"Niệm Niệm, hôm nay em kết thúc công việc sớm, về khách sạn nghỉ ngơi cho tốt."
Dung Mạt điều chỉnh kịch bản, dời lại các phân cảnh phải quay tiếp theo của Bùi Như Niệm, nhẹ nhàng an ủi cô:
"Phần khó nhất đã xong rồi, phần còn lại không nhiều, ngày mai kịp quay bù."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cảm ơn, vậy em về trước..."
Bùi Như Niệm khụt khịt mũi, cổ họng khàn khàn cảm ơn cô.
Mới nói được nửa câu, Dung Mạt vội ngắt lời cô:
"Em đừng nói thêm nữa, chú ý sức khỏe."
"Vâng."
Bùi Như Niệm ngoan ngoãn gật đầu, vẫy tay tạm biệt mọi người.
Buổi chiều Khanh Khả Ngôn còn có công việc, phải học thuộc kịch bản, hóa trang. Anh xin lỗi nhân viên đang chờ, kiên trì muốn đưa Bùi Như Niệm về khách sạn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên đường đi hai người đều im lặng.
Xung quanh Khanh Khả Ngôn tỏa ra áp lực thấp đáng sợ, anh mím môi không nói một lời rõ ràng hơi nổi giận.
Bùi Như Niệm vốn muốn nói gì đó, nhưng cổ họng đau nói chuyện rất vất vả, cô lại sợ sẽ nói sai làm cho Khanh Khả Ngôn tức giận thêm.
Về tới khách sạn, Khanh Khả Ngôn thúc giục cô lên giường nghỉ ngơi còn anh thì bận rộn chuẩn bị nước ấm để Bùi Như Niệm uống thuốc, sau đó gọi điện thoại cho lễ tân để bọn họ mang lên chút món ăn thanh đạm.
"Cảm ơn anh."
Bùi Như Niệm cuộn ngón tay, kéo chăn che mặt chỉ chừa lại đôi mắt, ngại ngùng nhìn trộm Khanh Khả Ngôn.
Mặc dù hành động của Khanh Khả Ngôn rất nhẹ nhàng, nhưng xung quanh anh vẫn phát ra áp lực thấp đáng sợ có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
"Không cần."
Khanh Khả Ngôn cầm điện thoại và những đồ vật cần dùng khác đặt kế bên giường, lạnh lùng nhắc nhở:
"Ngủ đi."
"Anh tức giận hả?"
Bùi Như Niệm cẩn thận dò hỏi:
"Tại sao vậy?"
...Tại sao?
Khanh Khả Ngôn mới là người muốn hỏi tại sao cô còn có thể hỏi câu này.
"Đúng là anh đang tức giận."
Khanh Khả Ngôn rũ mắt nhìn cô, giải thích qua loa:
"Cảm xúc cá nhân của anh, em không cần phải chịu trách nhiệm."
"Tại sao chứ?"
Bùi Như Niệm không hiểu:
"Anh rõ ràng vì tôi nên mới tức giận."
"Nếu em biết vậy chắc là em cũng có thể đoán được lí do."
"Bởi vì tôi bị bệnh sao? Tôi cũng không muốn mà...bị bệnh rất khó chịu."
Bùi Như Niệm ủy khuất oán giận.
"Em sai không phải vì bị bệnh."
Khanh Khả Ngôn tạm dừng vài giây, nhìn thẳng cô:
"Nếu em biết em bị bệnh thì nên nói rõ tình hình với đoàn phim, chứ không phải miễn cưỡng bản thân mà không màn đến hậu quả."
Giọng điệu của anh quá nghiêm túc khiến Bùi Như Niệm sợ, nhỏ giọng giải thích.
Khanh Khả Ngôn nghe xong, sắc mặt không có tốt hơn mà còn càng thêm lạnh nhạt.
"Chuyên nghiệp thực sự là phải biết chăm sóc tốt cho bản thân, lúc nào cũng duy trì trạng thái tốt. Chứ không phải biết rõ bản thân bị bệnh mà còn tiếp tục tiêu hao sức khỏe."
Khanh Khả Ngôn nghiêm túc nói rõ ràng với cô:
"Hành động này của em sẽ gây thêm nhiều rắc rối cho đoàn phim."
Cô báo trước tình hình, đoàn phim điều chỉnh kế hoạch quay phim tạm thời không khó. Cho dù lịch quay phim không kết thúc đúng ngày, kéo dài thời gian đóng máy thêm một, hai ngày cũng rất bình thường.
Cô cứ miễn cưỡng bản thân, không quan tâm đến sức khỏe hoàn thành quay phim, lỡ như vì quay phim làm bệnh tình của Bùi Như Niệm thêm nghiêm trọng, gây ảnh hưởng đến tốc độ quay phim thì không nói, cả đoàn phim chắc chắn sẽ rất áy náy.
"Tôi sai rồi... Tôi không có nghĩ nhiều như vậy."
Bùi Như Niệm khàn giọng nói, âm thanh đáng thương.
Sắc mặt Khanh Khả Ngôn tốt hơn chút, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều:
"Em nghỉ ngơi cho mau khỏe."
"Vâng."
Bùi Như Niệm gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt giả vờ ngủ.
Cô giả vờ được một lúc, không còn nghe thấy âm thanh bên tai mới lén lén mở mắt ra nhìn, phát hiện Khanh Khả Ngôn vẫn còn đứng kế bên.
"A?"
Bùi Như Niệm dùng ánh mắt hỏi anh: sao anh vẫn chưa đi?
"Anh đi đây."
Khanh Khả Ngôn hiểu được ý của cô, quay người rời đi.
Lúc ra khỏi cửa lại quay đầu chăm chú nhìn Bùi Như Niệm.
Đối mặt với anh, Bùi Như Niệm hơi hiểu được.
Khanh Khả Ngôn chắc chắn là vì lo lắng cho cô cho nên mới tức giận như vậy.
Cô nhất định phải nhanh chóng khỏe lại mới được.
Bùi Như Niệm mắc hội chứng sợ các vật nhọn nghiêm trọng, rất sợ tiêm thuốc. Vì để nhanh chóng khỏe lại, cô cắn răng chọn vừa tiêm vừa uống thuốc.
Hà Cầu xuống tay vô cùng ác, không chờ Bùi Như Niệm phát ra tiếng khóc đã tiêm xong thuốc hạ sốt. Lúc cô chuẩn bị ngủ mới cảm giác đau ở chỗ tiêm trên tay.
Thuốc anh ta đưa cô cũng đắng, vị giác cảm nhận được hương vị của thuốc còn ghê hơn ăn xx.
Bùi Như Niệm uống thuốc xong, mang cả miệng toàn vị đắng đáng thương vào giấc ngủ.
Người ta thường nói "Thuốc đắng dã tật", đạo lí này quả nhiên không sai.
Bùi Như Niệm ngủ mê man, cơ thể cảm thấy tốt hơn rất nhiều, không còn đau đầu như trước nữa.
Cô mơ hồ tỉnh lại, toàn thân đều là mồ hôi, áo ngủ dán sát vào cơ thể.
Bên ngoài trời đã tối, không rõ là mấy giờ, Bùi Như Niệm chậm rãi ngồi dậy muốn đi tắm.
Cô cử động cơ thể, mới phát hiện trên trán có một cái khăn lạnh vẫn chưa bị nhiệt độ cơ thể làm nóng.
Tay trái trên giường bị một người khác nắm nhẹ có chút tê.
Bùi Như Niệm quay đầu đúng ngay lúc Khanh Khả Ngôn từ từ mở mắt.
"Tỉnh rồi à."
Khanh Khả Ngôn vừa mới thức dậy, âm thanh lộ ra chút lười biếng, dễ nghe vô cùng, có thể làm hàng ngàn, hàng triệu cô gái chết mê.
Bùi Như Niệm lúc này chống cự lại sự mê hoặc của anh, lúng túng hỏi:
"Tại sao anh lại ở trong phòng tôi?"
"Có khóa dự phòng."
Khanh Khả Ngôn trả lời:
"Em bị bệnh, anh không yên tâm nên quay xong là anh qua đây luôn."
"A? Bây giờ là mấy giờ?"
Khanh Khả Ngôn xem giờ, nói với cô hiện tại là hai giờ rưỡi rạng sáng.
Dựa theo tiến độ quay phim bình thường, khoảng bảy giờ thì đoàn phim sẽ kết thúc công việc.
Như vậy có nghĩa là anh đã ở bên cạnh cô ít nhất là sáu tiếng đồng hồ.
"Em đói không? Anh chuẩn bị bữa khuya cho em."
"Anh..."
Bùi Như Niệm cảm thấy mũi chua xót:
"Đối với tôi thật tốt."
"..."
Khanh Khả Ngôn im lặng vài giây mới từ từ nói:
"Nghe nói sau khi bị bệnh, cảm xúc sẽ trở nên mẫn cảm, hóa ra là sự thật."
"Ý là sao?"
"Ý là mấy cái này là việc anh nên làm, em không cần phải cảm động vì mấy việc này."
Khanh Khả Ngôn nhìn cô, nhắc nhở lần thứ N:
"Anh đang theo đuổi em, em nhớ không?"
"Ặc, tôi nhớ."
Bùi Như Niệm quen với việc kính trọng anh, luôn thiếu cảm giác đang được theo đuổi.
Ngẫm kỹ lại thì Khanh Khả Ngôn nói theo đuổi rất nghiêm túc cho dù ít khi được hồi đáp.
Bùi Như Niệm đột nhiên cảm thấy áy náy, cảm thấy bản thân như đang chơi đùa với anh, hành vi giống như tra nữ vậy.
"Vậy hay là anh đừng theo đuổi tôi nữa..."
"Không được."
Khanh Khả Ngôn từ chối ngay lập tức.
"Anh chờ tôi nói xong đã, ý tôi là..."
Bùi Như Niệm muốn thuận theo đồng ý anh.
"Không được."
Khanh Khả Ngôn lại tiếp tục từ chối, giọng điệu còn kiên quyết hơn so với lần trước.
Bùi Như Niệm chậm chạp xuất hiện ba dấu chấm hỏi.
Không thể hiểu được, anh thực sự muốn theo đuổi em tiếp sao?
"Em đã từng nói muốn kết giao phải tìm một ngày tốt."
"Em từng nói như vậy sao?"
Bùi Như Niệm tròn mắt nhìn.
"Ừ."
Khanh Khả Ngôn nghiêm túc trả lời:
" Ngoài ra thì thời gian lúc xác định quan hệ và địa điểm cũng phải chú ý, sau này mỗi năm đều phải làm ngày kỉ niệm."
"A A A, anh đừng nói nữa!"
Bùi Như Niệm chỉ muốn che mặt, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Khanh Khả Ngôn xoa nhẹ tóc cô, khóe môi nhếch lên ý cười cưng chiều, cúi đầu nhẹ hôn.
"Không cần vội, chờ anh cố gắng thêm một chút."
—
Nghỉ ngơi điều dưỡng hơn một ngày rưỡi, Bùi Như Niệm hoàn toàn khỏe lại.
Cô phối hợp tiến độ quay bù với đoàn phim, sau đó lại khí thế hừng hực chuẩn bị diễn tập cho đêm liên hoan.
Đối với Bùi Như Niệm mà nói thì đêm liên hoan cuối năm là giai đoạn tốt đẹp của “đời người”. Trước khi nhận được thông báo thì cô chưa từng nghĩ có thể tham gia liên hoan cuối năm.
Đêm liên hoan cuối năm của đài truyền hình lớn giống như một buổi concert gia đình*, khán giả xem rất nhiều, cỡ ba mươi, năm mươi ngàn người. Nếu như để một mình Bùi Như Niệm lên sân khấu biểu diễn, với năng lực hiện tại của cô nhất định sẽ luống cuống.
*: buổi ca nhạc có nhiều ca sĩ chung công ty.
Đêm liên hoan cuối năm lại phát sóng trực tiếp, không thể chỉnh hậu kỳ hoặc có cơ hội quay lại, diễn như thế nào người xem đều biết được.
Công ty quản lý hiểu rõ phân lượng của Bùi Như Niệm nên cũng không làm khó cô.
Lưu lượng của đêm diễn cuối năm lớn, minh tinh trong ngành đều muốn tranh thủ có cơ hội biểu diễn, mượn cơ hội để tăng nhiệt độ. Bên tổ chức thì phải so với các đài khác nên cũng cố gắng mời càng nhiều minh tinh nổi tiếng.
Do tổng thời gian có hạn, mời càng nhiều minh tinh thì tiết mục biểu diễn solo càng ít. Địa vị và năng lực của Bùi Như Niệm đều không đủ để diễn solo, công ty sắp xếp cho cô một tiết mục hát đôi, kết hợp với một người chị em quen thuộc Từ Mân.
"Cô thoải mái đi."
Bên trong phòng nghỉ ngơi, Từ Mân nói với Bùi Như Niệm đang đứng ngồi không yên:
"Chỉ là diễn tập thử thôi mà, có phải diễn thật đâu."
"Ừ, em không có căng thẳng."
Bùi Như Niệm cẩn thận lo lắng ngồi xuống vị trí, che ngực, cố gắng điều chỉnh cảm xúc.
Giây tiếp theo, cô nghe thấy âm thanh của nhân viên điều tiết trường quay ồn ào ở bên ngoài, tim lại bắt đầu đập thình thịch.
Từ Mân đảo mắt trắng:
"Nhìn bộ dáng không có tiền đồ của cô kìa, ha ha."
"Lần đầu tiên em tham gia mà..."
Giọng nói Bùi Như Niệm nhẹ nhẹ, có chút làm nũng.
Từ Mân ăn mềm không ăn cứng bị cô nắm chặt trong lòng bàn tay, thế nên bắt đầu an ủi cộng sự:
"Trước lạ sau quen, về sau cô tham gia liên hoan cuối năm thêm vài lần nữa là quen. Chúng ta cũng không cần phải nhảy, lát nữa lên sân khấu nhớ kỹ vị trí đi là được rồi."
"Còn hát thì sao?"
Bùi Như Niệm sờ vị trí cổ họng:
"Em hát hay bị lạc nhịp lắm."
"Lạc nhịp có thể chỉnh âm, chuyện nhỏ à."
"A? Trực tiếp thì làm sao có thể chỉnh âm được?"
Bùi Như Niệm nghi hoặc trừng mắt nhìn.
Từ Mân cười lạnh một tiếng, nhắc nhở:
"Bùi Như Niệm, cô biết trên thế giới này có thứ gọi là nhạc đệm không?"
Nhạc đệm ý chỉ lúc lên sân khấu biểu diễn sẽ có nhạc đệm và beat nhạc. Mặc dù Bùi Như Niệm không phải là ca sĩ nhưng cũng biết vài bạn bè trong nghề, lâu dần cũng biết tác dụng của nhạc đệm.
"Vậy đó không phải là hát nhép sao?"
Có lúc tổ chức tiết mục sẽ mở nhạc đệm lớn, hoàn toàn lấn át âm thanh của sân khấu. Minh tinh chỉ cần mấp máy môi ra vẻ mà thôi.
Liên hoan cuối năm quy mô lớn mỗi năm đều có nhiều "ca sĩ thực lực" bởi vì hát nhép mà lật xe.
"Thì hát nhép. Thật ra thì liên hoan cuối năm quy mô lớn nên để giảm xác suất tai nạn hiện trường đều sẽ sắp xếp hát nhép. Chỉ có vài ca sĩ thực lực hát tốt mới hát live."
Cô ấy nói không sai, quả thật có vài ban tổ chức sắp xếp nghệ sĩ "hát nhép".
Số lần hát nhép nhiều, người xem cũng đã quen, lười bàn tán. Vô tình thấy ca sĩ hát live mới cảm thấy ngoài ý muốn.
Bùi Như Niệm khó có thể tiếp nhận việc này. Cô kiên trì cho rằng có những việc sai là sai, không thể bởi vì nhiều người làm theo mà có thể đổi trắng thay đen được.
Là một nghệ sĩ, nếu đã nhận thù lao cao, biểu diễn hát live là việc đương nhiên. Cô không quan tâm người khác, ít nhất không thể để thẹn với bản thân mình được.
“Em muốn thử hát live.”
Bùi Như Niệm nhẹ nói với cô ấy.
"Ặc."
Từ Mân liếc cô một cái:
"Cái đạo đức kì lạ của cô lại tới rồi à."
Bùi Như Niệm không phủ nhận, nhìn cô ấy cười ngây thơ.
"Được rồi, tôi dù gì cũng từng là ca sĩ xuất bản album, tôi cùng cô thử vậy."
Từ Mân lười biếng duỗi thắt lưng, bổ sung:
"Cô đừng có hát lạc nhịp, kéo thấp trình độ của tôi."
“Em sẽ cố gắng, chị giỏi như vậy, chỉ cho em đi…”
"Bùi Như Niệm!"
Từ Mân bị dỗ đến vui vẻ, cắn răng nói:
"Cô đừng có làm nũng với tôi!"
Từ Mân cảm nhận sâu sắc Bùi Như Niệm làm nũng thật đáng sợ.
Cô nói nhẹ một chút, lộ ra bộ dạng yếu đuối có khả năng khiến người xung quanh nổi lên ý muốn bảo hộ.
Ai mà có thể chịu được công chúa nhỏ làm nũng chứ? Dường như cô mở miệng nói muốn trăng trên trời thì cũng sẽ có người bay lên trời hái mặt trăng cho cô vậy.
“Vậy thôi…”
Bùi Như Niệm tưởng cô không đồng ý, chủ động tìm trợ giúp khác:
“Không sao cả, em tìm người khác chỉ em hát.”
“Khỏi.”
Từ Mân đè cánh tay đang chuẩn bị gọi điện thoại của cô, chịu khuất phục:
“Tôi chỉ cô, tôi chỉ cô là được chứ gì!”
“Mân mân, chị thật là tốt…”
Lại một lần nữa em gái Từ Mân thành công thu thập được không biết bao nhiêu thẻ người tốt.
Nhân viên bên cạnh yên lặng ghi lại cảnh sau hậu trường này, trong lòng điên cuồng gào thét: quá ngọt rồi, hôm nay lại là một ngày vì tình yêu tuyệt đẹp mà rơi lệ!
Hai mươi phút sau, trong phòng luyện thanh.
Tay Từ Mân run run nắm chặt lời bài hát, giọng điệu tức giận:
“Bùi Như Niệm, cô như vậy mà còn muốn để tôi chỉ cô sao?”