[ Giang Dã:? ]
[ Là quan chứ không phải ộp thu hồi một tin nhắn.

]
......
Đến giờ ăn trưa, Đào Tri Việt đi vào bếp mang cơm trưa, một bên liếc nhìn qua màn hình xem mọi người đàn nói chuyện rôm rả trong nhóm, một bên chuẩn bị lên mạng tìm kiếm những tin tức mới nhất về dự án Tấn Bắc TOD.
Dù sao thì cũng là Hoắc Nhiên bận rộn rộn với dự án này mấy năm liền, cậu nên tìm hiểu thêm những kiến thức liên quan một chút.
Đào Tri Việt mở một loạt các web, còn tìm kiếm thêm một số luận văn dành cho mô hình phát triển đô thị này.
Khi nhìn thấy một bài luận trên diễn đàn vào thứ sáu, tầm mắt cậu đã dừng lại.
[ Người dẫn chương trình: Tôi nghe nói rằng dự án phát triển toàn diện khổng lồ này còn bao gồm một chi nhánh liên tỉnh được xây dựng chung với bệnh viện đầu tiên của Yến Bình.

]
[ Hoắc Chấn Đông: Đúng vậy, đây là một bước quan trọng để nguồn lực y tế của thủ đô được chia sẻ với các tỉnh khác, đồng thời chúng tôi cũng sẽ giới thiệu công nghệ chính xác cao và thiết bị tiên tiến trong và ngoài nước, tiếp thu mạnh mẽ nhân tài chữa bệnh trình độ cao, phấn đấu xây dung một bệnh viện đa khoa thông minh đẳng cấp thế giới cho người dân thành phố Tấn Bắc.

]
Sự ồn ào náo nhiệt xung quanh dần tan biến, mấy dòng này trở nên đặc biệt bắt mắt trước mắt Đào Tri Việt.
Một chi nhánh liên tỉnh được hợp tác xây dựng với bệnh viện đầu tiên Yến Bình.
Cậu trầm mặc chăm chú nhìn thật lâu, gửi Hoắc Nhiên một tin nhắn có chút đột ngột.
[ Đào: Em xem tin tức trên mạng, anh muốn xây bệnh viện sao? ]
[ Tiểu Hoắc: Cái gì? ]
[ Tiểu Hoắc: À, đúng rồi, em thế mà chú ý tới nó! ]
[ Tiểu Hoắc: Vốn dĩ định quyết định tên rồi mới nói cho em, cho em một sự bất ngờ.

]
[ Đào: Tên là gì? ]
[ Tiểu Hoắc: Tôi đang thuyết phục ba, đặt tên bệnh viện là Bệnh viện thứ bảy thành phố Tấn Bắc.

]
[ Tiểu Hoắc: Là bệnh viện đa khoa, không thể gọi lên bệnh viện tâm thần theo phiên bản gốc được, nhưng vẫn có thể nỗ lực một chút với tiền tố thứ bảy, bác sĩ Đào.

]
[ Tiểu Hoắc: Chú chó lăn lộn.gif]
Lúc này Đào Tri Việt mới bừng tỉnh mà nhớ tới, "Chủ nhiệm Đào của Bệnh viện tâm thành thứ bảy thành phố Tấn Bắc" có chút xa xăm.
Không ngờ Hoắc Nhiên vẫn luôn nhớ rõ.
Nếu không phải tồn tại một bác sĩ chân chính khác, này vốn nên là một bất ngờ ngớ ngẩn và cảm động.
[ Đào: Em thấy ba anh nói chuyện trên diễn đàn, có phải muốn tuyển rất nhiều bác sĩ vào không? ]
[ Đào: Anh sẽ phụ trách việc này sao? ]
[ Tiểu Hoắc: Nếu là cấp bậc tương đối cao, tôi hẳn là xử lý nó như thể hiện thành ý.

]
[ Tiểu Hoắc: Nhưng mà hiện tại còn sớm, nền tảng thậm chí còn chưa bắt đầu.

]
[ Tiểu Hoắc: Sao vậy? ]
Đào Tri Việt đánh văn bản vào hộp thoại, lại không ngừng xóa bỏ, nỗi lòng rất khó nói.
Suy nghĩ nửa ngày, cậu mởi gửi một tin sang.
[ Đào: Nếu có bác sĩ trẻ tuổi tiếp cận anh, nhớ nói cho em biết.

]
[ Tiểu Hoắc: Có phải em ghen không! ]
Tin nhắn của Hoắc Nhiên gần như nhảy ra cùng lúc.
[ Đào:......!Không phải.

]
[ Tiểu Hoắc:!! Đúng vậy! ]
[ Tiểu Hoắc: Gấu nhỏ xoay tròn.gif]
[ Tiểu Hoắc: Tôi đã có bác sĩ Đào độc nhất vô nhị rồi, tuyệt đối sẽ không liếc mắt nhìn một bác sĩ nào khác nữa! ]
[ Tiểu Hoắc: Cho dù là tuổi trẻ hay là tuổi già, tất cả đều làm như không thấy.

]
[ Đào: Tránh ra _(:з" ∠)_]
[ Tiểu Hoắc: Tôi không đi! ]
[ Tiểu Hoắc: Hôm nay dì làm bữa trưa gì vậy? Để tôi sao chép.

]
[ Tiểu Hoắc: Tối nay không bận gì, hay là mời đồng nghiệp của em đi ăn cơm đi! Kéo dài lâu rồi, hôm nay bọn họ rảnh không? ]
[ Tiểu Hoắc: Bởi vì hiện tại tôi rất hạnh phúc, sau đó tôi muốn mời ai đó ăn tối khi tôi hạnh phúc mà.

]
Đào Tri Việt vốn dĩ có chút tâm tình ủ dột, nhưng trong mạch não của hắn dần dần không cánh mà bay.
[ Đào: Trưa nay em ăn sườn heo chua ngọt và gà cay.

]
[ Đào: Để em hỏi một chút.

]
Cậu chuyển sang giao diện trò chuyện nhóm [ Mãnh liệt tưới nước vì tình cảm với Nhất Khỏa Thụ ], mọi người vẫn còn đang loay hoay lựa chọn người không may mắn tiếp theo bị chảy máu hầu bao, cảnh tượng này đã phát triển đến trình độ gay cấn, khắp màn hình đều là chơi đoán số cùng xúc xắc.
[ Đào: Cái kia......!Buổi trà chiều nói muốn mời mọi người ăn cơm.

]
[ Đào: Hôm nay mọi người có tiện không? ]
Nhóm trò chuyện yên tĩnh vài giây, sau đó lập tức spam.
[ Viên Thời Văn: Quá tiện luôn chứ, mau thu đám tổ tông này nào.

]
[ Là quan chứ không phải ộp: Thịt nướng thịt nướng thịt nướng thịt nướng! ]
[ Tôi vẽ không xong rồi: Từ chối thịt nướng, Ộp Ộp anh có thể đổi chủ đề được không? Đề nghị ăn lẩu! Vớt Ánh Trăng có món mới á!! ]
[ Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng: Tôi bỏ một phiếu lẩu, hiện tại là 2:1.

]
Đào Tri Việt nghĩ tới ngày đó khi gặp mặt Hoắc Nhiên ở Vớt Ánh Trăng, sự hội tụ của các món ăn nhẹ với hương vị khác nhau, yên lặng bổ sung.
[ Đào: Cũng có thể ăn tất cả.

]
[ Tôi vẽ không xong rồi:......!Đúng vậy nha, thiếu chút nữa tôi quên mất buổi trà chiều là buổi trà chiều thế nào rồi.

]
[ Viên Thời Văn: Nhanh như vậy đã dọn món lên rồi, chanh thật thơm.

]
Sắp được gặp người xuất hiện trên TV lúc trước, trong sự hưng phấn tưởng rằng như theo đuổi thần tượng thành công này, một buổi chiều bình thường trở nên kích động lên, âm thanh bàn phím trong khu văn phòng còn trở nên náo động hơn trước một chút.
Sau khi Đào Tri Việt hoàn thành công việc ngày hôm nay với hiệu suất cao, do dự một lát, quyết định thỉnh thoảng lười biếng.
Sau hơn một năm, cậu lại tìm kiếm cái tên Thẩm Niệm trên mạng, xem xét kỹ lượng danh sách bác sĩ của mọi bệnh viện ở thành phố Yến Bình, nhưng vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Đào Tri Việt nhớ rõ Thẩm Niệm cùng tuổi mình hiện tại, dưới tình huống bình thường hẳn còn đang học đại học, nhưng dòng thời gian trong tiểu thuyết bắt đầu trực tiếp từ cuộc gặp gỡ của hai nhân vật chính, không đề cập gì đến quá khứ của Thẩm Niệm.
Cái tên này không có gì đặc biệt, có rất nhiều danh sách tuyển sinh của các trường đại học khác nhau trong nhiều năm, cho dù là hạnh định là nam giới và trường y, kết quả cũng không phải duy nhất, rất khó xác định vị trí chính xác.
Hoắc Nhiên có lẽ có năng lực mò kim đáy bể, nhưng chuyện này cũng không thể nói cho anh ấy biết được.
Bốn bỏ năm lên, thật là ghen.

Hơn nữa vẫn là ghen hư không mà người bình thường không thể lý giải được.
Hiện tại Đào Tri Việt thậm chí còn cưỡng bách mình phải quên đi tình tiết của cuốn tiểu thuyết, làm bộ như không nhớ đến sự tồn tại của cuốn sách này, dù sao thì trong đó cũng tràn ngập những câu chuyện tình yêu của Hoắc Nhiên với một người khác.
Cho dù là hai "Hoắc Nhiên" với tính cách hoàn toàn khác nhau, nhưng nhớ tới vẫn làm cho người ta rất khó chịu.
Đào Tri Việt yên lặng suy nghĩ trong chốc lát, nhưng chỉ có thể cho qua chuyện trước, chờ thật sự tới giai đoạn bệnh viện chuẩn bị chính thức rồi lại nghĩ cách.
Sân khấu câu chuyện đã thay đổi từ Yến Bình sang Tấn Bắc, có thể nhân vật chính ban đầu sẽ không xuất hiện nữa.
Trong lòng tự an ủi, kim đồng hồ trôi chảy chuyển sang 6 giờ, các đồng nghiệp hưng phấn lạ thường cùng nhau tắt máy tính kết thúc công việc.
Phương Thời Võ hắng giọng, hỏi cậu: "Tiểu Đào, thời gian và địa điểm đã sắp xếp chưa? Hiện tại chúng ta xuất phát sao?"
Đào Tri Việt sửng sốt một chút: "Tôi nói với anh ấy là đến Vớt Ánh Trăng, hình như chưa hẹn thời gian."
Lúc chiều có chút lo lắng, cậu đã quên xác nhận chi tiết này với Hoắc Nhiên, cậu nói xin lỗi: "Chúng ta trực tiếp qua đó đi, hẳn là anh ấy đã đặt trước......"
Lời còn chưa dứt, bên ngoài biệt thự vang lên âm thanh chuông cửa.
Các đồng nghiệp đều trở nên khẩn trương: "Thế nhưng còn muốn tới đây sao?! Đáng giận, lại không phải bạn trai tôi, sao tôi lại kích động như vậy chứ."
"A a a nhanh như vậy sao! Tôi cho rằng còn có thời gian giảm xóc!"
"Đào Đào ơi tôi có thể xin chữ ký không! Lúc tôi muốn mua vé số tôi sẽ lấy ra sờ sờ!"
Trước ánh mắt mong đợi của mọi người, Đào Tri Việt đi về phía cửa, phía sau là một đống quần chúng bát quái đi theo.
Đào Tri Việt không hiểu sao mà bị làm cho khẩn trương, cậu hít sâu, ấn tay cầm, đẩy cửa ra, một bóng dáng cao lớn tuấn lãng lọt vào tầm mắt.
Hoắc Nhiên không mặc bộ tây trang chỉnh chu khi ra ngoài vào buổi sáng nữa, hắn thay một bộ quần áo bình thường trông rất thoải mái, vừa nhìn thấy hắn, đôi mắt thoáng chốc sáng ngời lên, như là ôm hết ngày sắc xán lạn, vì thế phía sau chỉ còn ánh hoàng hôn ảm đạm.
"Chào buổi tối." Hắn mỉm cười lặp lại lời chào buổi sáng, "Chúng ta buổi tối đúng giờ gặp lại.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui