Xin Chào, Trung Tá Tiên Sinh

Ôn Hoàn hơi bất ngờ, bởi vì người cô vừa đụng vào không phải ai khác mà chính là ba của Thành Việt - Thành Dân Sơn.

Thành Dân Sơn nhìn cô lập tức cũng sửng sốt, chỉ cần liếc mắt là nhận ra Ôn Hoàn: "Cô... cô là Tiểu... Tiểu Hoàn?"

Ôn Hoàn lấy lại tinh thần, đeo kính râm vào, giọng nói hơi lạnh lùng: "Ông nhận lầm người rồi."

"Cô..." Thành Dân Sơn vẫn còn muốn nói điều gì nhưng người phụ nữ từ trong phòng bước tới sau lưng, ngắt lời ông ta: "Ông Thành à, chờ em một chút."

Nghe thấy tiếng người, Ôn Hoàn xoay đầu nhìn thì thấy một người phụ nữ cùng lắm chỉ khoảng 30 tuổi, da trắng nõn, dáng dấp thật xinh đẹp, tóc dài uốn xoăn phối hợp với chiếc váy dài màu vàng cát, trông vô cùng phong tình vạn chủng.

Giống như là cố ý, kéo chiếc kính râm treo ở trước ngực xuống khiến cổ áo lộ ra bộ ngực trắng như tuyết như ẩn như hiện, phong cảnh vô cùng đẹp mắt.

Người phụ nữ kia có phần thù địch liếc nhìn Ôn Hoàn, ánh mắt không dừng lại ở trên người cô mà nhìn sang Thành Dân Sơn, bước tới thân mật kéo tay ông ta, có phần nịnh hót nói: "Được rồi, được rồi, anh nói thêm một thời gian ngắn thì thêm một thời gian ngắn nữa, em bảo anh ta chờ một chút, ngược lại anh đừng để chuyện này trong lòng." Vừa nói tay vừa cố ý chọc chọc vào ngực của ông ta.

Thành Dân Sơn kéo tay của cô ta xuống, mắt cảnh cáo trừng cô ta.

Người sáng suốt đương nhiên nhìn là hiểu ngay quan hệ giữa hai người là như thế nào, nhưng Ôn Hoàn không ngờ Thành Dân Sơn lại ở sau lưng vợ mình nuôi tình nhân ở bên ngoài. Trong trí nhớ của cô, Thành Dân Sơn đối xử rất tốt với vợ của mình, hai người hỗ trợ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn, hơn hai mươi năm qua gần như chưa từng ầm ĩ nổi giận, hơn nữa trước đây nghe ba nói Thành Dân Sơn có được địa vị như ngày hôm này là nhờ một phần công lao rất lớn từ bên nhà vợ ông ta giúp đỡ.

Người phụ nữ kia bị Thành Dân Sơn đẩy ra tuy không hài lòng lắm nhưng cũng hiểu được cách đoán ý người khác qua vẻ mặt, thấy Thành Dân Sơn không vui liền hậm hực rút tay về, lại chuyển sang Ôn Hoàn, lần này liếc mắt một cái là nhận ra được Ôn Hoàn, chỉ vào cô nói: "Ơ ơ ơ... cô...cô không phải là ngôi sao điện ảnh Ôn Hoàn sao!"

Ôn Hoàn giơ tay lên đẩy gọng kính mắt trên mặt, đè thấp giọng nói: "Cô nhận lầm người rồi." Xoay người đang định rời đi thì lại bị Thần Dân Sơn gọi lại.

"Tiểu Hoàn, đã lâu không gặp." Thành Dân Sơn nhìn cô, mặt mang vẻ hiền lành.

Ôn Hoàn không quay đầu, miệng cười nhạt không nói một câu nào.

Lục Thần không hiểu rõ tình hình lắm, khẽ cau mày bước tới nhìn Thành Dân Sơn sau đó khẽ hỏi Ôn Hoàn: "Sao vậy?"

Ôn Hoàn lắc đầu, nói: "Chúng ta đi thôi."

"Tiểu Hoàn, cháu vẫn còn đang trách bác năm đó ba cháu xảy ra chuyện không ra tay giúp đỡ sao?" Thành Dân Sơn nhìn cô, nói: "Năm đó không phải là bác không nghĩ cách, mà là bác thực sự không có cách nào, lúc đó bác cũng đã thử..."

"Ông dám nói chuyện năm đó của ba tôi không liên quan gì đến ông sao?" Ôn Hoàn chợt xoay đầu lại ngắt lời ông ta: "Chuyện của ba tôi rốt cuộc có phải là có người cố ý hãm hại hay không, hẳn là ông biết rõ hơn tôi."

Nghe vậy Thành Dân Sơn hơi ngạc nhiên, sau đó mặt trở nên có phần lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Ôn Hoàn hỏi: "Cháu cho rằng chuyện của ba cháu là do bác hãm hại sao?"

"Có phải là ông hay không trong lòng ông rõ ràng nhất." Lúc đó ba mất chức người nào có lợi nhất, ngoài Thành Dân Sơn ra làm gì còn có ai nữa, hơn nữa trước đây ông ta và ba làm việc chung với nhau, tại sao khi ba bị người ta bắt đi điều tra mà ông ta không hề bị làm sao, muốn nói chuyện này không có mờ ám ai có thể tin được?!

Thành Dân Sơn cố ý ra vẻ chính trực nói: "Bác không làm nên chẳng có gì hổ thẹn với lương tâm cả."

Ôn hoàn không muốn nhiều lời với ông ta, mặc dù bây giờ cô không có bằng chứng nhưng dựa theo hiểu biết của cô về ba mà nói, luôn cảm thấy ba không thể nào biết tham ô nhận hối lộ, chuyện này cô sẽ tìm hiểu lại lần nữa.

Xoay người đang định rời đi thì Thành Dân Sơn phía sau lưng lại cất giọng hỏi: "Mẹ cháu thế nào rồi?"

Ôn Hoàn không quay đầu lại, chỉ nói: "Chuyện này không liên quan tới ông." Nói xong liền rời đi ngay, Lục Thần liếc nhìn Thành Dân Sơn và người phụ nữ bên cạnh ông ta, sau đó bước nhanh đuổi theo Ôn Hoàn.

Trước của nhà hàng riêng, Lục Thần nắm tay cô thật chặt, hỏi: "Người kia là ai?!" Nếu như đoán không lầm thì đó hẳn là có liên quan tới chuyện ba của cô, cũng chính là ba vợ của anh.

Hít một hơi thật dài, nhớ lại chuyện đã qua, có phần đau đớn nhắm mắt nói: "Ba của Thành Việt."

Nghe vậy Lục Thần nhíu mày, có chút không vui nói: "Tại sao lại là hắn ta." Nghĩ đến có người trước đây vì chuyện của người được gọi là bạn trai cũ mà tâm tình cả ngày không vui.

Ôn Hoàn không quan tâm, vì vừa rồi gặp phải Thành Dân Sơn mà có phần khó có thể bình ổn được tâm tình.

Có những người có một số việc luôn thay đổi thời gian, tình cảm thay đổi khiến cho chuyện cũng thay đổi, cho nên lúc đầu không thèm để ý đến những chuyện đó nhưng tới ngày hôm nay lại không tránh khỏi bắt đầu để ý, giống như sự chú ý ở trong lòng của Lục Thần đối với Thành Việt. Trước đây không thèm để ý, giờ vừa nghĩ tới quá khứ của hắn ta và Ôn Hoàn liền khó chịu như bị khỉ gãi ngứa. Lúc này Lục Thần mới phát hiện tình cảm của mình đối với Ôn Hoàn vô tình cứ từng chút từng chút một lớn dần lên, tốc độ này nhanh đến nỗi khiến cho anh cảm thấy có phần khó tin.

Dọc đường đi hai người đều rất yên lặng, lúc quay về khách sạn chị Lynda và Tiểu Lâm hình như vẫn chưa về, đi thẳng về phòng của mình, nhưng khi Ôn Hoàn dùng thẻ mở cửa phòng đi vào còn chưa phản ứng được thì Lục Thần ở phía sau đột nhiên ôm lấy cô, xoay người đặt cô lên trên tường, đồng thời đá chân đóng cửa phòng lại.

Ôn Hoàn bị anh bất thình lình làm như vậy liền giật mình, giơ tay vỗ vỗ anh: "Anh làm gì thế?!"

Lục Thần dán mắt vào cô, hai con mắt không ngừng hau háu nhìn cô, ánh mắt giống như ngọn lửa.

P/S: mọi người đoán xem chương sau có chuyện gì xảy ra


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui