Xin đỉnh lưu làm người đi

Lúc Bùi Như Niệm nói không có suy nghĩ cẩn thận, tự nhiên nói ra như vậy.
 
Vài giây sau mới phản ứng lại, ý thức được bản thân tùy tiện đáp ứng cái gì.
 
Cô hơi chán nản nhưng không có ý hối hận, trong tiềm thức đã xem Khanh Khả Ngôn là chồng tương lai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khanh Khả Ngôn nghe thấy câu trả lời, nhẹ nhàng cười, hiểu ý đổi chủ đề.
 
Bên trong phòng to như vậy, bầu không khí đột nhiên nghiêm túc hơn.
 
Có người hét to:
 
"Người tới đủ rồi, lên món thôi."
 
Cuối cùng thì Bùi Như Niệm cũng hiểu, hóa ra mọi người đều đang chờ Khanh Khả Ngôn. Khó trách lúc nãy gọi điện thoại, Khanh Khả Ngôn lại tự tin như vậy.
 
Ây, hiện thực của giới giải trí.
 
Một bữa ăn với mấy bạn học cũ, tình người ấm lạnh căn bản được thể hiện một cách sinh động.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Năng lực nhìn sắc mặt đoán ý của Bùi Như Niệm khá bình thường mà cũng có thể nghe ra trong lời nói của mọi người đều mang ý nịnh bợ lấy lòng Khanh Khả Ngôn. Ai cũng đều muốn cọ nhiệt độ cho bản thân, mượn lưu lượng của anh để vươn lên.
 
Khanh Khả Ngôn trải qua nhiều năm thăng trầm như vậy đương nhiên càng hiểu rõ hơn. Bất luận ai nói gì đều có thể sử dụng Thái Cực Quyền lừa gạt cho qua, bảo toàn tình cảm "Bạn học" lại không làm khó bản thân mình.
 
Những người đứng xem ai mà không nói Khanh Khả Ngôn là một người tốt.
 
Tan cuộc đã là đêm khuya, sáng sớm ngày mai còn phải tham gia hoạt động. Bên trường đã cân nhắc chu toàn, sắp xếp chỗ ở cho mọi người ở gần trường.
 
Bởi vì kinh phí của trường có hạn, cho nên phòng đều là hạng tiêu chuẩn. Phòng tiêu chuẩn có hai giường có thể cho hai người ở chung.
 
Khanh Khả Ngôn đã ở qua rất nhiều khách sạn, bên tổ chức luôn sắp xếp phòng năm sao, đã rất lâu không ở phòng bình thường.
 
Bùi Như Niệm thì càng không cần phải nói, nhà cô có bất động sản, ngay cả phòng cao cấp đều chỉ là lựa chọn dự bị.
 
Hai người nhìn nhau đều không tình nguyện ở chung với người khác.
 
Người phụ trách hoạt động nhận thấy được thì vội nói sẽ thuê phòng đơn cho họ.
 
Rốt cuộc Khanh Khả Ngôn tốt bụng tỏ vẻ tham gia hoạt động tập thể của trường không cần đối xử đặc biệt với mình. Anh dẫn Bùi Như Niệm không thích qua đêm cùng với người khác rời khỏi, chuẩn bị kêu trợ lý sắp xếp chỗ ở.
 
"Khanh Khả Ngôn."
 
Vừa mới mở danh bạ điện thoại, Bùi Như Niệm ngửa đầu gọi anh:
 
"Anh có muốn tới chỗ em ở không?"
 
Khanh Khả Ngôn dừng hành động:
 
"Ở đâu?'
 
"Lúc em học đại học thì ở tại tiểu khu gần đây."
 
Bùi Như Niệm chỉ sơ vị trí, sau đó nói thêm:
 
"Chắc phòng hiện tại còn trống, để em hỏi anh trai thử."
 
Cô cầm điện thoại liên lạc với Chu Tư Ức, cố gắng đánh thức boss Tiểu Chu khỏi giấc mộng.
 
Chu Tư Ức ngủ không đủ giấc nên gắt gỏng, thiếu chút thì nổi giận. Nghe thấy âm thanh của Bùi Như Niệm thì thái độ lập tức thay đổi 360 độ, thân thiết hỏi cục cưng nửa đêm gọi điện thoại là có việc gì.

 
"Làm phiền anh hả?"
 
Bùi Như Niệm trực tiếp đi vào vấn đề chính, nói nhanh vấn đề.
 
Chu Tư Ức hơi mơ hồ, nhớ lại một lát mới nói:
 
"Phòng em còn trống, nhà chúng ta không thiếu tiền, phòng em từng ở thì nhất định để lại cho em mà. Bên trong còn giữ lại các món đồ em từng dùng, tuần nào ba cũng gọi người qua dọn dẹp."
 
Bùi Như Niệm lộ ra vẻ đã hiểu, ngọt ngào chúc anh trai ngủ ngon, để anh ấy đi ngủ tiếp.
 
"Được rồi, em ngủ ngon. Nhưng mà tại sao đột nhiên em lại nhớ tới căn phòng đó vậy?"
 
"Ngày mai em với Khanh Khả Ngôn phải tham gia hoạt động của trường, tối hôm nay không có chỗ ở."
 
"Hả, cậu ta cũng qua đó?"
 
Giọng điệu Chu Tư Ức trong nháy mắt trở nên nghiêm túc nhắc nhở:
 
"Cục cưng, nghe lời anh, đàn ông thích ăn cơm mềm* không đáng giá."
*: kiểu đàn ông thích dựa dẫm phụ nữ.
 
"Anh đang nói lung tung gì vậy? Anh mau đi ngủ đi, em cúp đây!"
 
Bùi Như Niệm cúp điện thoại để lại Chu Tư Ức bên kia một mình tỉnh táo với đêm đen, sự buồn ngủ dần dần tiêu tán, trong lòng điên cuồng khinh bỉ Khanh Khả Ngôn.
 
Ở chung với nhau thì thôi đi, còn muốn cọ phòng của Niệm Niệm, tra quá đi!
 
Nhà nuôi được cô công chúa xinh đẹp cứ như vậy mà bị nhúm chàm rồi!
 
Nơi ở trước đây của Bùi Như Niệm cách trường học còn gần hơn khách sạn, chỉ cách có một con đường.
 
Bên trong tiểu khu có rất nhiều học sinh thuê phòng, Bùi Như Niệm và Khanh Khả Ngôn kề vai đi cùng nhau, nhìn giống như hồi còn đi học đại học, như đôi tình nhân lén lúc ở cùng nhau.
 
Sắc trời đã tối, những người cực khổ học thi hệ sau đại học vừa mới từ thư viện trở về, ôm tài liệu trong lòng ngực vội vàng đi lướt qua Bùi Như Niệm, mệt mỏi đến nổi lười quay đầu lại nhìn.
 
Hai người đi vào thang máy, liếc mắt thấy nhiều loại quảng cáo dạy phụ đạo thi hệ sau đại học với thi nhân viên công chức dán ở trên tường, còn có mấy APP tìm việc phổ biến. Trong mơ hồ hai người họ giống như trẻ lại năm tuổi, quay trở lại như thời học đại học.
 
"Đing đong..."
 
Cửa thang máy mở ra, Bùi Như Niệm đi phía trước xuyên qua hành lang yên tĩnh, cô dùng vân tay mở khóa cửa.
 
Mặc dù chỉ có một mình cô ở đây nhưng không gian trong phòng cũng tương đối rộng rãi. Kết cấu tiêu chuẩn bốn phòng với hai phòng cho khách, phòng cho khách chính trang trí đậm chất thiếu nữ tiêu biểu. Trên trần nhà treo rất nhiều đèn sao, tạo cảm giác giống như trong mơ.
 
Ở giữa hai phòng khách có một lối đi, trên tường treo đầy ảnh của Bùi Như Niệm thời còn học đại học, có hình do cô tự chụp có hình do anh chụp.
 
Ngũ quan của Bùi Như Niệm trong hình so với hiện tại không có nhiều khác biệt, chỉ là khí chất ngây thơ nhiều hơn. Dáng cười thiếu nữ hồn nhiên, đơn thuần.
 
Cô rất ít khi mời bạn bè tới nhà, một căn hộ to như vậy chỉ có một phòng ngủ cho khách, còn lại thì bị sửa thành phòng đọc sách, phòng tập thể dục và phòng giải trí. Trong phòng giải trí thì có đủ các loại Pikachu, ngay cả cái thảm sàn cũng là màu vàng tươi ấm áp.
 
"Em thích nó quá nhỉ."
 
Khanh Khả Ngôn đánh giá.
 
"Pikachu siêu đáng yêu luôn."
 
Bùi Như Niệm ôm chặt lấy món đồ chơi lâu rồi không thấy, lộ ra nụ cười hạnh phúc xuất phát từ tận đáy lòng.
 
Thôi được rồi.
 
Khanh Khả Ngôn lần nữa ý thức được.

 
Địa vị của bản thân không bằng con chuột.
 
"Để em dẫn anh tới phòng cho khách."
 
Bùi Như Niệm chọn một con Pikachu nhỏ ôm vào lòng, dẫn Khanh Khả Ngôn tới phòng ngủ cho khách.
 
Mặc dù nói là phòng cho khách, bên trong vẫn có rất nhiều vật dụng cá nhân của Bùi Như Niệm. Cô vội xoay tủ quần áo lại, xấu hổ gãi đầu.
 
Bùi Như Niệm thích trải nghiệm hoàn cảnh mới, đôi khi chán ở phòng chính sẽ đổi sang phòng cho khách ở hai ngày. Lúc cô chuyển nhà quên mất còn có sự tồn tại của phòng cho khách, kết quả dì dọn dẹp phòng cũng bỏ qua, giữ nguyên hiện trạng cũ như lúc Bùi Như Niệm rời đi.
 
"Anh mau đi ngủ đi, ngủ ngon."
 
Bùi Như Niệm hướng anh vẫy tay, ôm lấy con Pikachu rời khỏi phòng.
 
"Ngủ ngon."
 
Khanh Khả Ngôn mắt nhìn cô rời đi, tạm thời không có cảm giác buồn ngủ, quan sát kỹ xung quanh căn phòng.
 
Nhà họ Chu đối xử với công chúa quả thật là cưng sủng tới tận trời, cho dù là phòng cho khách cũng không có qua loa, vẫn chọn trang trí theo phong cách thiếu nữ mà cô thích. Trong góc phòng có một bóng đèn mặt trời, sau khi mở có thể nhìn thấy hoàng hôn, tĩnh lặng và đẹp. Mở cánh cửa kế bên, ban công có một cái bàn tròn nhỏ, trên bàn còn có đặt vài món đồ nhỏ linh tinh có lẽ đã sớm bị chủ nhân quên mất rồi.
 
Khanh Khả Ngôn cầm cây bút cô từng dùng, phía dưới là vài tờ giấy viết thư sặc sỡ, bên trên in hai ba hàng chữ xinh đẹp, nội dung tương đối quen thuộc.
 
Nét bút trên mỗi trang giấy sẽ có vài nét bị sai và vẽ lung tung. Dựa theo Khanh Khả Ngôn phỏng đoán chắc đây là bản nháp thư tình của vị công chúa nào đó.
 
Năm thứ tư đại học, anh nhận được hơn chục lá thư tình của Bùi Như Niệm, nét chữ sạch sẽ phong cách đa dạng, rất có đầu tư.
 
Không nghĩ rằng công chúa nhỏ ở phía sau đã bỏ nhiều bản nháp như vậy.
 
Rõ ràng thành quả cuối cùng cũng sai chính tả khá nhiều.
 
"A, đúng rồi."
 
Bùi Như Niệm có vấn đề muốn hỏi anh, mở cửa đi vào thì nhìn thấy anh đang cầm lịch sự đen tối của bản thân.
 
Khanh Khả Ngôn quay đầu, không hề xấu hổ nhìn cô.
 
"Anh làm gì vậy! Anh lấy đâu ra vậy?"
 
Bùi Như Niệm lập tức bổ nhào tới, đoạt lấy thư, nhét lung tung vào trong túi.
 
Khanh Khả Ngôn chỉ cái bàn tròn, vẻ mặt vô tội.
 
"Tại sao ở đâu cũng có vậy?"
 
Bùi Như Niệm có chút chán nản, cố gắng bắt ép bản thân quên đi lịch sử đen tối, hỏi Khanh Khả Ngôn ngày mai mấy giờ đi.
 
Ước định xong thời gian thức dậy, Bùi Như Niệm mang hai lỗ tai đỏ ửng rời đi.
 
"Như Niệm."
 
Khanh Khả Ngôn bất ngờ gọi cô.
 
"Hả?"
 
Bùi Như Niệm đã đi ra ngoài, ở mép cửa lộ ra cái đầu nhỏ.
 
Khanh Khả Ngôn nghiêm túc nói với cô:

 
"Lần sau em có thể cân nhắc việc viết nháp trên máy tính."
"Em..."
 
Bùi Như Niệm nhịn, thở phì phì nói:
 
"Em hay viết sai chính tả, sẽ không có lần sau đâu!"
 
"Anh không để ý."
 
"Em để ý!"
 
Bùi Như Niệm hít khí nói:
 
"Ngủ ngon, anh mau đi ngủ đi!"
 
"Được, ngủ ngon."
 
Khanh Khả Ngôn nhìn bộ dáng xù lông của cô đột nhiên cảm thấy trêu chọc bạn gái cũng vui.
 
Sáng sớm, sắc trời đầu xuân lộ ra ấm áp chiếu vào phòng ngủ.
 
Bùi Như Niệm từ từ tỉnh lại, nhìn thấy phong cảnh lâu ngày không thấy, đầu óc còn chưa tỉnh táo có chút hoảng hốt, suýt nữa thì tưởng bản thân xuyên về năm năm trước hoặc nằm mơ một giấc mộng quá chân thật.
 
Cảnh trong mơ, thậm chí còn phát ra âm thanh của Khanh Khả Ngôn, hỏi cô đã tỉnh giấc chưa.
 
"Nằm mơ thật tuyệt."
 
Bùi Như Niệm còn đang chuẩn bị ngủ tiếp.
 
Khanh Khả Ngôn lại gõ cửa, nhắc nhở:
 
"Sắp trễ giờ rồi."
 
"Trễ giờ?"
 
Bùi Như Niệm đột nhiên ngồi dậy, cuối cùng cũng nhớ được hôm nay còn có sự kiện.
 
Cô vội vàng thay quần áo, trang điểm thật xinh đẹp, cầm theo túi với đeo khẩu trang cùng với Khanh Khả Ngôn rời phòng.
 
Bên trong trường có vài con chim khách bay tới bay lui, móng nhỏ bám lấy nhánh cây hót líu lo.
 
Bước đi trong tiếng hót của chim khách, cảnh tượng sinh viên vội vàng đến lớp buổi sáng, có vài người còn cầm bữa sáng trên tay vừa đi vừa ăn, mộc mạc vô cùng.
 
Còn có các học viên không có lớp buổi sáng cũng thức dậy sớm, tìm nơi để luyện tập kỹ năng hát, học lời thoại.
 
Bùi Như Niệm hòa hợp không hề có cảm giác tách biệt.
 
Bên trường sắp xếp hoạt động dày đặc.
 
Buổi sáng, các anh chị đã tốt nghiệp thay phiên truyền thụ kinh nghiệm cho học viên mới, giải đáp thắc mắc. Buổi chiều, bọn họ sẽ hội họp với thầy giáo cũ, quan sát các em gái em trai học tập.
 
Khanh Khả Ngôn nổi tiếng sớm, năm nào cũng nhận được thư mời tham gia hoạt động giao lưu. Bùi Như Niệm lần đầu tham gia, nghe nói bản thân còn phải lên sân khấu phát biểu, lo lắng nắm tay Khanh Khả Ngôn, đáng thương vô cùng.
 
"Em lo lắng cái gì?"
 
Khanh Khả Ngôn cầm tay cô:
 
"Em quay phim còn không có lo lắng như vậy."
 
"Anh không  biết sao? Từ hồi em đi học chưa từng lên sân khấu diễn thuyết bao giờ."
 
Bùi Như Niệm không để ý nói:
 
"Em cảm thấy lên sân khấu diễn thuyết là một việc rất là thần thánh."
 
"Cho nên?"
 
"Em, em sợ."
 
"Em càng sợ thì sẽ càng lo lắng, càng lo lắng thì sẽ càng dễ mắc sai lầm."

 
Khanh Khả Ngôn biết cách để an ủi cô, chậm chậm nhắc nhở:
 
"Em thật sự muốn ở hội trường của trường cũ để lại lịch sử đen tối của mình sao?"
 
"Không muốn!"
 
Bùi Như Niệm lập tức lắc đầu:
 
"Lịch sử đen tối của em đủ nhiều rồi."
 
Khanh Khả Ngôn xoa tay cô:
 
"Thoải mái một chút, em đã là một nghệ sĩ chuyên nghiệp rồi."
 
Bùi Như Niệm tự mình lập lại nhiều lần ở trong lòng, bản thân là một người trưởng thành, là một người nghệ sĩ chuyên nghiệp.
 
Kết quả rất rõ ràng, đến lượt cô lên sân khấu, Bùi Như Niệm không có quá lo lắng, ít nhất là phát biểu khá lưu loát.
 
"Xin chào các học viên, tôi là diễn viên Bùi Như Niệm. Hôm nay tôi vô cùng vinh hạnh khi được đứng ở đây chia sẻ kinh nghiệm với mọi người, Có lẽ mọi người không biết tôi..."
 
Lời còn chưa nói hết, có học viên nam phía dưới hét lên:
 
"Biết mà!"
 
Ngay sau đó các bạn học viên khác cũng cùng hét lên "Biết mà", khung cảnh khá hoành tráng.
 
"Woa."
 
Bùi Như Niệm thụ sủng nhược kinh, vội vàng cảm ơn mọi người.
 
"Cảm ơn, mọi người khiến tôi không cảm thấy bản thân quá mờ nhạt."
 
"Niệm Niệm... không nhiều...Vốn dĩ học tỷ Bùi rất nổi tiếng mà."
 
"Đúng vậy đó, học tỷ diễn "Lộng Kiều" rất hay!"
 
"Em rất mong chờ "Giết chết mùa xuân".
 
Bùi Như Niệm kinh ngạc:
 
"Ngay cả phim điện ảnh sắp chiếu mà mọi người cũng biết? Thật lợi hại."
 
"Phải biết chứ, không nên xem nhẹ trình độ của CP bá chủ."
 
"Ặc..."
 
Lần đầu tiên Bùi Như Niệm bị fan CP xuất hiện trước mặt, không biết phải làm sao, lỗ tai càng đỏ hơn.
 
Cô cố gắng giả vờ trấn định, ý đồ nói sang chuyện khác:
 
"Được rồi, hôm nay chủ đề chính tôi muốn chia sẻ với các bạn..."
 
Kết quả, nam sinh viên lúc đầu lại lớn tiếng nói:
 
"Học tỷ Bùi, gameshow chị tham gia rất hay"
 
Bùi Như Niệm dứt khoát từ bỏ giãy dụa, hỏi mọi người thích phần nào của gameshow.
 
Đáp án rõ ràng, phía dưới ồn ào, kiếm lại các cảnh của CP Khâm Phục.
 
Có nữ học viên tổng kết:
 
"Lúc em coi kỳ thứ ba em cảm thấy hai người không kết hôn thì rất khó kết thúc."
 
Bùi Như Niệm:
 
"Ặc..."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận