Đầu dây bên kia cúp máy, Bùi Như Niệm siết chặt điện thoại, không nói gì quay người về hướng anh trai:
"Chu Tư Ức, anh..."
Còn chưa nói hết lời thì Chu Hạo ở kế bên đã ngắt lời cô:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chờ chút, ai muốn tới đây?"
Chu Tư Ức cướp lời:
"Em rể con."
Chu Hạo cực kỳ không vui:
"Em rể con ở đâu ra? Niệm Niệm chưa kết hôn thì không cho nói bậy!"
Bùi Như Niệm có chút cảm động, tưởng rằng cuối cùng trong nhà cũng có được một người bình thường.
Kết quả một giây sau, cô trơ mắt nhìn người cha lo lắng không yên phóng vô phòng ngủ, vừa chạy vừa hỏi:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cục cưng, lát nữa con rể tới em nói xem anh nên mặc cái gì?"
Bùi Thục Lễ gắt gỏng trả lời:
"Đang bận, đừng có phiền em."
Bà khoanh tay đi xung quanh phòng hai vòng, kêu Chu Tư Ức nhanh chóng quét sạch phòng.
Ngài Chu Tư Ức đường đường là một bá đạo tổng tài bị áp bức chỉ có thể nghe lời làm tạp vụ. Trong nháy mắt, cả nhà đều rơi vào bầu không khí "Bạn trai Niệm Niệm muốn đến nhà".
Bùi Như Niệm mờ mịt di chuyển hai vòng, hơi mơ hồ không biết vì sao mọi chuyện lại biến thành như vậy.
Trong lúc hoảng hốt cô bắt đầu cảm thấy hơi khẩn trương, giống như đang thật sự dẫn bạn trai về nhà ra mắt người lớn.
Địa điểm làm việc hôm nay của Khanh Khả Ngôn cách nhà Bùi Như Niệm một đoạn, giao thông ban đêm thuận tiện nhưng anh vẫn phải tốn cả một tiếng rưỡi.
Nhà họ Chu tận dụng một tiếng rưỡi trước khi anh tới nhà nhanh chóng mang tất cả đồ ăn vặt con nít giấu đi, dọn dẹp sạch nhà vệ sinh.
Chu Hạo thay cái áo ba lỗ với cái quần ngắn thành một bộ đồ ở nhà sau khi tuyển chọn kỹ, còn đuổi con trai về phòng thay đồ.
Chu Tư Ức không tình nguyện, than thở:
"Trời đã tối rồi còn thay đồ gì nữa."
Cuối cùng dưới sự áp bức của cha mẹ ruột không tình nguyện trở về phòng thay cái quần ngắn ra.
"Em gái, anh nể mặt em đó."
Chu Tư Ức kéo nhẹ áo ngủ tơ tằm trên người, ném cho Bùi Như Niệm ánh mắt:
"Mau, lại khen anh đi."
Bùi Như Niệm thành thực khen ngợi:
"Chu Tư Ức, anh giống như quý bà vậy."
"Qúy bà?"
Chu Tư Ức cúi đầu xem kỹ bộ áo ngủ tơ tằm cổ chữ V của mình.
Vải màu đen làm nổi bật nước da trắng của anh ta, cổ áo mở rộng để lộ xương quai xanh tạo cảm giác phong tình vạn chủng*.
*: là sự quyến rũ toát ra từ bên trong cốt cách.
"Qúy bà thì quý bà."
Chu Tư Ức cầm lấy điện thoại, ôm lấy Bùi Như Niệm:
"Thưởng cho em cơ hội được chụp hình với anh."
"Gì vậy, em mới là minh tinh mà!"
"Anh là kim chủ của em mà, mau nhìn màn hình."
Chu Tư Ức bắt cô ngước đầu lên nhìn về camera chụp một tấm.
Bùi Như Niệm bị bắt ép, nở nụ cười giả tạo.
Chụp hình xong, cô quay đầu qua cửa sổ nhìn thấy chiếc xe quen thuộc ở bên ngoài.
Chu Tư Ức đương nhiên cũng nhìn thấy, không nghiêm túc huýt sáo hướng Chu Hạo ngoắc tay:
"Này, con rể của ba tới nè."
"Tới thì tới chứ, không lẽ muốn ba ra đón vào?"
Chu Hạo thẳng thắt lưng, ngồi ngay ngắn ở ghế sô pha, tay cầm một tờ báo cũ, bộ dạng vô cùng nghiêm túc.
Bùi Như Niệm không nhìn nổi, lạnh lùng nhắc nhở ông:
"Ba đang cầm là quyển truyện tranh thiếu nhi đó."
"A?"
Chu Tư Ức cẩn thận nhìn lại quả thật nhìn thấy chú cừu vui vẻ và sói xám to đùng, kế bên còn có dùng chữ nhỏ: dành cho trẻ từ ba tới tám tuổi.
"Ha ha ha!"
Tiếng cười của Chu Tư Ức vô cùng kỳ dị.
Chu Hạo xấu hổ cất báo đi, cầm remote mở tivi, chuyển kênh giải trí sang kênh tài chính và kinh tế, tiếp tục tạo dáng thâm trầm ổn trọng.
Bùi Thục Lễ lười vạch trần ông, ra dấu cho Bùi Như Niệm bảo cô ra mở cửa.
"Con đi hả?"
Bùi Như Niệm chỉ vào bản thân.
"Đúng vậy, quý bà tôi đây không tiếp khách."
Chu Tư Ức giả bộ nhấc tay tạo thành Lan Hoa Chỉ:
"Không lẽ em tính để em rể ở ngoài chịu lạnh luôn sao?"
Anh ta nói hợp tình hợp lý, Bùi Như Niệm cũng nghĩ như vậy, chỉ còn cách tự cô chạy ra ngoài mở cửa.
Khanh Khả Ngôn còn mặc quần áo lúc chụp tạp chí, toàn thân đồ sang trọng cao cấp, trên tay đeo đồng hồ mấy chục triệu, đầu tóc gọn gàng. Chắc là mới chụp xong, còn chưa kịp tẩy trang thay đồ liền vội vàng chạy tới.
Cho dù lịch trình vội vàng nhưng anh vẫn chuẩn bị quà gặp mặt, trong tay cầm ba gói quà vô cùng tinh xảo.
"Anh, anh thật sự tới rồi."
Bùi Như Niệm nhìn thấy anh, cô nén mãi mới nói được một câu.
Khanh Khả Ngôn nói "Ừ", cảm thấy vẻ mặt của cô thật dễ thương. Muốn đưa tay xoa tóc cô lại ngại người nhà cô còn ở đây, không dám quá thân thiết.
Ba người còn lại bên trong phòng bật chế độ lén lút quan sát, rình xem cách Bùi Như Niệm và Khanh Khả Ngôn ở chung, nhỏ tiếng thảo luận cùng nhau.
Chu Tư Ức:
"Hừm, quả nhiên hai đứa nó cùng nhau thật ngây thơ."
Chu Hạo phát hiện điểm mù:
"Làm sao con biết?"
"Con có cơ sở ngầm, bên ekip phim với ekip chương trình đều có."
Chu Tư Ức qua loa trả lời.
Nét mặt Chu Hạo trong nháy mặt trầm xuống, lạnh giọng nói:
"Con vậy mà lại làm cái loại chuyện này!"
Vị muội khống nào đó không cảm thấy hổ thẹn tí nào, trên mặt viết nguyên chữ đắc ý.
Ngài "con gái nô"* họ Chu vô cùng tức giận, đè thấp âm thanh lên án:
*: yêu thương con gái.
"Vậy mà không chia sẻ với ba, ba tốn công nuôi con lớn như vậy!"
"Con dựa vào năng lực thu mua lòng người, ba không phục thì ba cũng làm vậy đi."
Chu Hạo dán mắt nhìn anh ta, trầm giọng uy hiếp:
"Ba sẽ đi nói với Niệm Niệm."
"Đừng mà, ba không có dám làm sao?!"
Chu Tư Ức kéo chặt ông, tỏ vẻ miễn cưỡng:
"Được rồi, về sau con cho ba mượn cơ sở ngầm của con."
Chu Hạo thoáng chốc cảm thấy tinh thần thoải mái giống như kiếm được mấy chục triệu đơn hàng lớn.
Bùi Thục Lễ nghe bọn họ nói chuyện chỉ cảm thấy cạn lời. Đời trước rốt cục bà đã làm cái gì mà kiếp này phải làm mẹ của ba đứa nhỏ.
Nhất là Chu Hạo, đàn ông hơn bốn mươi tuổi rồi mà còn ngây thơ chết đi được!
Bên ngoài cửa Bùi Như Niệm với Khanh Khả Ngôn lúng túng tán gẫu vài câu mới hỏi anh có muốn vào nhà ngồi không.
Vốn nghĩ rằng hôm nay trễ như vậy, lịch trình của Khanh Khả Ngôn cũng bận rộn khẳng định sẽ từ chối.
Kết quả vậy mà anh lại vô tư nói:
"Vậy làm phiền rồi."
"..."
Bùi Như Niệm giả vờ cười.
Khanh Khả Ngôn biết rõ nhưng cố ý hỏi:
"Không tiện sao?"
"Làm gì có."
Bùi Như Niệm đi kế bên, giả vờ hiếu khách:
"Mời vào."
Tiến vào nhà, Khanh Khả Ngôn lần đầu tiên nhìn thấy cha vợ tương lai.
Bên trong phòng nóng vô cùng, nhiệt độ như giữa hè.
Phòng khách lớn có ba người, trừ Bùi Thục Lễ đã từng gặp mặt trước đó cùng với Chu Tư Ức từng thấy trong livestream ra thì còn có một người đàn ông khí thế mạnh mẽ đang ngồi vững vàng trên ghế sô pha. Dựa theo phán đoán tuổi tác người này chắc là ba của Bùi Như Niệm.
Ông có đôi mắt hung dữ, ánh mắt vô cùng sắc bén. Đường nét khuôn mặt rõ ràng, có khí thế không giận mà uy rất dọa người.
Ấn tượng đầu tiên của mọi người đối với Chu Hạo đều là "hung", đều cảm thấy ông rất đáng sợ. Nhiều khi có người bởi vì vẻ ngoài của Chu Hạo mà sợ tiếp xúc với ông.
Khanh Khả Ngôn không có luống cuống, thoải mái chào hỏi Chu Hạo, lấy quà đã chuẩn bị tốt đưa cho ông.
Chu Hạo tiếp nhận quà tặng vẫn trầm mặt như cũ, không có chút biểu cảm nào.
Bùi Thục Lễ ngược lại khách sáo nói cảm ơn, sai Chu Tư Ức phao trà cho khách.
"Không cần ạ."
Khanh Khả Ngôn vội từ chối.
"Sao vậy?"
Chu Tư Ức lười biếng đứng lên, thuận miệng hỏi:
"Tôi nghe Niệm Niệm nói cậu thích uống hồng trà mà."
Khanh Khả Ngôn bắt sai trọng điểm:
"Em ấy từng nhắc đến em sao?"
"Đúng vậy."
Chu Tư Ức lại lộ ra vẻ mặt " cậu hỏi nhảm gì vậy":
"Em ấy không nhắc thì nhà chúng tôi sao biết tới cậu được."
Chu Tư Ức nói chuyện hơi tùy tiện. Khanh Khả Ngôn độ quốc dân vô cùng cao, người biết anh nhiều vô cùng.
Kết quả tới trước mặt nhà họ Chu thì mấy thành tựu đó tựa hồ trở thành không có gì đáng nói.
Khanh Khả Ngôn không để ý, ngược lại còn vì Bùi Như Niệm nhắc tới anh mà tâm tình vô cùng vui sướng.
"Buổi tối uống trà dễ bị mất ngủ, công việc của anh ấy bận như vậy."
Bùi Như Niệm nhỏ tiếng nói.
"Ngừng diễn đi, thu tay lại."
Chu Tư Ức quay người xem thường:
"Uống sữa hay nước cam?"
"Gì cũng được ạ."
Chu Tư Ức toàn thân mặc đồ như quý bà, chân mang dép lông, chậm chậm đi lấy nước cho anh.
Phòng khách lớn chỉ còn lại bốn người, vợ chồng nhà họ Chu ngồi đối diện, mỗi người đều mang vẻ mặt thâm trầm, khó có thể đoán được suy nghĩ trong lòng bọn họ.
Khanh Khả Ngôn không có tùy tiện mở miệng để tránh ảnh hưởng đến ấn tượng của mình.
Bùi Như Niệm bị kẹt ở giữa, ngước đầu nhìn thử Khanh Khả Ngôn lại cúi đầu nhìn thử ba mẹ, cân nhắc cách để phá vỡ tình hình bế tắc này.
Không khí bị đình trệ hai phút, Bùi Thục Lễ mới từ từ mở miệng.
"Cảm ơn, vòng cổ của cậu tặng rất đẹp."
Bùi Thục Lễ nhận hộp trang sức, xa cách hỏi han anh:
"Nghe nói gần đây công việc của cậu rất bận?"
"Vẫn ổn ạ, lịch trình chủ yếu chỉ có quay hình."
Khanh Khả Ngôn trả lời ổn thỏa.
Bùi Thục Lễ:
"Người trẻ tuổi bận rộn là điều tốt, chú ý sức khỏe."
"Con cảm ơn bác gái quan tâm."
"Mẹ, dạo này công việc của con cũng bận rộn!"
Bùi Như Niệm cố gắng đem chủ đề kéo lên người mình.
"Mẹ biết."
Bùi Thục Lễ cưng chiều nhìn con gái bảo bối:
"Dù sao con có người chăm sóc, không cần mẹ quan tâm, hiện tại ngay cả bị bệnh cũng không nói với mẹ."
"Bị bệnh?"
Con gái nô ngay lập tức lo lắng, truy hỏi Bùi Như Niệm bị bệnh khi nào.
Còn có tại sao vợ cũng biết tình hình của con gái cưng?
Cả nhà trên dưới chỉ có chính mình không xếp cơ sở ngầm vào bên người con gái.
Chu Hạo bỗng nhiên cảm thấy bản thân ông là người đàn ông ngây thơ nhất toàn thế giới này.
"Chỉ là bị sốt thôi, hiện tại đã khỏi rồi, ba nhìn xem!"
Bùi Như Niệm đầy sức sống quay một vòng, cố gắng biểu hiện bản thân rất khỏe.
Chu Hạo đau lòng vô cùng, hết lần này tới lần khác nói cô ở bên ngoài quá cực khổ.
Nhìn thấy bộ dạng này của Chu Hạo, Khanh Khả Ngôn đoán sơ được tính cách của ông, chắc không có quá khó khăn.
Nghĩ lại thì Bùi Như Niệm điềm đạm như vậy, cả nhà cô chắc hẳn cũng là người hòa nhã.
"Đã chờ lâu rồi."
Chu Tư Ức tự tay pha mấy ly nước trái cây, tao nhã bưng dĩa quay lại, cầm một ly đưa cho Khanh Khả Ngôn.
"Cảm ơn anh."
Khanh Khả Ngôn nhận lấy ly nước trái cây, nhìn thấy bên trong là chất lỏng màu xanh kỳ lạ, thiếu chút nữa nghĩ Chu Tư Ức muốn hạ độc giết mình.
Anh uống thử một ngụm, hương vị ngon ngoài ý muốn, ngọt thanh với không bị ngáy, còn có mùi thơm thoang thoảng.
"Uống ngon, đây là gì vậy ạ?"
"Tôi pha trà hoa đậu biếc, một chút rượu với nước sô đa."
Chu Tư Ức giương khóe môi, lại bắt đầu giở giọng kỳ lạ sở trường của mình:
"Tiếp đãi em rể mà, cần phải có tâm. Tương lai phải ở chung với nhau vài cái mười năm, ấn tượng ban đầu không thể bị đổ vỡ."
"Anh... đừng nói bậy mà!"
Bùi Như Niệm mờ mịt nhắc nhở.
Khanh Khả Ngôn rất biết nhìn tình hình, nghe lời nói:
"Cảm ơn anh hai."
Bùi Như Niệm:
"???"
Tại sao lại bắt đầu gọi anh hai rồi?
Cô đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Chu Hạo, ý muốn cha đứng ra quản anh trai.
Kết quả, Chu Hạo lại có thể nghiêm túc oán giận vợ:
"Tại sao cậu ta gọi em là bác gái, gọi Chu Tư Ức là anh hai, mà lại gọi anh là chú?"
Bùi Thục Lễ liếc nhìn ông, nói rõ thiên cơ:
"Anh bị cái nhà này khai trừ rồi."
Chu Hạo nghiêm mặt, biểu tình càng thêm hung dữ.
"Khụ khụ..."
Chu Tư Ức không nhịn được, toàn bộ nước trái cây vừa mới uống đều phun ra, toàn bộ dính lên bộ quần áo sang quý "không thể giặt nước cũng không thể giặt khô" của Chu Hạo.
Bùi Như Niệm lặng lẽ lùi nửa bước, tuyệt vọng nói:
"Xin lỗi, khiến anh chê cười rồi."
Khanh Khả Ngôn:
"Nhà em không giống với trong suy nghĩ của anh."
"Không giống ở điểm nào?"
"Ấm áp hơn so với trong suy nghĩ của anh. Nếu phải miêu tả thì chắc là giấc mộng gả vào hào môn bị sụp đổ."
"Ha ha ha!"
Bùi Như Niệm cười ngã vào người anh:
"Anh nghĩ bậy cái gì vậy, buồn cười quá."
Thời gian quá muộn, Khanh Khả Ngôn uống nước xong liền tạm biệt, mang theo Bùi Như Niệm rời đi.
Anh không có chở Bùi Như Niệm về nhà mà trực tiếp chở cô đến khách sạn gần chỗ đêm liên hoan, sau đó tự mình thuê thêm một căn phòng.
"Anh cũng ở đây sao?"
Bùi Như Niệm khó hiểu hỏi:
"Anh có hoạt động gì sao?"
Khanh Khả Ngôn trả lời:
"Có, tham gia đêm liên hoan cuối năm."
"A, em xem danh sách tiết mục không có tên anh mà, anh biểu diễn gì vậy?"
Bùi Như Niệm càng cảm thấy nghi ngờ.
Diễn tập đã bắt đầu mấy ngày trước rồi, Khanh Khả Ngôn đột nhiên tham gia, không lẽ làm MC sao?
"Anh không biểu diễn tiết mục."
Khanh Khả Ngôn nhìn cô:
"Anh làm khán giả."
"Anh, làm khán giả?"
Thế giới này thật là ảo ma.