Xin Chào, Vợ Đồng Chí

1 – 8 lẳng lặng nhích dần tới. Kì thật 1 – 8 là hôm sau, hôm nay mới ngày 31 nhưng bộ đội đã khí thế ngất trời, bắt tay vào chuẩn bị rồi, dán câu đối, treo bong bóng, hệt như là tết vậy, ngay cả huấn luyện cũng giảm
hẳn. Hùng Khải nói với cô, 1- 8 là ngày tết riêng của quân đội, quân
nhân rất có cảm tình với ngày đặc biệt này, bộ đội cũng sẽ cho nghỉ phép đối với những trường hợp đặc biệt, vừa khéo mai là cuối tuần, vì thế
mọi người càng sôi nổi hơn. Câu đối nhất định phải dán, mỗi đại đội sẽ
có nào là bong bóng này, đồ trang trí này, còn phải tập dượt tiết mục
chuẩn bị biểu diễn trước khi khai mạc dạ hội nữa.

Tu Dĩnh đứng
bên ngoài đại đội, nhìn các chiến sĩ trang trí phòng, nghe có tiếng chơi đàn, ca hát của các chiến sĩ, lòng cũng bị bầu không khí ồn ào trong
doanh trại lan truyền.

Lúc này Hùng Khải không ở đây. Anh bị
chính trị viên kêu đi rồi, hình như là bố trí môn huấn luyện sau 1 – 8.
Đối với việc anh bắt binh sĩ huấn luyện tối qua, mới đầu cô còn cho là
vì bọn họ cắt ngang chuyện tốt của hai người nên bị trừng phạt; sau cô
nói chuyện với chị dâu đại đội trưởng mới biết không có chuyện này, đại
đội có một cuộc khảo sát, rất quan trọng, nếu các chiến sĩ không vượt
qua thì hậu quả nghiêm trọng vô cùng; thế nên Tiểu Hùng mới tăng cường
huấn luyện họ. Vừa nghe thế, Tu Dĩnh liền biết mình có lòng tốt đi làm
chuyện xấu rồi, cứ cho là Tiểu Hùng vì chuyện kia mà trừng phạt binh sĩ
thật, kết quả người ta vì khảo sát mới tăng cường huấn luyện.

Từ
tối hôm qua trở đi, Tiểu Hùng không làm gì cô nữa, cũng không ôm, càng
không dắt tay. Kiểm tra phòng từ trong ra ngoài, không phát hiện có gì
không ổn anh mới yên tâm, lúc đó thì còi tập hợp nổi lên, anh nói với cô một tiếng ngủ ngon liền đi mất, tập hợp xong anh cũng không quay lại
nhưng sau khi tắt đèn anh gửi tin nhắn cho cô. Hai người gần nhau trong
gang tấc, thế mà vẫn liên lạc với nhau bằng tin nhắn như cũ.

Nghe tiếng động bên cạnh, hình như đại đội trưởng cũng về rất trễ, cô còn
chưa gặp đại đội trưởng nên không biết anh như thế nào nhưng cô rất có
cảm tình với chị dâu đại đội trưởng, hơn nữa cảm thấy rất quen mặt.


Một đêm không ngủ, Tu Dĩnh không quen giường, ở chỗ xa lạ cô sẽ không ngủ
được, trong phòng sáng đèn, cô ngủ không được. Cô rời giường rất sớm, cô có thói quen tập thể dục buổi sáng, vừa ra ngoài thì thấy chị dâu đại
đội trưởng cũng dậy rồi, đang ở bên ngoài sân tưới hoa.

Vừa thấy cô, Mai Nhạc đã cười gọi: “Tiểu Tu, dậy sớm thế.”

“Chị dâu, chị cũng dậy sớm ạ.” Tu Dĩnh nói rồi bước tới, hóa ra là hoa hồng, còn là hai màu nữa, cô khen, “Đẹp quá!”

“Đây là hoa hồng song sắc, hoàng hậu của hoa, chị rất thích.” Mai Nhạc nhìn
cô cười khẽ, nói tiếp, “Sao em không ngủ thêm một lát nữa, bộ đội 7 giờ
mới ăn cơm, còn một tiếng nữa, chờ lâu sẽ hoảng mất.”

“Em ngủ không được, em không quen giường, ngủ giường lạ phải thích ứng mới được. Chị dâu sao chị cũng dậy sớm thế?”

Mai Nhạc vừa tưới hoa vừa nói, “Anh ấy làm chị tỉnh giấc, 5 giờ là anh ấy
đã dậy đi huấn luyện dã ngoại rồi, lâu dần chị cũng tập thành thói quen, 5 giờ là tự nhiên tỉnh, sau đó không ngủ được nữa.”

Tu Dĩnh biết tất cả bộ đội đều rời giường huấn luyện gì đó lúc 5 giờ, chỉ là không
ngờ cả đại đội trưởng cũng dậy sớm như thế. Dường như Mai Nhạc nhìn ra
Tu Dĩnh thắc mắc điều gì, giải thích: “Đại đội trưởng cũng là lính, cũng giống như các binh sĩ bình thường khác, không thể bỏ huấn luyện được.
Là một sĩ quan chỉ huy thì phải tự mình nêu gương, các chiến sĩ biết anh ấy phải biết, họ không biết anh ấy cũng phải biết.”

Nghe chị dâu nói, Tu Dĩnh nghĩ đến Hùng Khải, anh là người đặc biệt nghiêm khắc với
bản thân, đây cũng là điểm cô cực kỳ khâm phục anh, cũng là điểm hấp dẫn cô, người như thế bây giờ rất hiếm.

Nhìn bóng dáng bận rộn của
chị dâu, cô càng cảm thấy chị rất quen, bèn nói: “Chị dâu, có phải chúng ta gặp nhau ở đâu rồi không?”

Mai Nhạc giật mình, cười đáp: “Chị lớn lên rất bình thường, khuôn mặt đại chúng, chắc vậy nên em mới có cảm giác quen biết?”

Tu Dĩnh lắc đầu, thật tình cô cảm thấy chị dâu này quen mặt, chỉ là nghĩ
không ra đã gặp ở đâu mà thôi. Nhìn mấy khóm hoa hai màu, đột nhiên cô

nhớ tới chị dâu có nickname Hoa song sắc trên diễn đàn, dùng hoa song
sắc làm nickname quả thật rất đặc biệt. Nghĩ đến đây, cô đột nhiên bật
cười.

“Buồn cười lắm sao?” Mai Nhạc hỏi.

“Không phải, chị dâu, em nhìn hoa hai màu đột nhiên nhớ tới chị dâu Hoa song sắc trên diễn đàn vợ lính.”

Mai Nhạc thình lình dừng công việc trong tay, nhìn cô không chớp mắt, nói: “Em biết Hoa song sắc?”

“Em không rành hoa nhưng nó thật sự rất đẹp, em rất thích.” Tu Dĩnh cho là chị hỏi về hoa hồng song sắc.

“Không, chị hỏi là em biết chị dâu Hoa song sắc?” Mắt Mai Nhạc chớp lia lịa.

“Biết chứ, em còn trả lời bài của chị ấy, hỏi chuyện liên quan đến đoàn cơ giới nữa cơ.” Tu Dĩnh không giấu diếm.

Mai Nhạc bừng tỉnh: “Hóa ra là em à, lúc đó em hỏi chị cứ có cảm giác kì
lạ, chắc hẳn là người nhà sĩ quan nào đó, hóa ra là nhà Tiểu Hùng. Xem
như chúng ta không đánh không quen biết, làm quen lần nữa nào.” Chị chìa tay ra bắt tay cô.

Tu Dĩnh ngượng ngùng cười cười: “Chúng ta
không phải không đánh không quen biết, vốn dĩ đâu có tranh chấp đâu. Chị dâu nói đúng, chuyện trong quân đội không thể tùy tiện nói ra ngoài.
Tối qua lúc em mới nhìn thấy chị cứ có cảm giác rất quen. Bữa trước trên diễn đàn còn nhìn thấy hình cưới của chị và đại đội trưởng, chị dâu
thật xinh đẹp.”

“Già rồi, xấu rồi, bọn em trẻ trung mới giống như đóa hoa, cũng như hoa song sắc.” Hiếm thấy, mặt Mai Nhạc cũng đỏ lên.

Sáng sớm trò chuyện với chị dâu thật lâu, đề tài nói nhiều nhất là hoa song
sắc, Tu Dĩnh bắt đầu hơi thích hoa hồng song sắc này rồi, định sau này
cũng trồng mấy chậu.


Bữa sáng do một binh sĩ đem đến, nhìn quân
hàm chắc là binh nhì. Đồ ăn rất phong phú, có cháo, rau, còn có trứng
gà, bánh bao, còn một bình sữa bò nữa nhưng Tu Dĩnh chỉ ăn cháo, uống
hết bình sữa, những món kia cô thật sự ăn không nổi. Lúc Hùng Khải về
thấy cô để đồ ăn lại, liền quét sạch mấy món cô chừa, anh nói không thể
lãng phí.

Ăn sáng xong, Hùng Khải dẫn Tu Dĩnh đi tản bộ, lại gặp
rất nhiều chiến sĩ bận rộn cho dạ hội 1 – 8, bèn hỏi anh: “Hôm nay thật
náo nhiệt, mọi người không huấn luyện sao?”

“Ngày mai là 1 – 8 rồi, hôm nay lo chuẩn bị, buổi tối có dạ hội, đến lúc đó mọi người sẽ biểu diễn.”

“Anh cũng lên biểu diễn chứ?” Tu Dĩnh nghiêng đầu hỏi anh, nghĩ bụng, anh sẽ làm gì đây?”

“Anh?” Hiếm khi thấy mặt Hùng Khải đỏ bừng, “Anh có biểu diễn gì đâu, anh chỉ
biết rống mấy bài ca lính thôi, những cái khác đều không biết.”

“Em muốn nghe anh hát hành khúc.”

“Anh hát khó nghe lắm, anh gào khẩu lệnh là xong, hát toàn trật nhịp.”

Sau đó Hùng Khải lại bị gọi đi, nói là đại đội trưởng tìm anh. Tu Dĩnh nhàm chán, vì thế chạy đi xem các chiến sĩ dán câu đối và treo đèn lồng.

Dạ hội cử hành đúng giờ. Giữa thao trường dựng một sân khấu đơn giản,
không bằng được dạ hội trên ti vi nhưng các chiến sĩ tự mình sáng tạo,
bố trí rất dễ nhìn, rất có cảm giác sân khấu. Các chiến sĩ cầm ghế đẩu
ngồi chung quanh sân khấu , vây cả thao trường đến giọt nước cũng không
lọt.

Tu Dĩnh bị sắp xếp ngồi tận trong cùng, bên trái là vợ đại
đội trưởng, bên phải là Hùng Khải. Đây là bộ đội quan tâm người nhà, thế nên tất cả người nhà đều bố trí ở hàng đầu mà Tu Dĩnh mới tới lần đầu,
tự nhiên là ngồi trước nhất, Hùng Khải cũng được phá lệ ngồi cạnh cô.

Các chiến sĩ biểu diễn rất chân thực, Tu Dĩnh cảm thấy còn hay hơn các ngôi sao trên truyền hình nữa. Có tiểu phẩm, cũng có tấu nói [6], còn có vè, đủ loại hình biểu diễn tài nghệ, khiến cô lĩnh hội sâu sắc, các chiến
sĩ của chúng ta không chỉ bắn súng, bắn pháo, bọn họ còn có tài nữa.


“Chị dâu, một người lên đi! Chị dâu, một người lên đi!” Binh sĩ đột nhiên gào lên.

Người bị gọi lên sân khấu đầu tiên là Mai Nhạc, chị rất tự nhiên thoải mái:
“Tôi không có tài nghệ biểu diễn gì cả, không biết hát chỉ biết nghe,
cũng không biết đàn, tấu nói gì đó, vậy tôi biểu diễn viết một đoạn thư
pháp.”

Lúc này binh sĩ đã chuẩn bị giấy bút đầy đủ, Mai Nhạc vung bút, viết lối hành thư [7]một bài “Thấm viên xuân. Tuyết” [8] của Mao
Trạch Đông từ từ hiện ra, lúc câu cuối cùng “Những phong lưu nhân vật,
lại ngắm sớm ngời” rơi xuống thì, hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên trong
sân.

Phụ nữ viết chữ Khải thì rất nhiều nhưng viết hành thư lại
ít, mà Mai Nhạc viết hành thư lại có một loại cảm giác rắn rỏi, khiến
người ta không nghĩ đây là do phụ nữ viết. Nhìn những chữ này, Tu Dĩnh
có cảm giác chữ cũng như người, Mai Nhạc quả thật rất phóng khoáng thẳng thắn.

Mai Nhạc biểu diễn xong, các chiến sĩ lại tiếp tục gọi: “Chị dâu, một người lên đi! Chị dâu, một người lên đi!”

Tu Dĩnh bị Mai Nhạc đẩy lên. Cô nói mình không biết biểu diễn nhưng các
chiến sĩ nhất định muốn cô lên. Mai Nhạc cũng nói, bất kể thế nào cũng
phải biểu diễn, cho dù là hát một đoạn ngắn rồi đi xuống.

Hùng Khải cũng nhìn cô, anh hoàn toàn không biết cô có tài gì, lòng cũng rất trông đợi cô sẽ cho anh một ngạc nhiên bất ngờ.

Lúc Tu Dĩnh lên sâu khấu, chiến sĩ dưới sân lặng ngắt như tờ. Trước khi lên Tu Dĩnh còn luôn miệng nói mình không biết nhưng vừa lên đài, cô đột
nhiên bình tĩnh trở lại, dường như đầu óc đã quay trở lại tình cảnh hơn
mười năm trước, học hát ở nhà thầy giáo.

[6] Một loại khúc nghệ
của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt. Cái này giống hát đối của VN mình ghê ^^

[7] Hành
thư行书 (chữ Hành) là chữ khải viết nhanh, nhưng không đến mức như chữ
Thảo. Hành thư viết tự do, nhanh chóng hơn khải, nhưng không đến mức quá phóng túng như Thảo, nên Hành thư là loại chữ được sử dụng phổ biến
nhất trong quá trình viết tay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận