Một đêm xuân, ánh trăng lạnh lẽo và im lặng.
Ở làng Chu Gia, tiếng xe lừa chạy khiến tiếng chó sủa vang lên.
Dân làng ở đây khác với những nơi khác, thậm chí nửa đêm nghe thấy tiếng động cũng có người thắp đèn đi ra kiểm tra, cảnh giác khác thường.
Thiếu nữ đang núp trong đống giấy tang lễ trên xe lừa nhìn bốn năm ngọn đèn lần lượt sáng lên, thấp giọng nói :"Chỉ để ý đánh xe, chớ nên nhìn loạn."
Đó là xe của Lão Xuyên đúng không? Tại sao nửa đêm lại ra ngoài? "
"Hắn không biết đúng không? Lần này Lão Xuyên kiếm được rất nhiều tiền...!Thật là chuyện tốt hiếm có."
Chậc chậc, Lão Xuyên mấy năm nay thật sự là may mắn......"
"Chính là thiếu con trai."
"Người trong nhà không phải nuôi một đứa sao! Đợi chưa tới hai năm nữa tìm một bà nương, sinh cháu trai chính là của chính mình!"
Có mấy người đàn ông cúi cổ, xắn tay áo, đùa giỡn một lúc, hướng về phía xe lừa phía trước hét lên: "Lão xuyên! Sao phải nửa đêm đi ra ngoài giao hàng?"
Nửa đêm ra ngoài giao hàng ?"
Đúng vậy, coi chừng nửa đường đụng quỷ! Lão xuyên, có muốn hay không bọn ta cùng đi?"
Trong đêm,thiếu niên lái xe cứng đờ, giọng nói giống như một con muỗi run rẩy: "Cái...!chúng ta nên làm gì đây..."
Giọng nói trong xe phía sau vang lên: "Đi thôi,nhanh lên."
"Hừm...!"
" Ừ.
.
.
!"
Đầu đội đỉnh đầu đàn ông trung niên đội mũ lông cừu cũ, bọc phong phú áo bông với trong bóng đêm che giấu thân hình đứa bé trai trái tim cũng nhanh muốn đụng tới, chỉ dám chăm chú nhìn phía trước, đem lư xe đuổi kịp nhanh hơn.
"Lão xuyên đây là thế nào?" "Làm sao không tiếp lời?"
Mấy người nhìn nhau một cái, nhất thời đổi sắc mặt.
"Mau, đi nhà hắn trong nhìn một chút!"
"Lão Lục, ngươi cùng ta đuổi theo!"
Chẳng bao lâu, trong thôn chỉ có thể nghe thấy tiếng cồng chiêng đi bên bờ sông.
Họ không phải là những quân nhân được đào tạo bài bản , nhưng nhất tổn câu tổn bốn chữ khắc ở trong xương, cảnh giác trình độ vượt xa người thường,không cho phép có người làm tổn hại đến lợi ích của bọn họ,đây là điều không cần học cũng không cần dạy.
"Mau! Đuổi kịp bọn họ!"
Trừ mới bắt đầu chạy đuổi theo kia hai người, rất nhanh có người cưỡi con lừa đuổi tới.
Nghe những âm thanh phía sau càng ngày càng gần, lại nghĩ đến hậu quả khủng khiếp khi bị bắt, thiếu niên trán và lòng bàn tay đều đẫm mồ hôi, trong đầu chỉ có một thanh âm - Quả nhiên là không thể trốn thoát!
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn đột nhiên cảm thấy gió thổi sau lưng.
Thiếu nữ đang núp trong đống đồ tang đột nhiên đứng dậy, nhảy lên ngồi xuống tấm ván gỗ cạnh chàng trai, một tay giật lấy sợi dây lừa từ tay chàng trai, tay kia vừa giơ roi vừa nói: “Ngồi yên.” Nếu ngươi ngã xuống, ta sẽ không quay lại cứu ngươi.”
Xe lừa đột nhiên tăng tốc, lao về phía trước.
Chàng trai bám chặt vào thành xe, nhất thời chỉ nhìn thấy mái tóc đuôi ngựa buộc nửa đầu của thiếu nữ tung bay, tờ tiền vàng trắng trên vai nàng bị thổi bay.
Nhìn thấy xe lừa phía trước càng lúc càng xa , người cưỡi la đuổi theo càng ngày càng hung hãn.
"Cái này chết tiệt...!Là xe lừa sao?!"
Chạy nhhắn như vậy, huống chi là hắn, chính mình lừa có thể tin được sao?
Do tốc độ chênh lệch quá lớn, người trước lại đi vào một con đường nhỏ khiến tầm nhìn của hắn ta bị rối loạn, đuổi theo nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng hắn ta hoàn toàn mất dấu.
Chu gia thôn bên trong thanh âm hỗn loạn, đại đa số thôn dân đều đã thức tỉnh đứng dậy, trước sau hướng trong đang nhà chạy đi.
"Lão xuyên nhà đều là máu!"
“Một tiểu nha đầu nửa sống nửa chết...!Làm sao có thể!"
"Lão Tam tại sao còn chưa trở lại, cũng không thể thật để cho nàng chạy mất? !"
"Ta cũng không tin tà, cho tới bây giờ còn không có người có thể từ nơi này mà còn sống chạy ra ngoài!"
"Lý Chính, ngài nói bây giờ phải làm sao?"
"Gấp cái gì,ả có thể ra khỏi Chu gia thôn, nhưng chưa chắc rời khỏi được thành Hợp Châu?"
Người đàn ông mặc áo khoác ngồi trên ghế có vẻ sốt ruột: “Tuy rằng sẽ không có chuyện gì lớn, nhưng làm ầm ĩ như vậy cũng đủ phiền phức rồi!Ta sẽ vào thành lúc rạng sáng để giải quyết mọi việc.Mỗi nhà sẽ nộp mười lạng bạc trước, sau này để Lão Xuyên bù đắp”.
Tuy có một số người không muốn nhưng lại phàn nàn, nói vài câu cũng chỉ có thể làm theo.
Người Phụ Nhân què đang rót nước cho mọi người nghe những lời này, mím chặt đôi môi nứt nẻ.
...
Thật trốn ra được sao?
Cậu bé ngồi trên xe lừa, vẫn đổ mồ hôi, nhìn lại về hướng làng Chu Gia, nơi cậu đã không còn nhìn thấy nữa.
"Chúng ta...!thật sự trốn thoát?" Đứa bé trai nhìn vào khuôn mặt hư ảo của thiếu nữ , thận trọng hỏi.
Đã lâu rồi hắn không dám mơ giấc mơ như vậy.
Khi còn nhỏ hắn có một giấc mơ, sau khi tỉnh dậy, hắn ấy sẽ luôn rơi nước mắt rất lâu trong bóng tối với những vết thương khắp cơ thể.
Nhưng hắn nghe thấy thiếu nữ nhìn về phía trước nói: “Chưa được.”
Đứa bé trai sửng sốt.
Thiếu nữ liếc nhìn con đường chính thức phía trước, phán đoán phương hướng rồi đi về phía đông.
Ngay trước bình minh, xe lừa chậm rãi dừng lại trước cổng thành.
Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn chữ Hợp Châu trên tường thành - Mới đầu nàng nghe kia hai vợ chồng mở miệng, chính là hợp châu khẩu âm.
Nàng đã ghi nhớ bản đồ Đại Thịnh từ khi còn nhỏ và trước đây nàng đã từng đến Hợp Châu nên có thể phán đoán đường đi chính vào trong thành dựa trên trí nhớ của mình.
Vì vậy, thế giới này vẫn như xưa, mọi thứ vẫn như xưa, chỉ có điều nàng đã được “hồi sinh” trong một thân xác khác.
Canh năm vừa qua, cửa thành từ từ mở ra.Cửa thành canh phòng ngáp dài, bắt đầu một ngày tra thủ.
Ngoài cổng thành đã có một hàng dài người vào thành, giờ này phần lớn là những tiểu thương hối hả đi chợ sáng, hai nam thanh niên một lớn một trẻ mặc thường phục, mang theo đồ tang lễ trên người.
một chiếc xe lừa, không có trong đám đông.
Người bảo vệ xua tay cho người đi qua mà không kiểm tra đồ đạc trên xe.Nghe hai tên lính gác nói đùa, tán gẫu, thiếu nữ cụp mắt xuống.
Mặc dù không cần thiết phải quá nghiêm khắc đối với việc người ra vào thành dưới sự quản lý của quan phủ, ngoại trừ trong thời gian chiến tranh hoặc khẩn cấp, nhưng thái độ lỏng lẻo của những người bảo vệ này cho thấy sự cai trị của Hợp Chau quá lỏng lẻo và không có cơ sở.
luật pháp và trật tự cả.
Vì vậy, không có gì ngạc nhiên.
Sau khi vào thành phố thì trời đã sáng.
“Đi mua mười cái bánh bao.” Thiếu nữ lấy ra một miếng bạc vụn đưa cho bé trai : “Ta chỉ ăn bánh bao thịt thôi.”
Bé trai nhìn quầy bánh bao mà nàng chỉ vào, thận trọng bước tới, đưa tay cho cậu.
chiếc bạc vỡ đưa cho chàng trai bằng cả hai tay, cực kỳ nghiêm túc nói: "Mười...bánh bao nhân thịt."
"Đây!" Khi hắn ta giơ chiếc bánh bao lại trước mặt thiếu nữ , trong mắt hắn ta hiện lên một vẻ khó hiểu, như thể nếu hắn ấy đã hoàn thành được điều gì đó cực kỳ khó đạt được và vĩ đại.
.
Thiếu nữ lấy ấm nước từ xe lừa, đổ nước rửa tay, cầm một chiếc bánh bao lên và bắt đầu cắn.
Bánh bao nóng hổi, ăn vào mới biết rõ mình còn sống.
Chỉ những người còn sống mới có thể ăn được.
Thật tốt khi được sống.
Thiếu nữ ăn một hơi năm cái bánh bao nhìn chàng trai đứng đó bất động, suy nghĩ một lúc, cầm một chiếc bánh lên nói với cậu: "Đây là một cái bánh bao,là thứ có thể ăn được."
Cậu bé sửng sốt.
Không phải là hắn ấy không biết đó là bánh bao hấp...
"Ta ...Ta có thể ăn chúng được không?" hắn ấy hỏi một cách không chắc chắn.
Trước những ánh mắt luôn thận trọng đó, thiếu nữ gật đầu và đưa chiếc bánh bao cho hắn .
Đầu ngón tay thiếu nữ thon dài trắng nõn, thậm chí còn thhắn tú hơn cả búi tóc mềm mại trên tay nàng , dịu dàng tỏa sáng trong ánh bình minh.
Chàng trai nhìn nàng , sững sờ hồi lâu mới đưa tay ra nhận lấy.
Khi đang ăn bánh hấp, những người bạn đồng hành của thiếu nữ đã phát hiện ra ngõ Liễu Kha.
"Nên nói như thế nào, đều nhớ sao?"
Đứa bé trai cố đè xuống thấp thỏm, gật đầu một cái: "Nhớ."
Liễu kha ngõ bên trong, tổng cộng chỉ ba gia đình.
Mà ngoài cửa lớn tấm bảng trên duy nhất không có trạch họ, chỉ "Tĩnh phong biệt viện" bốn chữ , duy nhất chỗ mà thôi.
Đứa bé trai dắt xe lừa, đi tới chỗ kia biệt viện nơi cửa sau, khẩn trương nuốt nước miếng, lấy dũng khí tiến lên gõ cánh cửa kia.