Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Hùng Khải rất khổ sở, tất cả việc xảy ra hôm nay như một cơn ác mộng vây
khốn anh, như một con rắn độc quấn lấy anh. Còn nhớ lúc sáng, vì có tập
huấn nên anh dậy rất sớm. Lúc ấy Tu Dĩnh còn ngủ, nhìn gương mặt hạnh
phúc của cô, anh rất thỏa mãn, có điều kéo dài được bao lâu? Anh không
biết, con đường trước mặt họ còn rất dài, vả lại đầy gian truân. Hôm nay lòng anh đặc biệt phiền muộn, có linh cảm chẳng lành, dường như sắp xảy ra chuyện gì đó, nhưng khi ấy anh không nghĩ nhiều lắm.

Anh sắp
phải tham gia đại hội thi đấu quân sự, đại đội trưởng đặc biệt huấn
luyện riêng cho anh. Đại đội trưởng nói, chuyện này quan trọng lắm, ảnh
hưởng tới đại đội, thậm chí là toàn trung đoàn, anh không được để chuyện tình cảm trai gái ảnh hưởng, phải lấy sự nghiệp làm trọng.

Trong lúc huấn luyện, Tu Dĩnh gửi tin nhắn nói cô sắp về nhưng lại quên mất
địa chỉ doanh trại, bảo anh nhắn lại cụ thể. Đang giờ giải lao, thành
thử anh có thời gian nhắn lại, chỉ là trong lòng thoáng khó hiểu, sao cô lại quên địa chỉ được? Lạ thì lạ, nhưng anh vẫn nhắn lại. Nếu anh biết
tin nhắn đó gửi đi sẽ mang đến tai nạn cơ hồ hủy cả đời anh, anh sẽ
không đời nào nói. Có điều không ai dự đoán trước được điều gì, cũng
không có thuốc hối hận.

Anh bị cảnh vệ trung đoàn gọi đi, nói là
trung đoàn trưởng tìm anh có việc. Cả người anh toàn bùn sình, dầu máy,
cũng không kịp thay đồ, không thể để trung đoàn trưởng chờ được? Vì thế
anh mặc nguyên bộ đồng phục huấn luyện đầy mùi dầu máy chạy tới phòng
làm việc của trung đoàn trưởng, lại thấy một người phụ nữ, một phụ nữ
rất giống Tu Dĩnh, có vẻ anh đã hiểu.

“Cậu là Tiểu Hùng? Là cậu lừa con gái tôi?” Người phụ nữ đó vừa thấy đã chụp mũ lên đầu anh.

Hùng Khải không nói gì cả, chỉ nghe bà Tu trách mắng anh, ngoài cười ra anh
không làm được gì cả. Lúc này trung đoàn trưởng và chính ủy, sợ rằng
muốn che chở Hùng Khải cũng không làm được. Hai vị thủ trưởng cứ phải
cúi đầu khuyên bà Tu, để bà đừng tức giận, nói họ sẽ nghiêm túc xử lý
chuyện này.

Hùng Khải chỉ cảm thấy khổ sở như trời sụp xuống. Bà
Tu nói rất khó nghe, nói anh trèo cao, thấy người sang bắt quàng làm họ, nói anh lừa con gái mình, quân nhân là có thể làm loại chuyện bắt gà
trộm chó này sao? Anh ất muốn phản bác, nhưng anh không thể. Đó là mẹ Tu Dĩnh, cũng như mẹ anh, mẹ dạy con là chuyện tất nhiên, có ấm ức mấy

cũng chỉ biết nuốt vào bụng.

Trung đoàn trưởng và chính ủy không
ngừng nói đỡ dùm anh, nói chuyện này sẽ không xảy ra ở quân đội, quân
dân một nhà, chuyện xấu xa như thế, họ nhất định sẽ xử lý.

Từ lúc Hùng Khải vào tới bây giờ, ngoài một tiếng “cô” anh gọi lúc thấy bà Tu
ra, anh không nói thêm lời nào nữa. Lòng anh ngổn ngang trăm mối. Anh
nên trách Tu Dĩnh chăng? Có phải cô dẫn bà Tu đến đây không? Không thể,
anh phải tin Tu Dĩnh, cô là một cô gái tốt, sao có thể làm ra chuyện có
hại cho anh? Nhưng rốt cuộc làm sao bà Tu tìm được tới đây, thật tình
anh nghĩ không ra.

Bà Tu quậy hồi lâu mới chịu đi, sau khi hai vị thủ trưởng chính miệng hứa sẽ trừng phạt Hùng Khải nghiêm túc, bà mới
hài lòng bỏ đi. Bà Tu đi rồi, sắc mặt trung đoàn trưởng và chính ủy hoàn toàn thay đổi. Trung đoàn trưởng khá nóng tính, chính ủy thì hòa nhã
hơn nhưng lúc này hai người đều như ăn phải thuốc nổ, Hùng Khải cảm giác mùa xuân đã đi rồi, ngày đông sắp ập tới.

“Hùng Khải, rốt cuộc chuyện này là sao?” Chính ủy nghiêm mặt hỏi.

“Còn chưa rõ à? Cậu ta lừa con gái nhà người ta, cha mẹ người ta mới tìm tới cửa.” Trung đoàn trưởng đập “bốp” chồng hồ sơ xuống bàn, nổi xung
thiên.

“Anh Ngô, khoan nói đã, chưa làm rõ chuyện, anh kết luận
bừa cái gì?” Chính ủy cản lại trung đoàn trưởng nã pháo, lại quay sang
Hùng Khải “Nói, tóm lại là sao?”

Hùng Khải mấp máy môi, hồi lâu mới nói “Báo cáo trung đoàn trưởng, chính ủy, tôi và Dĩnh Dĩnh thật lòng yêu nhau.”

“Vậy chuyện bà Tu là sao?” Chính ủy lại hỏi.

Hùng Khải cũng không biết đáp làm sao, đành nói “ Cô luôn phản đối chúng
tôi, cả hai yêu nhau nhưng bị áp lực. Tôi cho là mình cố gắng sẽ khiến
họ thay đổi cách nhìn, nào ngờ…”

“Nào ngờ chẳng những bà ấy không đồng ý, còn quậy tới bộ đội. Chuyện hỏng bét này của cậu còn liên lụy
đến danh dự của quân đội nữa, cậu ăn nói sao đây? Hùng Khải tôi nói cho

cậu biết, cuộc đời quân nhân của cậu hết rồi!”

Lời trung đoàn
trưởng như lưỡi dao đâm vào tim Hùng Khải, làm mặt anh thoáng chốc trắng bệch. Anh thật sự không ngờ sự việc lại lớn đến mức này. Trung đoàn
trưởng và chính ủy nói nếu họ không xử lý nghiêm, sợ là bà Tu sẽ kiện
tới quân khu. Nếu đưa tới quân khu, đời này của anh coi như xong.

Anh không biết mình ra khỏi phòng làm việc của trung đoàn trưởng thế nào,
không biết đi ra lúc nào, anh chỉ biết hết rồi, mặt trời cũng không có
nữa, âm u đáng sợ. Tai anh không ngừng vang vọng lời của trung đoàn
trưởng và chính ủy, “cuộc đời quân nhân của cậu hết rồi”, còn có câu nói của chính ủy “danh sách đề cử của cậu không có”. Từng câu từng câu cứ
chọc vào màng tai anh, anh chỉ biết một chuyện, cuộc sống quân nhân của
anh có lẽ đi tới hồi kết, còn tình yêu của anh và Tu Dĩnh thì sao đây?

Anh gọi điện cho Tu Dĩnh lại bị bà Tu nghe máy. Trong điện thoại bà gằn
giọng quát mắng, bảo anh từ nay về sau không được gọi tới nữa, Tu Dĩnh
đã đồng ý không gặp anh nữa rồi. Tim anh như rớt xuống hầm băng, nếu nói sự nghiệp bị trở ngại, anh đau lòng khổ sở nhưng đàn ông mà, đi đến đâu cũng có thể tạo ra bầu trời của riêng mình. Còn Tu Dĩnh rời anh đi, anh cảm thấy mình mất đi cả thế giới.

“Tiểu Hùng, cậu đang làm gì
thế? Mau đi huấn luyện, chuyện lớn mấy cũng không thể trễ nãi huấn luyện được.” Lời đại đội trưởng đánh thức anh.

Không biết chừng nào
anh bị giải ngũ, chuyện đề cử cũng thành bong bóng xà phòng nhưng cương
vị của mình anh vẫn phải làm tốt, ít nhất là trong thời gian còn lại,
anh không thể lơ là. Nỗi đau trong lòng đều biến thành động lực huấn
luyện. Điện thoại chỉnh sang chế độ yên lặng, trong quân không cho phép
hạ sĩ quan sử dụng điện thoại, nhờ có đại đội trưởng và chính trị viên
che chở, nên anh luôn dùng lén, chẳng qua để ở chế độ yên tĩnh. Chuyên
tâm thao tác trong bụng xe tăng, đột nhiên anh nhớ tới mình đã cầu hôn
Tu Dĩnh trong chiếc xe này, nhanh như thế, tương lai của hai người đã bị người ta cướp đoạt.

Tới giờ cơm, anh vẫn huấn luyện. Anh tự nói
với mình, tuy rằng ngày anh ra quân không còn xa nhưng Hùng Khải anh

chưa bao giờ huấn luyện sai lầm, cho dù phải đi, anh cũng phải làm tốt
nhất. Nếu lãnh đạo cho anh cơ hội, để anh bộc lộ tài năng ở lần đại hội
này, anh sẽ cảm kích suốt đời, cũng sẽ cố gắng làm thật tốt, không làm
mất mặt bộ đội. Nếu lãnh đạo giao cơ hội này cho người khác, anh cũng
không oán hận. Có trách thì trách anh không ra gì, không cách nào mang
lại hạnh phúc cho Tu Dĩnh, bà Tu không nhìn thấy tương lai mới phản đối
anh và Tu Dĩnh như thế.

Anh bị Vương Thắng gọi ra cổng, Vương
Thắng nói cho anh biết lính của anh đang quậy ngoài cổng, mà đối tượng
bị ầm ỹ là Tu Dĩnh. Mọi người chặn Tu Dĩnh ngoài cổng không cho cô vào.

Nghe hai chữ “Tu Dĩnh”, tim Hùng Khải thắt lại. Anh không nghe rõ Vương
Thắng nói gì, chỉ có một âm thanh đang vang vọng, Tu Dĩnh bị binh lính
chặn. Đám ranh con này, anh không tha cho chúng!

Tu Dĩnh của anh
tìm anh? Thật sao? Nhưng vì sao lại bị binh lính chặn lại? Trong lòng
anh có ngàn vạn câu hỏi vì sao, tuy không hiểu nhưng anh không có thời
gian đi tìm hiểu. Trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ, Tu Dĩnh của anh quay
về rồi. Anh cứ cho rằng Tu Dĩnh đã bỏ qua tình yêu dành cho anh, nghe Tu Dĩnh đến, lòng anh lại dấy lên hi vọng hừng hực, anh biết Tu Dĩnh của
anh sẽ không như bà Tu nói, dễ dàng buông tha chuyện của họ.

Vừa
chạy, anh vừa móc điện thoại ra nhìn, thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ, tim
anh thắt lại, tuy biết gọi lại có khi sẽ bị bà Tu nghe nhưng vẫn gọi.
Đáng tiếc, đầu bên kia lại là câu “xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi
đã tắt máy”, gọi mấy lần đều là giọng nói lạnh nhạt đó. Anh không biết,
Tu Dĩnh gọi cho anh quá nhiều làm điện thoại hết pin, anh cho rằng Tu
Dĩnh đau lòng tột độ, tuyệt vọng về anh đến cực điểm. Nhất định anh phải nói rõ với cô.

Còn chưa tới cổng, từ xa anh đã thấy Tu Dĩnh bị
chặn ngoài cửa, có tiếng la hét, quá xa nên anh không nghe rõ. Hình như
Tu Dĩnh bị ông Tu lôi lại, cô đang khóc, tiếng khóc đau lòng muốn chết
đó làm tim anh đau nhói. Anh chạy nhanh hơn, hận sao lúc này mình lại
không có cánh, nếu không anh đã có thể bay đến cạnh Tu Dĩnh ngay lập
tức. Gần tới rồi, gần tới rồi, hai trăm mét, một trăm mét, năm mươi mét…

Tu Dĩnh bị ông Tu lôi kéo, từ từ cách xa cổng doanh trại, Hùng Khải nóng nảy gọi “Dĩnh Dĩnh, Dĩnh Dĩnh…”

Tu Dĩnh không nghe được, vì tiếng la hét của binh lính lớn quá, cô đau khổ bị ông Tu kéo đi. Lòng cô đang nhỏ máu, Tiểu Hùng hận cô như thế sao?

Để binh sĩ chặn cô ở cửa, không cho cô vào, còn tuyên bố không cho cô
tới doanh trại làm phiền anh nữa. Lòng cô tan nát, trái tim tràn đầy
tình yêu lúc này thương tích đầy mình, vỡ nát, không sao thu thập lại
được.

Khoảnh khắc chui vào xe, cô quay đầu, hình như thấy Hùng
Khải chạy tới, hình như Hùng Khải đang gọi cô, cô nói “Ba, Tiểu Hùng ra
tìm con, con muốn đi tìm anh ấy.”

“Con ngốc à, không phải cậu ta
đâu, cậu ta đóng cửa không gặp, con còn chưa hiểu sao? Thằng nhát gan,
nó sợ rồi, nó sẽ không gặp con nữa đâu.” Ông Tu không thừa nhận, nên nói là ông cho rằng đó mới là sự thật.

“Không, ba, con không tin
Tiểu Hùng là người như thế, anh ấy sẽ không bỏ rơi con. Anh ấy không
phải người bị khó khăn chèn ép, nhất định là anh ấy đang bận, không phải như họ nói anh ấy không muốn gặp con, không phải…” Tu Dĩnh không muốn
thừa nhận lời binh sĩ, nhưng câu nói này đến cô cũng không thuyết phục
được mình.

Tiếng chửi mắng của binh sĩ còn vang bên tai, bọn họ
nói thật sao? Tiểu Hùng thật sự bị tước đoạt quyền đề cử sao, thật sự
kết thúc cuộc đời quân nhân sao? Nếu anh bị khiển trách trả về nhà như
thế, đời này của anh coi như xong rồi, lý do bị đuổi bất hợp lý như vậy, người ở quê nhìn anh thế nào đây? Vết nhơ cả đời này của anh cũng không tẩy sạch được.

Mẹ, vì sao mẹ lại làm như thế? Mẹ phản đối hai
chúng con thì cũng không thể phá hủy tiền đồ của Tiểu Hùng như vậy, sao
lại đẩy con vào chỗ bất nhân bất nghĩa thế này? Mẹ bảo con sau này làm
sao đi gặp Tiểu Hùng, làm sao đối mặt với Tiểu Hùng đây?

Cô biết mình không có lý do chỉ trích mẹ, chỉ là tim cô đau, đau quá. Cô và Tiểu Hùng thật sự cứ thế mà bỏ lỡ nhau sao?”

“Ba…” Tu Dĩnh vùi mặt vào lòng ba. Vì hành động này, cô không nhìn thấy Hùng
Khải đang đuổi theo, chạy theo chiếc xe, nhưng xe đã phóng đi như tên
lửa, như mũi tên rời khỏi cung, không thể quay đầu.

“Dĩnh Dĩnh!” Hùng Khải gào lên, không sao gọi lại được chiếc xe đã phóng đi, cũng không có cơ hội nói hết với Tu Dĩnh.

“Trung đội trưởng…” Binh lính cũng chạy theo, nóng ruột hỏi han.

Hùng Khải trừng họ, lửa giận ngập trời không cách nào phát tiết. “A!!!!!!!”
anh gào lên, bức ra tất cả khổ sở, áp lực mấy ngày nay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận