Chiếc xe ngựa này nhìn bề ngoài có vẻ bình thường nhưng bên trong lại ẩn chứa một "bí ẩn".
Ấm trà ngọc trắng tinh xảo trên bàn cà phê mịn màng như gương, trong suốt như pha lê, thoạt nhìn đã thấy lạ thường.
Nhưng chỉ điều này thôi thì chưa đủ để thu hút sự chú ý của nàng -thiếu nữ nhẹ nhàng cầm ấm trà lên và nhìn thấy dòng chữ lồng màu xhắn nhạt quen thuộc ở dưới đáy.
Bộ ấm trà này là một trong những món quà cưới nàng đã chuẩn bị cho một người bạn thân trước đó.
Bạn tốt của nàng gả vào gia đình Ngụy của Vương nàng ng ở kinh thành vào năm mười lăm
Nàng người bạn tốt kia mười lăm tuổi gả vào kinh sư trịnh phủ Quốc công Ngụy gia, những quà tặng này năm đó liền tất cả đều là đưa đi trịnh phủ Quốc công.
Cho nên...!Lại có Ngụy gia người tới hợp châu?
Sẽ là ai?
Không cần biết đó là ai, nhưng nếu biết Ngụy gia đến đây là ai thì có thể đại khái đoán được mục đích chuyến đi của đối phương -ánh mắt thiếu nữ đang nhìn từng tấc đồ đạc trong xe, nhưng không có gì cả.
Để có thể thoải mái sử dụng những thứ nàng đưa cho lúc đó, nàng phải là hậu duệ trực hệ của nhà Ngụy.
Ngụy gia chỉ có hai con cháu trực hệ, trước đây là Trịnh Quốc Nàng mất sớm, con trai cả Ngụy Khâm sớm kế thừa chức vị, bạn tốt của nàng là phu nhân Trịnh Quốc công.
Nguỵ Dục,nhị nhi tử của Nguỵ Gia, là anh em cùng cha khác mẹ của Trịnh Quốc Công, đảm nhiệm chức lý tự thiếu khanh.
Trịnh Quốc Công Ngụy Khâm sở thích phồn hoa gấm đẹp, mà bên trong xe thanh nhã giản lược...
Xe ngựa nhìn bề ngoài trông bình thường, không có ấn ký Ngụy gia, cho nên, sẽ là Ngụy gia Nhị Lang vi phục đến đây sao?
Nếu như quả thật như vậy, chuyến này tất không tầm thường.
Thiếu nữ suy nghĩ một cái chớp mắt, tức có quyết định.
Nàng nhanh chóng lấy ra vài mảnh giấy thô được gấp gọn gàng trong ve áo, ấn chúng vào dưới mảnh bạc vỡ mà nàng vừa để lại, rồi cùng bé trai nhảy ra khỏi xe.
Hai lầu gần cửa sổ chỗ, một tên tùy tùng hơi nhíu mày nói: "Lang quân, bọn họ rời đi."
Đúng lúc đó hắn ta nhìn thấy hai thhắn niên một lớn một nhỏ lẻn vào xe của Lang quân, hắn ta đang định bắt lấy họ rồi đuổi họ đi, nhưng Lang Quân nói “không cần” và chỉ hắn tay đứng bên cửa sổ nhìn như chuyện không liên quan gì đến mình.
Phải biết bên trong xe vật không chỉ quý trọng, còn có triều đình cơ mật văn thư, vạn nhất xảy ra cái gì bất trắc không biết phải sử lý như nào?
Có thể hết lần này tới lần khác đúng như phu nhân nói , lang quân làm việc, từ trước đến giờ bệnh cũng không nhẹ.
Kia "Bệnh cũng không nhẹ " thanh niên lang quân buông "ừ" một tiếng, nói "Đi thôi", mới vừa rồi không nhanh không chậm xoay người, mang tùy tùng đi xuống lầu.
Đầu mùa xuân, thiếu niên tóc đen buộc vương miện ngọc, mặc áo gấm màu mận chín, dáng người cao lớn, nước da trắng nõn, lông mày sâu.
Phong thái này giống như một cây thông lẻ loi trên núi Ngọc Sơn, dường như tách biệt khỏi sự ồn ào náo nhiệt của phố thị xung quanh , thu hút ánh nhìn của những người đi ngang qua.
Thiếu nữ đang trốn trong bóng tối, nhìn thấy khuôn mặt tốt như vậy, nhìn thấy hắn bước vào xe ngựa, nàng không khỏi tỏ ra suy tư.
Nàng tuy chưa từng thấy qua Ngụy gia Nhị Lang Ngụy Dục, nhưng cũng từng nghe nói người này tướng mạo như Phan An,ngọc thụ lâm phong, lại chính là như vậy chừng hai mươi tuổi thanh xuân tuổi.
Nhưng sao không khỏi, cảm thấy có như vậy một hai phân quen mắt chứ ?
Có lẽ nàng đã từng gặp Trịnh Quốc Công,giữa huynh đệ chắc chắn có điểm tương đồng?
Như vậy, liền càng có thể kết luận người này chính là Ngụy gia Nhị Lang không sai.
Thiếu nữ cảm thấy nhẹ nhõm mang bé trai.
""Lang quân, có thể mất đồ gì không?" Tùy tùng cách màn xe, hạ thấp giọng hỏi ,tuy nói cho dù ít đi cũng là lang quân tự tìm, nhưng nếu lúc này đuổi theo, ít nhất còn đuổi kịp.
Trong nhiều năm qua, hắn đã dọn dẹp rất nhiều mớ hỗn độn kỳ lạ do"Bệnh cũng không nhẹ" của Lang Quân gây nên.
Nhưng từ trong xe vang lên một giọng nói tựa như đang cười mà không phải cười: “Không những không kém mà còn nhiều hơn.”
Chàng trai dùng ngón tay thon dài nhặt số bạc vỡ lên.
Hắn chậm rãi mở tờ giấy ép dưới lớp bạc vỡ ra, cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn, cảm khái nói: "Bất quá tạm lánh chốc lát, lại dư như vậy hậu lễ, thật sự là quá đáng để ý."
Một lát sau , lòng bàn tay rộng vỗ nhẹ vào rèm xe, nhìn về hướng hai “thanh niên” vừa rời đi.
Vào lúc giữa trưa, kia hai tên "Thiếu niên" ở trong thành tìm gian khách sạn đặt chân, muốn hai gian phòng hảo hạng.
.Người phục vụ bưng nước nóng vào, thiếu nữ tắm sau tấm bình phong, bước ra khỏi bồn, đứng chân trần, lấy khăn bông sạch lau khô nước trên người nhân tiện quan sát một lần cổ thân thể này.
Nàng ấy trông chỉ khoảng độ tuổi cập kê, tuy có thể coi là cao nhưng tay chân và vòng eo quá mảnh khảnh và yếu đuối, bàn tay và các ngón tay trắng nõn, mềm mại, nhìn thoáng qua có thể biết nàng ấy là một thiếu nữ yểu điệu lớn lên trong khuê phòng.
Tóm lại, nó khách quan nhưng vô dụng.
Nhưng vì hắn nhặt nó miễn phí nên cũng không đến lượt nàng ghét nó.
Và sẽ luôn có thứ gì đó như sức mạnh, chỉ cần bạn sẵn sàng chịu đựng gian khổ và kiên trì.
Thiếu nữ cầm lấy chiếc áo choàng thhắn niên sạch sẽ được đặt trên bình phong, vừa đến cửa hàng quần áo đã mua nó, khi cánh tay trái vừa xuyên qua chiếc áo khoác giữa màu trắng như tuyết, nàng đột nhiên dừng lại trong quá trình thay đồ.
Thiếu nữ có làn da trắng nõn và thhắn tú, nốt ruồi đỏ trên trái tim đặc biệt bắt mắt.
Nàng cụp mắt nhìn con chuột chũi đỏ, một cảnh tượng xưa cũ hiện lên trước mắt nàng -một cô bévừa mới tập đi, té phịch xuống bùn, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu đầy vết bẩn.
những giọt nước mắt.
Nàng bé mà nàng gọi là A Li cũng có một nốt ruồi đỏ như vậy trong lòng.
Nhưng A Li năm nay mới bốn tuổi.
Gác lại suy nghĩ, thiếu nữ tiếp tục mặc quần áo, thắt nút áo choàng mà không hề nheo mắt, động tác uyển chuyển như nước chảy.Nàng dùng khăn bông lau tóc ướt rồi từ sau bình phong bước ra, lúc này có tiếng gõ cửa:
"Khách quan, thức ăn tới."
"Vào." Thiếu nữ đè xuống thanh âm.
Tiểu nhị lúc đi vào,thấy “thiếu niên” đang quay lưng về phía mình lau tóc, áo khoác mới tinh, thân hình đơn bạc nhưng thẳng như ngọc,tư thế cao quý.
Tiểu nhị không xem kỹ, chỉ trong lòng thầm nói "Thiếu niên này quả nhiên là nhà nào giàu sang lang quân", đem thức ăn dọn xong sau, liền đi ra ngoài.
Thiếu nữ đặt chiếc khăn bông đang lau tóc xuống, đi về phía bàn ăn nói: "Đi vào."
Canh giữ ở phòng bên ngoài đứa bé trai nghe vậy lúc này mới đẩy cửa đi vào, hắn cũng rửa mặt đổi sạch sẻ áo khoác, nhưng hiển nhiên quá trình rất vội vàng, tóc cũng không kịp sửa sang lại.
"Sao lại đợi bên ngoài?" thiếu nữ hỏi khi ngồi xuống.
"Bọn ta lang quân, không thể để cho lang quân chờ ta..." Hắn tạm thời gọi điện cho thiếu nữ chồng, trên đường đến quán trọ đã thỏa thuận.
Thiếu nữ cầm lên đôi đữa: "Dùng trước cơm đi."
"Ta...!Ta cũng cùng chung ăn những thứ này sao?"
Thiếu nữ giương mắt: "Nếu không cho thêm ngươi một bàn khác nhé?"
"Không, không!” Cậu bé vội vàng lắc đầu: “Ta …Ta chưa bao giờ ngồi ăn cùng ai cả.”
"Ngươi cứu ta, đem ta mang ra khỏi Chu gia thôn...!Cho ta bánh bao ăn, cho ta mặc bộ đồ mới !"
Cậu bé chỉ vào phòng khách bên cạnh, vẻ mặt vô cùng cảm kích, đồng thời cảm thấy áy náy vô cớ: : "Còn để cho ta ngủ giường nhỏ mềm mại như vậy...!Ta, ta phải làm những gì? Nếu không, nếu không..."
Hắn vắt hết óc suy nghĩ mình có thể làm gì, nhưng căn bản không nghĩ ra được việc làm “tương đương " hồi báo đủ để làm mình yên tâm thoải mái tiếp nhận hết thảy các thứ này.Liền một mực "Nếu không, nếu không" không ngừng.
"Nếu không ta cắt đứt ngươi một cái chân?" Thiếu nữ mặt không thay đổi hỏi: "Như vậy luôn có thể an tâm?"
Đứa bé trai trợn to hai mắt, há miệng một cái, lắp bắp nói: "...!Nếu như, nếu như lang quân coi là thật cần..."
Thiếu nữ : “…”
Nàng ấy không thực sự cần nó đến thế.
Cuối cùng, chàng trai không thể chấp nhận việc ngồi cùng bàn với nàng , hắn bưng bát, gắp một ít đồ ăn rồi ngồi xổm vào một góc ăn...!Sau bữa ăn, khi tiểu nhịđến dọn đồ ăn, bát đĩa, hắn không thể ngồi yên, giúp hắn dọn dẹp.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, hắn ta đứng đó, hai tay buông thõng, ánh mắt mong đợi nhìn thiếu nữ , như thể đang đợi nàng giao một số việc vặt, càng khó càng tốt.
“…” Đối diện với đôi mắt quá trong trẻo đó, thiếu nữ im lặng quay mặt đi.
Chàng trai “theo” tầm mắt của nàng và nhìn thấy hai củ cải đã rửa sạch để trong chiếc giỏ tre bên cạnh.
Phòng hảo hạng đã chuẩn bị đầy đủ, mùa đông xuân ít trái cây nên thường ăn củ cải làm trái cây.
Sau một khắc, thiếu nữ nhìn thấy hắn tiến tới liền lấy từ trong tay ra một chiếc túi vải, khi nàng mở túi ra thì chính là con dao làm bếp của hắn - ngay sau đó, vỏ củ cải đã bay đi.
Rất nhanh , một củ cải sạch sẽ sáng bóng được đưa đến cho nàng : “Đây,Lang Quân!”
Thiếu nữ có chút kinh ngạc nhìn con dao làm bếp trong tay hắn .
Dùng dao là một loại kỹ năng như vậy,
đáng tiếc mấy năm nay không dùng tới chém người.
Nàng nhìn chàng trai trước mặt.
Có lẽ khi còn nhỏ đã cố gắng phản kháng nhưng không thành, sau khi chịu hậu quả của sự phản kháng thất bại,không còn dám phản kháng.
Một người không chống cự, phần lớn là vì trong lòng sợ hãi.
Nàng cũng đã từng bị sắp đặt, nàng không chống cự -không phải vì sợ hãi mà để trả nợ.
Nàng đã trả món nợ máu bằng mạng sống và máu của mình.
Từ giờ trở đi, không ai có thể đe dọa nàng bằng bất cứ cách nào, nàng sẽ chỉ làm những gì mình muốn và đi theo con đường mình muốn đi.
Tỷ như:
Nàng ấy không thực sự muốn ăn củ cải này.
“Cay quá,Ta không thích.”
“A…”
“Tự ăn đi.”
Thiếu nữ đứng dậy đi về phía giường: “Ta muốn nghỉ ngơi, nếu không buồn ngủ thì đi ra ngoài nghe tin tức."
Đứa bé trai rốt cuộc đến khi nàng mở miệng giao phó chuyện, không ngừng bận rộn gật đầu đáp ứng tới, đi ra ngoài thay nàng đóng kỹ cửa.
Thiếu nữ nằm xuống giường, kéo chăn ra.
Nàng chọn ở chỗ này đặt chân, cũng muốn phòng hảo hạng, trừ ngủ thoải mái ra, cũng cân nhắc chuyện khác.
Bên ngoài sẽ có rất nhiều người tìm kiếm họ, bất kể họ đến từ ngõ Liễu Khê, Chu Gia thôn hay những người phía sau Chu Gia.
Nhưng lần này nàng có gây ra bao nhiêu rắc rối thì trong mắt những người đứng sau cũng chỉ là một rắc rối nhỏ, không đáng bằng mọi giá phải làm ầm ĩ thậm chí gây ra phức tạp, nên cùng lắm họ chỉ có thể bí mật truy tìm tung tích của hai người nàng .
Những người đó không thể ngờ rằng một người được cho là đang lẩn trốn lại nàng lại sống ở phòng thượng hạng của quán trọ.
Tuy nhiên, mà bởi vì nàng xuất thủ hào phóng, lời nói dưới sự hướng dẫn, nơi này khách sạn tiểu nhị rất nguyện ý đem nàng làm "Cùng nhà bị tức ra đi, muốn ở bên ngoài tránh một chút thanh tịnh nhà giàu lang quân",
nếu có người tới đây thăm dò, nhất định sẽ thay nàng ngăn cản trở về.Nếu có ai đến đây thăm dò, nhất định sẽ chặn đường cho nàng .
Đương nhiên, phương pháp này chỉ có thể ẩn nấp trong chốc lát, không thể lâu dài.
Nhưng những người đó, ước chừng cũng không cơ hội gì để cho nàng tránh quá lâu.
Ban đầu nàng định lợi dụng sự hỗn loạn để rời khỏi thành vào ngày hôm nay, đến Phúc Châu bên cạnh và bí mật giao những bằng chứng trong tay cho một người bạn cũ.
Người bạn cũ của nàng là một quan chức ngay thẳng, nếu biết được sự hỗn loạn ở Hợp Châu, chắc chắn sẽ không để yên.
Chỉ là không ngờ, gặp kia vi phục tới đây Ngụy gia lang quân, như vậy ngược lại là lại bớt chuyện rất nhiều chuyện, Chu gia thôn, tất nhiên càng nhanh giải quyết càng tốt.
Hiện tại nàng chỉ cần đợi tin tức ở quán trọ này và ngủ một giấc thật ngon.
Cặp mắt khép lại, tức rơi vào bóng tối.
Không biết qua bao lâu, từ trong bóng tối truyền ra một tia sáng trắng cực kỳ lạnh lẽo, ánh sáng dần dần sáng lên, đôi mắt trắng như tuyết vô tận.
Trong tuyết, mái tóc đen của người Phụ Nhân tung bay như thác nước, một con dao lạnh cắt ngang cổ nàng .Máu lan rộng và nhuộm màu cánh đồng tuyết.
Khi đôi mắt đã hoàn toàn bị bao phủ bởi màu đỏ, thiếu nữ đột nhiên mở mắt.
Trời đã tối từ lúc nào đó, nàng trong bóng tối giơ tay lên, vô thức chạm vào cái cổ lạnh ngắt, cố gắng quay đầu lại và cử động.
Ừ, cổ vẫn còn đó.
Thiếu nữ sau đó lại nhắm mắt lại.
...
Cùng lúc này, có người cũng vòng vo xoay cổ.
Người thanh niên đã giải quyết xong công vụ đứng dậy khỏi bàn làm việc, nhắm mắt lại, giơ bàn tay to lớn xoa xoa thái dương.
"Lang quân, có kinh sư tới mật thư." Gần theo gõ cửa mà vào, đem hai phong thư trình lên.
Chàng trai tùy ý mở một lá thư ra, lá thư bên trong được gấp gọn gàng, khi mở ra thì phát hiện bên trên không có chữ viết mà là chân dung của một thiếu nữ .