Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Liêu Đình Nhạn buổi tối hôm nay không thể đi ngủ sớm, đương nhiên không phải bởi vì ban ngày lão sư giảng chương trình học về giáo dục sức khỏe sinh lý, mà là bởi vì nàng được các bạn học mời đi tham gia yến hội.

Thân phận nàng hiện giờ là Vĩnh Lệnh Xuân, đại tiểu thư Dạ Du Cung, cái thân phận giai tầng này, trừ ăn nhậu chơi bời cũng cần kết giao nhân mạch, bởi vậy tụ tập ăn uống chính là hoạt động điều hòa không thể thiếu được. Toàn bộ mọi người trong lớp học đều đi, Liêu Đình Nhạn cũng đi theo, rốt cuộc xã súc cũng có xã giao, nàng không trốn được.

một đoàn người được một nam một nữ là hai học sinh thân phận cao nhất dẫn đầu, đi Cẩm Tú Họa Đường ngoài thần học phủ sinh hoạt qua đêm.

Nam nữ phân tiệc ngồi, cách ngọn đèn dầu cùng với bóng hoa mông lung có thể nhìn đối diện lẫn nhau, có người ngồi ở dưới hoa đàn tấu ngâm xướng, có người hầu dâng lên rượu và linh thực, trường hợp thật là hài hòa hữu hảo, hài hòa thậm chí khiến người trưởng thành như Liêu Đình Nhạn hơi thất vọng.

Vĩnh Lệnh Xuân ngồi ở trong tiệc nữ, vào tiệc không bao lâu, mọi người uống rượu nói chuyện, liền có nữ tử từ hai bên trái phải tiến đến bắt lời.

“Lệnh Xuân, ta nghe nói cô và huynh trưởng cùng tới thần học phủ, sao nay lại không thấy người kia?”

Liêu Đình Nhạn đành phải buông thịt viên nhỏ có hình hoa thược dược đã ăn được một nửa, nói: “Huynh trưởng có chuyện quan trọng khác phải làm, ước chừng mấy ngày nữa mới trở lại.”

Nữ tử lớn lên thanh lệ nhu nhược kéo tay nàng: “Nếu nhiều ngày nay cô không có bạn, không bằng đi học cùng với ta, ta cũng một mình một người, còn quá cô đơn, viện chúng ta ở cũng không xa đâu.”

Thấy biểu tình của nàng ta, hình như chính mình hẳn là biết nàng ta là ai, cho nên tên cũng không cần báo, nhưng Liêu Đình Nhạn thực trọc đầu, nàng cũng không quen biết vị này a. không có cách nào, chỉ có thể diễn, dùng ra hết năng lực xã giao mấy năm sinh nhai xã súc rèn luyện ra, hàn huyên xong rồi thuận lợi tiễn nàng ta đi.

Mới vừa đi một người, lại tới một người, lúc này là một tỷ muội nhìn có vẻ điềm mỹ khả nhân nhưng tính tình tựa hồ không tốt lắm, vừa tới đã nói: “Trong giờ học có phải cô và biểu huynh ta nháo mâu thuẫn hay không? Có phải cô làm hắn xấu mặt hay không!”

Cùng nàng nháo mâu thuẫn, còn không phải nam tử họ Tề bị nàng đâm mông. Liêu Đình Nhạn đầy mặt vô tội, biểu tình mờ mịt sinh động đến làm người ta không thể hoài nghi nàng, “Ta không có a, lệnh biểu huynh là vị nào?”

Kỹ năng thứ nhất của cá muối: Đều được, có thể, ta tùy tiện

Kỹ năng thứ hai của cá muối: Cái gì? Ta không biết, không phải ta

Lừa dối tỷ muội này đi rồi, Liêu Đình Nhạn lại ăn một miếng thịt viên nhỏ, còn chưa nuốt xuống, người thứ ba cũng tới bắt lời. Đây rõ ràng không có hảo ý, là tới xé bức, “Nha, người Dạ Du Cung các ngươi, sao cũng muốn đến Canh Thần Tiên Phủ chúng ta cầu học? Bất quá cũng khó trách, Dạ Du Cung địa phương nhỏ như vậy, người cũng không nhiều lắm, sợ là thật không có ai có thể dạy các ngươi đâu.”

Liêu Đình Nhạn buông chiếc đũa, đầy mặt thành khẩn: “không sai, cô nói đúng.”

Kỹ năng thứ ba của cá muối: Đúng vậy, không sai, cô nói đều đúng

Muội tử: “Ta thấy linh căn của cô cũng không phải thực tốt, tới đây đại khái cũng không tu thành cái gì, vẫn nên sớm tìm đạo lữ để dựa vào thôi.”

Liêu Đình Nhạn: “Đúng, cô nói rất đúng a, có đạo lý.”

Muội tử: “……Hôm nay cô tới đây, là vì tìm đạo lữ? Đáng tiếc chư vị đồng đạo có gia thế ở nơi này đều là những người cô không trèo cao nổi, cô tốt nhất có tự mình hiểu lấy.”

Liêu Đình Nhạn: “Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế.”

Muội tử: “……” Mẹ nó.

Muội tử tới khiêu khích, bị nghẹn trở về, ngược lại làm chính mình tức không chịu được, cắn răng đi rồi, trong lòng nghĩ, không phải nói Vĩnh Lệnh Xuân là kẻ tính tình không tốt, một chút đã phát hỏa, nhưng sao lại mặt người giống nhau, nói cái gì cũng không phản ứng.

Người đi rồi, Liêu Đình Nhạn rốt cuộc có thể ăn luôn miếng thịt viên nhỏ cuối cùng, thở dài ở trong lòng. Nơi này không có một ai đến vì ăn, tất cả đều ở đàng kia nói nói nói, nàng chỉ ăn thịt viên còn bị ngắt ba lần. Nàng ăn xong liền múc một món canh ngọt màu trắng ngà, hương vị ngon miệng thơm ngọt, xem như không tồi.

Kì nghỉ phép này của nàng, thức ăn đãi ngộ khi tốt khi xấu, lúc trước ở Tam Thánh sơn, đến thức ăn đều phải tự chuẩn bị, đoạn thời gian đó đến thịt khô cũng chẳng có để ăn. Sau đó lại ra khỏi Tam Thánh sơn, qua mấy ngày tiêu dao, ở Bạch Lộc Nhai muốn ăn cái gì chỉ cần phân phó, tùy thời tùy chỗ các loại bữa tiệc lớn bưng lên để chọn lựa, khi đó thức ăn cũng là tốt nhất.

Về sau làm ra chuyện chạy trốn, lại bắt đầu tự chuẩn bị thức ăn, còn tốt có chuẩn bị mang theo không ít thức ăn giữ tươi, có thể thoả mãn khát vọng ăn uống, đến nỗi hiện tại, thức ăn tuy rằng so ra kém Bạch Lộc Nhai lúc ấy, nhưng so xuống dưới cũng đã có thừa.

Ăn ngụm ngọt canh thứ hai, lại có tiểu muội tử cọ cọ tới, nói với nàng: “Tính tình của cô thật quá tốt a, vừa rồi Nguyên Dung Tuyết nói cô như vậy, cũng không thấy cô tức giận.”

Liêu Đình Nhạn: “không có gì tức giận.” Rốt cuộc nàng mắng Vĩnh Lệnh Xuân, có quan hệ gì tới Liêu Đình Nhạn nàng đâu.

Nàng hiện tại là một hệ với đại lão sư tổ Tư Mã Tiêu, thân phận Tư Mã Tiêu thế nào, đại khái tương đương với một tôn tử mà lão chủ tịch của công ty để lại, từ trên trời rơi xuống tiến vào công ty, các nguyên lão công ty ngoài mặt cung kính hắn, trên thực tế âm thầm đâm hắn, hiện tại rốt cuộc ra tay đẩy hắn xuống công ty con làm xây dựng cơ bản…… cũng không đúng, phải nói vị BOSS này thế đơn lực mỏng nhưng cũng thực điên, vì phá đổ công ty mình nhìn không thuận mắt, chủ động ra tay quyết định cạy nền tảng công ty.

Làm người trợ lý của BOSS bên này, nàng không có chỗ nào sợ hãi, cái khác không nói, lúc đại lão vồ người, đó là kim chung trảo.

Mọi người ăn ăn uống uống một trận, trường hợp càng thêm lửa nóng, rốt cuộc bắt đầu nói một ít tin tức nội bộ, có người thần thần bí bí nhắc tới: “Các ngươi có biết, gần đây nội phủ đã xảy ra một chuyện lớn?”

“A, chính là có quan hệ với vị sư tổ đó?”

trên mặt mọi người mang theo biểu tình bát quái, dùng ám chỉ che che dấu dấu danh hiệu, đàm luận về Từ Tàng Đạo Quân. Những người này đều là công tử tiểu thư trong các nhánh của đại gia tộc, tuổi lại không lớn, cho nên bọn họ cũng không biết quá nhiều, rồi lại so với người bình thường biết nhiều hơn.

Liêu Đình Nhạn lúc trước đã kỳ quái, Tư Mã Tiêu làm một hồi đại sự như vậy, lại giết chết không ít đại lão cao tầng, sao người Canh Thần Tiên Phủ các nơi dường như không có việc gì, cũng không ai đàm luận đại sự này, hiện tại rốt cuộc nghe thấy có người nhắc tới một chút, nàng cũng dỏng tai đi nghe bát quái.

“Nghe nói sư tổ nổi trận lôi đình, giết không ít người, là bởi vì một nữ đệ tử hắn sủng ái đã thổi gió bên gối, chưởng môn còn phải thay hắn dấu diếm việc này.”

“Vị sư tổ kia nghe nói là có tranh chấp với chưởng môn, hiện giờ ở Bạch Lộc Nhai bế quan không ra.”

Liêu Đình Nhạn: Được a, tin tức không thật. Khẳng định là vì duy trì ổn định, bị phía trên che dấu tình huống chân thật.

“Trước kia ta còn nói sư tổ xuất quan, Canh Thần Tiên Phủ chúng ta sẽ càng thêm cường thịnh, hiện tại xem ra, có sư tổ này thật không phải chuyện tốt.”

Mọi người bị câu nói quá trắng trợn này làm một trận trầm mặc, cho dù có người nghĩ ở trong lòng như vậy, cũng không dễ nói thẳng ra, hơn nữa có người lại nghĩ hoàn toàn ngược lại.

một nam tử nhìn có chút cao ngạo nói: “Sư tổ tu vi cực cao, còn là hậu duệ duy nhất của tộc Tư Mã, tùy tính một chút cũng thực bình thường, chư vị cũng không phải chưa xem lịch sử của Canh Thần, đệ tử giống sư tổ Tư Mã như vậy có rất nhiều, nhưng mỗi người bọn họ cuối cùng đều trở thành trụ cột của Canh Thần Tiên Phủ chúng ta, mang đến vinh dự cho tiên phủ chúng ta, là tiền bối đại năng đáng để chúng ta tôn kính cúng bái. Nếu có cơ hội, ta cũng nguyện ý quên mình phục vụ sư tổ.”

Có rất nhiều người nghĩ giống nam tử này, bọn họ phần lớn cảm thấy giết vài người cũng không có gì, chỉ cần không giết đến trên đầu bọn họ, đương nhiên là càng nguyện ý đi theo người cường đại như vậy.

Đáng tiếc Tư Mã Tiêu không có ý tứ mượn thế lực đi đấu với ai, từ đầu tới đuôi hắn chưa từng che dấu chán ghét đối với toàn bộ Canh Thần Tiên Phủ, muốn làm cái gì cũng chỉ một mình đi làm.

“Ăn xong rồi sao, ăn xong rồi thì trở về.”

nói sư tổ, sư tổ đến. Mất tích một ngày rưỡi, Tư Mã Tiêu mang mặt Vĩnh thì Tưu đột nhiên xuất hiện, đứng ở phía sau Liêu Đình Nhạn nói.

Bởi vì giờ phút này giữa sân an tĩnh, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn. Tư Mã Tiêu không để bụng, chỉ ý bảo với Liêu Đình Nhạn một chút. Liêu Đình Nhạn dứt khoát buông canh ngọt ăn một nửa, đứng dậy đi theo hắn.

“Chờ một lát, là Vĩnh thì Tưu của Dạ Du Cung đi? Hôm nay ta cùng với Sư đạo hữu mở tiệc tại đây, để các học tử mới của học phủ chúng ta nhận biết nhau, cần gì đi vội vã, không bằng cùng lệnh muội lưu lại, về sau còn có tiết mục xuất sắc, nếu bỏ qua thì thật đáng tiếc.” Nam tử đứng đầu mở miệng giữ lại.

Tư Mã Tiêu nhìn hắn một cái, là loại ánh mắt nhìn thấy một con kiến bò qua mu bàn chân, “Mở tiệc? Ta xem các ngươi chỉ lo nói chuyện.”

Liêu Đình Nhạn: Lời này đúng, nói đến đi vào lòng ta, không hổ là lão bản.

Tư Mã Tiêu quay đầu nhìn nàng một cái, là biểu tình phát hiện hài tử của mình nửa tháng không gặp đã gầy đi.

Liêu Đình Nhạn: Ta khẳng định là đọc sai biểu tình.

Hai huynh muội giả đã quét mặt mũi mọi người, trực tiếp đi ra khỏi cánh rừng tổ chức yến tiệc, để mọi người xấu hổ không thoải mái ở lại phía sau.

“Nàng thích nơi này?” Tư Mã Tiêu đi ở hành lang dài của nhà thuỷ tạ, tùy ý hỏi.

Liêu Đình Nhạn chậc lưỡi, “Còn được đi, đồ ăn so với học phủ ngon hơn.”

Tư Mã Tiêu không quá hiểu rõ chấp niệm của nàng đối với đồ ăn, chỉ ra: “hiện giờ tu vi của nàng căn bản không cần ăn những thứ này, trừ thỏa mãn ham muốn ăn uống, căn bản không có bổ ích khác.”

Liêu Đình Nhạn: “À, ta ăn cái gì chính là bởi vì thèm ăn.”

Tổ tông này nhân sinh thật là quá đáng thương và không thú vị, nếu một người không có cách nào ăn ngon ngủ kĩ, vậy tồn tại cũng thật sự mất đi rất nhiều ý nghĩa.

Liêu Đình Nhạn: “Kỳ thật người cũng có thể thử một chút các loại mỹ thực, rất có hiệu quả với bảo trì tâm tình sung sướng.”

Tư Mã Tiêu khinh thường mà a một tiếng.

Bọn họ không rời khỏi Cẩm Tú Họa Đường, bởi vì cơm chiều hôm nay Liêu Đình Nhạn chỉ ăn thịt viên và nửa chén canh ngọt, không ăn đủ, cho nên bọn họ gọi một bàn khác, Liêu Đình Nhạn ăn, Tư Mã Tiêu ngồi ở một bên phát ngốc. Từ trình độ nào đó mà nói, Liêu Đình Nhạn cảm thấy tổ tông giống nhi đồng quái gở tự bế.

Tư Mã Tiêu: “Ta có thể nhận thấy được nàng suy nghĩ cái gì.”

Liêu Đình Nhạn đứng não, bắt đầu nghĩ đến chương trình《 đầu lưỡi ở Trung Quốc 》ăn cái gì, hơn nữa không ngừng dùng ngữ khí các vai phụ khen ngợi đồ ăn mỹ vị.

Tư Mã Tiêu nhìn chằm chằm nàng.

Liêu Đình Nhạn: “…… Nếu không ngươi nếm thử?”

Tư Mã Tiêu thò qua, ăn canh trứng trắng sữa đang rung rung trên cái muỗng của nàng.

Liêu Đình Nhạn:…… này, không phải còn cả một chén, vì sao kiểu gì cũng phải đoạt của ta, đoạt của người khác ngươi mới cảm thấy có thể ăn được phải không?

Nàng buông cái muỗng, dùng chiếc đũa gắp một viên trứng chim oánh bạch tựa như trân châu, nhanh chóng nhét vào trong miệng, lộ ra cái giả cười với Tư Mã Tiêu. A, ta đã ăn vào trong miệng, ngươi mẹ nó tới đoạt a.

Tư Mã Tiêu nâng cằm nàng, để sát vào.

Liêu Đình Nhạn: “!!!”

Môi lưỡi mềm mại gần sát dây dưa, sau đầu Liêu Đình Nhạn tê rần, nháy mắt giống như nhớ tới lúc nào đó trước đây khi tri kỷ.

Tư Mã Tiêu buông nàng ra, dựa vào bên cạnh bàn, nhai hai miếng trứng chim trong miệng. Liêu Đình Nhạn theo bản năng nhấp nhấp miệng, phát hiện trong miệng trừ nước miếng cũng không còn cái gì. Nàng không tự chủ được nuốt nước miếng, Tư Mã Tiêu giống như cười một cái, nhưng nụ cười này của hắn thực nhẹ thực nhanh, lập tức lại hiển lộ ra một mặt phiền người, nói: “Cái này có gì ngon.”

Liêu Đình Nhạn muốn đem một mâm trứng chim trân châu chìm nổi trong bát canh tất cả đều nhét vào mồm hắn, sau đó rót canh vào trong lỗ mũi hắn.

Ngay sau đó, Tư Mã Tiêu bưng chén trứng chim trân châu lên, cả canh và trứng cùng hắt vào dưới bụi hoa bên cạnh. Làm xong, hắn giống như sửng sốt, mới ném cái mâm không về trên bàn.

Liêu Đình Nhạn: “……” Đậu má.

Cách đó không xa một người đến yến hội muộn, vào nhầm nơi này là nam tử họ Tề, vừa lúc thấy một màn vừa rồi, lúc này sắc mặt chợt xanh chợt trắng, phá lệ khó coi. Tề Nhạc Thiêm nhận ra đôi nam nữ bên kia thân mật hôn môi, ve vãn đánh yêu, trong đó nàng kia chính là Vĩnh Lệnh Xuân hắn coi trọng! hắn còn chưa ra tay, không nghĩ tới đã bị người khác nhanh chân đến trước, nam nhân bên cạnh nàng là từ đâu ra?

Tề Nhạc Thiêm sửa sang lại biểu tình, đi qua, làm bộ làm tịch nói với Liêu Đình Nhạn: “Lệnh Xuân muội muội, sao lại ở chỗ này, không phải tham gia hoa dạ yến cùng với những người khác sao?”

Lại nhìn Tư Mã Tiêu, “không biết vị này là?”

Liêu Đình Nhạn căn bản không chú ý chuyện vừa rồi bị người này gặp được, nói một câu: “Đây là huynh trưởng của ta, Vĩnh thì Tưu.”

Biểu tình của Tề Nhạc Thiêm thoáng chốc cứng đở, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều tư tưởng dơ bẩn, cuối cùng hội tụ thành bốn chữ to: Huynh, muội, loạn, luân!

Tư Mã Tiêu cười như không cười liếc hắn một cái, dùng cái muỗng vẩy vẩy trước mặt, không có hứng thú, “không có việc gì thì cút.”

Tề Nhạc Thiêm khinh thường nhìn bọn họ, sau đó một câu cũng không nói, cứng mặt bỏ đi rồi.

Liêu Đình Nhạn đầy đầu dấu chấm hỏi: “hắn làm sao mà có vẻ mặt táo bón?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui