Phó Tiểu Tiểu và Cố Viễn cứ sống chung dưới hình thức bạn bè chia sẻ đồ ăn ngon như vậy. Mỗi lần Phó Tiểu Tiểu có đồ ăn ngon cũng chia cho Cố Viễn một phần, mà Cố Viễn cũng sẽ lái xe mang theo Tiểu Tiểu đi khắp Berlin tìm kiếm đồ ăn ngon. Anh nói, đây là đáp lễ.
Lệnh điều động nhân viên của tập đoàn Noah cũng đưa đến rất nhiều sóng gió, cuối cùng, không chỉ ngồi đó thị uy, mà còn có người tự sát, người lần này nhảy lầu là người có chức vụ cao bị công ty cách chức, anh ta trực tiếp nhảy từ trên phòng họp xuống, thi thể anh ta rơi xuống chính giữa cửa của tập đoàn Noah, máu chảy thành sông, gây ra những tiếng hô sợ hãi. Mà Cố Viễn lại trực tiếp bị cảnh sát đưa về đồn để điều tra.
Khi Cố Viễn mệt mỏi đi ra khỏi đồn cảnh sát, ở chỗ ban đêm cô đơn và kìm nén anh nhìn thấy một cô gái, cô mặc một chiếc quần màu hồng, áo khoác ngoài màu trắng, buộc hai bím tóc đáng yêu, đứng dưới đèn đường ngoắc ngoắc tay với anh, đôi mắt to linh hoạt nhanh chóng đảo mấy vòng quanh người anh, sau đó nhanh chóng cúi đầu bóc một viên chocolate đưa đến trước mặt anh, sự lo lắng trong ánh mắt cũng nhanh chóng biến mất, nghiêng đầu nói: “Ăn chocolate sẽ không khó chịu nữa…”
Cố Viễn cứ nhìn cô gái kia như vậy, lặng lặng nhìn thẳng vào ánh mắt mong đợi của cô, còn cả chóp mũi lạnh đến mức đông cứng đỏ bừng lên, cũng không để ý lại còn nở nụ cười khúc khích ngốc nghếch.
Lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng giật giật, trả lời một câu rất thấp: “Ừ.” Đưa tay nhận lấy thanh chocolate trong tay cô, nhích tới gần cô một chút mới thả lỏng dịu dàng hỏi cô: “Mùa hè nhỏ nhỏ, sao cô lại ở đây.”
Phó Tiểu Tiểu nghiêng nghiêng đầu, cười hắc hắc hai tiếng, kéo chặt cổ áo mình lại nói: “Tôi nhìn thấy tin tức nên tôi đến đây.”
“Cho nên cô cứ đứng chờ bên ngoài như vậy à? Có mệt không? Có lạnh không?”
“Không mệt cũng không lạnh.” Phó Tiểu Tiểu vừa nói vừa nháy mắt mấy cái, đột nhiên tiến tới kiễng chân sờ sờ đầu Cố Viễn nói: “Anh không cần sợ, biết không?”
Nụ cười của Cố Viễn cứng lại, anh tự tay lấy xuống khăn quàng cổ của mình đeo lên cho Phó Tiểu Tiểu, cũng đưa tay sờ sờ đầu Phó Tiểu Tiểu. Lúc này anh mới lên tiếng, giọng điệu giống như đang bày tỏ, mà cũng giống như đang nóng lòng giải thích, anh nói rất nhẹ, rất nhẹ: “Trước khi anh ta nhảy lầu, tôi có tìm anh ta nói chuyện. Tôi nói, nếu anh ta vẫn còn quấy nhiễu công ty cải cách một lần nữa, cưỡng chiếm chỗ ngồi trong hội đồng quản trị, tôi sẽ đưa chứng cơ anh ta vi phạm pháp luật, hối lộ quan cấp, toàn bộ đều đưa cho cảnh sát xử lí. Nhưng mà, tôi cũng không hi vọng sự việc đến mức này, tôi chỉ muốn, ở nơi này, chỉnh đốn công ty thật tốt trong vòng năm năm……….” Nói xong Cố Viễn hơi dừng một chút, giọng điệu kia giống như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó…..
Mà lúc này, Phó Tiểu Tiểu lại đột nhiên nhảy dựng lên, cô lắc đầu một cái, đưa tay nhét một thanh chocolate vào miệng Cố Viễn, bày ra vẻ mặt vô tội lắc đầu nói: “Anh không cần nói với tôi, tôi nghe không hiểu đâu.”
Sau đó cô cúi đầu kéo cánh tay Cố Viễn đang cầm chocolate, bởi vì dùng sức nên chocolate trong tay Cố Viễn cũng vỡ vụn ra đầy tay anh. Phó Tiểu Tiểu nhìn xong bĩu môi một cái, nhìn bàn tay bẩn thỉu của anh nói: “Anh nhìn xem, cho anh ăn thì ăn đi, lại còn làm hỏng nữa.”
Nói xong cô lại cúi đầu bắt đầu lật tìm khăn giấy trong túi sách của mình, trong miệng cũng đột nhiên ít đi mấy phần trẻ con, rất nghiêm túc nói: ”CEO, chỉ cần là chuyện mà anh tin tưởng chắc chắn, vậy thì coi như thất bại, coi như toàn thế giới nói là không thể. Nhưng anh cũng đã cho mình một cơ hội, cho mình một cơ hội để ngã xuống. Sau đó, nếu như thật sự ngã xuống, xin hãy nói với bản thân, không sao, chúng ta thử lại lần nữa.”
Nói xong Phó Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên, lấy khăn giấy lắc lắc trước mặt anh, sau đó nghiêm túc cầm tay Cố Viễn lên lau sạch. Cô dùng giọng điệu rất dịu dàng nói: “Người ta nhìn thế nào cũng đâu có gì lớn lao đâu chứ? Cố Viễn, không phải sợ, không quan hệ, chúng ta lại thử lại lần nữa là được.”
Bình thường ánh mắt của Phó Tiểu Tiểu là ánh mắt cơ trí, lúc này lại trở nên tràn đầy bao dung sau xa. Khi bạn nhìn thấy, bạn sữ không thể không thốt lên rằng cô ấy chính là con gái của Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối.
Thật ra thì là một nghệ sĩ múa ballet, d.i.ễ.n..đ.à.n..l.ê...q.u.ý..đ.ô.n, cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua rất khô khan mà gian khổ, trừ bỏ thời gian mỗi ngày phải luyện tập, họ còn phải bỏ qua rất nhiều thú vui, ví dụ như tránh không cho bị thương nên hoạt động trượt tuyết cũng thành cấm kị. Cho nên khi vào giai đoạn có tuyết rơi, những tiết mục trên ti vi đều là ra ngoài trời trượt tuyết…… Nhìn những hình ảnh này trên tivi, Phó Tiểu Tiểu luôn có vẻ mặt rối rắm đưa ngón tay đâm đâm vào màn hình tivi.
Một hôm Cố Viễn lái xe đến đón cô, anh quen nghe cô ca thán là mình không được chơi trượt tuyết. Cố Viễn mạnh mẽ mang cô đến sân trượt tuyết. Sau đó anh mang cô đến một phòng café ở sườn núi, nhìn qua cửa sổ có thể thấy được một khe trượt tuyết của người mới tập, anh nở nụ cười hiện lên hai lúm đồng tiền, đáy mắt tràn đầy vui vẻ nói: “Hôm nay chúng ta đến đây uống chút đồ uống, cũng xem một chút náo nhiệt nữa.” Sau đó, hai người mỗi người bưng một cốc sữa tươi, nhìn những người mới học không ngừng ngã xuống.
Cuối cùng Phó Tiểu Tiểu nói: “Ai u. Tôi thấy anh ta ngã mà cảm giác như mông tôi cũng đau. Thật ra thì trượt tuyết cũng không có gì đáng hâm mộ.”
Cố Viễn nhìn cô cười, gật đầu phụ họa nói: “Trượt tuyết không hề dễ chơi tí nào.”
Lúc này ngoài trời tuyết rơi cũng ít hơn một chút, Cố Viễn đưa cho Phó Tiểu Tiểu đôi gang tay, hai người chạy ra ngoài nặn người tuyết. Sau khi nặn xong người tuyết,Phó Tiểu Tiểu vui vẻ vỗ tay nói: “Chúng ta chụp một tấm hình đi. Tôi gửi cho mẹ tôi nhìn một chút.
Lúc đó Cố Viễn cũng ngẩn người một cái mới gật đầu, sau đó có mấy phần khẩn trương sửa lại mái tóc của mình.
Cố Viễn gần như thành một thùng rác của Phó Tiểu Tiểu, khi Tiểu Tiểu tham một món đồ ăn vặt mới mẻ mua về nhưng không ngon cũng sẽ ném phần còn lại cho anh. Có lúc tiểu nha đầu kia nhàm chán châm chọc một bộ phim truyền hình nào đó, anh cũng lặng lẽ buông tài liệu trong tay lẳng lặng ngồi nghe.
Hai người chung đụng đã lâu, Phó Tiểu Tiểu phát hiện Cố Viễn rất thích nghe cô nói chuyện về gia đình, chỉ cần nói về gia đình cô anh sẽ cười, còn cười rực rỡ để lộ hai lúm đồng tiền. Vì vậy cô cũng không ngại thỉnh thoảng nói chuyện về gia đình mình.
Ví dụ như cô sẽ nói với Cố Viễn, anh trai Phó Tâm Ngô của cô vốn cũng không có ước mơ làm bác sĩ, mà anh cô muốn làm thầy thuốc bởi vì một lần thấy cha mẹ diễn một bộ phim tuyên truyền. Sau đó anh trai cô đã khóc rất đau lòng, rất sợ mẹ cô sẽ bị bệnh, cho nên anh ấy muốn là một bác sĩ giỏi nhất thế giới, để phòng ngừa khi rắc rối xuất hiện. Ví dụ như, khi còn bé, có một lần khi em trai cô chơi dao gọt hoa quả bị đứt tay, cha dạy dỗ em trai, mẹ vừa lau nước mắt vừa lấy một lạc lạc bằng bông từ trong phòng ra ngồi yên không động, mất đến vài ngày mẹ cũng không có khẩu vị ăn cơm. Cũng vì chuyện này nên em trai nghịch ngợm của cô cũng ngoan ngoãn được chừng mấy ngày………….
Mà Cố Viễn nghe xong chỉ thấy trong lòng không hiểu nổi là cảm giác gì. Anh suy nghĩ rất nhiều muốn về nhà, nhưng anh cũng từng hứa với ông ngoại và bà ngoại là sẽ yên phận sống ở nhà họ Cố, giữ vững cơ nghiệp nhà họ Cố. Ông bà ngoại sợ có ngày anh sẽ rời đi nên đã sửa lại tất cả thông tin của anh, bao gồm cả tên gọi, anh là Cố Tiểu An a, là Cố Tiểu An, nhưng bây giờ, anh hoàn toàn không thể bỏ đi được….
Ngày đó Cố Viễn nhận được điện thoại của quản gia trong nhà, bởi vì ông bà ngoại ăn đồ ăn gì đó nên cơ thể không chịu nổi cũng nhau ngã bệnh. Lúc đó anh không chút suy nghĩ nhanh chóng gấp tài liệu lại, chạy xe về nhà ông bà ngoại, nhưng lại xe được nửa đường anh lại quay xe lại.
Cố Viễn lúc này vội vàng về nhà ôm lấy cả ổ cháu bảo bối, nhìn thời gian một chút lại vội vàng đến đoàn Berlin tìm Phó Tiểu Tiểu.
Mà đêm qua Phó Tiểu Tiểu dùng cả đêm để ôn luyện kiến thức cơ bản, nên bây giờ cô không thể phân rõ ngày đêm. Nghe thấy tiếng gõ của cô lăn lộn trên giường đến mấy vòng, lúc lâu sau cô mới xuống giường đi mở cửa. Mở cửa phòng ra đã thấy Cố Viễn đang đứng trước cửa, trong ngực anh còn ôm một thùng giấy nói với cô: “Nhà tôi có chút việc, cô có thể giúp tôi chăm sóc cho bọn nó không?”
Phó Tiểu Tiểu vuốt vuốt mặt, nhìn cả đám chó nhỏ trong thùng, gật đầu một cái. Mơ mơ màng màng nhận lấy thùng giấy trong tay Cố Viễn, sau đó, rầm…… một tiếng đóng cửa lại. Cô cũng không thèm để ý Cố Viễn ngoài cửa, để thùng giấy có cả đàn chó con xuống đất, tiếp tục vô tri vô giác bò lên giường ngủ như chết.
Cố Viễn đứng ngoài cửa, hai tay buông thõng theo thân người, lắc đầu có chút bất đắc dĩ, ngoài miệng thì lầm bầm lầu bầu nói: “Tại sao lại vẫn giống y khi còn bé thế cơ chứ…..”
Lúc Phó Tiểu Tiểu chính thức tỉnh ngủ, cả đám chó nhỏ đã bỏ ra khỏi thùng, chạy loạn khắp phòng. Vì vậy khi Tiểu Tiểu chân không chạm đất nhìn đám chó nhỏ con thì cắn chăn của cô, con thì cắn thảm, con thì lôi kéo rèm cửa, con thì bò lên bàn trang điểm của cô soi gương……. Cô lập tức hóa đá….
Cô vỗ vỗ vào đầu mình, nhanh chóng chạy đi về phía túi sách chuẩn bị gọi điện thoại cho Cố Viễn. Khi cô cầm điện thoại lên thì nhận được một tin nhắn, là Cố Viễn gửi cho cô, anh nói: “Mùa hè nho nhỏ, mấy cháu nhỏ của lão gia nhà tôi ở nhà cô hóng mát mấy ngày nhé. Tổng cộng là bốn con, con biết xù lông gọi là Tiểu tiểu khải, nó là con yếu ớt nhất, cô phải nhớ kĩ nhìn chằm chằm nó lúc uống sữa, nó muốn uống sữa bình. Còn nữa, chó nhỏ không ăn được chocolate, không được đút cho chúng ăn cái đó, cô nhớ phải chăm sóc cho nó thật tốt đó. Cảm ơn.”
Phó Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi, cô không biết nuôi chó, Còn có. Cho chó uống sữa vào bình có núm vú cao su sao. Im lặng. Cố Viễn, anh là một người đàn ông mà, có phải anh quá cưng chiều một con chó không? Vì vậy Tiểu Tiểu ảo não vò vò mái tóc rối của mình, bắt tay vào xử lí những con nhóc tinh nghịch này.
Những con chó nhỏ khác cũng không có gì, nhưng cố tình Tiểu Tiểu Khải lại là con khó khăn nhất. Rõ ràng chân rất ngắn, lại luôn hấp ta hấp tấp chạy đi, chân tay cũng không đủ sức luôn ngã nhào, muốn cười cũng không được. Nhưng cố tình nó có bản lãnh để bạn không bắt được nó, khi bạn sắp bắt được nó, nó như có linh khí quay đầu nhìn bạn một cái, con ngươi đen long lanh, đừng nói đến có bao nhiêu đáng yêu, nhưng ngay khi Phó Tiểu Tiểu không tập chung, nó lại gâu một tiếng, nhanh chân phóng đi.
Đây là chuyện khiến Phó Tiểu Tiểu vội muốn chết. Gấp đến mức cô nói năng lung tung kêu lên: “Tao để cho mày xù lông này. Tao để cho mày xù lông này. Mày mà xù lông tao sẽ cạo lông mày. Mày cứ thử xem.” Cuối cùng khi Tiểu Tiểu cầm gương trang điểm cũng tóm được con tiểu bạch này. Bởi vì khi đó bạn Tiểu Tiểu Khải cũng nghiêm túc soi gương, đưa móng vuốt nhỏ bới bới lên mặt gương, cào cào không ngừng….
Phó Tiểu Tiểu có một niềm vui mới, đó chính là chọc cho Tiểu Tiểu Khải xù lông. Sau đó lại có hứng thú rất tệ hại là chụp hình rồi gửi cho mẹ mình. Mẹ cũng giống cô, hai người cùng cấu kết với nhau để làm việc xấu, ôm điện thoại di động cười ha ha, vui vẻ đến quên trời đất. Nhưng mà, mấy ngày sau, mặc kệ Tiểu Tiểu có dày vò như nào thì Tiểu Tiểu Khải cũng không thèm phản ứng với cô. Cố Bảo Bối ở bên kia điện thoại vừa vui mừng nhưng cũng có chút tiếc nuối, than một tiếng: “Được rồi, nó quen với con rồi.”
Nếu như nói, lúc mẹ mới bắt đầu nói như vậy cô cũng không để ý nhiều, nhưng chưa tới một ngày, Phó Tiểu Tiểu lập tức hiểu được cái gì gọi là ‘nó quen với con rồi’. Tiểu Tiểu Khải thật sự là con chó thông minh nhất trong ổ, cũng là con chó nhỏ đáng yêu nhất. Có lúc Tiểu Tiểu luyện múa đến khuya mới về kí túc xá, lúc này những con chó nhỏ khác đều đã ngủ rồi, nhưng Tiểu Tiểu Khải lại chưa. Nó sẽ cuộn tròn lại thành một cục rồi nằm cạnh cửa, chờ khi Phó Tiểu Tiểu trở về nó mới có thể kêu lên gâu một tiếng sau đó gấp gáp chạy về ổ ngủ. Buổi sáng khi Phó Tiểu Tiểu tỉnh ngủ, nó sẽ ngoắc ngoắc cái đuôi, vừa xảo quyệt vừa kéo mang giầy của Phó Tiểu Tiểu đến cạnh chân cô. Có một lần Phó Tiểu Tiểu luyện múa bị trật chân, con chó nhỏ này thế mà lại vươn đầu lưỡi màu hồng ra, liếm liếm cổ chân của Phó Tiểu Tiểu.
Cũng vì vậy, đoàn Berlin lại có thêm một cảnh tượng thú vị, sóc con tham ăn thường xuyên ôm một con chó nhỏ màu trắng đến, cầm một bình sữa nhỏ có núm vú cao su cho nó uống sữa tươi, uống từng ngụm từng ngụm…..Ừng ực…Ừng ực…. Cô gái nhỏ, luôn thương sót động vật nhỏ, cũng thích những động vật đáng yêu, vì vậy, quan hệ của Phó Tiểu Tiểu và mọi người cũng thân thiết hơn, vậy mà lại vì mấy con chó con mà tốt đẹp hơn…..
Lúc Cố Viễn gọi điện thoại qua video cho Phó Tiểu Tiểu, anh đã mấy ngày không ngủ vì quá bận rộn rồi. Anh ở đầu kia điện thoại, đôi mắt to sưng húp thành một đường, nhưng anh vẫn nở nụ cười với cô, Phó Tiểu Tiểu ở đầu này điện thoại cũng nở nụ cười khó khăn. Anh nói, ông bà ngoại anh ăn phải đồ ăn không tốt làm ảnh hưởng đến dạ dày, người già mắc bệnh đến không dậy nổi. Sau đó, anh lại lắc đầu bất đắc dĩ, cả gương mặt đều là lo lắng và mệt mỏi.
Phó Tiểu Tiểu nghe xong cũng thấy rất đau lòng, cô nháy mắt mấy cái, ngồi bên này lộ vẻ xúc động đưa tay sờ sờ vào màn hình di động.
Lúc cúp điện thoại, Phó Tiểu Tiểu ngồi chồm hổm trên mặt đất không nhúc nhích, lúc này, cô nghiêng đầu nhìn cuốn tạp chí Time Magazine vừa mua về, trên bìa cuốn tạp chí là hình ảnh của một ông cụ, qua ống kính vẫn nhìn được những nếp nhăn rất rõ ràng, còn có bàn tay gầy gò, cơ thể, thậm chí cả tinh thần trông qua có vẻ rất mệt mỏi. Mà trên tấm bìa lại viết hai chữ rõ ràng ‘Còn sống’.
Sau đó Phó Tiểu Tiểu nghiêm túc gửi cho Cố Viễn một tin nhắn, cô viết: “Cuộc sống có rất nhiều khó khăn, nó nhiều hơn rất nhiều so với những hạnh phúc vui vẻ, nhưng cuối cùng, thứ bạn cần trên đời này, chỉ là còn sống. Cố gắng vươn lên, còn sống. Cố Viễn, cố gắng lên.”
Phó Tiểu Tiểu vừa rồi còn dùng gương mặt phớt tỉnh, sau khi dùng một vẻ mặt dí dỏm cười một tiếng, đưa đưa thanh chocolate quơ quơ trước mặt bốn cậu nhóc kia, rất trẻ con nói: “Nhìn gì vậy, chúng mày không biết ăn mà, thật là đáng thương. Hì hì.”
Tác giả: Ngoại truyện về Phó Tiểu Tiểu chỉ còn một chương thôi.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 81 Ngoại truyện Phó Tiểu Tiểu (5)
Phó Tiểu Tiểu và Cố Viễn cứ sống chung dưới hình thức bạn bè chia sẻ đồ ăn ngon như vậy. Mỗi lần Phó Tiểu Tiểu có đồ ăn ngon cũng chia cho Cố Viễn một phần, mà Cố Viễn cũng sẽ lái xe mang theo Tiểu Tiểu đi khắp Berlin tìm kiếm đồ ăn ngon. Anh nói, đây là đáp lễ.
Lệnh điều động nhân viên của tập đoàn Noah cũng đưa đến rất nhiều sóng gió, cuối cùng, không chỉ ngồi đó thị uy, mà còn có người tự sát, người lần này nhảy lầu là người có chức vụ cao bị công ty cách chức, anh ta trực tiếp nhảy từ trên phòng họp xuống, thi thể anh ta rơi xuống chính giữa cửa của tập đoàn Noah, máu chảy thành sông, gây ra những tiếng hô sợ hãi. Mà Cố Viễn lại trực tiếp bị cảnh sát đưa về đồn để điều tra.
Khi Cố Viễn mệt mỏi đi ra khỏi đồn cảnh sát, ở chỗ ban đêm cô đơn và kìm nén anh nhìn thấy một cô gái, cô mặc một chiếc quần màu hồng, áo khoác ngoài màu trắng, buộc hai bím tóc đáng yêu, đứng dưới đèn đường ngoắc ngoắc tay với anh, đôi mắt to linh hoạt nhanh chóng đảo mấy vòng quanh người anh, sau đó nhanh chóng cúi đầu bóc một viên chocolate đưa đến trước mặt anh, sự lo lắng trong ánh mắt cũng nhanh chóng biến mất, nghiêng đầu nói: “Ăn chocolate sẽ không khó chịu nữa…”
Cố Viễn cứ nhìn cô gái kia như vậy, lặng lặng nhìn thẳng vào ánh mắt mong đợi của cô, còn cả chóp mũi lạnh đến mức đông cứng đỏ bừng lên, cũng không để ý lại còn nở nụ cười khúc khích ngốc nghếch.
Lúc lâu sau, cuối cùng anh cũng giật giật, trả lời một câu rất thấp: “Ừ.” Đưa tay nhận lấy thanh chocolate trong tay cô, nhích tới gần cô một chút mới thả lỏng dịu dàng hỏi cô: “Mùa hè nhỏ nhỏ, sao cô lại ở đây.”
Phó Tiểu Tiểu nghiêng nghiêng đầu, cười hắc hắc hai tiếng, kéo chặt cổ áo mình lại nói: “Tôi nhìn thấy tin tức nên tôi đến đây.”
“Cho nên cô cứ đứng chờ bên ngoài như vậy à? Có mệt không? Có lạnh không?”
“Không mệt cũng không lạnh.” Phó Tiểu Tiểu vừa nói vừa nháy mắt mấy cái, đột nhiên tiến tới kiễng chân sờ sờ đầu Cố Viễn nói: “Anh không cần sợ, biết không?”
Nụ cười của Cố Viễn cứng lại, anh tự tay lấy xuống khăn quàng cổ của mình đeo lên cho Phó Tiểu Tiểu, cũng đưa tay sờ sờ đầu Phó Tiểu Tiểu. Lúc này anh mới lên tiếng, giọng điệu giống như đang bày tỏ, mà cũng giống như đang nóng lòng giải thích, anh nói rất nhẹ, rất nhẹ: “Trước khi anh ta nhảy lầu, tôi có tìm anh ta nói chuyện. Tôi nói, nếu anh ta vẫn còn quấy nhiễu công ty cải cách một lần nữa, cưỡng chiếm chỗ ngồi trong hội đồng quản trị, tôi sẽ đưa chứng cơ anh ta vi phạm pháp luật, hối lộ quan cấp, toàn bộ đều đưa cho cảnh sát xử lí. Nhưng mà, tôi cũng không hi vọng sự việc đến mức này, tôi chỉ muốn, ở nơi này, chỉnh đốn công ty thật tốt trong vòng năm năm……….” Nói xong Cố Viễn hơi dừng một chút, giọng điệu kia giống như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó…..
Mà lúc này, Phó Tiểu Tiểu lại đột nhiên nhảy dựng lên, cô lắc đầu một cái, đưa tay nhét một thanh chocolate vào miệng Cố Viễn, bày ra vẻ mặt vô tội lắc đầu nói: “Anh không cần nói với tôi, tôi nghe không hiểu đâu.”
Sau đó cô cúi đầu kéo cánh tay Cố Viễn đang cầm chocolate, bởi vì dùng sức nên chocolate trong tay Cố Viễn cũng vỡ vụn ra đầy tay anh. Phó Tiểu Tiểu nhìn xong bĩu môi một cái, nhìn bàn tay bẩn thỉu của anh nói: “Anh nhìn xem, cho anh ăn thì ăn đi, lại còn làm hỏng nữa.”
Nói xong cô lại cúi đầu bắt đầu lật tìm khăn giấy trong túi sách của mình, trong miệng cũng đột nhiên ít đi mấy phần trẻ con, rất nghiêm túc nói: ”CEO, chỉ cần là chuyện mà anh tin tưởng chắc chắn, vậy thì coi như thất bại, coi như toàn thế giới nói là không thể. Nhưng anh cũng đã cho mình một cơ hội, cho mình một cơ hội để ngã xuống. Sau đó, nếu như thật sự ngã xuống, xin hãy nói với bản thân, không sao, chúng ta thử lại lần nữa.”
Nói xong Phó Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên, lấy khăn giấy lắc lắc trước mặt anh, sau đó nghiêm túc cầm tay Cố Viễn lên lau sạch. Cô dùng giọng điệu rất dịu dàng nói: “Người ta nhìn thế nào cũng đâu có gì lớn lao đâu chứ? Cố Viễn, không phải sợ, không quan hệ, chúng ta lại thử lại lần nữa là được.”
Bình thường ánh mắt của Phó Tiểu Tiểu là ánh mắt cơ trí, lúc này lại trở nên tràn đầy bao dung sau xa. Khi bạn nhìn thấy, bạn sữ không thể không thốt lên rằng cô ấy chính là con gái của Phó Quân Nhan và Cố Bảo Bối.
Thật ra thì là một nghệ sĩ múa ballet, d.i.ễ.n..đ.à.n..l.ê...q.u.ý..đ.ô.n, cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua rất khô khan mà gian khổ, trừ bỏ thời gian mỗi ngày phải luyện tập, họ còn phải bỏ qua rất nhiều thú vui, ví dụ như tránh không cho bị thương nên hoạt động trượt tuyết cũng thành cấm kị. Cho nên khi vào giai đoạn có tuyết rơi, những tiết mục trên ti vi đều là ra ngoài trời trượt tuyết…… Nhìn những hình ảnh này trên tivi, Phó Tiểu Tiểu luôn có vẻ mặt rối rắm đưa ngón tay đâm đâm vào màn hình tivi.
Một hôm Cố Viễn lái xe đến đón cô, anh quen nghe cô ca thán là mình không được chơi trượt tuyết. Cố Viễn mạnh mẽ mang cô đến sân trượt tuyết. Sau đó anh mang cô đến một phòng café ở sườn núi, nhìn qua cửa sổ có thể thấy được một khe trượt tuyết của người mới tập, anh nở nụ cười hiện lên hai lúm đồng tiền, đáy mắt tràn đầy vui vẻ nói: “Hôm nay chúng ta đến đây uống chút đồ uống, cũng xem một chút náo nhiệt nữa.” Sau đó, hai người mỗi người bưng một cốc sữa tươi, nhìn những người mới học không ngừng ngã xuống.
Cuối cùng Phó Tiểu Tiểu nói: “Ai u. Tôi thấy anh ta ngã mà cảm giác như mông tôi cũng đau. Thật ra thì trượt tuyết cũng không có gì đáng hâm mộ.”
Cố Viễn nhìn cô cười, gật đầu phụ họa nói: “Trượt tuyết không hề dễ chơi tí nào.”
Lúc này ngoài trời tuyết rơi cũng ít hơn một chút, Cố Viễn đưa cho Phó Tiểu Tiểu đôi gang tay, hai người chạy ra ngoài nặn người tuyết. Sau khi nặn xong người tuyết,Phó Tiểu Tiểu vui vẻ vỗ tay nói: “Chúng ta chụp một tấm hình đi. Tôi gửi cho mẹ tôi nhìn một chút.
Lúc đó Cố Viễn cũng ngẩn người một cái mới gật đầu, sau đó có mấy phần khẩn trương sửa lại mái tóc của mình.
Cố Viễn gần như thành một thùng rác của Phó Tiểu Tiểu, khi Tiểu Tiểu tham một món đồ ăn vặt mới mẻ mua về nhưng không ngon cũng sẽ ném phần còn lại cho anh. Có lúc tiểu nha đầu kia nhàm chán châm chọc một bộ phim truyền hình nào đó, anh cũng lặng lẽ buông tài liệu trong tay lẳng lặng ngồi nghe.
Hai người chung đụng đã lâu, Phó Tiểu Tiểu phát hiện Cố Viễn rất thích nghe cô nói chuyện về gia đình, chỉ cần nói về gia đình cô anh sẽ cười, còn cười rực rỡ để lộ hai lúm đồng tiền. Vì vậy cô cũng không ngại thỉnh thoảng nói chuyện về gia đình mình.
Ví dụ như cô sẽ nói với Cố Viễn, anh trai Phó Tâm Ngô của cô vốn cũng không có ước mơ làm bác sĩ, mà anh cô muốn làm thầy thuốc bởi vì một lần thấy cha mẹ diễn một bộ phim tuyên truyền. Sau đó anh trai cô đã khóc rất đau lòng, rất sợ mẹ cô sẽ bị bệnh, cho nên anh ấy muốn là một bác sĩ giỏi nhất thế giới, để phòng ngừa khi rắc rối xuất hiện. Ví dụ như, khi còn bé, có một lần khi em trai cô chơi dao gọt hoa quả bị đứt tay, cha dạy dỗ em trai, mẹ vừa lau nước mắt vừa lấy một lạc lạc bằng bông từ trong phòng ra ngồi yên không động, mất đến vài ngày mẹ cũng không có khẩu vị ăn cơm. Cũng vì chuyện này nên em trai nghịch ngợm của cô cũng ngoan ngoãn được chừng mấy ngày………….
Mà Cố Viễn nghe xong chỉ thấy trong lòng không hiểu nổi là cảm giác gì. Anh suy nghĩ rất nhiều muốn về nhà, nhưng anh cũng từng hứa với ông ngoại và bà ngoại là sẽ yên phận sống ở nhà họ Cố, giữ vững cơ nghiệp nhà họ Cố. Ông bà ngoại sợ có ngày anh sẽ rời đi nên đã sửa lại tất cả thông tin của anh, bao gồm cả tên gọi, anh là Cố Tiểu An a, là Cố Tiểu An, nhưng bây giờ, anh hoàn toàn không thể bỏ đi được….
Ngày đó Cố Viễn nhận được điện thoại của quản gia trong nhà, bởi vì ông bà ngoại ăn đồ ăn gì đó nên cơ thể không chịu nổi cũng nhau ngã bệnh. Lúc đó anh không chút suy nghĩ nhanh chóng gấp tài liệu lại, chạy xe về nhà ông bà ngoại, nhưng lại xe được nửa đường anh lại quay xe lại.
Cố Viễn lúc này vội vàng về nhà ôm lấy cả ổ cháu bảo bối, nhìn thời gian một chút lại vội vàng đến đoàn Berlin tìm Phó Tiểu Tiểu.
Mà đêm qua Phó Tiểu Tiểu dùng cả đêm để ôn luyện kiến thức cơ bản, nên bây giờ cô không thể phân rõ ngày đêm. Nghe thấy tiếng gõ của cô lăn lộn trên giường đến mấy vòng, lúc lâu sau cô mới xuống giường đi mở cửa. Mở cửa phòng ra đã thấy Cố Viễn đang đứng trước cửa, trong ngực anh còn ôm một thùng giấy nói với cô: “Nhà tôi có chút việc, cô có thể giúp tôi chăm sóc cho bọn nó không?”
Phó Tiểu Tiểu vuốt vuốt mặt, nhìn cả đám chó nhỏ trong thùng, gật đầu một cái. Mơ mơ màng màng nhận lấy thùng giấy trong tay Cố Viễn, sau đó, rầm…… một tiếng đóng cửa lại. Cô cũng không thèm để ý Cố Viễn ngoài cửa, để thùng giấy có cả đàn chó con xuống đất, tiếp tục vô tri vô giác bò lên giường ngủ như chết.
Cố Viễn đứng ngoài cửa, hai tay buông thõng theo thân người, lắc đầu có chút bất đắc dĩ, ngoài miệng thì lầm bầm lầu bầu nói: “Tại sao lại vẫn giống y khi còn bé thế cơ chứ…..”
Lúc Phó Tiểu Tiểu chính thức tỉnh ngủ, cả đám chó nhỏ đã bỏ ra khỏi thùng, chạy loạn khắp phòng. Vì vậy khi Tiểu Tiểu chân không chạm đất nhìn đám chó nhỏ con thì cắn chăn của cô, con thì cắn thảm, con thì lôi kéo rèm cửa, con thì bò lên bàn trang điểm của cô soi gương……. Cô lập tức hóa đá….
Cô vỗ vỗ vào đầu mình, nhanh chóng chạy đi về phía túi sách chuẩn bị gọi điện thoại cho Cố Viễn. Khi cô cầm điện thoại lên thì nhận được một tin nhắn, là Cố Viễn gửi cho cô, anh nói: “Mùa hè nho nhỏ, mấy cháu nhỏ của lão gia nhà tôi ở nhà cô hóng mát mấy ngày nhé. Tổng cộng là bốn con, con biết xù lông gọi là Tiểu tiểu khải, nó là con yếu ớt nhất, cô phải nhớ kĩ nhìn chằm chằm nó lúc uống sữa, nó muốn uống sữa bình. Còn nữa, chó nhỏ không ăn được chocolate, không được đút cho chúng ăn cái đó, cô nhớ phải chăm sóc cho nó thật tốt đó. Cảm ơn.”
Phó Tiểu Tiểu muốn nói lại thôi, cô không biết nuôi chó, Còn có. Cho chó uống sữa vào bình có núm vú cao su sao. Im lặng. Cố Viễn, anh là một người đàn ông mà, có phải anh quá cưng chiều một con chó không? Vì vậy Tiểu Tiểu ảo não vò vò mái tóc rối của mình, bắt tay vào xử lí những con nhóc tinh nghịch này.
Những con chó nhỏ khác cũng không có gì, nhưng cố tình Tiểu Tiểu Khải lại là con khó khăn nhất. Rõ ràng chân rất ngắn, lại luôn hấp ta hấp tấp chạy đi, chân tay cũng không đủ sức luôn ngã nhào, muốn cười cũng không được. Nhưng cố tình nó có bản lãnh để bạn không bắt được nó, khi bạn sắp bắt được nó, nó như có linh khí quay đầu nhìn bạn một cái, con ngươi đen long lanh, đừng nói đến có bao nhiêu đáng yêu, nhưng ngay khi Phó Tiểu Tiểu không tập chung, nó lại gâu một tiếng, nhanh chân phóng đi.
Đây là chuyện khiến Phó Tiểu Tiểu vội muốn chết. Gấp đến mức cô nói năng lung tung kêu lên: “Tao để cho mày xù lông này. Tao để cho mày xù lông này. Mày mà xù lông tao sẽ cạo lông mày. Mày cứ thử xem.” Cuối cùng khi Tiểu Tiểu cầm gương trang điểm cũng tóm được con tiểu bạch này. Bởi vì khi đó bạn Tiểu Tiểu Khải cũng nghiêm túc soi gương, đưa móng vuốt nhỏ bới bới lên mặt gương, cào cào không ngừng….
Phó Tiểu Tiểu có một niềm vui mới, đó chính là chọc cho Tiểu Tiểu Khải xù lông. Sau đó lại có hứng thú rất tệ hại là chụp hình rồi gửi cho mẹ mình. Mẹ cũng giống cô, hai người cùng cấu kết với nhau để làm việc xấu, ôm điện thoại di động cười ha ha, vui vẻ đến quên trời đất. Nhưng mà, mấy ngày sau, mặc kệ Tiểu Tiểu có dày vò như nào thì Tiểu Tiểu Khải cũng không thèm phản ứng với cô. Cố Bảo Bối ở bên kia điện thoại vừa vui mừng nhưng cũng có chút tiếc nuối, than một tiếng: “Được rồi, nó quen với con rồi.”
Nếu như nói, lúc mẹ mới bắt đầu nói như vậy cô cũng không để ý nhiều, nhưng chưa tới một ngày, Phó Tiểu Tiểu lập tức hiểu được cái gì gọi là ‘nó quen với con rồi’. Tiểu Tiểu Khải thật sự là con chó thông minh nhất trong ổ, cũng là con chó nhỏ đáng yêu nhất. Có lúc Tiểu Tiểu luyện múa đến khuya mới về kí túc xá, lúc này những con chó nhỏ khác đều đã ngủ rồi, nhưng Tiểu Tiểu Khải lại chưa. Nó sẽ cuộn tròn lại thành một cục rồi nằm cạnh cửa, chờ khi Phó Tiểu Tiểu trở về nó mới có thể kêu lên gâu một tiếng sau đó gấp gáp chạy về ổ ngủ. Buổi sáng khi Phó Tiểu Tiểu tỉnh ngủ, nó sẽ ngoắc ngoắc cái đuôi, vừa xảo quyệt vừa kéo mang giầy của Phó Tiểu Tiểu đến cạnh chân cô. Có một lần Phó Tiểu Tiểu luyện múa bị trật chân, con chó nhỏ này thế mà lại vươn đầu lưỡi màu hồng ra, liếm liếm cổ chân của Phó Tiểu Tiểu.
Cũng vì vậy, đoàn Berlin lại có thêm một cảnh tượng thú vị, sóc con tham ăn thường xuyên ôm một con chó nhỏ màu trắng đến, cầm một bình sữa nhỏ có núm vú cao su cho nó uống sữa tươi, uống từng ngụm từng ngụm…..Ừng ực…Ừng ực…. Cô gái nhỏ, luôn thương sót động vật nhỏ, cũng thích những động vật đáng yêu, vì vậy, quan hệ của Phó Tiểu Tiểu và mọi người cũng thân thiết hơn, vậy mà lại vì mấy con chó con mà tốt đẹp hơn…..
Lúc Cố Viễn gọi điện thoại qua video cho Phó Tiểu Tiểu, anh đã mấy ngày không ngủ vì quá bận rộn rồi. Anh ở đầu kia điện thoại, đôi mắt to sưng húp thành một đường, nhưng anh vẫn nở nụ cười với cô, Phó Tiểu Tiểu ở đầu này điện thoại cũng nở nụ cười khó khăn. Anh nói, ông bà ngoại anh ăn phải đồ ăn không tốt làm ảnh hưởng đến dạ dày, người già mắc bệnh đến không dậy nổi. Sau đó, anh lại lắc đầu bất đắc dĩ, cả gương mặt đều là lo lắng và mệt mỏi.
Phó Tiểu Tiểu nghe xong cũng thấy rất đau lòng, cô nháy mắt mấy cái, ngồi bên này lộ vẻ xúc động đưa tay sờ sờ vào màn hình di động.
Lúc cúp điện thoại, Phó Tiểu Tiểu ngồi chồm hổm trên mặt đất không nhúc nhích, lúc này, cô nghiêng đầu nhìn cuốn tạp chí Time Magazine vừa mua về, trên bìa cuốn tạp chí là hình ảnh của một ông cụ, qua ống kính vẫn nhìn được những nếp nhăn rất rõ ràng, còn có bàn tay gầy gò, cơ thể, thậm chí cả tinh thần trông qua có vẻ rất mệt mỏi. Mà trên tấm bìa lại viết hai chữ rõ ràng ‘Còn sống’.
Sau đó Phó Tiểu Tiểu nghiêm túc gửi cho Cố Viễn một tin nhắn, cô viết: “Cuộc sống có rất nhiều khó khăn, nó nhiều hơn rất nhiều so với những hạnh phúc vui vẻ, nhưng cuối cùng, thứ bạn cần trên đời này, chỉ là còn sống. Cố gắng vươn lên, còn sống. Cố Viễn, cố gắng lên.”
Phó Tiểu Tiểu vừa rồi còn dùng gương mặt phớt tỉnh, sau khi dùng một vẻ mặt dí dỏm cười một tiếng, đưa đưa thanh chocolate quơ quơ trước mặt bốn cậu nhóc kia, rất trẻ con nói: “Nhìn gì vậy, chúng mày không biết ăn mà, thật là đáng thương. Hì hì.”
Tác giả: Ngoại truyện về Phó Tiểu Tiểu chỉ còn một chương thôi.