Xin Chào Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi


Giọng nói của cậu rơi xuống, cả phòng nghỉ chìm vào im lặng.
Trong bối cảnh âm nhạc trò chơi đang trào dâng, Quan Vũ Đông như lộ ra biểu tình suy tư gì.
Tiểu Hoàng nhân cơ hội này liên tục đấm vào nhân vật của Quan Vũ Đông, cảm thấy chưa đủ nghiện, lại lặng lẽ dùng chân đá vào nhân vật của Đào Tri Việt, sau đó dẫn đầu trả lời vấn đề này.
"Mỗi ngày khi bị đồng hồ báo thức đánh thức tôi đều suy nghĩ như vậy, cuộc sống này của tôi nói không chừng là giả, chỉ có nỗi đau khi phải rời giường là thật."
"Phía sau bức tường có lẽ có một đám người vây xem, trong lòng nghĩ rằng hôm nay tôi lại sẽ đi mua bánh bao, nhân thịt, tôi đã liền ăn nửa tháng.

Sau đó chen chúc trên tàu điện ngầm để đi làm, ngồi trước máy tính trong tám giờ gõ bàn phím."
"Người này thật sự quá không thú vị, nhất định bọn họ sẽ nghỉ như vậy, tiếp theo sẽ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt táo bón của tôi khi phải viết số hiệu, tạo tiếng cười cho cái đồ hộp cảnh kịch đó."
"Nhưng mỗi lần nghỉ như vậy, tôi ngược lại đã có động lực rời giường, đi ăn sáng mua một phần xíu mại, kháng cự một chút."
"Kịch bản gốc hẳn là sẽ không quy định bữa sáng hàng ngày đúng không, dù sao thì mỗi lần tôi đi mua xíu mại cũng chưa từng gặp phải trường hợp bất khả kháng nào."
"Nói tóm lại, sống trong trò chơi thì cũng được đi, muốn nói tình tiết bị viết trước, thật ra thì cuộc sống của mọi người gần như giống nhau, ít nhất thì tôi có thể lựa chọn ăn xíu mại hay bánh bao thịt vào buổi sáng."
Nghe đáp án rất cụ thể này, Đào Tri Việt có chút kinh ngạc.
"Này xem như là bi quan hay là lạc quan?"
Tiểu Hoàng nắm lấy tay cầm và thực hiện một cú đá xoáy, hoa lệ tiếp đất: "Chắc là cái nào cũng có, haiz, cuộc sống chính là phức tạp như vậy."
"Nhưng mà, nếu như trả lời nghiêm túc, ngay từ đầu tôi nhất định sẽ không tin, suy cho cùng, tưởng tượng cũng chỉ là tưởng tượng thôi, không có ai hy vọng rằng bản thân mình biến thành một con rối không có tư tưởng cả, tồn tại như vậy quá là khó tiếp thu rồi."
"Cho nên, nếu như hiện tại cậu nói với tôi, rằng tôi thực sự đang sống trong một trò chơi đã được sắp đặt sẵn, thì tôi có khả năng sẽ thực hiện một tâm nguyện mà tôi đã muốn từ khi còn nhỏ, để phán đoán xem đây có phải là một trò chơi không."
Đào Tri Việt được gợi lên hứng thú: "Tâm nguyện gì?"
"Cướp ngân hàng, cười thật lớn rồi bỏ tiền vào bao tải." Tiểu Hoàng trịnh trọng nói, "Sau đó cảnh sát tới cũng không chạy, nếu là trò chơi, thì ván này kết thúc rồi, có thể bắt đầu một ván mới."
"Sau khi tái sinh thì chính là đọc sách, tốt nghiệp, làm việc, gõ số hiệu, mua bánh bao, thỉnh thoảng thì mua xíu mại."
"Mãi đến khi có người nói với tôi, đây là cái trò chơi, sau đó lại cướp ngân hàng rồi khởi động lại." Tiểu Hoàng trầm tư, "A, này có phải là một đệ quy vô hạn không?"
Đào Tri Việt sửng sốt một chút, sau đó trầm tư: "Quên đi, tái sinh hẳn là một hình thức thuyên chuyển chính mình nào đó?"
Tiểu Hoàng khiêm tốn thỉnh giáo: "Chỗ này tồn tại cơ sở đệ quy sao? Tôi không nghĩ ra được, Đào ca cứu tôi."
"Tôi cảm thấy điều đó phụ thuộc vào logic cụ thể đằng sau trò chơi, nếu quyền tự do lựa chọn bánh bao thịt và xíu mại có thể dần dần mở rộng đến địa phương khác, hoặc thậm chí thay đổi thuật toán của thế giới này, như vậy cuối cùng có khả năng đệ quy sẽ kết thúc, phản hồi một đáp án hoàn toàn mới."
"Nhưng nếu loại chi tiết nhỏ này không thể ảnh hưởng đến kết thúc đã định, cuối cùng chỉ có thể phát sinh sạn tràn xảy ra trong một đệ quy vô hạn, sau đó chính là vận hành sai lầm......"
Trong cuộc đối thoại càng ngày càng xa của hai người, giọng nói có chút sợ hãi của Quan Vũ Đông vang lên: "Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi?"
"Vài phút rồi, sao vậy?"
"Chết tiệt, khiến tôi sợ muốn chết, mới vừa rồi không phải còn đang nói chuyện trò chơi sao? Sao hai người lại bắt đầu nói về số hiệu rồi? Tôi bị lỗi làm doạ tỉnh luôn, còn tưởng mới trong chớp mắt mà mấy tiếng đã trôi qua rồi chứ, các người lại bắt đầu......"
Hai vị lập trình viên một trái một phải, đồng thời trầm mặc.
Thật là thói quen nghề nghiệp đã ăn sâu bén rễ.
Đào Tri Việt ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác: "Không có gì, tùy tiện tâm sự thôi, cậu nghĩ cái gì mà nhập tâm như vậy?"
Tiểu Hoàng đột nhiên nhanh trí, lập tức cướp lời: "Có phải cậu đang ảo tưởng cuộc sống yêu đương trong game không?"
"A? Hay là còn có những trò chơi khác?" Quan Vũ Đông vô cùng hoang mang.
Thấy thế, Tiểu Hoàng dừng bàn tay đang điên cuồng ấn nút đấm, nghiêm trang kính cẩn.
"Cậu thực sự là tên mọt sách yêu não tàn thuần khiết nhất mà tôi từng thấy, thực xin lỗi, là tôi nông cạn, quấy rầy ảo tưởng mỹ diệu của cậu."
"Không sao đâu, tôi tha thứ cho sự lỗ mãng của cậu." Quan Vũ Đông nói với vẻ mặt dư vị vô cùng, "Trở lại vấn đề của Đào Đào, có thể làm nhân vật chính trong trong trò chơi yêu đương được chứ?"
Đào Tri Việt tán thành: "Có thể."
Vừa vặn chó ngáp phải ruồi mà đánh trúng sự thật.
Quan Vũ Đông hắng giọng một cách hưng phấn, bắt đầu phát biểu.
"Một người thuộc trường phái lạc quan như tôi đương nhiên là không tin vận mệnh, nếu ý nghĩa tồn tại của tôi chỉ là để hoàn thành một tình tiết nào đó trong game, tôi sẽ rất thống khổ, bắt đầu hoài nghi nhân sinh, cảm thấy sống mà không có giá trị nào."
"Nhưng nếu trong trò chơi tình yêu thì khác, nó chỉ thể hiện một phần mối quan hệ và tình yêu của nhân vật chính, còn những thứ khác thì ít khi viết đến, bởi vì không cần thiết."
"Cho nên nếu hiện tại tôi đang sống một cuộc sống đầy đủ, không phải rời khỏi người khác giới thì sẽ biến thành trống rỗng, điều này đủ để chứng minh rằng ngoài cốt truyện quy định, một bản thân thuộc về tôi đã được tạo ra trong trò chơi, nếu như nhìn theo cách này, nó có vẻ không tệ lắm, đúng không?"
Hai người bên cạnh bất giác gật đầu.
"Như vậy, trên tiền đề của điều kiện này, trong trò chơi, điều tôi muốn gặp là một người chơi tìm cách công lược tôi, căn cứ vào sở thích cá nhân của tôi, tôi giả thiết rằng người đó là một người chơi nữ, tốt nhất là cao 1m6 với mái tóc ngang vai và lúm đồng tiền......"
Đào Tri Việt nhịn không được xen vào: "Cậu sẽ đối đãi như thế nào với người đến từ thế giới ngoài trò chơi này?"
"Tôi sẽ......" Quan Vũ Đông chắc chắn nói, "Tôi sẽ rất thích cô ấy."
Tiểu Hoàng bất mãn: "Lúc này nên thu lại ba cái chuyện yêu đương đi, tôi muốn nghe nghiêm túc."
"Tôi chính là nghiêm túc!" Quan Vũ Đông khó có khi lộ ra biểu tình đứng đắn, "Các cậu nghĩ xem, tôi chỉ có thể ở bên nhau với một người chơi, bắt đầu một câu chuyện tình yêu."
"Cô ấy có thể ngay từ lần đầu tiên chơi đã vượt qua nó, nếu trước đó cô ấy chưa từng thấy qua phương pháp công lược, kia đại biểu là cô ấy là trời sinh một đôi với tôi trong game, hoàn toàn phù hợp, này không khác gì tình yêu bình thường cả."
"Nếu trước đó cô ấy đã xem chiến lược rồi, thì cũng chính là cô ấy biết tất cả các tình tiết tiếp theo, biết tất cả những điều tôi nói ra và những lựa chọn của tôi, nhưng vẫn như cũ cố ý đả thông tuyến này, không chê phiền lụy mà trải qua tình tiết một lần nữa, tôi sẽ cảm thấy thật lãng mạn."
"Khả năng lớn hơn nữa là cô ấy không thành công một lần, cô ấy thử rất nhiều lần, thất bại rất nhiều lần, chỉ vì để thành công chạm đến đường tình yêu, ở bên tôi như thế này."
"Như vậy cũng rất lãng mạn, lại càng lãng mạn."
"Nếu thực sự có người như vậy, không cao 1m6, không tóc dài ngang vai, không có má lúm đồng tiền, cũng không sao cả."
"Tôi nhất định sẽ vô cùng thích cô ấy."
Ba lập trình viên ngồi thành một hàng trên sô pha, biểu tình của họ giống như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, tùy ý nói ra những lời mơ màng rơi rụng trong không khí.
Tiểu Hoàng buông tay cầm, thở dài một tiếng: "Bỗng nhiên tôi có chút hâm mộ đầu óc của cậu."
Đào Tri Việt suy nghĩ thật lâu, ghi tạc thật sâu trong lòng từng câu từng chữ của Quan Vũ Đông: "Cảm ơn cậu, tôi đã không nghĩ tới góc độ này."
"Sao lại khách sáo như vậy." Quan Vũ Đông ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Tôi còn rất thích ảo tưởng này, không biết có thể nhét vào bản cốt truyện hiện tại không, nếu không thì lại phát hành bản demo của trò chơi mới?"
Tiểu Hoàng thay đổi sắc mặt với vận tốc ánh sáng: "Tránh ra, buông tha cho tôi, thứ tôi thích chính là kinh doanh mô phỏng."
"Tôi nghĩ coi, dạng trò chơi tình tiết này rất khó làm, có phải viết thành tiểu thuyết sẽ hay hơn một chút không? Nhưng tôi chưa từng viết tiểu thuyết, không bằng tôi đi thỉnh giáo Lâm Lâm tỷ một chút?"
"Đi đi, cô ấy nhất định sẽ mạnh mẽ ủng hộ cậu chuyển sang nghề viết tiểu thuyết, như vậy cô ấy không cần suốt ngày bị cậu lôi kéo chặn âm mưu nữa......"
Trong trí tưởng tượng do đề tài mới mang lại này, tâm trạng của mọi người bị ảnh hưởng bởi sự kiện sao chép kia đã được cải thiện không ít.
Ba người bọn họ ngồi trong phòng nghỉ chơi game một buổi sáng, thỉnh thoảng cũng có đồng nghiệp khác tiến vào tham gia.
Thời điểm Quan Vũ Đông đang không ngừng chết đi sống lại trong cốt truyện, Tiểu Hoàng còn kéo cả Tống Thư Du đang có tâm trạng chán nản qua tới.
Vì thế Đào Tri Việt cũng lặng lẽ gia nhập đổi biểu diễn cách chết đa dạng, mãi cho đến khi Tiểu Tống luôn rầu rĩ không vui cuối cùng cũng bật cười.
Bữa trưa rất phong phú, là món sukiyaki ngoài dự đoán, thịt bò, đậu phụ và rau được nấu sôi trong nước dùng sẫm màu, mirin dễ bay hơi toát lên vị ngọt ngào khiến ngón trỏ phải cử động.
Điều hòa toát ra mã lực mười phần khí lạnh, ánh nắng giữa trưa ngoài cửa sổ còn chứa dư nhiệt của mùa hè, đồ ngọt luôn mang đến tâm trạng rất tốt.
Đào Tri Việt chụp một bức ảnh món sukiyaki, gửi cho Hoắc Nhiên đã yên lặng nguyên một buổi sáng.
Gần như cùng lúc, Hoắc Nhiên cũng gửi tin nhắn đến.
[ Tiểu Hoắc: Chuyện của công ty đã giải quyết xong chưa? ]
[ Tiểu Hoắc: Bữa trưa hôm nay có hoành tráng không! ]
[ Tiểu Hoắc: Xem ra không có chuyện gì lớn ^-^]
[ Đào: Trò chơi bị sao chép, còn bị cắn ngược lại một cái, nhưng mà đang được giải quyết.

]
[ Đào: Sáng nay em chơi game lười biếng được trả lương.

]
[ Đào: Chơi rất vui, em sẽ mua đĩa về cất trong nhà để có nhiều người cùng chơi.

]
[ Tiểu Hoắc:!! ]
[ Tiểu Hoắc: Tôi đi xem.

]
[ Đào: Không cần xem đâu, mau ăn cơm trưa đi.

]
[ Đào: Cơm trưa có muốn sao chép bài tập của em không? ]
[ Tiểu Hoắc: Hôm nay không thể sao chép, heo tỉnh ngủ rồi.

]
[ Tiểu Hoắc: Một hai muốn tôi phải tìm một văn phòng, sau đó sắp xếp một bữa ăn Pháp sang trọng, phải có một anh phục vụ đẹp trai mặc sơ mi trắng và vest đen, lại cần phải có một thư ký mặc vest đen đeo kính gọng vàng, đứng bên cạnh đọc báo cáo tài chính cho con bé......]
[ Tiểu Hoắc: Thiệt không biết giấc mơ này của con bé đến từ đâu, trong phim truyền hình thực sự có loại tình tiết thái quá này sao? ]
[ Đào: Ha ha ha ha ha ha ]
[ Đào: Gấu nhỏ không biết.jpg]
[ Đào: Nghe có vất rất thú vị, lần sau em cũng muốn thể nghiệm.

]
[ Tiểu Hoắc: Bé mèo khiếp sợ.jpg]
[ Tiểu Hoắc: Không được, trừ phi người phục vụ và thư ký đều là tôi.

]
[ Đào: Không được, như vậy quá diễn xuất rồi! ]
[ Tiểu Hoắc: Không được, cần phải là tôi! ]
Hôm nay tất cả mọi người đều không trở về nơi làm việc để ăn cơm, cơ bản đều ngồi ở bàn ăn trong nhà bếp, nói chuyện không bờ không bến.
Trong cơn nóng mơ hồ, Đào Tri Việt nhìn thấy Tiểu Hoàng phía đối diện đang biểu diễn một màn nuốt đậu hũ nóng hổi, khiến Tiểu Tống ở bên cạnh xem mà vẻ mặt chấn động.
Trái lại là bạn học Ộp Ộp mỗi ngày đều đang khát vọng tình yêu thì đang cười khúc khích khi xem mì ăn liền đang phát trên điện thoại.
Quan Vũ Đông nhận ra tầm mắt của cậu, ngẩng đầu vui sướng: "Cái này rất buồn cười, cậu có muốn cùng nhau xem không?"
"Nè, sao mà ánh mắt cậu nhìn tôi có chút quái quái thế, hình như có chút cảm giác trìu mến?"
"Không có, là ảo giác của cậu thôi." Đào Tri Việt uyển chuyển nói, "Tôi cảm thấy có đôi khi cậu nên học tập Tiểu Hoàng một chút."
Quan Vũ Đông theo lời cậu nói nhìn qua, sau đó đại kinh thất sắc.
"!!!Tiểu Hoàng sao cậu lén lút ăn nhiều đậu hũ như vậy chứ, chừa cho tôi chút coi!!!"
Hắn một bên đoạt đậu hủ, một bên hiếu kỳ nói: "Đúng rồi, muốn tôi học tập cậu ta cái gì? Chẳng lẽ cậu ta nghĩ ra con đường tối ưu hóa mới nào sao? Tôi không tin!"
"......!Không có gì, không cần để ở trong lòng."
Buổi chiều, mọi người sau khi được mỹ thực an ủi chậm rãi bước vào trạng thái làm việc.
Phương Thời Võ đã đăng lời thanh minh làm sáng tỏ trên official weibo, chỉ là thời gian quá ngắn, hướng gió vẫn còn chưa xoay chuyển.
Bởi vì trò chơi《 Heo nhỏ rất bận 》 của Nhất Khỏa Thụ trước đây đã từng hot, có mức độ nổi tiếng nhất định, cho nên đột nhiên nổ ra rằng trò chơi mới mà công ty này đang sản xuất đã bị ăn cắp ý tưởng, còn rất oanh động, trong tối hôm qua đã lan truyền rộng rãi trong giới game di động.
Quan Vũ Đông tim gan cồn cào mà muốn lên Weibo, thỉnh thoảng lại hỏi một tiếng trong nhóm.
[ Là quan chứ không phải ộp: Tôi có thể xem được không @Viên Thời Văn ]
[ Viên Thời Văn: Đừng nóng vội, hãy chờ thêm mấy tiếng nữa đi, có rất nhiều vẫn chưa thấy lời thanh minh của chúng ta.

]
[ Là quan chứ không phải ộp: Tôi hiểu rồi, bọn họ còn đang mắng, a a a a thiệt muốn vung bàn phím lên chiến trường quá đi à! ]
[ Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng: Tôi mở một tài khoản kết thúc cuộc chiến, tình hình chiến đấu kịch liệt, cấp bách viết một chương trình tự động cãi nhau.

]
[ Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng: Dù sao thì bọn họ đều không có logic, không nói đạo lý, ngẫu nhiên rút câu trả lời trong kho ra cũng đủ dùng rồi.

]
[ Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng: Nhưng mà hiện tại tôi không tiện ra tay, hai người các cậu làm một cái đi.

@Là quan chứ không phải ộp @Đào ]
[ Viên Thời Văn:......!Hóa ra cái người dùng ảnh đại diện cười đến âm dương quái khí kia là cậu.

]
[ Viên Thời Văn: Tôi mới vừa cảm động một phút, chúng ta thế nhưng có người chơi trung thành với tốc độ tay nhanh như vậy sao.

]
[ Viên Thời Văn: Trả cảm động lại cho tôi! ]
[ Đào: Tốt, tôi đi phục chế ít cậu tư liệu sống, lập tức là xong ngay.

]
[ Là quan chứ không phải ộp: A a a tôi sẽ tập hợp những câu chửi thề thô tục mà tôi tích lũy bao nhiêu năm qua chia sẽ cho cậu! ]
[ Viên Thời Văn: Chú ý chừng mực, âm dương quái khí tương đối dễ sử dụng hơn.

]
[ Đào: Được, không thành vấn đề.

]
[ Lâm Lâm Thất không muốn gõ chữ: Cảm giác cùng nhau chiến đấu cùng nhau cãi vã này, thế nhưng tôi lại có chút cảm động, mặc dù lại có chút buồn cười.

]
[ Tôi vẽ không xong rồi: Ô ô ô cảm ơn các anh, tôi vĩnh viễn thích lập trình viên!! ]
[ Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng: (*^▽^*)]
[ Là quan chứ không phải ộp: (*^▽^*)]
[ Đào: (*^▽^*)]
[ Viên Thời Văn: Chết tiệt, cái thứ thần thánh gì đang diễn ra thế này......]
[ Tôi vẽ không xong rồi: Làm sao vậy làm sao vậy! ]
Phương Thời Võ gửi đến một đường link.
[ Viên Thời Văn: Tôi không thể nói ra, các cậu trực tiếp xem đi, yên tâm mà xem.

]
[ Viên Thời Văn: Quá mạnh rồi, đây là vị thần tiên nào làm thế.

]
Đào Tri Việt ngừng việc viết chương trình cãi nhau, mở đường link ra.
Đường link là một bài đăng trên weibo của V – một fan hâm mộ lớn của ngành công nghiệp game, trong một bức hình dài, hắn đã sàng lọc rõ ràng bên trong và bên ngoài của công ty game bị cho là ăn cắp ý tưởng một cách trật tự rõ ràng, sử dụng người đại diện theo pháp luật và cổ đông trong thông tin đăng ký làm manh mối, tìm ra một số công ty game có cổ đông trùng lặp.
Lại phân tích từng trò chơi do các công ty này sản xuất, về cơ bản đều là những trò chơi gây tranh luận, rất nhiều trò chơi trong đó bị ăn cắp ý tưởng về đồ họa và lối chơi, sau khi bị người ta phát hiện hoặc là trực tiếp giả chết trốn chạy, hoặc là cắn ngược lại kiếm một đợt tiền trong lúc cọ nhiệt độ.
Không chỉ có như thế, thông qua những thông tin cần điền khi game lên nền, đại V này còn ngoài ý muốn phát hiện nhóm người này còn làm các phiên bản bẻ khóa của một số công ty game nổi tiếng để thu lợi nhuận khủng.
Nói ngắn gọn, chính là một đám người rác rưởi vì tiền mà không từ thủ đoạn, không ngần ngại vi phạm pháp luật.
Đào Tri Việt nhìn mà vẻ mặt khiếp sợ, trăm triệu lần không nghĩ tới, đằng sau nó lại ẩn chứa nhiều thứ bẩn thỉu đến vậy.
Số lượng bình luận và chia sẻ tại weibo này đang nhanh chóng tăng vọt.
Danh sách chia sẻ có đầy đủ các official weibo trò chơi phổ biến.
[ chia sẻ ] Đảo động vật vui sướng phía chính phủ Weibo V: Từ ngày Tiểu đảo tử được duyệt đã qua tám nănm.

Lúc trước có rất nhiều trò chơi mới cùng nhau xuất phát, hiện giờ phần lớn đều mai danh ẩn tích, có rất nhiều trò tự nhiên chết non, một số không có thu nhập vì "Phiên bản crack mua trong ứng dụng không giới hạn, chỉ có thể giải tán và tạm ngưng, cũng có trò chơi bị người đồng hành ác ý sát hại phải bất đắc dĩ từ bỏ......!Rất nhiều trò chơi lẽ ra phải được tỏa sáng lại bị tàn lụi.

Nguyên sang không dễ, từng tí đều là tâm huyết.

Chống lại sao chép, chống lại bản lậu.
[ chia sẻ ] Chiến tranh hoa hồng V: Mỗi một chữ trong bài của Tiểu đảo.
[ chia sẻ ] Trò chơi dậy sóng V: Tôi đã thấy trò chơi của mình trong danh sách nạn nhân, cảm ơn nguyên bác.

Không cần nhiều lời với những kẻ rác rưởi này, hẹn gặp lại ở tòa.

Chống lại sao chép, chống lại bản lậu.
[ chia sẻ ] Trò chơi chuyện mới mẻ V: Tiếp nối vụ dựa trò chơi của Nhất Khỏa Thụ "Sao chép", một sự đảo lộn hoàn toàn.

Có người dùng game để dệt nên ước mơ, nhưng cũng có người dùng game như một công cụ kiếm tiền không đáy, yêu cầu con người rác rưởi này xin vui lòng cút ra khỏi thế giới giả tưởng nên tốt hơn thực tế này.
......
Khu văn phòng tập thể chấn động một hồi lâu.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhất thời thất ngữ, đành phải bắt đầu đánh chữ bùm bùm.
[ Viên Thời Văn: Không tồi, xem ra các cậu cũng choáng váng giống như tôi.

]
[ Lâm Lâm Thất không muốn gõ chữ: Đợt sóng này quá sảng khoái rồi, cảm ơn, huyết áp đã giảm xuống.

]
[ Là quan chứ không phải ộp: Tôi nhớ mang máng là Đảo động vật đã được đầu tư vào công ty nào vào tháng trước......]
[ Là quan chứ không phải ộp: A, tui lại bị cảm giác mộng ảo vây quanh sao.

]
[ Tiểu Hoàng Tiểu Hoàng: Đừng nói gì cả, tui sẽ quỳ xuống như một sự tôn trọng! Thịch thịch thịch! ]
[ Tôi vẽ không xong rồi: Nước mắt tôi hôm nay đã rơi rồi, thật sự thật tốt quá, cảm ơn cảm ơn cảm ơn! @Đào ]
Nhìn giao diện nhóm nhanh chóng xuất hiện đối thoai spam, Đào Tri Việt ngây người một lát, lại nhìn về phía khung trò chuyện được ghim bên cạnh.
Hoắc Nhiên vẫn như cũ sử dụng bức chân dung bó hoa đáng yêu đó.
Đào Tri Việt cúi đầu đánh chữ.
Văn bản trong ô nhập liệu hết viết lại xóa, luôn là từ không diễn ý, cuối cùng cậu gửi đi một biểu tình thật xán lạn.
[ Đào: (*^▽^*)]
Hoắc Nhiên trả lời rất nhanh.
[ Tiểu Hoắc: Ừ, làm sao vậy? ]
[ Đào: Không có gì, chỉ là muốn cười với anh một chút.

]
[ Tiểu Hoắc: Được nha.

]
[ Tiểu Hoắc: (*^▽^*)]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui