Xin đỉnh lưu làm người đi

Đội ngũ chế tác bộ phim mới này của Ngô Toàn rất mạnh, hơn nữa lại không thiếu tiền đầu tư, đương nhiên sẽ thu hút sự thèm muốn của rất nhiều diễn viên trong ngành.
 
Trải qua mấy vòng casting tuyển chọn và sàng lọc, số lượng diễn viên tham gia thử vai nam chính ở vòng cuối cùng có sáu người, trong đó bao gồm hai Thị Đế và hai diễn viên nam có tiếng trong ngành.
 
Cho dù Bùi Như Niệm và Vưu Mễ là chị em tốt cũng không cách nào làm trái lương tâm, cô không dám khẳng định anh ta sẽ lấy được vai nam chính hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong sáu người thử vai, chỉ có duy nhất Vưu Mễ là chuyển nghề giữa chừng, kinh nghiệm diễn xuất kém xa so với đối thủ cạnh tranh. Hơn nữa, anh ta còn không có mạng lưới quan hệ và hậu thuẫn.
 
Nhưng bản thân anh ta lại không hề mảy may hoảng loạn, lúc nhận được kịch bản thử vai từ nhân viên còn thoải mái nháy mắt với Bùi Như Niệm.
 
Biên kịch biết hai người họ có quan hệ tốt nên cũng dặn dò trước: "Niệm Niệm, thử vai là việc quan trọng, chắc em hiểu mà nhỉ?"
 
"Em hiểu." Bùi Như Niệm gật đầu, liền giải thích: "Em sẽ không vì quan hệ cá nhân mà chọn Vưu Mễ đâu, mà hình như em cũng không có quyền chọn."
 
Đạo diễn Ngô Toàn chỉ gọi Bùi Như Niệm tới để góp vui, đóng góp ý kiến cho đoàn với góc độ là diễn viên chuyên nghiệp, nhưng còn định đoạt vai diễn thuộc về ai thì là quyền của nhóm biên đạo.
 
Biên kịch yên lặng tịnh tâm, cẩn thận quan sát thái độ của Vưu Mễ.
 
Đạo diễn Ngô trước giờ chọn vai rất tỉ mỉ, diễn viên nam sẽ diễn hai đoạn, áp dụng với phần tự chọn và thêm một cái được bốc ngẫu nhiên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi tham gia thử vai, nhóm diễn viên nam sẽ nhận được kịch bản của các phân cảnh cần thử vai để luyện tập sẵn. Trước khi bắt đầu, nhân viên sẽ chuẩn bị sáu đề mục thử vai khác nhau, thử thách năng lực phát huy tức thời của bọn họ.
 
Bùi Như Niệm lén quan sát, trong lòng thầm vui mừng.
 
Cũng may mình đã được đạo diễn Ngô Toàn "quyết định nội bộ" nên không cần phải thử vai. Nếu không, nhỡ như bốc trúng đề không hợp, khả năng kháng áp lực của cô thì kém như vậy, chỉ sợ là sẽ gục ngã tại chỗ.
 
Đội ngũ sáng chế tổ chức casting với mục tiêu chọn được diễn viên tốt, cho nên sân khấu thử vai sẽ không thể qua loa được.
 
Vưu Mễ là người bốc thăm đầu tiên, bất hạnh chọn trúng một phân cảnh khóc bộc lộ cảm xúc rất dữ dội. Anh ta nghĩ rằng mình kém may, sau đó nhìn sang những người đi cùng toàn chọn phải cảnh hành động, tàn sát, có cả cảnh đánh đấm, nhất thời lại cảm thấy mình không quá xui.
 
Dựa theo quy trình thử vai, diễn viên đến thử vai cần diễn lại phân cảnh tự chọn mà mình luyện tập sẵn, sau đó mới diễn phân cảnh mà mình bốc được.
 
Ở phần tự chọn, biểu hiện của sáu diễn viên đều rất đáng chú ý.
 
Một người đổi nghề giữa chừng như Vưu Mễ, kỹ năng diễn xuất sẽ kém xa so với năm diễn viên chuyên nghiệp còn lại, nhưng cảm xúc và lời thoại lại rất đúng chỗ.
 
Kết thúc vòng diễn thử đầu, điểm số của Vưu Mễ thấp nhất nhưng không quá chênh lệch so với năm diễn viên.
 
Kế tiếp, đến phần diễn bốc thăm.
 
Đề bài mà Vưu Mễ bốc tạm tính như đơn giản, chỉ cần nắm bắt được tình cảm nhân vật và không chế tốt cảm xúc.
 
Tuy anh ta chưa từng đóng phim, nhưng làm người mẫu cũng đòi hỏi sự tiết chế cảm xúc. Với lại anh ta là một siêu mẫu trong ngành, dáng người và khí chất quả không hề tầm thường.
 

Nhất là khi khóc, hai mắt lưng tròng đẫm lệ, khóc như hoa lê gặp mưa nhưng không hề làm bẩn mặt, cảm xúc còn cao trào hơn so với cảnh khóc của một số diễn viên nữ.
 
"Được, cắt." Ngô Toàn cho lời bình, nâng tay ra hiệu cho người tiếp theo.
 
Vưu Mễ lập tức ngừng khóc, tìm nhân viên xin khăn giấy, ung dung chấm những giọt nước mắt trên khóe mi.
 
"May mà hôm nay tôi dùng mascara chống trôi." Vưu Mễ lầm bầm: "Lát nữa phải đặt thêm vài cái nữa, đánh giá năm sao."
 
Bùi Như Niệm nghiêng người qua, thầm thì khen ngợi: “Người chị em, anh thoát vai nhanh thật."
 
"Đương nhiên." Ngoại trừ viền mắt còn hơi đỏ hồng thì không nhận ra điệu bộ khóc lóc vừa rồi: "Cô đoán xem vừa nãy tôi đã suy nghĩ điều gì?"
 
"Nam chính thật đáng thương?" Bùi Như Niệm đoán mò.
 
"Ồ, vì sao tôi phải đồng cảm với một người trong giấy." Vưu Mễ liếc mắt xem thường, tùy tiện nói: "Trong đầu tôi nghĩ, nếu hôm nay thử vai thất bại thì nước mắt của tôi như uổng công."
 
Bùi Như Niệm nghe anh ta nói như thế không thể không bật cười.
 
Vưu Mễ còn nói thêm: "Không thể tùy tiện khóc được, nước mắt của tôi là kim cương đấy."
 
"Ha ha ha!" Bùi Như Niệm càng cười lớn tiếng hơn nữa.
 
Biên kịch ngồi cạnh bên không chịu được nữa, bèn ngăn cản: "Thôi anh đi nghỉ ngơi đi, đừng làm ảnh hưởng đến diễn viên phía sau."
 
Đối thoại giữa hai người bọn họ quá mức buồn cười, khiến cho vẻ mặt của diễn viên sau đang chuẩn bị nhập tâm diễn cảnh khóc phải méo mó.
 
Biên kịch còn nghi ngờ, tuyển thủ Vưu Mễ cố tình gây ảnh hưởng lối triển khai của đối thủ.
 
"Được rồi." Vưu Mễ nhún nhún vai, mượn túi trang điểm của Bùi Như Niệm rồi nện bước rời đi như một bà hoàng.
 
Ngay cả khi Vưu Mễ biến mất thì phần trình diễn của các diễn viên còn lại cũng vướng đầy sai sót, có lẽ do lựa chọn phân đoạn quá khó hoặc có lẽ do trạng thái không tốt. Sau khi xem hết toàn bộ các phần trình diễn, ban giám khảo vẫn chưa thể đưa ra lựa chọn tốt nhất cho nhân vật nam chính.
 
"Khó thế nhờ. Đạo diễn Ngô, anh nói thử xem."
 
"Tôi cảm thấy diễn xuất của sáu người họ tựa tám lạng nửa cân."
 
Nghe "tám lạng nửa cân", mấy vị nam diễn viên lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
 
Bùi Như Niệm vội xoa dịu: "Mỗi người mỗi vẻ, mỗi người mỗi vẻ mà! Mọi người diễn đều rất tuyệt." 
 
Ngô Toàn nhức đầu, nghĩ biện pháp để giải quyết.
 
"Hay vậy đi, chúng ta tạm thêm một vòng nữa để đánh giá năng lực đối diễn của mọi người."  Ngô Toàn rối ren trăm mối tơ vò: "Nam chính là chồng của Tiểu Bùi, vậy để cô ấy đối diễn với từng người đi."
 
"Phim, chỉ là chồng trong phim thôi." Bùi Như Niệm vội sửa lời, rất sợ ông ấy lại ồn ào ra thành nghĩa khác.

 
Biên đạo và giám chế đều đồng ý với Ngô Toàn, đồng ý tăng thêm thử thách đối diễn nữa.
 
Các nhân viên nhanh chóng chuẩn bị kịch bản, phân cảnh này khá đơn giản, là cảnh nam nữ chính cùng ngắm hoa trong sân. Toàn bộ cảnh quay này Bùi Như Niệm chỉ có hai câu thoại, phần còn lại hoàn toàn là để thử thách kỹ năng của bạn diễn nam.
 
"Tôi chuẩn bị xong rồi." Bùi Như Niệm học thuộc lời thoại, nhắm mắt tập trung cảm xúc để nhập vai.
 
Người mở màn đầu tiên là diễn viên nam đang hot dạo gần đây nhờ những bộ phim thần tượng, nụ cười tỏa nắng và ánh mắt rất có hồn.
 
Fan của diễn viên này nói, cho dù anh ta có nhìn vào cái bồn cầu cũng thấy gợi tình.
 
"Cắt!" Ngô Toàn hô dừng, thành khẩn kiến nghị: "Chàng trai à, hay là cậu cứ tiếp tục theo diễn phim thần tượng đi."
 
"Vì sao? Tôi diễn không tốt à?" 
 
"Diễn rất tốt." Biên kịch tiếp lời: "Nhưng xem hết phần diễn của anh, khiến tôi muốn sửa kịch bản lại thành "định mệnh anh yêu em" bản cổ đại." 
 
"Ha ha ha ha ha!" Xung quanh cười ồ lên.
 
Bùi Như Niệm cũng cười theo, an ủi đối phương: "Anh diễn khá tốt nhưng đổi lại thì thích hợp với phim thần tượng hơn."
 
"Được rồi." Nam diễn viên kia lắc đầu, nói: "Tôi chuyển loại hình thất bại."
 
Nam diễn viên thứ hai lên đài là một tiểu thịt tươi diễn rất có chiều sâu, nhưng vẫn bị đạo diễn hô ngừng.
 
"Phim của chúng ta là phim nữ chủ, hẳn phải do nữ chính tính kế nam chính. Đoạn vừa rồi cậu diễn giống như đang lên kế hoạch hạ độc cô ấy vậy."
 
Bùi Như Niệm bật mode sợ hãi.
 
Ba diễn viên tiếp theo, hoặc ít hoặc nhiều lại không quá thích hợp với Bùi Như Niệm, đối diễn với cô cứ là lạ.
 
Cuối cùng đến phiên Vưu Mễ, biên kịch cũng không đặt quá nhiều hy vọng vào anh ta.
 
Nhân vật nam chính trong bộ phim này được thiết lập khá mâu thuẫn, là một người nhu nhược nhưng lại gia trưởng, phú nhị đại* gia cảnh sa sút, một kẻ đần, đọc nhiều sách vở mà không áp dụng được. Muốn diễn được hoàn hảo sự đối lập này không phải là chuyện dễ dàng.
 
Vưu Mễ thiếu kinh nghiệm diễn xuất, lúc đối diễn có thể nhìn thấy sự trúc trắc trong của anh ta nhưng toàn bộ quá trình đều được Bùi Như Niệm áp chế. 
 
Không nằm ngoài dự đoán, biên kịch thở dài.
 
Phần thử vai cho diễn viên nam xong, Ngô Toàn thoáng suy tư rồi đưa ra nhận xét: "Tôi cảm thấy Vưu Mễ cũng được."
 
Mắt biên kịch trừng to: "Hả? Anh ta vốn không tiếp được diễn xuất của Niệm Niệm mà."

 
"Ừ, quả thật là không tiếp được." Ngô Toàn gật đầu, nói thêm: "Đó thuộc vấn đề cọ sát của diễn viên, nếu diễn lỗi thì vài ngày nữa hẳn sẽ ổn."
 
Phó đạo diễn nghe đến đau đầu, ngờ ngợ hỏi: "Đạo diễn Ngô, vì sao ông lại muốn chọn Vưu Mễ?"
 
Ngô Toàn đáp: "Lý do rất đơn giản, cậu ta và Tiểu Bùi rất xứng đôi."
 
"..."
 
Ngô Toàn nói xong lý do, cả gian phòng rơi vào im lặng.
 
"Mọi người không hiểu sao?" Ngô Toàn nhìn quanh, lại nói thêm: "Là cảm giác CP mà mấy người hay nói đấy, hiểu chưa?"
 
"Đạo diễn, ông bớt nói vài câu đi!" Biên đạo vội đứng lên, ngăn Ngô Toàn nói tiếp nữa.
 
Tuy thử vai không công khai nhưng cũng có truyền thông tham dự.
 
Nếu mấy lời này của Ngô Toàn bị truyền ra ngoài, rồi bay tới tai của vua giấm Khanh Khả Ngôn rồi thì đoàn phim của bọn họ cũng đừng mong mà bấm máy.
 
"Cái đó... Tuy trong phim hai người vào vai vợ chồng, nhưng tuyến tình cảm cực kỳ ít."
 
"Đúng đúng, không có phân đoạn thân mật gì đâu, Tiểu Bùi cứ yên tâm." Nhân viên đó nói xong, lại nói thầm trong bụng nửa câu còn lại: cũng chuyển lời nói sếp Ngôn yên tâm luôn.
 
Vẻ mặt Bùi Như Niệm mù mờ: "Hả? Tôi vốn rất yên tâm mà."
 
"Đúng vậy, diễn viên diễn cảnh tình cảm và thân mật là chuyện bình thường, công việc thôi."
 
Vưu Mễ xem náo nhiệt còn chê chuyện không đủ lớn, nói mình bằng lòng hy sinh vì nghệ thuật khiến cho tổ chế tác càng hoảng loạn hơn, nghĩ cách để bù đắp.
 
Trải qua quá trình thảo luận, nhóm biên đạo rối rắm giữa chọn Vưu Mễ và một nam diễn viên khác.
 
Trao đổi cả buổi trời vẫn không cách nào thống nhất, Ngô Toàn vẫy tay gọi Bùi Như Niệm lại, giao quyền lựa chọn vào tay cô.
 
"Tiểu Bùi, con muốn hợp tác với ai hơn?"

"Hỏi con ạ?" Bùi Như Niệm chỉ vào mình, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thì liền đáp lời: "Vậy con đương nhiên có lòng riêng rồi."
 
"Chọn Vưu Mễ à? Được, Vưu Mễ thêm một phiếu." Ngô Toàn lập tức hiểu được ý cô, sau đó quay đầu lại tiếp tục thảo luận sôi nổi. 
 
Cuối cùng, một phiếu đó của Bùi Như Niệm đóng vai trò ảnh hưởng trực tiếp giúp Vưu Mễ giành được vai nam chính.
 
Lúc rời khỏi tòa nhà thử vai, Vưu Mễ chợt gọi Bùi Như Niệm lại, hiếm khi lộ vẻ nghiêm túc mà trịnh trọng cảm ơn Bùi Như Niệm.
 
Bùi Như Niệm hơi không quen với bộ dạng này của Vưu Mễ, hoảng hốt nói mình cũng không có giúp gì cả.
 
Vưu Mễ nhướng mày: "Ừ đúng, chúng ta là chị em tốt của nhau, cô chọn tôi cũng phải."
 
Thấy anh ta khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, Bùi Như Niệm cũng thả lỏng theo, hỏi anh ta có dự định gì cho vai trò diễn viên chưa.
 
"Bây giờ còn chưa nói chắc được, tôi định thử trên nhiều phương diện, nhỡ như tôi không phù hợp với giới giải trí thì sẽ về nhà mở cửa tiệm."
 
"Tiệm gì?"

 
"Tiệm phong thủy, đến lúc đó sẽ giảm giá cho cô mười hai phần trăm."
 
"???" Bùi Như Niệm gõ một loạt dấu hỏi trong đầu: "Vậy cảm ơn anh ha."

"Đừng khách sáo, ai bảo chúng ta là chị em tốt làm chi..."
 
Vưu Mễ không có bằng lái xe, chặng đường về còn đi ké xe Bùi Như Niệm, khiến tối mịt cô mới về đến nhà. Mới vừa đẩy cửa vào, mùi thơm lan đầy khắp nhà, phòng khách được bật đèn vàng nhạt ấm áp.
 
Bùi Như Niệm đi lần vào bếp theo mùi hương đó, bất ngờ chứng kiến Khanh Khả Ngôn đang khuấy canh, Thiến Thiến thì đang đứng trước kệ bếp chuẩn bị cơm chiều. Thỉnh thoảng khi bắt gặp đồ dùng bếp nào đó không biết cách dùng, Khanh Khả Ngôn sẽ nói ngắn gọn cho cô bé biết cách sử dụng.
 
Mấy năm nay Bùi Như Niệm vẫn luôn sống một mình, đã thật lâu không được thấy cảnh khói lửa nhân gian ấm áp đến thế này.
 
Cảm giác về đến nhà có người chờ, quả thực rất ấm lòng.
 
"Sao anh tới đây?" Bùi Như Niệm ngẩng đầu hỏi anh.
 
"Hôm nay anh xong việc sớm, lúc lại đây là em ấy mở cửa giúp anh."
 
Bùi Như Niệm lại hỏi: "Vậy hai người... sao lại nấu cơm?"

"Không liên quan anh." Khanh Khả Ngôn lập tức phủi sạch quan hệ.
 
Thiến Thiến nghĩ mình lại làm sai bèn xin lỗi Bùi Như Niệm.
 
"Em đừng lúc nào cũng xin lỗi chị, chị không có trách em. Em bây giờ còn nhỏ, thì..."
 
Khanh Khả Ngôn thản nhiên tiếp lời: "Em vẫn nên để cho con bé làm chút chuyện gì đi chứ."
 
Một đứa trẻ ăn nhờ ở đậu nhà người khác sẽ luôn muốn phát huy giá trị bản thân mình, phải ra sức để lấy lòng chủ nhà.
 
Bùi Như Niệm không thể nào hiểu tâm tư này nhưng Khanh Khả Ngôn thì có thể nhận ra được.
 
"Được rồi." Bùi Như Niệm nhìn hai người bọn họ, đột nhiên nói: "Nhìn hai người rất có cảm giác cha con."
 
Khanh Khả Ngôn liếc cô: "Chít Chít không cần chị gái."
 
Thiến Thiến không hiểu "Chít Chít" là cái gì. Cô bé kiềm chế lòng hiếu kỳ, biết thức thời không chen miệng, tránh làm phiền đến bầu không khí ngập tràn bong bóng màu hồng của hai người họ.
 
Khanh Khả Ngôn còn nói: "Em gái thì có thể."
 
Bùi Như Niệm hấp tấp bịt miệng anh: "Anh nói lung tung gì đó!" 
 
"Không được sao?"
 
Bùi Như Niệm lớn tiếng: "Không được, cứ xem đó là mơ đi."





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận